Trong lúc nhất thời anh cũng không biết là mình có muốn Đào Anh Thy biết chuyện này không, cũng không biết…
Thật ra có biết không cũng không quan trọng, anh không thể nào thả cô đi được.
Tư Hải Minh bước lên trực tiếp bóp lấy gương mặt của Đào Anh Thy, môi mỏng sát tới muốn chiếm lấy đôi môi non mềm của cô Đào Anh Thy đang ngủ bị đánh thức, nhận ra mình bị một bóng đen bao phủ.
Cảm giác này quá quen thuộc, không phải là Tư Hải Minh thì còn có thể là ai?
Người này không phải là đang lăn lộn trên giường với quán bar sao?
Tại sao lại ở đây?
“ừm?” Đào Anh Thy hoàn hồn đẩy Tư Hải Minh ra.
Nhưng mà càng giấy dụa thì Tư Hải Minh càng cắn nuốt mạnh mẽ. Hận không thể nuốt Đào Anh Thy vào trong bụng.
“Ừm, ừm! Ừm” Đào Anh Thy kéo quần áo của Tư Hải Minh, kéo lấy áo khoác tây trang của anh, nhưng mà không thể đẩy anh ra được.
Cho đến khi khiến cô không còn chút sức nào, chỉ có thể thở hồng hộc buông cô ra.
Đào Anh Thy mềm nhũn năm trên giường thở gấp, trong mắt ầng ậng hơi nước, run rẩy…
Mặc kệ bên dưới là vẻ mặt gì, dùng tay.
mạnh mẽ lau miệng, sau khi đụng chạm người phụ nữ khác lại còn đến hôn cô, thật bẩn.
Tư Hải Minh bắt lấy cổ tay cô, con ngươi đen sâu sắc nhìn cô đầy nguy hiểm, giọng nói đầy đè nén: “Lau gì chứ?”
“Tôi thích lau.” Đào Anh Thy vô lực nhắm mắt lại.
“Đến quán bar rồi sao?”
“Mấy giờ rồi?” Giọng Đào Anh Thy thản nhiên như là hỏi đã ăn cơm chưa vậy, Mười một giờ” Đào Anh Thy không nói gì, mới có hai ba tiếng là đã đi rồi? Với năng lực của Tư Hải Minh cô nghĩ là hết một đêm chứ.
“Đến quán bar làm gì?”
“Không phải tôi đã nói là đi tìm Đào Sơ Tâm sao?” Đào Anh Thy nói.
“Không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Đào Anh Thy không trả lời.
“Nhìn tôi” Tư Hải Minh nằm lấy cắm của cô, bắt cô mở mắt ra.
Lông mi dài của Đào Anh Thy run lên, hai mắt mê ly đã trở nên tỉnh táo, nhìn thẳng anh.
Tư Hải Minh bị ánh mắt trong suốt kia đâm vào khiến trong lòng run lên một cái.
“Hỏi gì chứ?” Đào Anh Thy lập tức hỏi: ‘À, đúng là có chuyện muốn hỏi anh… Anh có thể đứng lên trước không?”
“Cứ như vậy hỏi” Tư Hải Minh nhìn cô, tư thế chiếm hữu.
Đào Anh Thy nghĩ, anh ta vẫn bá đạo như trước nhỉ.
“Đã có chuyện gì với Đào Sơ Tâm? Như.
vậy đi, nửa tháng sau thả Đào Sơ Tâm ra được không?” Đào Anh Thy hỏi Nếu như người ta đã chủ động tìm đến thì cũng không cần cô phải đi tìm anh, cứ thẳng thần nói ra.
“Không được”
“Người ta đã lên mạng xin lỗi rồi, làm sao lại không thể tha chứ?” Đào Anh Thy hỏi.
Đôi mắt Tư Hải Minh híp lại đây nguy hiểm: “Cô ta là cái thá gì?”
“Bỏ đi, tôi cũng không giận, trừng phạt cô †a nửa tháng nữa là được rồi, tôi thấy cô ta cũng thật đáng thương.”
Vẻ mặt Đào Anh Thy thiện lương.
“Em chỉ muốn hỏi điều này sao?” Tư Hải Minh hỏi.
“Còn nữa sao?” Đào Anh Thy không hiểu lãm hỏi anh: “Nếu còn, anh muốn tôi hỏi điều gì?
Tư Hải Minh nhìn chằm chằm cô: ‘…
Không có.”
“Có thể đi được chưa? Tôi còn muốn ngủ tiếp. Đào Anh Thy nói.
“Buổi tối tôi ngủ ở đây” Tư Hải Minh đứng lên.
“Sao?” Đào Anh Thy kinh ngạc, nhìn Tư Hải Minh cởi áo khoác ra ném lên ghế, dường như là quần áo đó không hề đáng tiền.
“Đã đến đây rồi không về nữa” Tư Hải Minh nói xong đi ra khỏi phòng, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Đào Anh Thy ngồi trên giường ngẩn người, Tư Hải Minh lại nổi thần kinh gì vậy không biết.
Anh ta đi đâu mà không ngủ được, lại chạy đến đây?
Hình như là anh ta vừa mới xuống giường của người phụ nữ khác mà?