Cửa kính bị đẩy ra, một dáng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trong cửa hàng Trong nháy mắt đó Đào Anh Thy như là xuyên qua thời gian trở lại ngày xưa, lúc mà cô đang đợi Tư Viễn Hằng, Tư Viễn Hằng, anh dám đến trễ”
“Anh đến trễ rồi, phạt anh đi”
“Vậy anh cho em cắn một cái”
Nào..” Người nào đó sát miệng lại gần.
“Đáng ghét, có người nhìn đó.”
Tư Viễn Hẳng cũng nhận ra cô nên Đào Anh Thy vội vàng cúi thấp đầu xuống, lần trước đứng bên đường bị anh ta hôn, bây giờ lại gặp nhau.
Cô đã nói là không nên đến đây ăn rồi.
Đối diện có người ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của Tư Viễn Hằng: “Tôi đã nói rồi, anh không thể xem tôi là người xa lạ sao?”
“Vẫn thích ăn đồ ngọt sao?”
Ánh mắt Đào Anh Thy hơi lóe: ‘Không thích, ban nấy đồng nghiệp giới thiệu nên đến xem thử một chút”’ “Giới thiệu thế nào?”
“Không phải anh không thích ăn đồ ngọt sao?” Đào Anh Thy nói theo bản năng.
Nói xong thì cô lại hận không thể chặn miệng mình lại Ánh mắt Tư Viễn Hằng cũng nhìn cô, bầu không khí giữa hai người nhất thời trở nên ngại ngùng.
“Tôi còn có việc, tôi đi trước… Đào Anh Thy vừa mới đứng dậy thì cánh tay đã bị bắt lại khiến cả người cô rung lên, vô thức rút tay về, nhưng mà Tư Viễn Hằng không thả ra, cô hạ giọng: “Anh buông ra”
“Nếu không muốn gây ra ồn ào thì mau chóng ngồi xuống đi”
Đào Anh Thy nhìn những vị khách khác vẫn chưa nhận ra sự bất ổn thì không khỏi ngồi xuống: “Có thể thả tôi ra chưa?”
Tư Viễn Hằng buông cô ra, vẫy tay gọi người phục vụ: “Cho một phần giống của cô ấy!
“Được, xin đợi một chút” Người phục vụ đi qua.
Đào Anh Thy nhìn vẻ mặt bình thường của ai kia, hỏi: “Tiệm này không có liên quan gì đến anh đấy chứ?”
Em sẽ không cho rằng anh vì muốn tiếp cận em nên cố ý mở tiệm ở đây đấy chứ?”
Đào Anh Thy bị hỏi ngược lại á khẩu không trả lời được, đúng là có vẻ không thực tế lắm.
Hơn nữa cô không chỉ sinh cho Tư Hải Minh sáu đứa nhóc mà lại còn vừa sảy thai, hẳn là Tư Viễn Hằng đã buông tay…
“Tôi đã nói chúng ta là người xa lạ, sao còn ngồi xuống đây?” Đào Anh Thy từ chối cách tiếp cận như vậy.
“Một mình ăn đồ ngọt sẽ rất kỳ lạ” Tư Viễn Hãng nói Cả người Đào Anh Thy bỗng chốc cứng đờ, những lời này… là trước đây cô nói với Tư Viễn Hằng…
“Em thấy trong cửa hàng có ai ăn đồ ngọt một mình không?” Tư Viễn Hãng lại hỏi thêm một câu Đào Anh Thy ngẩng đầu nhìn lại, đúng thật, toàn bộ đều là những cặp đôi, hoặc là hai người con gái, hoặc là một nam một nữ.
Lời Tư Viễn Hằng nói chỉ là trong lúc vô ý, chỉ là cô quá nhạy cảm…
Người này có vẻ chỉ đến để ăn đồ ngọt thôi.
Bây giờ không chỉ có Đào Anh Thy không được tự nhiên mà ngay cả Lý Ba đứng ngoài đợi cũng không được tự nhiên.
Văn luôn đang quan sát lỡ như chiếc Rolls Royce màu đen đi ngang qua thì đến lúc đó anh ta sẽ là người đầu tiên tiêu đời.
Cô chủ Đào, ăn nhanh lên một chút đi, ăn xong rồi đi mau đi, tôi đây còn cần phải làm việc.
Lần trước tận mắt nhìn thấy hai người hôn môi, bây giờ lại thấy hai người mập mờ cùng ăn đồ ngọt.
€ó thể khiêm tốn một chút không? Tôi rất sợ đó.
Đào Anh Thy bỏ miếng cuối cùng vào miệng: “Tôi đi đây”
Nói xong không chờ đối phương kịp phản ứng đã đứng lên đi ra ngoài, Tư Viễn Hãng chùi miệng, đứng dậy đi theo sau, kéo lấy cánh tay của Đào Anh Thy, kéo cô vào phòng vệ sinh…
“Này, Tư Viễn Hằng…”
Vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, Tư Viễn Hằng nhìn người trước mặt.
Hơi thở của Đào Anh Thy bất ổn, lông ngực phập phồng: “Anh điên rồi sao?”
Tư Viên Hằng giơ tay lên, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua gò má của Đào Anh Thy: “Em vẫn giống như xưa, không hề thay đổi.”