Lái xe vòng quanh có thể tốn mấy thời gian chứ? Dù gì cũng nên đến khách sạn ngủ chứ.
Đào Anh Thy xuống giường mặc quần áo rời đi.
Cô không muốn ngủ chung với một người đàn ông vừa xuống giường của người phụ nữ khác.
Đào Anh Thy kéo cửa ra, ngẩn người một chút, vậy mà cô lại quên mất mấy vệ sĩ này của Tư Hải Minh rồi.
Đứng ngoài cửa với vẻ mặt người lạ chớ vào.
Không đến mức sẽ ngăn cản cô chứ!
Đào Anh Thy vừa đi ra ngoài được vài bước, vệ sĩ đưa tay lên cản cô.
“Tư Hải Minh bảo hai người cản tôi?” Sắc mặt Đào Anh Thy không tốt lắm.
“Ngài Hải Minh ở trong đó”
Không hổ là vệ sĩ của Tư Hải Minh, nhìn rõ tất cả.
Đào Anh Thy cắn răng dùng sức đóng sầm cửa rầm một tiếng.
Trở về phòng, vén chăn lên giường bọc người lại, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô vậy mà lại quên mất mình không thể phản kháng được, cho dù Tư Hải Minh có tìm nhiều phụ nữ hơn nữa, chỉ cần anh ta không thả cô đi thì cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Thực lực giữa hai người quá chênh lệch…
Đào Anh Thy nhắm hai mắt lại, tâm trạng vô cùng tiêu cực… Không bao lâu đã nghe được tiếng đóng cửa phòng, sau đó nệm giường hơi trùng xuống.
Cô không cần quay đầu lại cũng biết là Tư Hải Minh đã lên giường.
Cô hơi trầm lại, không xích lại cũng không phản kháng, cứ như là một khúc gỗ vậy.
Tư Hải Minh không chạm vào cô, cứ như là anh chỉ đến đây để ngủ.
Đào Anh Thy nghĩ Tư Hải Minh sẽ không làm gì quá đáng với cô, dù sao thì cô cũng sảy thai vì anh, cơ thể cũng không thể đụng vào.
Lại nói không phải anh ta vừa mới xuống khỏi giường của người phụ nữ khác sao?
Không đến mức đói khát như vậy đâu.
“Ngày mai dẫn em đến bệnh viện khám lại” Giọng nói Tư Hải Minh trầm thấp vang lên từ đằng sau, hơi thở nóng bỏng phải vào sau cổ non mịn của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy vậy mà quên mất chuyện này, lúc xuất viện Hạ Khiết Mai đã nói. Chắc có lẽ cô không để trong lòng, có kiểm tra lại hay không cũng như vậy mà thôi
Thật sự là làm khó anh ta còn nhớ rõ.
Lời Tư Hải Minh nói không ai có thể làm trái, bao gồm cả mệnh lệnh đến bệnh viện kiểm tra lại này.
Vậy nên Đào Anh Thy chỉ ừ một tiếng, cứ như là chuyện gì cũng nghe theo anh vậy.
Sau đó Tư Hải Minh đưa tay đến ôm lấy eo cô, cơ thể Đào Anh Thy chợt cứng đờ.
Nhưng cũng chỉ có thể cứng đờ, cũng không phản kháng.
Tư Hải Minh cứ ôm cô ngủ như vậy, cũng không làm gì khác.
Suốt đêm cũng chỉ ngủ không nói gì.
Ngày hôm sau Đào Anh Thy ngồi lên xe Tư Hải Minh đến bệnh viện
Hạ Khiết Mai đích thân khám cho cô.
“Hồi phục rất tốt” Hạ Khiết Mai nói
Đào Anh Thy rất muốn nói sau khi sinh sáu nhóc con xong đến bệnh viện kiểm tra lại thì cũng hồi phục rất tốt, theo như ú của cô thì cơ bản không cần phải kiểm tra lại sau khi sảy thai.
Chẳng khác bị ép buộc là mấy, nhưng mà sau khi Tư Hải Minh nói thì cứ như đó là đãi ngộ dành cho người phụ nữ của Tư Hải Minh.
Vậy nên sau này cô vẫn sẽ bị Tư Hải Minh chạm vào sao? Cô không muốn.
Sau khi kiểm tra xong đi về, Đào Anh Thy cũng không nói gì, lúc chuẩn bị xuống xe thì cổ tay bị giữ lại.
Cô không hề hoang mang nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng kia, hỏi: “Sao thế?”
Trên tay Tư Hải Minh hơi dừng sức, Đào Anh Thy bỗng ngã nhào vào ngực anh, mông ngồi trên đùi săn chắc của anh, khiến cho khoảng cách giữa hai người gần đến mức ngay cả gió cũng không thể nào chui lọt.
“Cứ như vậy xuống xe? Hửm?”
Nếu không… thì sao?” Đào Anh Thy hỏi ngược lại, lúc bị bóng đen áp sát tới, cô ngó mặt đi chỗ khác.
Một giây sau, gương mặt bị bàn tay của Tư Hải Minh mạnh mẽ bẻ qua.
Đào Anh Thy nhíu hàng mày thanh lệ, không vui nhìn anh.
Em giận vì chuyện tôi làm em sảy thai, hay là vì chuyện ở quán bar?”
“Dù là chuyện gì, tôi cũng không có tư cách giận mà?”