Bùi Thiên nhấn xuống phím enter sau đó dừng lại duỗi duỗi cái lưng cứng ngắc, tiếp theo ngáp một cái, ánh mắt rời khỏi khung đối thoại hình lập phương rồi nhìn xuống bên dưới, phát hiện thời gian đã không còn sớm, quay đầu nhìn về phía sắc trời tối om ngoài cửa sổ, cảm giác bụng mình có chút sôi lên.
19:56
Thì ra đã muộn như vậy a.
Bùi Thiên nháy mắt mấy cái, nhìn về đoạn đối thoại ngừng lại trong vài giây, đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, ba ba ba bắt đầu đánh chữ.
Cá chuồn: A… đã gần tám giờ rồi, cậu đã ăn cơm chưa?
Thiên Sứ: Vẫn chưa, tôi đang muốn nấu mì tôm ăn.
Sau đó không đợi đối phương đáp lại, Bùi Thiên liền đứng lên vuốt vuốt cái nụng lép kẹp đi đến phòng bếp tìm mì tôm.
Bưng lấy cái tô kê bằng tờ báo rồi ngồi vào trước máy tính, Bùi Thiên thò tay bật lên đèn bàn, bóng tối trong phòng được xua đi, đem đũa thả xuống tờ báo, liếc mắt nhìn màn hình, hai tay lại băt đầu ba ba ba đánh chữ.
Cá chuồn: Ừ.
Thiên Sứ: Cậu còn chưa có ăn?
Cá chuồn: Đang ngâm mì.
Bùi Thiên nhìn vào khung đối thoại suy nghĩ một chút, đánh ra mấy chữ rồi dừng lại, ngón tay chậm rãi di chuyển lên phím Backspace vài giây rồi cuối cùng vẫn là nhấn xuống Enter.
Kỳ Vũ nhìn chằm chằm vào tin gửi tới mà có chút sững sờ, lùi về đem hai tay đặt trên đùi, lông mày nhăn lên, trên khuôn mặt là biểu lộ không xác định được, liếm liếm cũng không làm ướt được bờ môi khô khốc, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng thở ra một hơi hạ xuống bờ vai căng thẳng, cậu nâng tay lên bắt đầu đáp lại.
Thiên Sứ: Cậu có nghĩ qua là sẽ tiếp tục tự sát không?
Cá chuồn: Không biết.
Thiến Sứ: Vậy chúng ta cùng tự sát đi, cậu nói nhảy lầu có được không?
Cá chuồn: Cùng nhau?
Thiến Sứ: Ừ…Cậu nhảy lầu của cậu tôi nhảy lầu của tôi…hay là…muốn cùng nhau?
Lúc Bùi Thiên đánh ra những dòng này là vô cùng nghiêm túc, sau khi đánh xong bờ môi mím chặt lại, không dám thở lớn tiếng, hắn cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương như vậy, nhưng quá trình đợi đối phương hồi đáp là vừa hy vọng lại sợ bị tổn thương…
Có ai mà lại mong muốn bị tổn thương thêm lần nữa a?!
Bùi Thiên khịt mũi, hừ một tiếng, cúi đầu giở lên tờ báo có chút ẩm ướt, cầm lấy đôi đũa từng ngụm từng ngụm cắn từng sợi mỳ, nhưng trong lúc này vẫn không nhịn được mà mấy lần ngẩng đầu đối diện với khung đối thoại màu lam nhạt.
Cá chuồn: Đương nhiên là tôi tự nhảy cậu tự nhảy a…Cùng chết cậu không cảm thấy là nó không giống tự tử sao?
Phốc——!!
Bùi Thiên đem mì trong miệng phun dính lên màn hình máy tính, không đợi hắn kịp phản ứng đối phương lại lần nữa lên tiếng.
Cá chuồn: Tuy rằng cùng cậu nói chuyện phiếm rất khuây khỏa nhưng tôi cũng không có dự định muốn tự tử với cậu đâu, người anh em QAQ
Bùi Thiên: “…”
Cá chuồn: Được rồi, nếu nghiêm túc thì trao đổi số điện thoại? Đến lúc đó nhắn tin báo cho biết để cùng nhảy một lúc?
