Tư Viễn Hằng Anh đã sớm phát hiện cô ở chỗ này, giăng sẵn lưới chỉ chờ chú chim nhỏ là cô sa vào.
Đào Anh Thy cắn môi, cả người run rẩy, phẫn nộ quay người, hét lên với Tư Hải Minh: “Vì sao không buông tha tôi? Tại sao cứ đuổi theo không buông? Tôi đã… tôi đã trốn tới chỗ này rồi! Tôi không thể ở bên cạnh anh đâu! Mãi mãi cũng không có khả năng! Hôm nay tôi nhất định phải đi, đừng nghĩ muốn ngăn cản tôi!”
Nói xong thì xông về phía trước, vệ sĩ chặn lại, cô liền dùng sức đẩy vệ sĩ đi.
Vệ sĩ không nhúc nhích tí nào, Đào Anh Thy liền mất khống chế kêu to: “Đi ra! Cút đi!”
Tư Hải Minh tiến tới dùng một tay kéo cô qua..
“AI Thả tôi ra! Đừng dụng vào tôi!” Đào Anh Thy giấy dụa!
Tư Hải Minh thô lỗ kéo cô vào trong xe.
Đào Anh Thy liền dùng chiêu ngồi xổm dưới đất, ý đồ rút tay mình ra khỏi gông cùm xiềng xích: ‘Buông tay ra! Buông ra..”
Tư Hải Minh thở sâu một hơi, đè nén tâm.
tình phần nộ, một tay túm lấy lưng quần của cô…
“AI” Cơ thể của Đào Anh Thy dễ dàng bị tóm lên, cô cảm thấy như trời đất quay cuồng, nhoáng cái ghé vào bờ vai rộng rằn chắc của Tư Hải Minh, đụng đến nỗi dạ dày của cô thấy khó chịu, nhưng cô vẫn không quên giấy dụa: “Tư Hải Minh, anh buông tôi ra! Tôi không muốn trở về với anh! Van xin anh, thả tôi ra!”
Cửa xe mở ra, Tư Hải Minh liên ném người Vào trong xe…
“AI” Đào Anh Thy ngã sấp xuống ghế ngồi, đập đến đầu váng mắt hoa, vừa muốn đứng dậy, bóng đen đáng sợ đã bao phủ xuống, một tay bóp lấy mặt của cô, khiến cô bị đau: “Ưm!”
“Vì sao phải trốn? Tôi đã nói gì? Hả? Nghe không hiểu à?” Tư Hải Minh nhìn gần cô, trong mắt đen tràn ngập tàn ác, dường như muốn xé nát cô.
Đào Anh Thy chứa chan nước mắt, tay nắm lấy áo sơ mi của anh, cầu khẩn: “Tư Hải Minh, thả tôi đi? Cứ như vậy, để tôi biến mất, không tiếp tục xuất hiện trước mặt anh nữa, không tốt sao? Vì sao… vì sao nhất định phải tra tấn tôi như vậy?”
“Tra tấn em? Do em không quên được Tư Viễn Hằng đúng không?” Tư Hải Minh dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chăm chăm cô, giống như dã thú đang để mắt tới con mồi vậy.
“Đúng! Tôi yêu anh ấy đấy! Đời này tôi yêu anh ấy! Hài lòng chưa? Có thế thả tôi chưa?”
Đào Anh Thy tức giận hỏi.
Tư Hải Minh từng bước ép sát khiến cô mất đi lý trí, khiến cô quên đi người đàn ông mà mình đang đối mặt là dạng người gì!
Bàn tay đang sờ lên mặt cô của Tư Hải Minh run lên, dường như đang cực kỳ kìm chế sức mạnh của mình: “Em lặp lại lần nữa!”
Đào Anh Thy nhìn thấy ánh mắt kinh khủng của Tư Hải Minh thì sợ hãi, kiêng dè không có mở miệng, nước mắt im lặng chảy xuống.
Gương mặt của Tư Hải Minh ngày càng gần, hơi thở càng thêm nặng nề: “Đây là do anh ép tôi!”
Máy bay trực thăng rời khỏi thị trấn nhỏ, không phải về nhà trọ, cũng không về Minh Uyển, mà là biệt thự Hải Cảnh.
Đào Anh Thy bị đặt lên giường, cô mở mắt ra, người đàn ông nguy hiểm phía trên khiến cô giật mình.
Tỉnh rồi à? Vậy thì tiếp tục!”
Đợi đến khi cô tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Cô nắm trên giường không nhúc nhích, cảm giác không có một nơi nào trên cơ thể là không bị thương…
Đào Anh Thy nhăm mắt lại, nước mắt trượt xuống khóe mắt…