Dù sao trước đó đã có nhiều vết xe đổ.
Ai biết được giây tiếp theo thì Tư Hải Minh đã dời ánh mắt đang nhìn chằm chằm Đào.
Anh Thy sang nhìn Tư Viễn Hãng trên giường: “Nghe nói ba mẹ của Đào Hải Hùng đến gây chuyện? Cậu cũng quá vô dụng rồi, lại thua cả hai người già” Anh nghiêng mặt dặn dò vệ sĩ: “Đi”
Hai người vệ sĩ xoay người đứng ở cửa phòng bệnh, rất giống như là vệ sĩ một bước cũng không rời. Sao Đào Anh Thy lại không hiểu hành động của Tư Hải Minh.
Nhìn thì như là không có người ngoài đến làm phiền Tư Viên Hằng dưỡng thương nhưng thật ra là để ngăn cô đến.
“Cảm ơn anh” Tư Viễn Hằng không hề từ chối.
Tư Hải Minh lôi Đào Anh Thy ra khỏi phòng bệnh.
Trên suốt hành lang dài, cổ tay Đào Anh Thy vẫn luôn bị nắm lấy, giống như là xích sắt đã quấn lên không thể tháo ra được vậy.
Đào Anh Thy bị nhét lên xe, ngã trên ghế ngồi.
Á” Đào Anh Thy còn chưa kịp phản ứng thì bóng đen đã áp sát tới bóp lấy gương mặt cô.
“Tôi đã nói với em thế nào? Không được phép gặp lại cậu ta, không hiểu sao?” Mắt Tư Hải Minh u ám, khí chất lạnh lẽo tràn ra khắp xe.
“Thăm người bệnh, thì làm sao?” Đào Anh Thy kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, hỏi lại Thăm bệnh nhân? Ban nấy hai người nói gì? Hả?” Tư Hải Minh dùng thêm sức.
Đào Anh Thy vốn còn định giải thích nhưng mà cảm nhận được đau đớn trên mặt nên cô không nói nữa.
Cứ lạnh lùng nhìn anh ta như vậy.
Lực tay của Tư Hải Minh giảm lại, bị Đào Anh Thy yên lặng nhìn như vậy cứ như là dân mất đi sức lực.
Giọng nói Tư Hải Minh lạnh lùng: “Nói đi.”
“Tại sao tôi phải nói với anh?” Đào Anh Thy phản kháng: “Anh đúng là nực cười mà”
“Em nói cái gì?” Hai mắt Tư Hải Minh híp lại, cực kỳ nguy hiểm
“Chẳng lẽ không đúng sao? Bản thân anh đi đến quán bar tìm phụ nữ thì được nhưng mà lại không cho tôi đến bệnh viện thăm người yêu cũ, phản ứng của anh như vậy không cảm thấy nực cười sao?” Đào Anh Thy cười lạnh.
Cơ thể của Tư Hải Minh bỗng cứng đờ, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chằm cô, môi mỏng nhếch lên không nói gì.
“Còn muốn nói gì nữa không? Không thì bỏ tôi ra” Đào Anh Thy không khách sáo với anh.
Vẻ mặt Tư Hải Minh đơ ra một lúc sau đó đè nén giọng nói khàn khàn: “Tôi và em không giống nhau”
Một người quan tâm, còn một người là đi để thỏa mãn?” Đào Anh Thy châm chọc.
“Em quan tâm?” Ánh mắt Tư Hải Minh lạnh lùng.
Vậy anh muốn tôi đi để thỏa mãn sao?”
Đào Anh Thy hỏi “Em dám thì cứ thử xem” Tư Hải Minh uy hiếp trắng trợn.
Đào Anh Thy nhìn anh ta chăm chăm, rõ ràng là cô nói quan tâm và thỏa mãn nhưng anh ta chỉ lại nghe được chữ quan tâm, đúng là quá bá đạo.
Trong áp suất thấp lạnh lẽo, một lát sau giọng Tư Hải Minh hơi trầm xuống: “Làm thế nào thì em mới không gặp cậu ta nữa”
Hai mắt Đào Anh Thy hiện lên sự kinh ngạc, anh ta đang bàn bạc với cô sao? Không tiếp tục uy hiếp nữa sao?
“Không làm người phụ nữ của anh nữa thì tôi sẽ cách xa Tư Viễn Hằng” Đào Anh Thy nói ra yêu cầu của mình.
“Không thể nào”
„ Đào Anh Thy tức giận gạt tay anh ra: “Vậy thì xem như tôi chưa nói gì”
Tư Hải Minh nắm lấy cảm của cô, bóng đen phủ xuống hôn lên miệng nhỏ của cô…
Ừm” Bất ngờ không kịp chuẩn bị khiến Đào Anh Thy sửng sốt sau đó lập tức giấy dụa Nhưng mà chỉ phí công mà thôi.
Hôn một lúc lâu Tư Hải Minh mới buông Đào Anh Thy đang thở hổn hển ra, ánh mắt đen sâu thẳm giọng nói u ám: “Tính nhẫn nại của tôi có giới hạn, chuyện hôm nay sau này không được phép xảy ra nữa, nếu không thì em sẽ biết thủ đoạn của tôi”
Ánh mắt mờ sương của Đào Anh Thy nhìn về phía gương mặt góc cạnh kia: “Giết anh ấy sao?”
“Giết cậu ta không có ý nghĩa gì. Nếu như em muốn Tư Viễn Hằng sống không bằng một con chó thì hãy tránh xa cậu ta ra.”