Mẹ, mẹ, mau nhìn bọn con, con có thể đứng một chân” Bảo Nam giơ súng lục nhỏ lên, co một chân ngắn lên.
Giỏi lắm” Đào Anh Thy lập tức vỗ tay.
“Con… cũng làm được” Bảo Long bên cạnh đang chuẩn bị làm theo, nhưng vì đứng không vững nên ôm lấy Bảo Nam ngã xuống, lăn vài vòng , Đào Anh Thy cười gượng.
Bảo Vỹ và Bảo Hân đang chơi nấu ăn: “Mẹ, muốn ăn cơm tối món gì, con sẽ làm cơm cho mẹ.
“Đúng, mẹ muốn ăn gì?” Bảo Hân hỏi.
Đào Anh Thy đặt tay ôm lấy cảm, nghiêm túc suy nghĩ: “Ừm, mẹ muốn ăn thịt, còn cả thức ăn nữa”
Mẹ, con sẽ làm thịt quay” Hai mắt Bảo Vỹ lóe sáng.
“Mẹ, con cũng sẽ nấu thức ăn” Bảo Hân nói.
“Mẹ làm với các con được không?” Đào Anh Thy hỏi.
“Được” Bảo Hân và Bảo Vỹ chu môi nhỏ nhắn, đồng thanh nói, vô cùng vui vẻ.
Thật ra chỉ là đặt vài thứ thức ăn bằng nhựa lên một cái mâm đồ chơi nhỏ.
Lúc trước khi ở đây Đào Anh Thy đã mua, nhưng mà khi bọn nhóc chuyển đến Minh Uyển thì không mang đi.
Dù sao Minh Uyển cũng có quá nhiều đồ chơi, không thiếu một thứ này.
Nhưng mà sáu nhóc con lại chơi không biết mệt, ai nấy đều rất vui vẻ.
Bảo Hân và Bảo Vỹ chơi trò nấu ăn, Đào Anh Thy ở bên cạnh giả bộ nếm thử.
Bảo My và Bảo An đứng bên cạnh bàn vẽ vẽ gì đó.
Không bao lâu thì Bảo My và Bảo An cầm bức tranh chạy qua đây…
“Mẹ..
“Mẹ..
Đào Anh Thy liếc nhìn, Bảo An vẽ cầu sắt, Bảo My thì vẽ chồng chịt đủ thứ, cười haha: “Hai đứa… vẽ hoa rất đẹp.”
Sau khi cô nói xong thì Bảo My sắp khóc, vẻ mặt Bảo An thì mất mát.
Vẻ mặt Đào Anh Thy hiện lên dấu chấm hỏi, không phải hoa sao? Vậy đó là gì?
“Mẹ, Bảo My vẽ cây, Bảo An vẽ bóng” Bảo Vỹ nói.
…’ Đào Anh Thy mạnh mẽ gật đầu: “Đúng, là cây và bóng, rất đẹp”
Bảo My và Bảo An lập tức vui vẻ.
Đào Anh Thy cười gượng, cũng quá dễ dụ Nhưng mà điện thoại trên ghế sofa reo lên, Đào Anh Thy đứng dậy cầm lấy điện thoại Một dãy số lạ, nhưng mà có hơi quen.
Vừa nghe thì đổi diện vang lên tiếng hét: “Tao muốn giết mày!”
Bà tìm nhầm người sao?” Đào Anh Thy miễn cưỡng hỏi.
“Nếu không phải tại mày thì còn ai? Đào.
Anh Thy, mày làm hại con gái của tao thảm như vậy, tao sẽ không bỏ qua cho mày” Giọng nói của Xa Huệ Anh trong điện thoại vô cùng chói tai.
Làm màng nhĩ của Đào Anh Thy cứ như bị đâm thủng.
Cô bước về phía sân thượng bên ngoài, nhìn bầu trời hoàng hôn nói: “Tôi hại con gái bà sao? Tôi đã làm gì? Bà không tìm được người đã làm nên muốn trút giận lên đầu tôi sao?”
“Được, nếu không phải mày, vậy bây giờ mày hãy đi tìm Tư Hải Minh, bảo cậu ta thả Đào Sơ Tâm ra”
“Được thôi”
Xa Huệ Anh sửng sốt một lúc lâu, không dám tin: “Cô, cô đồng ý sao?”
“Nhưng mà phải nửa tháng sau”
“Tại sao phải quá lâu như vậy? Bây giờ con bé ở quán bar ngày nào cũng bị người ta bắt nạt, con gái của tôi có thân phận gì chứ, lại phải làm công việc bẩn thỉu như vậy, tôi không đồng ý” Xa Huệ Anh kích động nói.
nói nửa tháng là nửa tháng, bà không nên nói nhiều như vậy? Tôi tự biết phải làm gì”
“Vậy… vậy thì có thể rút ngắn lại một chút không?”
“Không được. Phải để cô ta bị trừng phạt chứ! Cho cô ta một bài học, đừng làm gì mờ ám sau lưng người khác, cô ta có thông minh đến mức nào đi nữa thì cũng không thông minh bằng Tư Hải Minh” Đào Anh Thy nói xong thì cúp điện thoại.
Nhà họ Xa không cần đến cô đối phó, nói nửa tháng chỉ là để Xa Huệ Anh không làm phiền cô, dù sao nửa tháng sau cũng phải thực hiện yêu cầu của Cố Mạnh.