Đào Anh Thy cần răng, trong lòng vô cùng tức giận, cô tin là Tư Hải Minh chắc chắn có thể làm vậy. Thủ đoạn của anh ta độc ác không kém gì bản tính của anh ta. Tư Viễn Hãng vốn không đấu lại anh ta.
“Anh nhất định phải ép buộc tôi như vậy sao?”
Môi mỏng Tư Hải Minh chạm lên chiếc môi nhỏ nhắn của cô: “Ngoan một chút, hửm?
Em muốn gì tôi cũng có thể cho em…
Đào Anh Thy cứ như người mất đi linh hồn năm bên dưới anh.
Cô chỉ muốn rời xa anh ta.
Chỉ có rời xa anh ta thì cô mới có thể an toàn.
Tân Diễm My mang bữa ăn sáng đi thăm Tư Viễn Hãng, lúc nhìn thấy trước cửa phòng bệnh có hai vệ sĩ thì ngẩn ra một chút.
Nhưng mà lại không cản cô ta vào trong.
Tân Diễm My đi vào phòng bệnh hỏi: “Hai vị thần ở cửa kia là thế nào?”
“Là người của Tư Hải Minh”
“Anh ta tốt như vậy, còn tìm hai vệ sĩ cho.
anh?” Tân Diễm My hỏi Tư Viễn Hãng không nói gì, điều này có thể gọi là có lòng tốt sao? Sợ là sau này Đào Anh Thy muốn đi nhiên có cảm giác một ngày trong bệnh viện cũng không vào được. Đột dài bằng một năm…
Bây giờ anh thấy thế nào rồi?” Tân Diễm My Hỏi.
Sao em cứ đến đây hoài vậy, công việc rảnh rỗi lắm sao?” Tư Viễn Hằng hỏi.
Gần đây rất rảnh” Tân Diễm My cảm thấy cho dù có chuyện lớn bằng trời đi nữa thì cũng không quan trọng bằng Tư Viễn Hãng.
Có rảnh cũng đừng tới”
Tại sao? Bây giờ anh không muốn nhìn thấy em sao? Hay là gọi Đào Anh Thy đến đây cho anh?” Tân Diễm My tức giận nói Tư Viễn Hằng không trả lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tân Diễm My cũng cảm giác bản thân là người thừa Chỉ là cô ta không hiểu tại sao dù Đào Anh Thy có lạnh lùng thế nào thì Tư Viễn Hằng vẫn cứ bám lấy? Phụ nữ trên đời này chết hết rồi sao?
“Tân Diễm My..”
“Sao thế?”
“Em nói xem, một người đã lựa chọn sai thì có thể quay đầu lại được không?”
Nếu như dừng trước bờ vực thì sao lại không thể?”
“Anh đã rơi xuống vực sâu rồi…
Tân Diễm My bị câu trả lời kỳ lạ của anh ta làm cho bất an: “Anh đã làm gì? Không phải chỉ là không quên được Đào Anh Thy sao?
Làm gì mà nghiêm trọng vậy chứ, bây giờ tỉnh ngộ vẫn còn kịp”
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của Tư Viễn Hằng bỗng nhiên trở nên âm trầm, anh ta không nên quay đầu lại.
Tại sao anh ta lại muốn quay đầu lại? Một mình… quá khó chịu…
Buổi chiều Đào Anh Thy bận rộn làm chương trình, cô không hỏi thăm tình hình của Tư Viễn Hằng nữa.
Ở trong bệnh viện thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì Vừa nghĩ đến Tư Hải Minh thì trong lòng vô cùng mệt mỏi…
Đào Anh Thy tan làm. Chiếc Rolls Royce màu träng đi đến.
Lý Ba lập tức xuống xe giúp cô mở cửa Lần trước Lý Ba suýt chút đã bị chôn sống, kết quả lại chẳng làm sao cả.
Không thể không khâm phục tố chất của Lý Ba, lại còn dám tiếp tục làm tài xế cho cô.
Muốn làm giàu trong nguy hiểm sao?
Quay lại nhà trọ, trên hành lang yên tĩnh chỉ có mỗi tiếng bước chân của Đào Anh Thy.
Cô cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút lấy lại sức, tinh thần mệt thì phải làm sao bây giờ…
Cô đứng trước cửa, đang định tìm chìa khóa thì nhận ra cửa không khóa.
Đào Anh Thy sửng sốt, hôm qua lúc cô đến Minh Uyển đã quên khóa cửa sao?
Ngẩn ra một lúc, cửa được mở ra từ bên trong, một nhóm nhóc con xông ra “Mẹ, mẹ tan làm rồi?” Bảo Vỹ vui vẻ nhào tới.
“Mẹ về rồi” Bảo Nam nhảy lên người Đào Anh Thy.
“Mẹ” Bảo Long hoan hô.
“Mẹ ơi” Bảo My.
“Mẹ về mẹ về” Bảo Hân.
“Mẹ” Bảo An Đào Anh Thy bị sáu đứa nhóc làm cho cả người lảo đảo, phải dùng một tay giữ cửa mới không bị ngã Ngạc nhiên nhìn sáu đứa nhóc, lại ngẩng đầu nhìn thấy Tư Hải Minh đang đi đến, thân hình cao lớn mang theo khí chất chèn ép.