Đào Hải Hùng cười nhạt: ‘Nếu thật sự ông có tính toán riêng, ông nghĩ bây giờ ông có thể ra khỏi phòng bệnh sao?”
Sắc mặt Đào Hải Trạch xám xịt: “Lúc này chỉ có thể nghĩ cách bù đắp…
“Lấy gì bù đắp? Đào Anh Thy sao?” Trong lời nói của Đào Sơ Tâm lộ ra vẻ châm chọc.
“Trừ con bé ra, không có con đường thứ hai sao?” Đào Hải Trạch nói.
“Tôi cũng không thích con đường như vậy..” Đào Sơ Tâm nói: “Vì đến thủ đô mà tôi chịu nhục đã đủ rồi, nên tôi quyết định sẽ giải tán chỉ nhánh công ty ở thủ đô”
Đào Hải Trạch bất ngờ: “Giải tán sao? Nếu như giải tán thì nỗ lực của tất cả chúng ta không phải là uổng phí sao?”
“Đây gọi là ngăn chặn tổn thất đúng lúc.Còn tiếp tục thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến công ty” Đào Sơ Tâm nói.
“Vẫn còn cơ hội, đợi một chút, bên đó nhất định sẽ có tin tức” Đào Hải Trạch nóng nảy.
Ông ta vất vả lắm mới có cơ hội này, nếu không có vụ làm ăn với tập đoàn Vương Tân này thì cả đời ông ta chỉ có thể sống khúm núm trong nhà họ Xa. Không thể được. Ông ta phải thay đổi.
Đào Anh Thy bận rộn cả một buổi chiều, mới nghỉ ngơi đã thấy bụng khó chịu, lạnh buốt, hơi đau đau.
Như nhớ tới gì đó, kinh nguyệt của cô đã chậm rồi. Nhìn thời gian, đã trễ một tuần rồi.
Sao lại trễ lâu như vậy?
Đào Anh Thy nghỉ ngờ, kỳ lạ, đây là lần đầu tiên chậm như vậy.
Lần trước bị chậm kinh là do tác dụng của thuốc tránh thai.
Vậy bây giờ thì vì sao? Là do mệt mỏi quá độ?
Ở cạnh Tư Hải Minh thì tất nhiên là “mệt mỏi quá độ” rồi. Nhu cầu của người đàn ông kia nhiều đến đáng sợ.
Còn mang thai thì?
Đào Anh Thy cười cho qua, sao có thể mang thai được? Mỗi lần làm Tư Hải Minh đều dùng bao, chỉ có mỗi một lần Tư Hải Minh dùng sức quá mạnh làm thủng bao thì cũng đã gọi Hạ Khiết Mai đến tiêm thuốc tránh thai rồi.
Vậy nên không thể có khả năng này, nhất định là do cô quá mệt.
Vì bụng không thoải mái, buổi tối lại không có chuyện gì quan trọng nên Đào Anh Thy tan làm đúng giờ.
Chiếc xe Rolls Royce màu trắng vẫn đang đợi cô, cô lên xe, thả lỏng cơ thể, tháo giày ra, mặc dép lê bên cạnh vào, cố gắng dựa vào ghế mềm bằng da thật.
Xe khởi động, Đào Anh Thy nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Ban ngày Tư Hải Minh gọi điện cho cô, cô đã quyết định quay về nhà trọ rồi, nên dù không thấy anh nhưng mà cô luôn cảm thấy anh có mặt ở khắp mọi nơi.
Nhìn về tài xế phía trước, Lý Ba chẳng phải là người bên cạnh Tư Hải Minh sao?
Trước đây cô xúi giục Lý Ba bên cạnh Đào Hải Trạch đi theo mình, đúng là tự kiếm chuyện.
Xe đến cổng khu chung cư, bỗng thắng gấp lại.
Bất ngờ không kịp đề phòng làm cho Đào.
Anh Thy bỗng hoảng sợ, cả người xém chút thì ngã xuống khỏi ghế ngồi, sau đó bụng dưới quận đau làm cho mặt cô bỗng trắng bệch.
“Cô chủ Đào, cô không sao chứ?” Lý Ba vội vàng quay đầu lại hỏi tình hình.
“Không sao, có chuyện gì vật Thy còn chưa nói xong hết câu thì cửa sổ xe đã bị gõ, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt sốt ruột của Đào Hải Trạch.
Ông ta lại còn tới?
Bụng quận đau, lần này có vẻ như là đau hơn lúc mới tan làm Nhưng mà cũng không đau đến mức không thể chịu nổi.
Đào Hải Trạch vẫn còn đang gõ cửa sổ xe: “Anh Thy, Anh Thy, ba có chuyện muốn nói với con Đào Anh Thy hạ cửa sổ xe xuống, lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông làm gì vậy?”
Chuyện của ông ty, con có thể nói với Tư Hải Minh một tiếng không? Mảnh đất khu tây nam ba không cần, nhưng mà ba phải bảo vệ được công ty”
Đào Anh Thy nhìn dáng vẻ cùng đường của ông ta, cảm thấy rất buồn cười, bây giờ từ bỏ sao? Nói dễ nghe như vậy. Nếu như usb còn ở trong tay ông ta thì ông ta sẽ “nhân từ” như vậy sao?