Đào Anh Thy ngước mắt lên nhìn ông ta: “Dù là ông ở lại nông thôn thì cũng sẽ không khổ như trước đây, tôi có hai mươi lăm tỷ gửi ngân hàng, cho ông hết.”
“Hai mươi lăm tỷ là muốn đuổi tao đi? Mày thấy tao là ăn xin à?”
Đào Anh Thy im lặng nghe lời ông ta nói, hai mươi lăm tỷ cho ăn xin sao? Lòng tham không đáy thật đáng sợi Tao đúng là sinh sống được ở thủ đô, đó không phải là mong ước của bà ấy sao?”
Đào Hải Trạch nói Nhưng mà ông là con trai của bà ấy, ông không hề áy náy chút nào sao?” Đào Anh Thy nói.
“Đúng vậy, ba là con trai của bà ấy” Đào Hải Trạch đẩy kính mắt: “Nhưng mà chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, con còn bất ba quay về không phải là muốn chống đối lại ba sao?”
Hai mắt Đào Anh Thy bỗng co rút, cả người bỗng run lên, vẻ mặt còn tái nhợt hơn ban nấy, nhìn Đào Hải Trạch, không thể khống chế được tâm trạng, nằm lấy cổ áo ông ta: “Tại sao ông lại đẩy kính mắt? Ông có ý gì? Tại sao ông lại đẩy kính?”
Đào Hải Trạch bị phản ứng mạnh mẽ của cô làm cho sửng sốt, không hề cảm thấy việc mình đẩy kính mắt có gì không đúng: Chuyện này rất bình thường mà”
Ông ta dùng sức đẩy Đào Anh Thy ra.
Đào Anh Thy lảo đảo lùi về sau, Lý Ba vội vàng đỡ lấy cô: “Cô chủ Đào”
Đào Anh Thy không nói gì, cứ ngạc nhiên nhìn Đào Hải Trạch chăm chăm, vô cùng chấn động nhìn ông ta.
“Cô chủ Đào, tôi dìu cô lên lâu nhé?”
Lý Ba quay sang nhìn Đào Hải Trạch: “Tổng giám đốc Đào, ông cũng không cần phải làm khó dễ cô chủ Đào, đến lúc đó ngài Hải Minh biết được sẽ rất phiên phức”
“Tôi làm khó dễ con bé lúc nào? Vừa rồi đẩy con bé cũng không dùng sức, cậu không nhìn thấy là tự con bé nhào tới à?” Đào Hải Trạch biết sau lưng cô có Tư Hải Minh nên mới không làm gì, nếu không còn nhịn đến bây giờ sao?
Môi Đào Anh Thy run rẩy, cả người loạng choạng hỏi: “.. Ông, ông không phải là con trai ruột của bà nội sao?”
Đào Hải Trạch lập tức đứng thẳng lại, phản bác: “Con nói lung tung gì đớ? Sao ba không phải là con trai của bà ấy được?” Nói xong lại muốn đưa tay đẩy kính mắt nhưng mà vừa đưa tay lên đã nghĩ đến gì đó, lập tức cứng tay lại, hạ tay xuống.
Những phản ứng liên tiếp này của Đào Hải Trạch đều lọt vào mắt của Đào Anh Thy.
Động tác đẩy kính mắt theo bản năng của Đào Hải Trạch, ông ta có tật.
Giống như vấn đề cô có phải con gái ruột của ông ta trước đây vậy, ông ta đẩy kính mắt, kết quả xét nghiệm ra đúng là không hề có bất cứ quan hệ máu mủ gì.
Nhưng mà sao có thể chứ?
Sao Đào Hải Trạch lại có thể không phải là con trai của bà nội được? Vậy rốt cuộc là ông ta không phải là con của bà nội hay là cô không phải là cháu của bà nội?
Trong đầu Đào Anh Thy choáng váng nghĩ không ra. Bà nội đã qua đời, cô không thể nào làm xét nghiệm ADN “Đào Anh Thy, có phải là con không khỏe không? Sao có thể nghĩ ra chuyện như vậy được chứ? Ba không phải là con trai của bà nội thì là con của ai?” Đào Hải Trạch dặn dò Lý Ba: “Dìu con bé về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đến sau”
Nói xong quay người rời đi.
Đào Anh Thy nhìn dáng vẻ chạy trối chết kia, gần như là đứng không vững.
“Cô chủ Đào”
“Tôi không sao… Đào Anh Thy hoàn hồn xoay người bước từng bước vào thang máy.
Cả người cứ như là một con robot vậy, đã sớm không còn linh hồn.
Bà nội chưa bao giờ nhắc đến chuyện này…
Bản thân không phải là con gái ruột của Đào Hải Trạch cô không hề bất ngờ.
Vậy tại sao lúc Đào Hải Trạch nói về quan hệ giữa ông ta và bà nội lại… đẩy kính mắt chứ?
Vẻ mặt Đào Hải Trạch thể hiện trong lòng có tật giật mình không đúng sao?
Vậy nên Đào Hải Trạch không phải là con trai của bà nội.
Vậy nên đứa con trai như ông ta mới vô tình vô nghĩa như vậy…