Cô không muốn gần gũi với Tư Hải Minh, không hề muốn chút nào.
Ánh mắt cô rơi vào quần áo đã mặc ban ngày: “Không có đồ ngủ tôi sẽ không thể ra ngoài”
Đưa tay đẩy Tư Hải Minh ra nhưng mà bàn tay vừa chạm lên vòm ngực rắn chắc của Tư Hải Minh thì cổ tay đã bị nắm lại, khoảng cách của hai người càng gần hơn.
“Tư Hải Minh, anh đừng quá đáng. Tôi không muốn có quan hệ gì với anh cả, sao anh không thả tôi ra?… ừm.” Chiếc miệng nhỏ nhản kích động của Đào Anh Thy bị hôn lên.
Tư Hải Minh căn nuốt cô, nhấm nháp hương vị của cô, dán lên miệng nhỏ của cô, hơi thở âm trầm: “Tại sao không muốn có quan hệ gì với tôi? Chúng ta có con rồi, tôi hiểu rõ cơ thể của em hơn ai khác…”
“Nhưng mà… không thích.” Đào Anh Thy bị hơi thở của anh quấn lấy, ngày càng thở gấp.
“Em thích…
Tôi không có… Tư Hải Minh, anh đừng đụng vào tôi… Tư Hải Minh, anh đừng quá đáng, tôi không muốn” Đào Anh Thy dùng hết sức đẩy anh ra.
Tư Hải Minh đang chìm đảm trong sự ngọt ngào của cô không hề bị ảnh hưởng, ánh mắt sâu đen nhìn gương mặt bực tức đến ửng đỏ của cô, vẻ mặt lạnh lẽo, giọng nói kiềm chế: “Em nói tôi bẩn?”
Đào Anh Thy vô lực cầu xin: “Tư Hải Minh, tôi xin anh đó được không? Chúng ta… chúng ta chỉ làm ba mẹ của sáu nhóc con thôi không được sao? Anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi, hai chúng ta đừng chung đụng được chứ? Dù sao… dù sao cũng không phải không có tôi thì không được, tìm những người phụ nữ khác là được rồi mà”
Lòng Tư Hải Minh chìm xuống, cứ như là đang chìm vào một thế giới âm u, làm cho anh cũng bắt đầu thở dốc.
Em muốn tôi… tìm người phụ nữ khác?”
“Đúng vậy, đi tìm đi” Đào Anh Thy giận đến mức thở gấp, vô lực cúi đầu: “Cầu xin anh… đi tìm càng nhiều càng tốt…”
“Đào Anh Thy, có phải là em thấy tôi không tìm được người phụ nữ khác không?” Con ngươi của Tư Hải Minh độc ác nham hiểm lại ẩn chứa sự tức giận.
Đào Anh Thy nhắm mắt lại, căn răng thật chặt, cô không muốn trả lời câu hỏi như vậy.
Nhất thời bóng người đang phủ lên cô bỗng tránh ra, sau đó cửa phòng tắm vang lên tiếng rầm.
Đào Anh Thy ngẩng đầu, mở mắt, chỉ thấy dáng vẻ chật vật của mình trong gương.
Ánh mắt trở lại bình thường thì lại hiện lên nước mắt…
Như vậy rất tốt, không nên muốn thứ không thuộc về mình. Cô không muốn bắt đầu, cô không gánh nổi hậu quả.
Tư Hải Minh xuống xe đi vào tập đoàn Vương Tân.
Vừa vào đã thấy một cô lễ tân đứng trước quầy đang cởi giày thả lỏng chân khiến bước chân Tư Hải Minh dừng lại, khiến anh nhìn cô gái kia thêm một chút.
Cô lễ tân này là sinh viên thực tập mới được tuyển, tên là Phương Như.
Phương Như thấy người vào thì sợ đến mức nhét chân của mình vào giày, mặt đỏ lên.
“Tên gì?”
Phương Như không ngờ người cầm quyền tập đoàn Vương Tân lại hỏi tên của cô ta. Dù sao thì trong tập đoàn này có bao nhiêu người chứ? Cô ta cùng lắm chỉ là một lễ tân, là một trong cả rừng người.
“Thưa ngài Hải Minh, tôi tên là Phương Như” Đầu óc Phương Như ong lên.
Ánh mắt Tư Hải Minh âm trầm nhìn cô ta: “Đuổi: Ném ra hai chữ này xong thì đi mất.
Khiến cho tất cả các lễ tân đều há mồm, nhất là Phương Như, cô ta đã làm gì sai chứ?
Bởi vì ban nấy cô ta làm mất hình tượng để lộ chân sao?
Liên Bình tỏ vẻ không biết gì, nhưng mà với kinh nghiệm làm lễ tân lâu năm thì có vẻ như tâm trạng của ngài Hải Minh không tốt.
Phương Như xui xẻo mà thôi.