“Tôi không đồng ý.’ “… Nhưng em vừa mới đồng ý mà”
“Bây giờ tôi đổi ý rồi”
Đào Anh Thy nhíu rặng mày xinh đẹp, người đàn ông này còn có thể thay đổi chóng vánh hơn nữa được không?
“Đòi hỏi xong là lập tức cúp điện thoại, ai dạy em vậy?”
“..” Đào Anh Thy cắn môi. Chỉ cân cô dám cúp điện thoại, Tư Hải Minh có thể khiến cho Võ Ái Nhi cả đời này không ra được. Loại cảm giác bị uy hiếp như thế này khiển cho cô tức giận.
“Tôi đứng đây chờ, chừng nào anh thả người ra, lúc đấy tôi sẽ về.”
Nói xong, cô dứt khoát cúp điện thoại.
Đào Anh Thy bước sang một bên, dựa người vào vách tường rồi nhìn ra bên ngoài, đứng chờ không nhúc nhích.
“Cô ấy đang làm gì vậy?” Võ Ái Nhi hỏi ba.
“Tư Hải Minh không muốn thả con ra.”
“Xem ra lời nói của Đào Anh Thy cũng chả có ích gì, chứng tỏ anh Hải Minh cũng chả coi cô ấy ra gì” Võ Ái Nhi khinh thường nói.
“Con nói đủ chưa? Còn không phải đêu do con gây họa sao? Đang yên đang lành con lại đi ghi âm giọng anh ta, con chán sống phải không?
Nếu không phải nể mặt dì Lục của con thì toàn bộ nhà họ Võ chúng ta đều không xong rồi.”
“Ba, rốt cuộc ba đang nói đỡ cho ai vậy? Đào Anh Thy cướp người đàn ông của con gái ba, ba không thấy sao?”
Võ Ái Nhi bị ba mình chọc cho tức điên.
Đã bị nhốt ở đây rồi còn không biết an phận.
“Hơn nữa, nếu không có Đào Anh Thy, con sẽ thê thảm như vậy sao? Cuộc sống nghệ thuật con yêu thích nhất cũng đã kết thúc rồi.” Võ Ái Nhi nôn nóng đến mức giậm chân thình thịch.
Không bao lâu sau, bên kia có người đi tới, cảnh sát cầm chìa khóa mở cửa nói: “Cô có thể đi rồi.”
“Chuyện này… có thể đi rồi sao?” Võ Ái Nhi sững sờ.
Ba của Võ Ái Nhi nhìn về phía bên kia, lúc nấy người vẫn còn ở đấy, bây giờ đã đi rồi.
Bọn họ ra đến cửa thì vừa vặn gặp Đào Anh Thy đang đi ra ngoài.
Võ Ái Nhi vừa được thả ra vội đuổi theo: “Đào Anh Thy, cô đứng lại đó cho tôi!”
Đào Anh Thy dường như không nghe thấy gì, tiếp tục đi về phía trước.
Võ Ái Nhi đi lên ngang hàng rồi hỏi: “Tâm trạng cô không tốt sao? Sao vậy, cãi nhau với anh Hải Minh của tôi à?”
Đào Anh Thy không lên tiếng.
“Cũng đúng, cô lừa anh Hải Minh bỏ trốn nhưng bị bắt lại, tâm trạng sao có thể tốt được chứ?” Võ Ái Nhi tự hỏi tự đáp, sau đó lại hỏi tiếp: “Cô vẫn định bỏ trốn đúng không?”
Đào Anh Thy dừng lại, nhìn cô ta rồi hỏi ngược lại: “Nói xong chưa?”
Võ Ái Nhi trợn mắt nhìn cô: “Thái độ của cô là thế nào vậy? Không phải vì cô nên tôi mới bị bắt sao? Có điều cô cũng chỉ có chiêu này mà thôi, dù sao chuyện ghi âm tôi cũng rất thẳng thắn. Trái lại, cô không trốn thoát, anh Hải Minh cũng sẽ không yêu cô, không cưới cô, chưa biết chừng cuối cùng sẽ lấy tôi.”
Đào Anh Thy nhìn gương mặt giễu cợt đắc ý của cô ta, lại nói: “Tốt nhất cô bảo anh ta mau mau cưới cô càng sớm càng tốt.”
“Cô… cô dám cười nhạo tôi?”
Đào Anh Thy lười để ý đến cô ta, trực tiếp lên x.
Sau khi trở về, Đào Anh Thy không ra ngoài nữa, cô ngủ trưa xong thì ngồi dựa vào đầu giường ngây ngẩn.
Chẳng mấy đã đến giờ ăn tối, cửa phòng bị đẩy ra, trừ Tư Hải Minh ra thì không có ai nữa.
Tư Hải Minh đi tới mép giường, nhìn cô từ trên cao xuống, dáng người màu đen khiến cho ánh sáng trong phòng tối đi rất nhiều.
Đào Anh Thy chuẩn bị xuống giường nhưng bị Tư Hải Minh đè người xuống, khiến tim cô đập rộn lên: “Anh… anh định làm gì?”
“Không muốn nói gì sao?” Tư Hải Minh trầm giọng hỏi.
“Cảm ơn sao?” Đào Anh Thy hỏi, nhìn anh bằng ánh mắt không biết sợ: “Anh có thể không thả mà, tôi đâu có bắt anh thả, không phải sao?”
Sự khiêu khích của cô khiến Tư Hải Minh tức giận, tròng mắt đen nhánh của anh trở nên sắc bén, không khí xung quanh bỗng trở nên nguy hiểm như thể một giây sau anh sẽ xét nát Đào Anh Thy ra.
“Dù sao cũng không trốn thoát, sao cô không chọn cách nào khiến mình thoải mái hơn một chút, đúng không?” Tư Hải Minh hỏi.
Lòng Đào Anh Thy trùng xuống, cô vô cùng căng thẳng, anh ta định làm gì vậy? Định dùng sức ra tay với mình sao?