Khóe miệng Mộ Mẫn Loan cứng đờ, cô hoảng hốt ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng mà cô cũng rất thành thật, hoàn toàn không có ý định giấu diếm một chút nào.
Thậm chí ngay cả lúc nói chuyện, trong giọng nói của cô cũng vô thức tỏ rõ sự ngọt ngào: “Em rất vui mà”
Ánh mắt Tô Duy Nam lóe lên, cứ nhìn cô như vậy.
Sau đó anh đưa tay nâng căm cô lên, để cô ngẩng đầu rồi bốn mắt nhìn nhau.
“Là thấy anh căng thẳng nên em vui hả?”
Nên nói sao nhỉ, thậm chí Mộ Mẫn Loan còn cảm thấy dù ngoài trời đang mưa to sét giật, cô vẫn như quay lại khoảng thời gian hạnh phúc khi có Tô Duy Nam bên cạnh.
Cô không đáp mà chỉ mang giày vào, sau đó bắt đầu thay đầu áo.
Chiếc áo ngủ trắng như tuyết từ từ rơi xuống, da của cô rất trằng, trong căn phòng mờ tối này, thậm chí nó còn trở nên trắng bệch, vô cùng chói mắt.
Mà vị trí Tô Duy Nam đang đứng vừa vặn có thể nhìn thấy đường cong cơ thể cô.
Cô rất gầy, nhưng không phải là kiểu gây yếu do bị bệnh lâu ngày, mà mỗi đường nét trên người cô đều vô cùng hấp dẫn.
Cổ họng Tô Duy Nam khát khô, ánh mắt cũng trở nên tối sầm.
Ngay lúc Mộ Mẫn Loan chuẩn bị cầm quần áo mặc lên thì đột nhiên có một vòng tay to lớn ôm lấy mình.
Mộ Mãn Loan giật mình, nhưng mà một giây sau, hơi thở của Tô Duy Nam bao phủ quanh cô, khiến tâm trạng của cô nhanh chóng bình ổn lại.
Hô hấp của hai người dần trở nên nặng nề.
Bên tai vang vọng tiếng thở dốc của anh, Mộ Mẫn Loan mới làm một hành động vô cùng to gan, to gan nhất trong đời cô khi đối mặt với Tô Duy Nam, cô xoay người kéo cổ anh lại: “Muốn em.”
Không phải khẩn cầu, cũng không còn là câu nghỉ vấn, đó là câu khẳng định.
Đối với việc này, cô hoàn toàn không cần dò hỏi ý tứ của Tô Duy Nam.
Ánh mắt cô chờ đợi, vẻ mặt như ẩn hiện sự thận trọng mong chờ, cô cũng không biết bản thân mình như vậy hấp dẫn đến mức nào.
Tô Duy Nam cúi đầu hôn cô.
Ngay giờ khắc đó, trong đầu Mộ Mẫn Loan chỉ có một việc, đó là giao hết mình cho anh.
€ó lẽ chỉ có như vậy, cô mới có thể danh chính ngôn thuận ở lại bên cạnh anh.
Mà cho dù có một ngày anh muốn rời khỏi đây, cô cũng sẽ không thấy hối hận hay là tiếc nuối gì.
Ở phương diện này, xưa nay Mộ Mẫn Loan chưa từng cảm thấy cấp thiết như thế, nhưng sự mong đợi đó lại khiến Tô Duy Nam cảm thấy không đúng.
Lúc tay cô quấn lấy hông hay, động tác của Tô Duy Nam đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt anh có phần hơi lạnh, cúi đầu nhìn Mộ Mẫn Loan: “Tại sao?”
Dường như Mộ Mẫn Loan còn chưa phục hồi lại tinh thần, cô đờ đẫn nhìn anh: “Sao lại không thể chờ đợi được?”
Tô Duy Nam là người thông minh như thế nào, từ hôm qua khi Mộ Mẫn Loan bắt đầu mời gọi anh, anh đã loáng thoáng nhận ra tâm trạng cô có gì đó không đúng lắm.
