Cô gái như vừa mới sống lại, bỗng nhiên ho khan: “Khu khụ khụ! Khụ khụ khu.”
Đợi sau khi cô ta ho xong, người quản lý vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao ngài Hải Minh lại đĩ? Cô phục vụ thế nào vậy? Ngài Hải Minh không hài lòng sao?”
Cô gái ngồi trên giường ngơ ngác nhìn người quản lý, bổng nhiên òa lên một tiếng khóc lớn: “Ngài Hải Minh là tên biến thái, anh ta là kẻ biến thái”
Người quản lý bị dọa cho giật mình vội vàng nhìn trái nhìn phải, sợ có tai vách mạch rừng: “Cô muốn chết sao, ngay cả ngài Hải Minh mà cũng dám mắng, biết là được rồi, nói ra làm gì?”
“Suýt chút nữa anh đã giết tôi”
Kẻ có tiền có hơi điên là chuyện thường, ấm ức cho cô rồi.”
Đào Anh Thy tự đi tàu điện ngầm quay về, lúc xuống khỏi tàu cô bèn tự mình đi bộ từ từ về.
Lúc đi đến chỗ đèn đỏ thì dừng lại, đứng đờ người ra nhìn đèn vàng.
Lúc này chắc là Tư Hải Minh đang cùng một người phụ nữ khác sung sướng trên giường nhỉ?
Cô gái đó nhìn rất hấp dẫn, Tư Hải Minh chắc sẽ rất thích.
Cô đang nghĩ lúc đó khi cô biết Tư Viễn Hằng phản bội mình, cảm giác này… rất tức giận, sau đó xoay người chạy đến quán bar tìm đàn ông uống rượu.
Bây giờ biết Tư Hải Minh đi tìm người phụ nữ khác mà cô có thể bình tĩnh như vậy, có lẽ là từ lúc mới bắt đầu cô đã biết người đàn ông quyền thế ngập trời kia không thuộc về mình, chỉ có thế là anh ta khống chế người khác…
Khoảng cách quá xa… Đào Anh Thy đi từ từ về, sau khi đi đến chỗ cách khu chung cư khoảng m thì thấy một luồng ánh sáng chiếu sáng lóa sau lưng, chiếu sáng con đường phía trước.
Khiến bước chân của cô bỗng nhiên dừng lại.
Cảm giác trong đầu bỗng trống rỗng, tim cũng đập không bình thường.
Là.. là ai…
Ánh đèn mạnh mẽ thoáng qua rồi biến mất nhưng lại làm cho đồng tử của Đào Anh Thy hơi co lại.
Xe phía sau thẳng gấp, ban đêm yên tĩnh khiến tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên tiếng thét chói tai khiến cô đứng đờ ra đó.
Cảm giác này rất quen thuộc, chỉ là… sẽ là Tư Hải Minh sao? Không phải anh ta đang chơi đùa với cô gái kia ở quán bar sao?
Không lẽ là vậy sao?
Đợi khi cô quay đầu, đúng thật là vậy.
Không phải là chiếc xe Rolls Royce quen thuộc kia mà là một chiếc Porsche dừng sau lưng cô không xa.
Đèn xe tắt, người trên xe bước xuống.
Người đàn ông mặc áo gió màu đen với dáng người cao ngất khiến ánh mắt Đào Anh Thy hơi dao động.
Tư Viễn Hãng…
Sao anh ta lại ở đây?
Đào Anh Thy đứng bất động tại chỗ, trơ mắt nhìn Tư Viễn Hãng đi về phía cô.
Lần trước gặp trong bệnh viện là trùng hợp, vậy lần này thì sao?
Không phải lại là trùng hợp nữa đấy chứ.
Tư Viễn Hãng đi đến trước mặt cô thì dừng lại, ánh mất nhìn xuống cô.
Ánh mắt Đào Anh Thy lóe lên: “Sao anh lại ở đây?”
“Đi ngang qua”
“À, anh nên trực tiếp lái qua, không nên dừng lại” Đào Anh Thy nói xong thì kéo khẩu trang lên, xoay người muốn đi.
“Đến quán bar vẫn chưa thấy thỏa mãn sao?”
Cơ thể Đào Anh Thy cứng đờ.
“Lại chìm đầm trong trụy lạc?”
Đào Anh Thy quay đầu nhìn anh ta: “Ban nấy anh còn nói là đi ngang qua, tôi còn tưởng thật..”
Tư Viễn Hẳng không nói gì Đào Anh Thy bỗng cảm thấy mình thật đáng thương.
Người khác nói lúc gặp được người yêu cũ thì nhất định phải cho anh ta thấy là không có anh ta thì mình vẫn có thể sống vui vẻ.
Nhưng mà bây giờ mình lại chật vật như vậy.
Ngay cả sức để nói dối cũng không có.
“Đàn ông nhà họ Tư các anh, không có một ai có thể khiến tôi tỉnh táo…” Đào Anh Thy bất đắc dĩ thở dài nói: ‘Anh không cần cố ý chạy đến trước mặt tôi chê cười tôi, từ lúc mới bắt đầu tôi đã biết mình là ai rồi…
““Hận anh sao?” Tư Viễn Hãng hỏi.
Đào Anh Thy ngạc nhiên, hiểu được anh ta đang nói gì, không phải là đang cười cợt mình sao? Không hề nghĩ ngợi lắc đầu: “Không liên quan đến anh, là do tôi làm việc quá nông nổi, đáng đời tôi. Nếu như trước đây tôi không chạy đến quán bar uống rượu, say rồi lên giường thì sao lại có kết quả ngày hôm nay, khiến tôi bước tới cũng không được mà lùi cũng không xong…”