Bùi Thiên: “…” Hắn vẫn luôn rất nghiêm túc chính cậu mới không nghiêm túc a!!!
Chịu đựng xúc động muốn phun máu, khóe miệng Bùi Thiên giật giật mà khó khăn đánh chữ, sau khi đánh xong gửi đi mới phát hiện màn hình còn chưa được chùi, mì sợi bị nhai nát vẫn còn dính trên che mất một ít nội dung trò chuyện.
Thiên sứ: Được rồi, gọi đến số này cho tôi xxxxxxxxxx
Cá chuồn: Ừ.
Khi chuông điện thoại vang lên cũng là lúc Bùi Thiên đang cầm lấy giấy vệ sinh mà lau màn hình, mặc dù biết có người gọi tới mà vẫn giật mình, sau khi nhanh chóng chà lau, mới đem giấy vệ sinh vò thành một cục bỏ lên bàn, quay người đi đến bên giường nhìn lấy cuộc gọi nhỡ hiện lên trên màn hình điện thoại.
Nhìn xuống điện thoại mơ hồ cảm thấy dãy số này có chút quen thuộc, nhưng Bùi Thiên cũng không suy nghĩ quá nhiều, đem dãy số lưu lại dưới tên Cá chuồn trong danh bạ, hắn liếc mắt nhìn dãy số liên lạc đầu tiên trong danh bạ mà bửng tỉnh đại ngộ tại sao lại cảm thấy dãy số này quen thuộc.
Bởi vì dãy số của Cá chuồn cùng Kỳ Vũ chỉ chênh lệch một số a!
Người phía trước đuôi số 9 người phía sau đuôi số 7.
Hưng phấn mà quay trở lại máy tính sắp xếp lại từ ngữ mà ba ba ba gửi đi, sau đó qua vài giây đối phương gửi đến câu trả lời cùng với hình mặt cười, rồi đối phương lại gửi đến thời gian hẹn nhảy lầu, trong cả quá trình, Bùi Thiên không phát hiện hình ảnh phản chiếu của mình trong màn hình máy tính cười đến sáng lạn.
Quay đầu nhìn bầu trời đen như mực qua lớp cửa thủy tinh, trong lòng bỗng nhiên tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Ngày mai nhảy lầu tự sát!
Nhưng mà không phải một mình mà còn có người khác!
Bùi Thiên cười giảo hoạt mà trả lời đối phương, gắp lên một đũa toàn mì bỏ vào miệng, đột nhiên cảm thấy tương lai thật là vô cùng tốt đẹp a~
...,..
Tương lai?
…
Con mẹ nó hắn không có tương lai, ngày mai là hắn chết rồi a a a!!!
Bởi vì khu phố này xây dựng ven biển, từ tầng cao nhìn xuống ở phía đằng xa là một màu xanh thẳm, mặt biển dưới ánh mặt trời như phát ra hào quang, trên lầu cao gió nhẹ làm mái tóc tung bay, bất đồng với thành phố chật chội trên đường xe cộ đông nghịt cùng những người đi bộ tấp nập, biển rộng bao la kia vẫn là nơi khiến người ta hướng đến.
Kỳ Vũ đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà H, trước đây không lâu, khi cậu muốn đi lên lầu bằng cầu thang bên trái lại nhìn thấy có người phơi quần áo, đành phải quay đầu đổi thành bên phải.
Nhưng mà, cũng không có gì khác.
Rất nhanh điện thoại trong tay cậu vang lên âm báo nhắc nhở, cái người giống như cậu kia cũng đã đứng ở một tầng lầu cao nhất mà chuẩn bị tốt để nhảy xuống rồi, nghĩ vậy, khóe miệng không khỏi cong lên nụ cười.
Cảm giác cao hứng khi thành công kéo một người khác cùng chết với mình là như thế nào vậy a?!!!