“Em đang sợ à?”
Toàn bộ tâm tư như bị người đàn ông mà mình yêu thương nhất nhìn thấu, đột nhiên Mộ Mãn Loan có cảm giác không còn chốn dung thân.
Đối mặt với ánh mắt của Tô Duy Nam, thậm chí Mộ Mẫn Loan còn thấy kích động, cô muốn anh ở lại bên mình, không muốn anh đi tìm Âu Mỹ Lệ nữa, đừng làm vị hôn phu của cô a nữa.
Nhưng những lời đó cô không có cách nào nói ra được, bởi vì cô đã mất đi quyền đòi hỏi Tô Duy Nam, làm vậy cũng là không công bằng với anh.
“Em Ngay lúc Mộ Mẫn Loan như muốn nói gì đó, bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ: “Anh ơi, anh có điện thoại, hình như là cô Âu Mỹ Lệ gọi tới, nghe giọng điệu cô ta thì có việc gì gấp lắm”
Là giọng của Tô Kim Thư.
Sau khi nghe xong câu nói này, ánh mắt Tô Duy Nam nhìn cô trở nên trầm hẳn.
Sự giao lưu giữa hai người như bị phá vỡ trong nháy mắt, vẻ mặt Mộ Mãn Loan cũng tối đi Âu Mỹ Lệ lại tìm anh Hai tay cô mất tự nhiên siết chặt lấy vạt áo của mình.
“Cô Âu có việc muốn tìm anh kìa, anh đi nghe điện thoại đi, em thay quần áo xong thì Sẽ ra ngay.
Nói xong, Mộ Mẫn Loan vội cúi đầu, thu dọn quần áo của mình Ánh mắt Tô Duy Nam có phần ngờ vực, ánh lướt qua lướt lại trên người Mộ Mãn Loan.
Rốt cuộc anh cũng nhận ra, mỗi khi nhắc tới dkl, động tác của cô lại trở nên mất tự nhiên, thậm chí ngay cả việc cài sai cúc áo cô cũng không nhận thấy.
Trong đôi mắt sâu thẳm như lóe lên tia sáng.
Tô Duy Nam như đoán được điều gì, anh nói:, anh ra ngoài nhận điện thoại trước.”
Sau khi nói xong, Tô Duy Nam xoay người mở cửa rời đi, chỉ còn lại mình Mộ Mẫn Loan đứng bên trong phòng ngủ.
Động tác cài áo vốn nhẹ nhàng lưu loát đột nhiên ngừng lại, Mộ Mẫn Loan ôm lấy mặt mình, trông hết sức chán chường.
Mộ Mãn Loan à, rốt cuộc bây giờ mày còn hy vọng xa vời cái gì nữa?
Rốt cuộc là ai nói, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh anh ấy là được rồi?
Giờ người phụ nữ kia chỉ gọi cho anh ấy một cuộc mà mày đã đau lòng nên mức không thở nổi, sao mày lại vô dụng như vậy?
Sau khi xây dựng lại tâm lý xong, cuối cùng Mộ Mẫn Loan cũng bình tĩnh lại được.
Cô nhanh chóng khôi phục lại vẻ nữ thần quốc dân lạnh lùng như băng của ngày thường.
Thay quần áo xong xuôi, Mộ Mẫn Loan đẩy cửa đi thẳng ra phòng khách.
Cô thấy mấy người Tô Kim Thư cũng đã dọn đồ xong, có lẽ là chuẩn bị rời đi.
Tô Kim Thư vừa nhìn thấy cô thì khẽ cười chào hỏi: “Vừa nãy cô Âu phái người tới mở đường dưới chân núi, cho nên bây giờ chúng ta có thể lập tức đi được rồi”
Mộ Mẫn Loan cười hơi miễn cưỡng: “À, vậy hả, vậy thì tốt quá.”
