Rõ là giấc mơ hạnh phúc như thế, nhưng Đào Anh Thy lại khóc tỉnh dậy.
Cô sờ lên mặt, đâu đâu cũng là nước mắt.
Cô hy vọng tất cả chỉ như một giấc mơ, hy vọng, người chết chính là mình…
Cô không muốn Tư Viễn Hãng chết, không muốn..
Tư Viễn Hằng bây giờ ở đâu? Tư Triều Vũ có phải đã biết rồi không?
Có phải sẽ đưa Tư Viễn Hằng đến một nơi mãi mãi cô không tài nào biết được?
Cô không biết mình đã nằm trên giường bao lâu, hình như một ngày, lại hình như hai ngày, ngớ ngẩn cả rồi.
Cô muốn đi gặp Tư Viễn Hằng, lẽ nào đến tiễn anh ta cũng không được hay sao.
Đào Anh Thy bước xuống giường, bởi vì khóc quá nhiều, nên đầu óc cứ âm ỉ, lồng ngực đau nhói, khắp người đều bị đả kích rất mạnh.
Cửa bị đẩy ra, Đào Anh Thy giống như người mất hồn, cúi đầu, xỏ dép, rồi đứng dậy.
Đi ngang qua Tư Hải Minh, bước vào phòng khách, lấy điện thoại và túi xách của cô, xoay người muốn đi.
Tư Hải Minh nắm lấy cổ tay cô nói: ‘Ăn trước đi, rồi tôi đưa em qua đó”
Đào Anh Thy hất tay anh ra, đối với cô mà nói, Tư Hải Minh chạm vào tay cô chẳng khác gì đang giày vò cô!
Tôi đi tìm Tư Viễn Hãng. Anh cũng muốn đưa tôi đi sao?” Đào Anh Thy dửng dưng nhìn anh, ánh mắt như đang nhìn một người xa lạ, một người mà cô rất ghét.
“Ăn xong rồi, tôi đưa em đi” Tư Hải Minh đồng ý.
Đào Anh Thy mỉm cười, một giọt nước mắt rơi xuống: “Sao đột nhiên lại hào phóng như vậy? Cũng đúng, anh ấy đã chết, không cần lo tôi với anh ấy sẽ có gì nữa đúng không…”
Cơ mặt Tư Hải Minh co giật, anh nắm tay cô kéo đến bàn ăn ngồi xuống”
“Ăn đi”
Đào Anh Thy ngồi thẳng lưng nhìn bữa ăn phong phú được chuẩn bị trước mặt, chủ yếu là thức ăn lỏng, bởi vì hai ngày nay cô đã không ăn gì rồi.
Nhưng cô chẳng có chút khẩu vị nào, đừng nói đến động đũa!
“Đừng ép tôi..” Đào Anh Thy cúi đầu, giọng nói run run.
“Hôm nay là ngày đưa tang Tư Viễn Hằng, em không muốn đi sao?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy ngẩng đầu lên, hai mắt đều có ánh lệ, như đang chực chờ rơi xuống, Tư Hải Minh cũng khéo uy hiếp, ăn cơm, không thì đừng hòng đi.
Đào Anh Thy giống như một con búp bê bị thao túng, không thể làm chủ, không thể trở mình, ngay cả đi gặp Tư Viễn Hãng cũng không được như ý…
Cô tự hỏi, tại sao mình phải sống như thế này?
Đào Anh Thy đờ đẫn cầm thìa lên, xúc thức ăn lỏng trong bát rồi cho vào miệng.
Cô tin rằng, cho dù hôm nay không đi gặp Tư Viễn Hãng, Tư Hải Minh cũng sẽ có cách tàn nhẫn bắt cô ăn!
Đối với Tư Hải Minh, chỉ cần cô có thể sống, quá trình không quan trọng, thứ anh muốn chỉ là kết quả…
Khi Tư Hải Minh thấy cô đã chịu ăn, tâm trạng căng thẳng cũng được thả lỏng, ngồi xuống cùng ăn với cô.
Trong nghĩa trang, tấm bia mới dựng, những người đưa tang, người nhà, và bạn bè của Tư Viễn Hằng, bọn họ đều mặc quần áo màu đen, đứng trước tấm bia ấy.
Tư Triều Vũ, Tư Lệnh Sơn, Liêu Ninh, Tư Thái Lâm, còn có Tân Diễm My…
Nhưng là người mà Tư Viễn Hằng quan tâm và yêu thương nhất, Đào Anh Thy, chỉ có thể lặng lẽ nhìn từ xa.
Đôi mắt cô ngấn lệ như một cái bình chứa đầy nước, có thể tràn ra bất cứ lúc nào.
Vẻ mặt bàng hoàng, Tư Viễn Hằng đã nằm ở nơi này thật rồi sao? Âm dương cách biệt với cô thật rồi sao?
Khi sáng cô còn mơ thấy anh giúp cô làm bài tập, trêu chọc cô…
Tại sao…
Cơ thể yếu ớt mất sức của Đào Anh Thy chao đảo, Tư Hải Minh ôm lấy eo cô, cô lập tức tránh sang một bên: “Đừng chạm vào tôi!”
Tư Hải Minh nhíu mày, đôi mắt đen sắc lạnh nhìn cô, vẻ mặt chịu đựng, nói: “Đi thôi”
“Tôi không đi, tôi sẽ không đi… Đào Anh Thy lùi về phía sau. “Đừng tới gần tôi, đừng…”
Tiếng động bên này thu hút sự chú ý của mọi người.