Kỳ Vũ chống lên bức tường cao chỉ đến eo của mình, hai tay nhẹ nhàng bám lây lan can màu xanh, thò người ra cúi đầu nhìn xuống, thời gian này phải là lúc mà các đứa nhỏ cùng ông cụ bà cụ bình thường tụ tập trước công viên, nhưng hiện tại lại không có một bóng người, ánh mắt quét xong thì thân thể hơi hơi rụt lại phía sau, trầm mặc vài giây, mở ra màn hình bảo vệ bắt đầu soạn tin gửi đi.
Bùi Thiên khẩn trương mà nhìn thăm dò khoảng cách từ tầng hai mươi xuống mặt đất, lại im lặng thu hồi ánh mắt, quay người ngồi xổm lên bức tường màu trắng đã bong tróc ra từng mảng, trượt màn hình nhìn chăm chú vào tin nhắn người gửi đến.
From: Cá chuồn
Cậu muốn nhảy sao?
Rủ mắt xuống nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, sau đó bắt đầu soạn tin đáp lại, soạn một nửa bỗng nhiên Bùi Thiên ngẩng đầu ngơ ngác, rồi sau đó giống như là nghĩ đến cái gì lại đem tin nhắn vừa rồi toàn bộ xóa bỏ, nghiêm túc soạn lại một lần nữa.
From: Thiêm Sứ
Cậu muốn nhảy lầu ở tư thế nào?
Đầu chạm đất không tốt lám, máu óc tuôn ra nhìn không được đẹp mắt a…
Kỳ Vũ mặt không biểu tình mà nhìn tin nhắn gửi đến, hơi nhăn lông mày rồi lại giống như chân thành mà suy nghĩ lời của đối phương, qua ba phút mới chậm rãi trả lời.
From: Cá chuồn
Thẳng tắp nhảy xuống thì sao?
Bùi Thiên đối với tin nhắn ngốc ngốc này thì cười cười, không ngồi xổm nữa, mà duỗi thẳng chân dựa vào tường, ngón cái tại màn hình rất nhanh ấn lấy một chữ.
From: Thiên Sứ
Tôi cũng muốn nhảy thẳng xuống a,
Nhưng tôi sợ tôi sẽ nhịn không được trong không trung lộn vòng vòng cuối cùng biến thành đầu chạm đất
Cậu nói nghiêng người rồi xoay tròn rơi xuống được không?
Kỳ Vũ chăm chú mà nhếch môi, miễn cưỡng để cho mình không cười rộ lên, ngón tay đặt lên bàn phím dừng lại, suy nghĩ một chút rồi mới bắt đầu nhắn lại.
From: Cá chuồn
Dù sao nếu là lộn vòng vòng thì đứng hay nghiêng người lại đều không tốt.
Nhưng mà đã chết rồi còn phải để ý đến hình tượng nữa hả?
Bùi Thiên nhìn tin nhắn mà khịt khịt cái mũi, có chân trái lên đặt điện thoại lên đầu gối, lưng hơi dich ra khỏi vách tường, tay phải đánh chữ, tay trái gãi gãi lưng.
From: Thiên Sứ
Rơi mà đứt hết tay chân, máu óc tung tóe đầy đất,
Như vậy rất khó coi a, còn có cũng sẽ lên báo a,
Nếu như mặt rơi nát thành như vậy tôi sẽ không muốn đi gặp người khác a!
Kỳ Vũ ngẩng đầu, nheo mắt lại tưởng tượng bộ dáng thê thảm của mình máu óc rơi đầy đất, đội nhiên một hồi buồn nôn, cảm thấy ba bốn tiếng trước ăn cơm đều đã trồi lên cổ họng.
From: Cá chuồn
Cậu thật là muốn nhảy lầu hay đang khích lệ không nhảy nữa vậy?
…..Đột nhiên lại không muốn nhảy, xử lý làm sao…..
