“Tư Hải Minh, sao anh không thả tôi ra ngoài? Anh đang lo lắng điều gì sao?” Đào Anh Thy trầm ngâm một hồi rồi nói: “Chuyện đoạn ghi âm… một mặt là do tôi cố ý uy hiếp Võ Ái Nhi nên mới nói như thế, còn lại đều là…
không ngờ anh lại biện hộ hành vi chơi xấu tôi của anh một cách lý thẳng khí hùng như thế, khiến lòng tự tôn của tôi bị tổn thương nặng nề. Bị người ta khinh thường như thế, lại còn muốn ở trên giường lật lọng, trách tôi bất tài”
“Ngoại trừ chuyện đó ra, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn!” Tư Hải Minh nghiêm túc nói.
Đào Anh Thy thấy thật nực cười, không ngờ Tư Hải Minh lại đem chuyện tình yêu và hôn nhân ra nói thành “loại chuyện đó”, có lẽ là chẳng thèm bận tâm, suy cho cùng thì với thế lực của anh còn biết sợ gì chứ? Không ai có thể uy hiếp được anh!
Đào Anh Thy cúi mặt lại gần hơn một chút: “Trước đây tôi tưởng rằng anh rất thích tôi, bây Tư Hải Minh, giờ thì tôi bắt đầu hoài nghỉ rễ không phải anh đã… yêu tôi rồi chứ?”
Vẻ mặt bên ngoài của Tư Hải Minh vẫn bình tĩnh, nhưng thân thể lại siết chặt phòng bị: “Em đang nói bậy cái gì vậy?”
“Vậy sao? Anh đã yêu tôi rồi không phải sao? Ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng thì không như thế? Tư Hải Minh, anh đang sợ sao?” Đào Anh Thy càng nhấn mạnh.
Tư Hải Minh như bị xấu hổ lùi lại một bước, sắc mặt tối sầm đến đáng sợ: ”… Muốn chết sao?”
Cho dù Đào Anh Thy đã sợ đến mức cơ thể phát run, nhưng vẫn không ngừng lấn lướt tới, giống như một chiến sĩ anh dũng chẳng màng cái chết: “Anh nỡ để tôi chết sao? Phí tâm phí sức bắt tôi về đây, trong lòng anh đang nghĩ cái gì nhỉ?”
Cô vừa nói vừa bước tới gần Tư Hải Minh, dường như sắp dán chặt vào người anh: “Chẳng lẽ nào tìm tôi về đây là muốn cưới tôi sao?”
“Không hề có khả năng đó!” Tư Hải Minh đẩy cô ra, xoay người rời đi, ngữ khí vẫn đanh thép nhưng trong lòng lại bắt đầu bối rối rồi!
Đào Anh Thy không khỏi run lên, lúc đóng cửa lại, sức chiến đấu cũng gần như hao hết, thân thể yếu ớt trượt xuống, ngồi bệt trên mặt đất, đôi chân trăng nõn khép chặt lại, vẫn còn đang run rẩy!
Cô không biết trong lòng mình là thứ cảm xúc gì, thật không thể diễn tả được, nước mắt cứ không ngừng rơi xuống, thậm chí không biết tại sao mình lại khóc …
Sợ hãi sao? Uất ức sao? Vô tội sao?
Cô không biết.
Rõ ràng là đang liều chết chống lại Tư Hải Minh, nhưng vào lúc này, cô lại yếu đuối đến mức gục ngã…
Đoạn ghi âm bị lộ, giống như một lớp màn bị kéo xuống, người cuối cùng muốn trốn, chỉ còn mình cô mà thôi…
Thật là nực cười…
Đúng vậy, cô cố ý nói những lời như Tư Hải Minh yêu cô muốn cưới cô, nhưng Tư Hải Minh không thể nào yêu cô được, càng không thể nào cưới cô, tất cả mục đích chỉ là muốn ép anh thả cô rai Chương Vĩ vừa mới tan sở, anh ta nhìn thấy Tư Hải Minh lại quay về tập đoàn Vương Tân.
Khi anh ta bước tới gần, mới phát hiện có.
điều không ổn: “Ngài Hải Minh, quần áo của cậu ướt rồi?”
Tư Hải Minh cứ như không nghe thấy, lạnh lùng đi thẳng vào phòng làm việc, cánh cửa bị đẩy ra đập vào tường khiến mọi người đều hoảng sợ.
Nửa đêm trở lại văn phòng, biểu hiện không bình thường, cả người ướt đẫm, bên ngoài trời mưa sao? Cũng không đúng, cho dù là mưa, cũng không thể làm ngài Hải Minh đây ướt sũng được!
Sau khi Chương Vĩ bước vào, nhìn bóng đen cao lớn đứng trước cửa sổ, bầu không khí nặng nề đến mức khiến người ta khó thở.
Cậu Hải Minh, tôi đi lấy quần áo cho cậu thay…” Chương Vĩ nói rồi đi về phía phòng nghỉ.
“Tôi đối với Đào Anh Thy thế nào?”
Chương Vĩ đang đắn đo.
“Khi cậu nhìn thấy tôi phí tâm sức bắt cô ta về đây, trong lòng cậu nghĩ như thế nào?”
Tư Hải Minh hỏi lại. Đôi mắt đen láy nhìn vào màn đêm xa xăm, ánh mắt còn khó đo lường hơn cả màn đêm sâu thẳm ấy.