Đào Anh Thy, con đang hãm hại ba sao?”
Đào Anh Thy đang suy nghĩ bỗng nghe được Đào Hải Trạch nói một câu như vậy, thầm nghĩ là đã nhận ra rồi à? Nhưng mà tôi không nhận đấy.
“Ông là ba tôi, sao tôi có thể hại ông được? Còn nữa, video về dì Hà vẫn đang ở chỗ ông, tôi có thể hại ông gì chứ? Chỉ là đi chơi với Tư Hải Minh một chuyến, chọc anh ta không vui mà thôi”
Đào Anh Thy tiếp tục giả vờ, dù sao cô cũng không mất gì “Tôi xem thử xem khi anh ta vui vẻ thì có đổi ý không nhé?
Ông cứ cố gắng dưỡng bệnh cho tốt đi, đừng để đến lúc đó bệnh nặng hơn, có thời gian tôi sẽ đến thăm ông.
Nói xong thì cúp điện thoại.
Đào Hải Trạch nghe điện thoại bị cúp thì giận đến mức chửi ầm lên: “Con mẹ nó.”
Cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa, cửa mở ra, một đôi chân dài bước vào, là Cố Mạnh.
Đào Hải Trạch đang ở trong phòng bệnh dưỡng bệnh, tuy là bên ngoài nhìn có vẻ như đã khỏe mạnh nhưng mà vẫn đang chữa xương sườn nên chuyện bên ngoài đều giao cho Cố Mạnh làm.
Ông ta không tin người khác.
Quản lý qua điện thoại, hơn nữa còn có Cố Mạnh chạy đôn chạy đáo, mọi thứ đều thuận lợi, nhưng mà không ngờ đối phương nói đổi ý là đổi ý, chưa từng thấy ai hợp tác như vậy bao giờ.
“Tổng giám đốc Đào” Cố Mạnh đóng cửa lại.
Đào Hải Trạch nói: “Cháu nói xem thế nào?”
Cố Mạnh đứng ở cuối giường, lời ít ý nhiều: “Không hợp tác.”
Thịt trên mặt Đào Hải Trạch vì giận quá mà run lên.
“Thật ra… tập đoàn Vương Tân đổi ý cháu cũng thấy không quá bất ngờ”
Đào Hải Trạch bất ngờ: “Cháu cũng thấy chú trèo cao?”
“Một cái bánh to như vậy không cần phải tìm người hợp tác, với tài lực của tập đoàn Vương Tân thì có thể tự độc chiếm. Nếu như không phải vì Đào Anh Thy thì chắc chắn không thể hợp tác” Cố Mạnh phân tích: “Nếu hợp tác theo cách này cũng không ổn, may mà chưa hợp tác.”
Đào Hải Trạch không muốn tranh luận với anh ta, dù sao có ổn hay không thì ông ta tự hiểu rõ.
Ông ta chỉ nghĩ đến quyền lợi! Quyền lợi!
Quyền lợi!
“Cơ hội tốt như vậy, sau này chú và cháu ở trong công ty có thể một bước lên trời, bây giờ xem ra là chúng ta đã bị người khác gài bẫy.”
“Ý chú là Đào Anh Thy?” Vẻ mặt Cố Mạnh bình tĩnh: “Cũng chưa chắc đâu. Dù sao thì người như Tư Hải Minh không phải là kẻ mà phụ nữ có thể chỉ tay năm ngón. Nghe nói anh a rất ghê gớm, Đào Anh Thy dỗ anh ta vui thì sẽ cho chút lợi ích, không vui thì một câu nói cũng đã có chuyện”
Điện thoại di động bên cạnh vang lên, Đào Hải Trạch vội vàng nhìn xem, là điện thoại nội bộ: “Alo…”
Cố Mạnh nhìn vẻ mặt khi nghe điện thoại của Đào Hải Trạch, kết luận là bên kia không thông báo chuyện tốt gì.
“Cậu nói gì? Hủy bỏ tất cả các hợp đồng?
Đùa gì chứ?” Đào Hải Trạch không kiềm chế được.
“Đúng vậy, hơn nữa còn nói là hàng cuối tháng này của chúng ta có vấn đề, nói là muốn trả hàng, còn bắt phải bồi thường: “Hàng không thể nào có vấn đề.’ Đào Hải Trạch rất tự tín.
Nhưng mà đối phương nói là có vấn đề, nói gì mà… không phù hợp với khuôn mẫu của bọn họ.”
“Đậu xanh, chúng ta đều làm dựa theo quy định của bọn họ, sao lại không phù hợp? Có phải là mắt có gèn không?” Đào Hải Trạch không chú ý hình tượng.
Tổng giám đốc Đào, chuyện này không phải do tôi nói…”
Đào Hải Trạch mạnh mẽ cúp điện thoại dựa vào đầu giường, vẻ mặt gần như vặn vẹo.
Suy nghĩ một chút, ông ta lại gọi điện thoại cho Đào Anh Thy, song lần này Đào Anh Thy không nghe điện thoại, gọi ba lần đều không có ai nhấc máy.
Cả người Đào Hải Trạch co quắp trên giường”
Tổng giám đốc Đào, cháu đến công ty xem thử một chút” Cố Mạnh nói.
“Một khi chú và tập đoàn Vương Tân không hợp tác thì đây chính là hậu quả, cháu đi xem cũng vô ích.” Không phải là Đào Hải Trạch không hiểu điều này.