Bùi Thiên cười hăng hắc mà đứng lên, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra vừa rồi nhìn xuống mới giật mình phát hiện mình sợ độ cao, sau vài giây liền dứt khoát quyết định không nhảy nữa, nhưng đối với Cá chuồn lại cảm thấy hơi áy náy, cố ý miêu tả hình ảnh thật buồn nôn để cho cậu ấy cũng nỏ đi ý nghĩ muốn nhảy lầu.
From: Thiên Sứ
Vậy thôi đừng nhảy nữa chúng ta về nhà!!
Kỳ Vũ nhếch môi cuối cùng cũng buông lỏng, lườm lườm rồi lại cong khóe môi cười đắc ý, nhìn thấy loại tin nhắn mà Thiên Sứ mấy lần gửi tới đã mơ hồ đoán được đối phương không muốn nhảy, tin nhắn cuối cùng cũng chứng thực được suy đoán, nhìn loại khẩu khí cấp bách muốn quay về nhà, còn sợ người khác không biết hắn sợ độ cao nên không dám nhảy.
Kỳ Vũ xoay người nhìn về phía mặt biển bao la, hai tay khẽ vuốt lên lan can, trong mắt vui vẻ càng ngày càng đậm.
Kỳ thực cậu cũng không muốn nhảy lầu, trong nháy mắt bước lên tầng cao nhất.
Sau nhiều lần có ý muốn tự sát, đột nhiên không rõ rốt cuộc mình đang làm cái gì, tại sao kiên trì muốn chết lại khiến đáy lòng mình có một nỗi buồn vô cớ.
Cậu muốn, cậu vẫn là rất thích rất thích hắn đấy, nhưng mà, cậu không muốn chết nữa rồi.
Cậu không muốn buông tha cho loại thầm mến đã thấm sâu vào trong xương tủy, như vậy cứ tiếp tục thầm mến đi, vô luận đối phương có như thế nào, kết giao, kết hôn sinh con, hoặc là già rồi chết đi.
Dù sao, đối phương cũng không biết.
Đâu có ai biết được loại thầm mến này, không có gì ai cũng không làm phiền ai, càng sẽ không làm người đời kinh sợ.
Bùi Thiên vỗ vỗ lấy quần áo dính bụi, ngẩng đầu cười cười.
Như vậy, cứ tiếp tục thầm mến a, không phải là vĩnh viễn lưu luyến, mà là thẳng đến cái ngày mình chết đi.
19:56
Thì ra đã muộn như vậy a.
Bùi Thiên nháy mắt mấy cái, nhìn về đoạn đối thoại ngừng lại trong vài giây, đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, ba ba ba bắt đầu đánh chữ.
Cá chuồn: A… đã gần tám giờ rồi, cậu đã ăn cơm chưa?
Thiên Sứ: Vẫn chưa, tôi đang muốn nấu mì tôm ăn.
Sau đó không đợi đối phương đáp lại, Bùi Thiên liền đứng lên vuốt vuốt cái nụng lép kẹp đi đến phòng bếp tìm mì tôm.
Bưng lấy cái tô kê bằng tờ báo rồi ngồi vào trước máy tính, Bùi Thiên thò tay bật lên đèn bàn, bóng tối trong phòng được xua đi, đem đũa thả xuống tờ báo, liếc mắt nhìn màn hình, hai tay lại băt đầu ba ba ba đánh chữ.
Cá chuồn: Ừ.
Thiên Sứ: Cậu còn chưa có ăn?
Cá chuồn: Đang ngâm mì.
Bùi Thiên nhìn vào khung đối thoại suy nghĩ một chút, đánh ra mấy chữ rồi dừng lại, ngón tay chậm rãi di chuyển lên phím Backspace vài giây rồi cuối cùng vẫn là nhấn xuống Enter.
Kỳ Vũ nhìn chằm chằm vào tin gửi tới mà có chút sững sờ, lùi về đem hai tay đặt trên đùi, lông mày nhăn lên, trên khuôn mặt là biểu lộ không xác định được, liếm liếm cũng không làm ướt được bờ môi khô khốc, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng thở ra một hơi hạ xuống bờ vai căng thẳng, cậu nâng tay lên bắt đầu đáp lại.
