“Cô chủ Đào: Lý Ba không thể tin được.
“Lý Ba, lương cao không dễ nhận vậy đâu.”
.. Ngài Hải Minh sẽ biết đó? Tôi… Lý Ba còn chưa nói xong thì di động đã vang lên, thấy thông báo anh ta sợ đến run lên: “Là ngài Hải Minh, tôi nên nói như thế nào đây?”
Anh ta cảm giác nói dối ngài Hải Minh là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Ánh mắt Đào Anh Thy khẽ thay đổi: “Anh nói là đã tìm được tôi, nói cho anh ta biết tôi… đến quán bar thăm Đào Sơ Tâm”
“Cứ… cứ nói vậy sao?”
“Anh đừng quá căng thẳng, cứ nói thật sẽ không sao” Đào Anh Thy dạy anh ta “Được…” Lý Ba ấn nút trả lời: “Ngài Hải Minh, đã tìm thấy người. Xe vừa mới đến khu chung cư thì đã thấy cô chủ Đào về”
“Đi đâu?” Giọng nói lạnh lẽo của Tư Hải Minh truyền đến, có vẻ tâm trạng đang rất kém.
“Tôi hỏi cô chủ Đào, cô ấy nói là c‹ quán bar… thăm Đào Sơ Tâm… Lý Ba nói xong thì bỗng ngừng thở.
Sau khi nói xong, bên kia yên lặng lạ thường một lúc lâu, Lý Ba không dám thở gấp, trán ứa mồ hôi. Một lát sau thì đã cúp máy.
Sau khi cất điện thoại, Lý Ba nói: “Cô chủ Đào, ngài Hải Minh thật sự không nghi ngờ gì”
Trong lòng Đào Anh Thy cười lạnh, có thể nghỉ ngờ gì chứ? Đầu tiên anh ta hẳn phải nghĩ là chuyện anh ta làm có bị cô phát hiện hay không.
Tư Hải Minh cúp điện thoại là biểu hiện của sự chột dạ sao?
Nói vậy thì là đã công khai..
Không cần anh tự nói cho cô biết, không cần anh ta nói ra là anh ta không thương cô, dùng hành động là có thể chứng minh tất cả.
Chiếc Rolls Royce đứng ở ven đường, Tư Hải Minh ngồi phía sau cầm điện thoại di động, đang nhìn video camera giám sát.
Không bao lâu sau, Đào Anh Thy đã quay về nhà, hình ảnh xuất hiện trong camera.
Tháo khẩu trang xuống ném vào thùng rác, xoay người trở về phòng cầm quần áo đi tắm.
Mọi thứ đều giống với bình thường.
Tư Hải Minh thấy vậy thì sâu não đến mức cả người tràn ngập ý lạnh.
Nhưng mà làm sao cũng không kiềm chế được.
Lúc anh đi ra khỏi quán bar, theo bản năng cầm điện thoại ra nhìn camera.
Lúc đó đã hơn chín giờ, không thấy bóng dáng Đào Anh Thy đâu.
Anh cho rắng cô đã đi ngủ, lại tua lại trước đó, nhận ra Đào Anh Thy đã sớm ra khỏi nhà gần hai tiếng.
Gọi điện thoại cho Lý Ba, cũng không biết là cô đã đi đâu…
Bây giờ khi biết cô đã đến quán bar, đêm nay anh cũng đến quán bar…
Nếu cô đã biết vậy tại sao cô không làm ầmT? Hay là cô vẫn chưa biết?
Tư Hải Minh lười biếng dựa vào ghế, ánh mắt thâm trầm sắc bén như dã thú đầy nguy hiểm đang ẩn núp trong bóng tối.
Sau một lúc, Tư Hải Minh lấy điện thoại ra gọi điện, muốn xem video giám sát của quán bat.
Rất nhanh video giám sát của quán bar đã được gửi đến điện thoại của Tư Hải Minh.
Thật sự là đã thấy Đào Anh Thy xuất hiện trong quán bar, đeo khẩu trang che kín mặt, Tư Hải Minh liếc mắt là có thể nhận ra cô.
Thậm chí Đào Anh Thy và cô gái kia còn một trước một sau vào nhà vệ sinh, sau khi Đào Anh Thy đi ra thì trực tiếp đi về.
Chuyện này cũng không thể chứng minh chuyện cô biết anh đến quán bar…
Đào Anh Thy lên giường, nhàm chán cầm điện thoại di động lên xem ảnh của sáu nhóc con, sau đó bông buồn ngủ, ảnh còn chưa xem xong đã đi ngủ Lúc Tư Hải Minh bước vào nhìn thấy trên tay Đào Anh Thy cầm điện thoại, đầu lệch trên gối ngủ say.
Bóng đen bước sát lại mép giường đứng lắng lặng ở đó rút điện thoại ra.
Đào Anh Thy không hề có dấu hiệu tỉnh giấc, không hề đề phòng.
Tư Hải Minh nhìn cô chăm chăm, càng nhìn càng bực bội, càng nhìn trong lòng càng phức tạp.