Đào Anh Thy không dám tin nhìn Liêu Ninh, vậy mà bà ta lại có thể giết Tư Triều Vũ đang hôn mê?
Người khác không biết, nhưng cô rất rõ, Tư Triều Vũ rốt cuộc là nhân vật gì!
Liêu Ninh cũng thật sự đủ độc ác! "Chắc Tư Viễn Hằng sẽ không nghe tôi đâu, bà tìm nhầm người rồi!" "Cậu ta sẽ nghe con nói, nhất định sẽ nghe! Cậu ta mang video tới gặp mẹ để uy hiếp mẹ không được làm phiền con nữa!" Liêu Ninh lại nói.
Đào Anh Thy không khỏi thấy run lên, tâm trạng nặng nề, đè ép khiến hô hấp cô trở nên khó khăn: "Chuyện xảy ra lúc nào?" "Tuần trước rồi."
Đào Anh Thy cụp mắt, như vậy cũng tức là sau cái ôm chúc phúc kia.
Tại sao? Tại sao anh ấy lại làm thế? Không thể coi cô là người vô hình sao?
Cô không muốn Tư Viễn Hằng bỏ ra bất kỳ tình cảm gì với mình nữa!
Hoặc là... hoặc là Tư Viễn Hằng chỉ muốn bảo vệ cô lần cuối trước khi chia tay...
Đào Anh Thy cố gắng bỏ qua tâm tình bị ảnh hưởng.. "Cho dù là vậy, tôi cũng không thể đi tìm anh ấy, vĩnh viễn không thể!" Đào Anh Thy nói.
Cô và Tư Viễn Hằng đã kết thúc rồi.
Cũng tương đương với việc, tất cả mọi việc của anh đều không có bất kỳ liên quan gì đối với cô cả!
Cô còn đã cam kết với Tư Hải Minh, nếu còn đi tìm anh ấy, thì kết cục của mình sẽ rất thảm, bao gồm cả Tư Viễn Hằng... "Anh Thy, chẳng lẽ con muốn thấy mẹ phải ngồi tù sao?" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện .net
Đào Anh Thy im lặng một lúc, sau đó trả lời: "Chuyện này không phải tôi không thể giúp bà, nhưng tôi có một điều kiện..." "Điều kiện gì? Con nói điều kiện gì mẹ cũng đồng ý!" Liêu Ninh vội vàng nói. "Tại sao bà lại giúp Đào Hải Trạch? Tôi không tin là bà vẫn chưa dứt tình với ông ta." Đào Hải Trạch muốn chuyển mình vùng dậy, chuyện này không cần nghĩ cũng đoán được, còn Cố Mạnh thì ông ta vĩnh viễn không có cơ hội làm lại, việc này thì cô không lo.
Nhưng Liêu Ninh lại đi giúp Đào Hải Trạch, điều này thì kỳ lạ quá!
Đào Hải Trạch là người thế nào, cô và Liêu Ninh đều biết rõ, tranh mồi với hổ, đúng là chán sống rồi! Với cả, bây giờ Đào Hải Trạch cũng không phải hổ, càng không cần e ngại.
Thế thì, Đào Hải Trạch bắt được điểm yếu gì của Liêu Ninh rồi? "Ông ta... ông ta nói muốn giết Tư Thái Lâm!" Liêu Ninh kích động nói: "Anh Thy, con biết đấy, mẹ chỉ có một đứa con trai, nếu như nó mà xảy ra chuyện gì, mẹ không thiết sống nữa!"
Đào Anh Thy kinh ngạc, Đào Hải Trạch lấy Tư Thái
Lâm ra để uy hiếp Liêu Ninh? Con người này rốt cuộc có giới hạn không vậy? Tư Thái Lâm chỉ là một đứa bé!
Đúng là khiến người ta gai mắt! "Anh Thy, mẹ đúng là không tốt với con, nhưng Tư Thái Lâm nó vô tội! Nó còn là em trai ruột của con nữa, con không thể thấy chết mà không cứu chứ?"
Có phải em trai ruột hay không bà không tự biết rõ sao?
Cho dù Đào Anh Thy có mềm lòng, cũng không phải là vì cái lý do này.
Suy cho cùng, Tư Thái Lâm cũng chơi cùng với sáu đứa nhỏ nhà mình, cũng gọi cô là chị, đương nhiên cô không đành lòng thấy nó gặp phải chuyện này. "Cho nên hôm đó mẹ mới bất thường như vậy. Anh Thy, con giúp mẹ đi được không? Thật sự là mẹ hết cách rồi..." Liêu Ninh vừa nói vừa nghẹn ngào.
Giống như một người mẹ đang cực kỳ sợ hãi vào đau lòng sợ mất đi con mình vậy. "Tôi thấy bà tới tìm tôi không chỉ vì muốn tôi đi nói chuyện với Tư Viễn Hằng, mà còn muốn tôi hợp tác với bà lừa gạt Đào Hải Trạch đúng không?" Đào Anh Thy cười mỉa mai nói. "Đây... đây chẳng phải là một mũi trúng hai đích sao? Con nói xem, con cũng không thể để cho em trai mình xảy ra việc gì đúng không?" Lòng tham của Liêu Ninh quả là không đáy. "Đây là thuộc về pháp luật xã hội, Đào Hải Trạch chỉ dọa bà thôi, từ lúc nào mà bà trở nên nhát gan như vậy?" Đào Anh Thy trào phúng: "Còn cả phía Tư Viễn Hằng nữa, chẳng phải anh ấy nói chỉ cần bà không tìm tôi là không sao rồi à? Bà đừng tới tìm tôi là được, cần gì phải khóc lóc sướt mướt tới cầu xin tôi thế này?"