“Có điều nói thật cũng không thích ố Mạnh lạnh con người Tư Hải Minh này: lùng nói. Anh ấy nghĩ một hồi rồi hỏi tiếp: Nhược điểm của Tư Hải Minh là gi?”
“Chắc có lẽ là… Đào Anh Thy”
“Đào Anh Thy ư?” Cố Mạnh dường như khá bất ngờ với đáp án này.
“Tôi cho là con trai của anh ta. Đào Anh Thy chỉ là mẹ quý nhờ con thôi”
“Có lẽ không chỉ đơn giản là vậy. Có lần Đào Anh Thy ở nhà tôi, chỉ vì không nhận điện thoại của Tư Hải Minh mà nửa đêm anh ta còn chạy tới nhà tôi đưa Đào Anh Thy đi. Giống như thể Đào Anh Thy là người của anh ta vậy”
Cố Mạnh nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Tư Hải Minh là một kẻ cố chấp, mà tôi lại thích khiêu chiến kẻ cố chấp như vậy”
Sau khi Cố Mạnh lên lầu thì nhìn thấy Đào Sơ Tâm đang ở đó chờ mình, anh ấy hỏi: “Tìm tôi có việc gì không?”
“Anh đang bận à?” Đào Sơ Tâm liếc nhìn tầng hầm rồi hỏi.
Xong rồi” Cố Mạnh định đi thẳng qua đó để ra ngoài Đào Sơ Tâm vội vã bật thốt lên: “Cố Mạnh, khi nào chúng ta sẽ kết hôn?”
Bóng lưng Cố Mạnh dừng lại, quay đầu lại nhìn cô ta.
Vẻ mặt Đào Sơ Tâm hơi mất tự nhiên: “Chỉ là em cảm thấy… nếu cứ vô duyên vô cớ ở đây sẽ khiến người khác coi thường, nói này nói nọ sau lưng. Hơn nữa giữa chúng ta cũng có hôn ước, trước đây anh cũng đồng ý với mẹ em chuyện kết hôn. Cô ta càng nói càng cảm thấy mình hơi vội vàng, thế nhưng không phải hạnh phúc vốn phải dựa vào việc bản thân mình tranh thủ mà có được sao? Cô ta cũng cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì, dù sao cô ta cũng nói thật.
Cố Mạnh bình tĩnh nhìn cô ta, không khí yên lặng một cách bất thường, dường như không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì.
Trong lòng Đào Sơ Tâm càng không thể nào nắm bắt được chiều sâu trên gương mặt anh ta.
“Sẽ không để cô thất vọng đâu.”
Trái tim Đào Sơ Tâm lập tức rơi xuống đất.
€ó điều nếu đã sắp kết hôn rồi, Đào Sơ Tâm càng muốn hiểu Cố Mạnh hơn.
Từ sau khi cô ta đến đây xong, dù được ăn uống phục vụ đàng hoàng song cô ta luôn cảm thấy mình như một con búp bê vải bị người khác thao túng.
Cô ta thậm chí không biết vì sao bỗng nhiên Cố Mạnh lại có nhiều tiên như vậy.
Hơn nữa, không phải là Đào Hải Trạch đã tới đây rồi sao? Người đâu, tại sao lại không thấy? Cô ta đã từng hỏi Cố Mạnh thế nhưng anh ấy không nói gì, chuyện này khiến cô ta vô cùng nghỉ ngờ.
Cô ta không nhìn thấu được con người Cố Mạnh, mà cô ta thực sự không thích loại cảm giác này.
Lúc cô ta đi lại trong căn nhà sang trọng, †ầm mắt cô ta rơi ở tầng bán hầm.
Tâng bán hầm là nơi làm việc của Cố Mạnh, cô ta mới chỉ qua đó một lần để mang bữa khuya cho Cố Mạnh nhưng anh ấy nói không cần, bảo cô ta lần sau không có việc gì thì đừng qua đó nữa.
Lúc cô ta mang đồ ăn tới cũng là để muốn nhìn thử xem Cố Mạnh đang làm công việc gì, tại sao đột nhiên lại có nhiều tiền như vậy.
Nhưng mà lần đó cô ta vẫn chưa thấy rõ.
Hay là nhân dịp Cố Mạnh không có nhà đi xem thử một lần xem.
Đào Sơ Tâm nói được là làm được, cô ta cố ý tránh được người giúp việc rồi đi về phía tầng bán hầm.
Lúc cô ta đi xuống thì không thấy có ai khác.
Cô ta bèn đi lục lọi bàn làm việc của Cố Mạnh.
Cô ta vừa chuẩn bị động tay lật đống tài liệu trên bàn thì bị một âm thanh bất ngờ vang lên dọa sợ mà rụt tay về.
Âm thanh đó không lớn, dường như là phát ra từ cánh cửa bên cạnh.
Ai ở bên trong đó vậy? Cô ta nhớ là Cố Mạnh đã ra ngoài rồi mà.
Đào Sơ Tâm muốn tìm đáp án nên thử mở cánh cửa kia ra.
Ai ngờ cửa lập tức được mở ra, không có khóa Cô ta đẩy cửa ra, bên trong là một hành lang tối tăm rất dài.
Đào Sơ Tâm nín thở đi vào bên trong, bước chân rất nhẹ nhưng vẫn có thể nghe thấy, không gian âm u khiến cô ta nổi hết da gà lên.
Cô ta đi đến cuối hành lang thì thấy một cánh cửa sắt.
Trong này chứa gì vậy?
Hay là… chỉ là một kho hàng bị bỏ hoang thôi?
Khi cô ta mở cửa bước vào, chứng kiến cảnh tượng bên trong thì sợ hãi đến nỗi hai chân mềm nhữn ra.
Mà khi nâng mặt Đào Hải Trạch lên, Đào Sơ Tâm càng thêm kinh sợ: “Đào Hải Trạch?
Sao lại là ông?”
Ông ta bị lột sạch quần áo, trên người chỉ còn duy nhất một chiếc quần đùi, khắp người đều là vết thương chồng chất, trên cổ còn đeo một cái còng sắt…
“Sao… sao ông lại…?”