Tô Kim Thư cứ thế đi tới bên cạnh cô, những hiểu lầm và chán ghét trước kia đều biến thành mây khói sau khi Mộ Mẫn Loan tỉnh lại, Hai người như quay về mối quan hệ chị em tốt, khó mà chia cắt của rất nhiều năm trước.
“Ngày mai em hẹn bên khoa phụ sản siêu âm bốn chiều, chị có rảnh không? Có thể đi cùng với em không?”
Tô Kim Thư cười tươi nhìn Mộ Mẫn Loan, thật ra cô đã đi kiểm tra rất nhiều lần nên cũng sớm quen rồi Nhưng cô sợ một mình Mộ Mãn Loan ở lại trong biệt thự không có ai nói chuyện, cho nên mới gọi cô ấy đi cùng mình.
Mộ Mẫn Loan gật đầu, nhưng mà cô lại do dự quay đầu nhìn về phía Tô Duy Nam.
Giọng nói của anh khẽ vang lên: “Mai anh phải xử lý vài việc ở tập đoàn Âu thị, không thế đi cùng hai người được, em đi cùng với Kim Thư đi”
Mộ Mẫn Loan gật lòng lại thấy cô đơn.
Tô Duy Nam muốn đi tập đoàn Âu thị à, có u, chỉ có điều trong phải là đi gặp Âu Mỹ Lệ không?
Hình như Tô Duy Nam cũng nhận ra cảm xúc của Mộ Mãn Loan bỗng kém đi nhiều, anh không buồn quan tâm mà đi tới thu dọn đồ đạc, còn ra vẻ tùy ý nói một câu: “Âu Mỹ Lệ đi công tác rồi, phải hơn tháng nữa mới trở về.
Bên kia có chút việc cần anh qua xử lý”
Vừa nghe thấy vậy, ánh mắt của Mộ Mẫn Loan sáng lên trong chớp mắt.
Tô Duy Nam không phải đi gặp Âu Mỹ Lệ, anh chỉ đi làm việc công thôi.
Chút biến hóa nhỏ xíu trên mặt Mộ Mãn Loan này không thể thoát khỏi ánh mắt của Tô Duy Nam, anh cảm thấy có phần hơi nhức đầu.
Xem ra có một số việc anh phải giải quyết nhanh.
.
truyện kiếm hiệp hay
Hôm sau, Lệ Hữu Tuấn lái xe đưa Tô Kim Thư tới bệnh viện siêu âm bốn chiều.
Sau khi Mộ Mãn Loan tỉnh lại, Tô Duy Nam từng dẫn cô sang bên phòng nghiên cứu khoa học để kiểm tra toàn thân, thấy các chức năng trong cơ thể đều khôi phục bình thường cả.
Ngoài việc sức khỏe còn hơi yếu ra thì không có vấn đề gì quá lớn.
Bác sĩ cũng đề nghị cô nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn, vậy mới có lợi cho sự phục hồi chức năng vận động của cơ thể.
Cho nên Tô Kim Thư mới nghĩ tới chuyện đưa Mộ Mãn Loan tới bệnh viện với mình.
Trong xe, Mộ Mãn Loan chống cằm, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa xe, trong mắt cô chứa đầy tâm sự.
Tô Kim Thư ngồi một bên cũng thấy lạ, dù sao bây giờ Mộ Mãn Loan cũng đã tỉnh lại rồi, còn được ở bên cạnh anh trai như ý nguyện.
Người có tình sẽ thành thân thuộc, chẳng lẽ kết quả này không tốt hay sao? Sao trông Mộ Mẫn Loan có vẻ như mây mù giăng lối, tâm trạng không ổn là bao vậy?
Tô Kim Thư suy nghĩ một chút rồi hơi nhích người về phía Mộ Mẫn Loan.
“Mãn Loan à, chị không vui hả?”
Mộ Mẫn Loan lập tức hồi phục tinh thần, cô nhìn Tô Kim Thư một chút rì đầu.
“Không có, chị không hề không vui mà”
Tô Kim Thư nhìn vẻ mất hồn mất vía kia thì không nhịn được trêu: tỉnh vội lắc phải không?”.