Đây là bến câu cá lần trước sao? “Mẹ, chúng ta câu cá đi.” Bảo Hân nói. “Câu cá, con câu cá.” Bảo Nam ồn ào.
“Câu cá đi.” Bảo Long.
“Yeah.” Bảo My.
Đào Anh Thy nhìn sáu đôi mắt đang phát sáng, xem ra rất thích câu cá.
Vậy nên sẽ câu cá cùng bọn nhóc.
Trong lúc chơi, thỉnh thoảng Đào Anh Thy sẽ liếc mắt nhìn xa xa, chỉ thấy được cửa sổ chứ không thấy được người bên trong.
Sau khi Tư Hải Minh về cũng chưa từng ra ngoài, vậy, chuyện Tư Viễn Hằng… bỏ qua sao?
Không hề xảy ra chuyện gì trái lại còn khiến Đào Anh Thy thấp thỏm hơn…
Sau khi Đào Anh Thy lấy lại tinh thần nhìn một vòng những đứa nhóc, bỗng nhận ra có gì đó không đúng: “Ơ, Bảo Hân đâu?”
Năm nhóc con rất là có tinh thần, làm gì có ai chú ý đến điểm này.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Bảo Hân lon ton chen qua khe cửa: “Ba ơi.”
Vẻ mặt Bảo Hân sợ sệt không dám đi vào.
Lúc này Tư Hải Minh mới bật đèn lên, vẻ mặt trở lại bình thường nhìn Bảo Hân đang đứng ở cửa: “Sao không vào?”
Lúc này Bảo Hân mới đi vào, leo lên đùi ba mình, ngước gương mặt nhỏ nhắn lên: “Ba ơi, đi, chơi với chúng con.”
Nói xong thì cầm lấy ngón tay của Tư Hải Minh kéo ra khỏi phòng làm việc.
Đào Anh Thy không đi tìm Bảo Hân vì không ở đâu có thể an toàn hơn ở Minh Uyển.
Không cần phải lo lắng.
Cô đang cầm điện thoại di động quay video về mấy đứa nhóc thì thấy Tư Hải Minh đi ra, trên một tay ôm lấy Bảo Hân.
Đào Anh Thy dời ánh mắt đi chỗ khác, hóa ra Bảo Hân đi tìm Tư Hải Minh…
Bảo Hân trượt từ trên tay Tư Hải Minh xuống, chạy đến trước mặt Đào Anh Thy tranh công: “Mẹ, con đã đưa ba đến rồi.”
Trên mặt Đào Anh Thy có vẻ miễn cưỡng: “Ừ, biết rồi.”
Cảm nhận được ánh mắt nhìn cô chằm chằm của Tư Hải Minh nhưng cô chỉ có thể giả vờ như là không biết gì.
Cô chỉ có thể chơi đùa với sáu nhóc con, chỉ có thể làm được một người mẹ ngây ngô. Thì ra lúc đối mặt với Tư Hải Minh thì rất khó giữ bình tĩnh.
Quá khó khăn…
Bảo Nam bỏ cần câu trực tiếp chạy thẳng vào trong nước: “Đừng chạy, trơn, trơn.”
Toàn bộ quần áo đã ướt hết. %D “Để em giúp anh.” Bảo Long cũng đưa tay ra níu
Bình hoa thủy tiên ở bên cạnh va vào mặt Bảo An. “Á…” Vẻ mặt Bảo An đơ ra.
Tư Hải Minh đi đến nắm lấy hai đứa nhưng mà không còn kịp nữa, cả hai đã bò vào trong ao rồi. “A, buông ra, con muốn bắt cá, con muốn bắt cá.” Bảo Nam ầm ĩ.
Hai mắt Bảo Vỹ tỏa sáng: “A, con bắt được cá rồi.” Bảo Nam và Bảo Long nhất thời quên mất giãy dụa.
Bảo Vỹ nâng con cá vừa cậu được đến trước mặt Đào Anh Thy: “Mẹ, xem này, là cá con câu được.”
“Đúng là giỏi mà.” Đào Anh Thy khen cô bé.
“Tối nay chúng ta sẽ ăn cá sao? Giống như là lúc trên thuyền lớn.” Vẻ mặt Bảo Vỹ chờ mong.
“Chuyện này…” Đào Anh Thy cười gượng, cá vàng sao mà ăn được chứ… Trong phòng bệnh, Tư Viễn Hằng đang nằm trên giường nhắm mắt lại.
Tần Diễm My hỏi: “Anh thật sự không ăn gì sao?
Em cũng đã mua rồi.”
“Không muốn ăn.”
“Tư Viễn Hằng. Em sắp bị anh ép điên rồi. Em thật sự không hiểu nổi anh.”
“Đi đi, tối nay anh ăn.” Tư Viễn Hằng nói.
Tần Diễm My nhìn ánh mắt bình tĩnh của anh, trong lòng vô cùng bực bội.
Đây là Tư Viễn Hằng cầm được thì buông được mà cô biết sao? Niềm kiêu ngạo, sự vô tình của anh đâu mất rồi?