Nhưng mà Tư Viễn Hằng lý luận với cô như vậy là muốn làm gì? Không biết còn cứ tưởng hai người là người yêu đang cãi nhau…
“Đến bệnh viện với anh.” Tư Viễn Hằng nói như chuyện tất nhiên.
Đào Anh Thy bất đắc dĩ nhìn anh ta, cuối cùng thì ai là người tệ chứ? Cảm xúc của Tần Diễm My rất bất ổn, bàn tay cầm lấy vô lăng siết chặt, vô cùng tức giận, lại chỉ có thể nhịn.
Bây giờ cô ta lại trở thành tài xế của Tư Viễn Hằng và Đào Anh Thy.
Còn có chuyện gì buồn cười hơn chuyện này sao? Nhìn Tư Viễn Hằng và Đào Anh Thy qua gương chiếu hậu, chua xót trong lòng chỉ mỗi cô ta biết.
Đào Anh Thy lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng bàn tay bị một bàn tay ấm áp nắm lấy khiến cô giật mình.
Muốn rút tay lại nhưng cũng không thể không để ý đến vết thương của anh ta mà dùng sức được. Đổi lại đành dùng ánh mắt liếc nhìn anh ta.
Trên đường phía trước bông bị một chiếc xe ngăn lại, Tần Diễm My vội vàng cuống quýt đạp phanh lại.
Ngẩng đầu là chiếc Rolls Royce màu đen như dã thú ẩn mình trong đêm đông đang đậu phía trước.
Tư Viễn Hằng và Đào Anh Thy ngồi sau ngả về phía trước theo quán tính, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa kính nhìn thấy được người có khí thế bức người trên chiếc Rolls Royce.
Chỉ là cách xuất hiện này khiến khí thế đáng sợ lan tràn ra bốn phía.
Không khí trong xe cũng trở nên bí bách.
Nhiều xe trên đường bị ép phải rút lui, có vẻ như nếu lại gần sẽ bị hơi thở mạnh mẽ kia xé rách vậy. Trên đường bỗng chỉ còn lại xe của bọn họ.
Tư Viễn Hằng cảm nhận được nhiệt độ trên tay Đào Anh Thy, rõ ràng đã lạnh đi, toát mồ hôi, không khỏi siết chặt tay.
Ma quỷ bỗng xuất hiện trước mặt khiến cô không thể nào tiến lên thêm một bước được. “Em nói xem chúng ta có giống đôi uyên ương số khổ trốn cha trốn mẹ không? Tư Viễn Hằng vẫn cười đùa như trước.
Trừ cảm giác da đầu tê dại ra thì Đào Anh Thy đã không còn sức để vui đùa với Tư Viễn Hằng.
Điện thoại di động vang lên, là tin nhắn mới. Đào Anh Thy hoàn hồn, cổ đã cứng ngắc bỗng chuyển động.
Lấy điện thoại di động từ túi áo ra, mở tin nhắn, chỉ có vài chữ ngắn ngủi: Chắc chắn là không muốn xuống xe?
Uy hiếp, ép buộc, nguy hiểm rõ ràng đang bao trùm lên người Đào Anh Thy.
Rất rõ ràng chiếc xe này đến là để chặn Đào Anh Thy.
Tần Diễm My nói: “Đào Anh Thy, thật ra chỉ cần cô xuống xe là được rồi, không cần làm khó Tư Viễn Hằng. Còn nếu như cô thật sự muốn…”
“Tần Diễm My!” Tư Viễn Hằng gầm nhẹ một tiếng, sợ đến mức sắc mặt của Tần Diễm My cũng thay đổi. Giọng Tư Viễn Hằng trở lại bình thường: “Đừng nói lung tung.”
“Tôi…” Đào Anh Thy vừa mới mở miệng nói chuyện thì đã bị Tư Viễn Hằng ngắt lời…
“Em định thỏa hiệp vậy sao?” Tư Viễn Hằng hỏi.
Ánh mắt Đào Anh Thy khẽ run lên, thỏa hiệp sao? Nghe thật sự rất đau xót.. “Anh xuống với em.”
Tư Viễn Hằng mở cửa xuống xe, bàn tay nắm lấy tay Đào Anh Thy cũng không hề buông ra, trực tiếp nắm lấy tay Đào Anh Thy xuống xe…
Vẻ mặt Tần Diễm My trên xe vô cùng tức giận.
Tư Viễn Hằng muốn lấy cứng chọi cứng với Tư Hải Minh, muốn chết sao?
Thật sự là không muốn quan tâm anh ta, trực tiếp lái xe đi, giữ an toàn cho bản thân.
Nhưng mà cô ta lại không thể nhẫn tâm làm vậy.
Cô ta không thể để Tư Viễn Hàng bị Đào Anh Thy hại chết.