Chương Vĩ nhìn cô: “Cô Nhí có vẻ gầy đi rất nhiều nhỉ”
“Tôi chạy quá tốc độ, bị giam ở đây, không sao, hai ngày nữa là có thể ra ngoài rồi” Võ Ái Nhỉ giống như một con công kiêu hãnh, bị nhốt cũng không muốn cúi đầu. Thật ra chỉ có bản thân cô ta mới biết, đây là để che đậy lương tâm cản rứt của mình!
“Thật sự có thể ra ngoài sao?” Chương Vĩ hỏi.
Câu hỏi này khiến Võ Ái Nhi sững sờ, dường như lúc này cô ta mới phản ứng lại: “Ý ý của anh là gì?”
Chương Vĩ đứng bên ngoài và nói: “Vào ngày cô Nhi đây chạy quá tốc độ nhận được cuộc điện thoại của tài xế chở Đào Anh Thy trong quá trình chạy trốn, tôi muốn biết… nội dung”
Hai mắt Võ Ái Nhi lóe lên: “Anh đang nói cái gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu? Hôm đó tôi không nhận cuộc điện thoại nào cả? Có thể đã có người nào đó gọi lộn số thì sao, một tài xế bình thường có thể nhận ra một đại minh tin như tôi sao?” Võ Ái Nhi không che đậy sự chế nhạo của mình, nói.
“Thời gian cuộc gọi là một phút năm mươi tám giây” Chương Vĩ nói Vẻ mặt của Võ Ái Nhi cứng đờ, vậy mà lại tra được lịch sử cuộc gọi của cô ta!
Chương Vĩ nói: “Có điều là cuộc gọi Đào Anh Thy tìm cô giúp đỡ, cũng không có gì không tiện nói ra chứ”.
“Đúng, đúng, là cô ấy tìm tôi cần giúp đỡ, sau đó, sau đó thì tôi đi, nhưng tôi không làm gì cả..” Đều đã biết rồi, cô ta không có gì phải che giấu nữa cả, thẳng thản nói ra thôi!
“Tình hình lúc đó là thế này, cô ấy nói mình bị cảnh sát kiểm tra, tôi nghĩ… cô ấy chẳng phải là người phụ nữ bên cạnh Hải Minh sao? Trước đây anh Hải Minh từng nói, muốn tôi làm bia đỡ đạn cho cô ấy! Nếu tôi giúp cô ấy, anh Hải Minh có thể giúp tôi quay lại ngành giải trí!”
“Lý do không hợp lệ” Chương Vĩ nói. “Từ những gì tôi biết về cô, cô không đi đá người ta một cái là đáng ngờ rồi, giúp người là không thể nào”
“Anh nói như vậy, chẳng lẽ tôi tệ đến vậy sao” Võ Ái Nhi cảm thấy không vui.
Chương Vĩ nói: “Cậu Hải Minh nói rồi, có thể cho cô quay lại giới giải trí”
Thật sao? Anh Hải Minh thật sự đã nói như vậy?” Võ Ái Nhi nằm lấy cánh cổng sắt và hồi.
“Trước tiên, cậu ấy muốn biết, tại sao cô lại giúp Đào Anh Thy bỏ trốn” Chương Vi lại quay lại câu hỏi này.
“Tôi… Tôi đã nói rồi mà! Là anh Hải Minh bảo tôi làm bia đỡ đạn cho cô ấy…
“Cô có cảm thấy, hôm nay đứng ở đây là cậu Hải Minh, cậu ấy sẽ tin lời của cô nói không?” Chương Vĩ hỏi: “Biết tại sao tôi lại đến đây không? Là cậu Hải Minh đang cho cô một cơ hội nữa đấy”
“Tất cả những gì nên nói tôi đều nói hết rồi! Sao anh lại phiền phức thế chứ? “Võ Ái Nhi tức giận.
“Được thôi! Tôi sẽ chuyển y nguyên những lời cô nói cho cậu Hải Minh” Chương Vĩ nói xong, quay người rời đi.
Nhịp tim của Võ Ái Nhi tăng nhanh vì hoảng sợ!
Chương Vĩ đi rồi, Hải Minh đến thì biết làm sao?
Cô sợ một khi bản thân nhìn thấy Tư Hải Minh rồi thì câu nào cũng đều thốt ra hết! Đến lúc đó ngay cả cơ hội xin tha cũng không còn!
“Nếu như những lời tôi nói đều là thật, anh Hải Minh liệu… liệu có giết chết tôi không?” Võ Ái Nhi bối rối hỏi.
“Chắc là không”
Chương Vitrở lại Tập đoàn Vương Tân, gõ cửa văn phòng của người có thẩm quyền cao.
nhất, phải được cho phép mới được bước vào trong.
Tư Hải Minh đang ngồi trên ghế, đối mặt với công việc của tập đoàn, áp lực rất lớn khiến ai cũng không dám đến gần.
Chương Vi khẽ gật đầu: “Cậu Hải Minh, hỏi ra được rồi. Đào Anh Thy đã gọi điện cầu cứu cho Võ Oanh Oanh, giúp cô ấy trà trộn vào đám cảnh sát để tránh kiểm tra. Võ Ái Nhi đồng ý, bởi vì có đoạn ghi âm bị uy hiếp.”
Tư Hải Minh đang đảm chìm trong công việc đột nhiên dừng lại, đôi mắt đen nhướng lên lạnh lùng.
“Trước đây chúng ta dùng bữa trong nhà hàng, cái lần Võ Ái Nhi đi đến tìm cậu giúp cô †a quay lại ngành giải trí. Trước khi cô ta rời khỏi có để điện thoại lại, ghi âm hết toàn bộ cuộc nói chuyện của chúng ta, sau đó, mở cho Đào Anh Thy nghe. Võ Ái Nhi nói, Đào Anh Thy uy hiếp cô a, nói mâu thuẫn giữa cô ta và cậu chính là do đoạn ghi âm đó mà ra, bây giờ mới không màng tất cả trốn khỏi cậu.”