Nhưng mà bây giờ cũng không cần nữa “Nếu như khó…” Cố Mạnh nói.
“Tôi đồng ý” Đào Anh Thy nói.
“Tạm thời chưa cần, có thể đợi nửa tháng sau” Cố Mạnh nói.
Nửa tháng sau? Đào Anh Thy cứ nghĩ là bây giờ cần luôn. Nếu cân không phải nên cứu người ra sớm một chút sao? Vậy là thế nào?
Nghĩ đến có lẽ Cố Mạnh không thích Đào Sơ Tâm, chẳng lẽ Giống như Tư Hải Minh? muốn cơ thể của cô ta?
Đào Hải Trạch không phải là người tốt đẹp gì, mắt của Cố Mạnh không kém đến mức đó chứ?
Lúc này xem ra có vẻ là có bí mật gì đó…
Nhưng mà đây là chuyện của Cố Mạnh chứ không phải của mình, không liên quan gì đến cô, cô và Cố Mạnh chỉ có quan hệ hợp tác.
đối phó với Đào Hải Trạch, những chuyện khác anh ta muốn làm gì thì làm.
“Không thành vấn đề” Đào Anh Thy hỏi: “Bên đó thế nào rồi?”
“Tất cả đều thuận lợi”
“Được”
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Cố Mạnh gọi đến không vì chuyện gì khác mà là vì Đào Sơ Tâm.
Vậy thì cô sẽ phải đi tìm Tư Hải Minh đúng không?
Bởi vì Tư Hải Minh ném Đào Sơ Tâm vào quán bar nên muốn anh ta buông tha thì Đào.
Anh Thy phải chủ động đi tìm anh ta. Cô vẫn không muốn Tư Hải Minh tìm cô, vậy Tư Hải Minh có muốn cô đi tìm anh không?
Nhất là sau khi cô hỏi như vậy?
Cũng may Cố Mạnh nói nửa tháng nữa, không cần bây giờ, vậy thì tối nay rồi nói.
Đào Anh Thy ngủ hết buổi chiều, người giúp việc đã làm xong bữa ăn cho cô, mỗi ngày đều phải ăn canh bổ dưỡng, tất cả những đồ tấm bố.
Sau khi uống xong cô ngồi trong phòng khách xem ti vi.
Tâm khoảng bốn giờ chiều, Đào Anh Thy đang chăm chú xem tỉ vi thì bỗng có tiếng đập cửa vang lên.
Đúng ra mà nói là tiếng gõ cửa..
“Mẹ mẹ mở cửa.”
“Mẹ ơi”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi mở cửa ra”
Đào Anh Thy bất ngờ ngẩn ra vài giây, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Vừa mở cửa đã bị sáu nhóc con ôm thật chặt, Bảo Minh và Bảo Long còn muốn trèo.
lên người nhưng lại bị Đào Anh Thy đặt xuống.
“Sao các con lại đến đây?” Đào Anh Thy vô cùng ngạc nhiên Ngẩng đầu, không thấy Tư Hải Minh mà thấy Bào Điển.
Mẹ, con nhớ mẹ lắm. Nên là… nên là muốn đến đây” Bảo Nam nói.
“Mẹ, con muốn vào trong”
“Con cũng muốn”
“Đi nào”
“Ừm”
Sáu đứa nhóc cứ như là chim cánh cụt vậy, giơ cánh nhỏ, nhấc chân ngắn vui vẻ chạy vào bên trong, Bảo An cục mịch chạy sau nhất Đào Anh Thy nhìn bọn nhóc, vẫn chưa phản ứng kịp với tình thương này.
Bào Điển nói: “Cô chủ Đào, lúc tôi đi đón bọn nhỏ, bọn nhỏ la hét là muốn đến đây nên tôi bèn đưa bọn nhóc đến đây. Có được không?”
Đào Anh Thy cười: “Tất nhiên là có thể”
Con của mình mà sao lại không thể chứ? Cô ước gì mỗi ngày có thể ở cùng bọn nhóc ấy chứ.
“Vào đi”
“Không được, nếu đã đưa đến thì tôi về trước, ở Minh Uyến còn có việc” Bào Điển nói.
“Cô chủ Đào có việc gì thì cứ gọi điện cho tôi?
“Được”
Bào Điển đi rồi, cô đóng cửa lại Thật ra thì có thể có chuyện gì chứ? Cũng không phải là việc gì cũng phải làm, những người giúp việc ở đây có tác dụng rất lớn mà.
Xem ra tối nay hẳn là sáu nhóc con sẽ ở đây.
Đào Anh Thy đi vào bếp lấy ra một chậu nước ấm: “Lại đây, mẹ rửa tay cho mấy đứa.
Bảo Nam, xếp hàng”
“Vâng” Bảo Nam chạy đến.
Xếp phía sau là Bảo Vỹ, Bảo Long, Bảo Hân, Bảo My, Bảo An, vẻ mặt vô cùng chờ mong, Cô rửa từng bàn tay ú nụ của từng người.
Ai rửa xong thì ùa chạy đi chơi.