Thiên Sứ: Cậu có nghĩ qua là sẽ tiếp tục tự sát không?
Cá chuồn: Không biết.
Thiến Sứ: Vậy chúng ta cùng tự sát đi, cậu nói nhảy lầu có được không?
Cá chuồn: Cùng nhau?
Thiến Sứ: Ừ…Cậu nhảy lầu của cậu tôi nhảy lầu của tôi…hay là…muốn cùng nhau?
Lúc Bùi Thiên đánh ra những dòng này là vô cùng nghiêm túc, sau khi đánh xong bờ môi mím chặt lại, không dám thở lớn tiếng, hắn cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương như vậy, nhưng quá trình đợi đối phương hồi đáp là vừa hy vọng lại sợ bị tổn thương…
Có ai mà lại mong muốn bị tổn thương thêm lần nữa a?!
Bùi Thiên khịt mũi, hừ một tiếng, cúi đầu giở lên tờ báo có chút ẩm ướt, cầm lấy đôi đũa từng ngụm từng ngụm cắn từng sợi mỳ, nhưng trong lúc này vẫn không nhịn được mà mấy lần ngẩng đầu đối diện với khung đối thoại màu lam nhạt.
Cá chuồn: Đương nhiên là tôi tự nhảy cậu tự nhảy a…Cùng chết cậu không cảm thấy là nó không giống tự tử sao?
Phốc——!!
Bùi Thiên đem mì trong miệng phun dính lên màn hình máy tính, không đợi hắn kịp phản ứng đối phương lại lần nữa lên tiếng.
Cá chuồn: Tuy rằng cùng cậu nói chuyện phiếm rất khuây khỏa nhưng tôi cũng không có dự định muốn tự tử với cậu đâu, người anh em QAQ
Bùi Thiên: “…”
Cá chuồn: Được rồi, nếu nghiêm túc thì trao đổi số điện thoại? Đến lúc đó nhắn tin báo cho biết để cùng nhảy một lúc?
Bùi Thiên: “…” Hắn vẫn luôn rất nghiêm túc chính cậu mới không nghiêm túc a!!!
Chịu đựng xúc động muốn phun máu, khóe miệng Bùi Thiên giật giật mà khó khăn đánh chữ, sau khi đánh xong gửi đi mới phát hiện màn hình còn chưa được chùi, mì sợi bị nhai nát vẫn còn dính trên che mất một ít nội dung trò chuyện.
Thiên sứ: Được rồi, gọi đến số này cho tôi xxxxxxxxxx
Cá chuồn: Ừ.
Khi chuông điện thoại vang lên cũng là lúc Bùi Thiên đang cầm lấy giấy vệ sinh mà lau màn hình, mặc dù biết có người gọi tới mà vẫn giật mình, sau khi nhanh chóng chà lau, mới đem giấy vệ sinh vò thành một cục bỏ lên bàn, quay người đi đến bên giường nhìn lấy cuộc gọi nhỡ hiện lên trên màn hình điện thoại.
Nhìn xuống điện thoại mơ hồ cảm thấy dãy số này có chút quen thuộc, nhưng Bùi Thiên cũng không suy nghĩ quá nhiều, đem dãy số lưu lại dưới tên Cá chuồn trong danh bạ, hắn liếc mắt nhìn dãy số liên lạc đầu tiên trong danh bạ mà bửng tỉnh đại ngộ tại sao lại cảm thấy dãy số này quen thuộc.
Bởi vì dãy số của Cá chuồn cùng Kỳ Vũ chỉ chênh lệch một số a!
Người phía trước đuôi số 9 người phía sau đuôi số 7.
Hưng phấn mà quay trở lại máy tính sắp xếp lại từ ngữ mà ba ba ba gửi đi, sau đó qua vài giây đối phương gửi đến câu trả lời cùng với hình mặt cười, rồi đối phương lại gửi đến thời gian hẹn nhảy lầu, trong cả quá trình, Bùi Thiên không phát hiện hình ảnh phản chiếu của mình trong màn hình máy tính cười đến sáng lạn.
