Dáng người cao lớn đứng lặng trước cửa sổ, đưa lưng về phía trước, cao lớn âm trầm, hoa khôi quán bar nuốt một ngụm nước bọt, vô cùng căng thẳng, vừa định nói đã nghe được giọng nói không giận mà uy kia: “Tắm”
Hoa khôi quán bar đang định nói là “tôi tắm sạch sẽ rồi mới tới”, nhưng nhớ lại lời dặn của quản lý nên đành đáp: “Vâng”
Xoay người đi tắm.
Vừa tắm vừa nghĩ người có quyên đúng là khác người, còn lo là cô chưa tắm sao? Bệnh đa nghỉ cũng rất nặng.
Sau khi hoa khôi quán bar tắm xong thì đứng trước gương xịt nước hoa, sau khi cả người thơm ngát mới đi ra ngoài.
Tư Hải Minh xoay người đi đến bên cạnh cô ta, vừa bước tới gần thì trong đôi mắt đã hiện lên sự nham hiểm độc đoán: “Ai cho cô xịt nước hoa?”
“Tôi…
“Đi tắm”
“Vâng vâng vâng, tôi lập tức đi” Hoa khôi quán bar lập tức lại đi vào phòng tâm.
Sắc mặt Tư Hải Minh lạnh lùng, buồn phiền cởi nút áo trên cổ ra.
Hoa khôi quán bar lại tắm rửa sạch sẽ một lần nữa, không dám dùng một giọt nước hoa nào, sau đó trùm khăn tăm đi ra.
Lúc này Tư Hải Minh đang ngồi trên ghế sofa, chân dài bắt chéo, uống rượu mạnh, khí thế âm trầm nguy hiểm.
Hoa khôi quán bar cảm giác như là mình đang làm một việc nguy hiểm: “Ngài Hải Minh, tôi tắm xong rồi, không dùng nước hoa”
Nói xong thì lắc lắc mông mà mình tự cho là rất quyến rũ đi đến cuối giường ngồi xuống, chân dài lộ ra, thẳng lưng, trên tay nắm chặt khăn tắm, trên mặt lại có vẻ thẹn thùng.
“Ngài Hải Minh, như vậy đã chưa?”
Đôi mắt sâu đen của Tư Hải Minh nhìn qua: “Xoay người sang chỗ khác”
Hoa khôi quán bar ngẩn ra một chút, nhưng mà một người chuyên nghiệp như cô ta lập tức hiểu ra.
Sau đó bèn xoay lưng lại: “Ngài Hải Minh, tôi sẽ phục vụ ngài thật chu đáo..”
Tư Hải Minh đứng lên đi tới thô lỗ xé rớt khăn tắm của hoa khôi quán bar.
“Á, ngài Hải Minh, ngài mạnh quá…”
“Đừng có ngoảnh mặt lại Giọng nói của Tư Hải Minh lạnh như băng.
“Vâng” Hoa khôi quán bar lập tức quay mặt sang chỗ khác, đang đợi hành động trực tiếp thô bạo, thầm nghĩ ngài Hải Minh này chắc chắn là đến tìm phụ nữ sao?
Đợi một lát cũng không thấy phía sau có hành động gì, tò mò quay đầu lại: “Ngài Hải Minh…
“Ai cho cô xoay mặt lại?” Tư Hải Minh nổi giận, giọng nói lạnh lùng nhất thời ngập tràn ý hận, từ phía sau bóp cổ của hoa khôi, dùng sức đè xuống.
“A, ngài Hải Minh..” Hoa khôi quán bar cảm thấy như là cổ mình sắp gấy, cả đầu bị chế trụ, gương mặt bực bội đè lên chăn, muốn quay mặt lại để thở cũng không được, rên rỉ: “Á,ừm”
“Đáng chết, tôi nói cô không hiểu sao?” Tư Hải Minh nổi giận “Vâng vâng vâng” Hoa khôi quán bar không còn dám dùng sức giấy dụa, nhưng sau đó lại không thở nổi, sợ đến nỗi càng phản ứng mạnh hơn.
Nhưng mà tay Tư Hải Minh dùng sức quá mạnh, như hận không thể đập nát đầu cô gái kia, cả gương mặt đều chìm vào trong chăn, không thể hít được cũng không thể thở được.
Cổ của cô gái đã bắt đầu xanh tím, động tác giấy dụa cũng ngày càng yếu.
Lúc Tư Hải Minh thấy cô ta không còn phát ra tiếng thì mới buông cô ta ra, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Sửa sang lại quân áo rồi tức giận rời khỏi phòng.
Người quản lý quán bar thấy Tư Hải Minh và vệ sĩ rời đi thì vô cùng ngạc nhiên Sao nhanh như vậy đã đi ra rồi? Không hài lòng sao? Không thể nào.
Người quản lý đi vào phòng.
Vừa vào đã thấy cô gái nằm trên giường không nhúc nhích.
Này, cô sao thế? Sao ngài Hải Minh lại đi tồi?” Người quản lý lật cô gái trên giường lại.