“Không phải còn hai viên sao? Ngài uống hết rồi à? Viện trưởng Mai nói không thể uống nhiều đâu!” Bào Điển nóng vội.
“Đi đi!” Tư Hải Minh dùng sức đẩy ông ta.
Bào Điển không còn cách nào khác, đành phải gọi điện thoại cho Hạ Khiết Mai nói cô lại đưa đến tiếp!
Hạ Khiết Mai hoang mang đưa thuốc tới, lần này vẫn viên.
“Muốn đóng của bệnh viện à?” Cả người Tư Hải Minh tràn ngập lệ khí.
“Ngài Hải Minh, thuốc này rất có hại với dạ dày, ngài không thể uống nhiều vậy đâu, sẽ có hại cho cơ thể.”
“Không chết được đâu.” Tư Hải Minh trực tiếp nuốt thuốc, uống thuốc xong mới hơi chút tỉnh táo lại.
Hạ Khiết Mai bất đắc dĩ, đúng, đúng là không ai uống thuốc giảm đau rồi chết. Nhưng cơ thể Tư Hải Minh hiện tại thoạt nhìn không giống người bình thường, thậm chí còn làm cho người ta sợ hãi, sắc mặt cũng cực kỳ không tốt.
Cả người đều cực kỳ tối tăm phiền muộn!
“Lần sau không nên đưa ba viên, tôi muốn cả lọ.` Hai mắt Tư Hải Minh lạnh lẽo.
“Ngài Hải Minh…
“Nếu như cô không làm được thì tìm người khác tới đây” Vẻ mặt Tư Hải Minh lạnh lùng, đứng dậy đi đến xe Rolls Royce bên ngoài.
Hạ Khiết Mai đứng ở cửa ra vào, đến khi không nhìn thấy Rolls Royce nữa mới thu hồi ánh mắt.
“Viện trưởng Mai, thật sự phải đưa hết cả bình sao?” Bào Điển lo lắng: “Nếu như uống hết thì sẽ ra sao?”
“Bất đắc dĩ lắm người ta mới uống một viên thuốc giảm đau, còn anh ta lại uống như thực phẩm chức năng, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề. Tôi thật sợ lo anh ta sẽ trở thành người đầu tiên chết vì uống thuốc giảm đau đấy”
“Chuyện này phải làm sao mới tốt đây?” Bào Điển sốt ruột.
Một khi cơ thể ngài Hải Minh xảy ra vấn đề mà ngã xuống, vậy bọn nhỏ phải làm sao đây?
Tập đoàn Vương Tân phải làm sao bây giờ?
Hạ Khiết Mai rất đau đầu. Những người bệnh khác không nghe lời còn có thể nghiêm túc xử lý, bây giờ lại đối mặt với người quyền thế như Tư Hải Minh.
Một mặt cô không dám cho anh cả một lọ thuốc giảm đau, một mặt khác cô không dám không cho anh cả lọ.
Loại thuốc này cũng không phải thuốc cấm, tất nhiên ai cũng có thể đưa tới đây.
Nhưng với tư cách là bác sĩ riêng của Tư Hải Minh, cô cần hiểu rõ tất cả loại thuốc anh dùng.
Không hy vọng người khác đưa thuốc này đến.
Tư Hải Minh đến tập đoàn Vương Tân sau đó chăm chú làm việc trong phòng, nếu không phải Chương Vĩ nhắc nhở ăn cơm, anh cũng không biết chuyện này.
Hội nghị buổi chiều vừa kết thúc, Tư Hải Minh cố chịu đựng, sắc mặt trắng bệch đi vào văn phòng.
Chương Vĩ không yên tâm đi cùng. Sau đó nhìn thấy Tư Hải Minh đang tìm gì đó.
“Ngài Hải Minh, ngài tìm gì thế?”
“Thuốc!”
Chương Vĩ nhíu mày, trước khi hội nghị đã uống một viên rồi, tại sao bây giờ lại uống tiếp?
Tìm được thuốc, Tư Hải Minh đổ toàn bộ thuốc trong bình ra, cũng chỉ có một viên, sau đó nhét vào trong miệng rồi trực tiếp nuốt xuống.
Một tay Tư Hải Minh đỡ trán, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào…
Chương Vĩ nhìn anh, trong lòng nặng trịch, vừa rồi trong cuộc họp ngài ấy đã nghĩ tới Đào Anh Thy sao? Nếu không sao lại biến thành như vậy…
Dù không ai nhắc tới Đào Anh Thy cũng không giảm bớt được tình trạng bệnh của anh…
Bệnh tâm lý này đáng sợ quá…
Tư Hải Minh nâng đôi mắt khát máu đáng sợ lên: “Còn có việc gì nữa sao?”
“… Tôi muốn nói với ngài về chuyện bên trong phòng hội nghị…” Chương Vĩ cố gắng chuyển dời sự chú ý của anh.
Tư Hải Minh hoảng hốt, dường như không rõ ràng trong hội nghị xảy ra chuyện gì…
Chương Vĩ đang nói đến mấy phương án trong buổi hội nghị, mấy người kia đang chờ sắc mặt của người cầm quyền, cũng đợi anh cân nhắc quyết định.
Cho dù anh đang nghe, nhưng khi Chương Vĩ vẫn chưa nói xong, Tư Hải Minh đã nâng tay lên: “Đi ra ngoài!”
Trên mặt không còn bình tĩnh nữa, mà bắt đầu ẩn nhẫn chịu đựng.
“Ngài Hải Minh, ngài không sao chứ? Sắc mặt ngài không tốt lắm, tôi đưa ngài đến bệnh viện nhé?”