Quay đầu nhìn bầu trời đen như mực qua lớp cửa thủy tinh, trong lòng bỗng nhiên tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Ngày mai nhảy lầu tự sát!
Nhưng mà không phải một mình mà còn có người khác!
Bùi Thiên cười giảo hoạt mà trả lời đối phương, gắp lên một đũa toàn mì bỏ vào miệng, đột nhiên cảm thấy tương lai thật là vô cùng tốt đẹp a~
...,..
Tương lai?
…
Con mẹ nó hắn không có tương lai, ngày mai là hắn chết rồi a a a!!!
Bởi vì khu phố này xây dựng ven biển, từ tầng cao nhìn xuống ở phía đằng xa là một màu xanh thẳm, mặt biển dưới ánh mặt trời như phát ra hào quang, trên lầu cao gió nhẹ làm mái tóc tung bay, bất đồng với thành phố chật chội trên đường xe cộ đông nghịt cùng những người đi bộ tấp nập, biển rộng bao la kia vẫn là nơi khiến người ta hướng đến.
Kỳ Vũ đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà H, trước đây không lâu, khi cậu muốn đi lên lầu bằng cầu thang bên trái lại nhìn thấy có người phơi quần áo, đành phải quay đầu đổi thành bên phải.
Nhưng mà, cũng không có gì khác.
Rất nhanh điện thoại trong tay cậu vang lên âm báo nhắc nhở, cái người giống như cậu kia cũng đã đứng ở một tầng lầu cao nhất mà chuẩn bị tốt để nhảy xuống rồi, nghĩ vậy, khóe miệng không khỏi cong lên nụ cười.
Cảm giác cao hứng khi thành công kéo một người khác cùng chết với mình là như thế nào vậy a?!!!
Kỳ Vũ chống lên bức tường cao chỉ đến eo của mình, hai tay nhẹ nhàng bám lây lan can màu xanh, thò người ra cúi đầu nhìn xuống, thời gian này phải là lúc mà các đứa nhỏ cùng ông cụ bà cụ bình thường tụ tập trước công viên, nhưng hiện tại lại không có một bóng người, ánh mắt quét xong thì thân thể hơi hơi rụt lại phía sau, trầm mặc vài giây, mở ra màn hình bảo vệ bắt đầu soạn tin gửi đi.
Bùi Thiên khẩn trương mà nhìn thăm dò khoảng cách từ tầng hai mươi xuống mặt đất, lại im lặng thu hồi ánh mắt, quay người ngồi xổm lên bức tường màu trắng đã bong tróc ra từng mảng, trượt màn hình nhìn chăm chú vào tin nhắn người gửi đến.
From: Cá chuồn
Cậu muốn nhảy sao?
Rủ mắt xuống nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, sau đó bắt đầu soạn tin đáp lại, soạn một nửa bỗng nhiên Bùi Thiên ngẩng đầu ngơ ngác, rồi sau đó giống như là nghĩ đến cái gì lại đem tin nhắn vừa rồi toàn bộ xóa bỏ, nghiêm túc soạn lại một lần nữa.
From: Thiêm Sứ
Cậu muốn nhảy lầu ở tư thế nào?
Đầu chạm đất không tốt lám, máu óc tuôn ra nhìn không được đẹp mắt a…
Kỳ Vũ mặt không biểu tình mà nhìn tin nhắn gửi đến, hơi nhăn lông mày rồi lại giống như chân thành mà suy nghĩ lời của đối phương, qua ba phút mới chậm rãi trả lời.
From: Cá chuồn
Thẳng tắp nhảy xuống thì sao?
Bùi Thiên đối với tin nhắn ngốc ngốc này thì cười cười, không ngồi xổm nữa, mà duỗi thẳng chân dựa vào tường, ngón cái tại màn hình rất nhanh ấn lấy một chữ.
