Chương
Thăng bé chạy ra sau lưng Tô Kim Thư nhanh như chớp, cả tay chân núp kín vào đằng sau người cô.
Rõ ràng vừa rồi trông dáng vẻ của thẳng bé còn như ông cụ non vậy, thế mà lúc này đã biến thành một con cừu nhỏ vô cùng đáng thương.
Thắng bé ôm cổ Tô Kim Thư và bắt đầu nũng nịu, giả vờ ngây thơ: “Mẹ ơi, em bé muốn đi ngủ!”
Tô Kim Thư liếc nhìn đồng hồ trên tay: “Ôi chết, mẹ mải nói chuyện quên mất không để ý giờ, mẹ đưa con đi ngủ trưa nhé”
Lệ Tử Việt rúc trong vòng tay Tô Kim Thư cực kỳ ngoan ngoãn, rên rỉ, như thể thăng bé đang rất buồn ngủ, trông thật đáng thương.
Đương nhiên là Tô Kim Thư không nhìn ra những tính toán sâu xa trong đầu đứa con trai mình, nhưng Lệ Hữu Tuấn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự láu cá trong đầu thăng nhóc nghịch ngợm. Anh cứ thế đi thắng tới chỗ ba người đang nói chuyện: “Em và Thúy Vân cứ tiếp tục nói chuyện, trưa hôm nay anh sẽ ru thẳng bé ngủ trưa”
Sau khi nghe Lệ Hữu Tuấn nói vậy, Lệ Tử Việt, người còn đang thầm hả hê, đắc thẳng trong lòng, trong nháy mắt thằng bé liền co.
rúm lại, giấy dụa loạn lên.
Dương như thẳng bé phải dùng cả mạng sống của mình để diễn tả ý nghĩa hai từ “từ chối”, từ chối ngủ trưa với cha? Như thể việc này thực sự sẽ giết thằng bé mất?
“Mẹ yêu ơi…”
Lệ Tử Việt bắt đầu tỏ vẻ đáng thương, nũng nịu với Tô Kim Thư, đôi mắt tròn của thăng bé chớp chớp, nháy nháy, hiện lên sự tha thiết, khát khao, như thể đang cầu xin Tô Kim Thư hàng vạn hàng nghìn lần, xin cô đừng gật đầu Tuy nhiên, lần này Tô Kim Thư tỏ ra đặc biệt hợp tác với Lệ Hữu Tuấn, cô gật đầu và trực tiếp đưa cậu nhóc trong lòng cho Lệ Hữu Tuấn: “Thế à, vậy cũng được, em bé ngoan ngoãn ngủ với cha đi, mẹ phải nói chuyện với mẹ nuôi một lát, khi nào con dậy là anh chị cũng đi học về rồi nhé.”
“Con..’ Lúc này, lời cầu xin còn chưa dứt, Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn thãng bé trong lòng mình, giọng anh nói chuyện đều đều: “Làm sao? Con không muốn ngủ với cha sao?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lệ Tử Việt cúi thấp đầu xuống, tỏ vẻ cực kỳ tủi thân và nhỏ giọng thì thầm, lẩm bẩm: “Con muốn vợ của cha ngủ với con cơi”
“Con còn tự nói đấy nhé, đó là vợ của cha, làm sao có thể ngủ với con được? Muốn thì tự đi tìm vợ của con đi”
Khuôn mặt của Tô Kim Thư ngay lập tức tái xanh đi khi nghe những lời nói mập mờ, không đầu không đuôi như thế này của Lệ Hữu Tuấn: “Không được dạy con theo cách này!”
Lệ Hữu Tuấn chỉ nhún vai thờ ơ, không để ý rồi ôm con trai mình trong tay và đi lên lầu.
Hai cha con họ đi vào căn phòng khoa học của Tô Duy Hưng, Lệ Hữu Tuấn trực tiếp.
đặt Lệ Tử Việt xuống, sau đó anh bước đến ghế sô pha ngồi xuống.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Lệ Tử Việt đang đứng một mình ở cửa, trông bộ dạng của thằng bé cực kỳ đáng thương, anh vấy tay về phía thẳng bé: “Đến đây”
Lệ Tử Việt cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, tức giận, thằng bé bước từng bước nhỏ, chật vật mãi mới đi tới chỗ cha của mình.
“Tại sao con lại cố ý chọc giận cô giáo? Tại sao lại cố ý bắt nạt bạn bè ở mẫu giáo?”
“Cha, cha biết rõ là con không muốn đi nhà trẻ mà”
Lệ Hữu Tuấn cau mày nhìn con trai mình, thật ra thì anh cũng hiểu được một phần tại sao Lệ Tử Việt lại cực kỳ phản đối chuyện đi nhà trẻ.
Bởi vì bản thân thằng nhóc Tiểu Ma Vương này cũng giống như anh trai thẳng bé, trời sinh cho chỉ số thông minh IQ cao, cho dù là khả năng phân tích hay khả năng biểu đạt ngôn ngữ, tất cả các phương diện đều tốt hơn những bạn bè đồng trang lứa.