From: Thiên Sứ
Tôi cũng muốn nhảy thẳng xuống a,
Nhưng tôi sợ tôi sẽ nhịn không được trong không trung lộn vòng vòng cuối cùng biến thành đầu chạm đất
Cậu nói nghiêng người rồi xoay tròn rơi xuống được không?
Kỳ Vũ chăm chú mà nhếch môi, miễn cưỡng để cho mình không cười rộ lên, ngón tay đặt lên bàn phím dừng lại, suy nghĩ một chút rồi mới bắt đầu nhắn lại.
From: Cá chuồn
Dù sao nếu là lộn vòng vòng thì đứng hay nghiêng người lại đều không tốt.
Nhưng mà đã chết rồi còn phải để ý đến hình tượng nữa hả?
Bùi Thiên nhìn tin nhắn mà khịt khịt cái mũi, có chân trái lên đặt điện thoại lên đầu gối, lưng hơi dich ra khỏi vách tường, tay phải đánh chữ, tay trái gãi gãi lưng.
From: Thiên Sứ
Rơi mà đứt hết tay chân, máu óc tung tóe đầy đất,
Như vậy rất khó coi a, còn có cũng sẽ lên báo a,
Nếu như mặt rơi nát thành như vậy tôi sẽ không muốn đi gặp người khác a!
Kỳ Vũ ngẩng đầu, nheo mắt lại tưởng tượng bộ dáng thê thảm của mình máu óc rơi đầy đất, đội nhiên một hồi buồn nôn, cảm thấy ba bốn tiếng trước ăn cơm đều đã trồi lên cổ họng.
From: Cá chuồn
Cậu thật là muốn nhảy lầu hay đang khích lệ không nhảy nữa vậy?
…..Đột nhiên lại không muốn nhảy, xử lý làm sao…..
Bùi Thiên cười hăng hắc mà đứng lên, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra vừa rồi nhìn xuống mới giật mình phát hiện mình sợ độ cao, sau vài giây liền dứt khoát quyết định không nhảy nữa, nhưng đối với Cá chuồn lại cảm thấy hơi áy náy, cố ý miêu tả hình ảnh thật buồn nôn để cho cậu ấy cũng nỏ đi ý nghĩ muốn nhảy lầu.
From: Thiên Sứ
Vậy thôi đừng nhảy nữa chúng ta về nhà!!
Kỳ Vũ nhếch môi cuối cùng cũng buông lỏng, lườm lườm rồi lại cong khóe môi cười đắc ý, nhìn thấy loại tin nhắn mà Thiên Sứ mấy lần gửi tới đã mơ hồ đoán được đối phương không muốn nhảy, tin nhắn cuối cùng cũng chứng thực được suy đoán, nhìn loại khẩu khí cấp bách muốn quay về nhà, còn sợ người khác không biết hắn sợ độ cao nên không dám nhảy.
Kỳ Vũ xoay người nhìn về phía mặt biển bao la, hai tay khẽ vuốt lên lan can, trong mắt vui vẻ càng ngày càng đậm.
Kỳ thực cậu cũng không muốn nhảy lầu, trong nháy mắt bước lên tầng cao nhất.
Sau nhiều lần có ý muốn tự sát, đột nhiên không rõ rốt cuộc mình đang làm cái gì, tại sao kiên trì muốn chết lại khiến đáy lòng mình có một nỗi buồn vô cớ.
Cậu muốn, cậu vẫn là rất thích rất thích hắn đấy, nhưng mà, cậu không muốn chết nữa rồi.
Cậu không muốn buông tha cho loại thầm mến đã thấm sâu vào trong xương tủy, như vậy cứ tiếp tục thầm mến đi, vô luận đối phương có như thế nào, kết giao, kết hôn sinh con, hoặc là già rồi chết đi.
Dù sao, đối phương cũng không biết.
Đâu có ai biết được loại thầm mến này, không có gì ai cũng không làm phiền ai, càng sẽ không làm người đời kinh sợ.
Bùi Thiên vỗ vỗ lấy quần áo dính bụi, ngẩng đầu cười cười.
Như vậy, cứ tiếp tục thầm mến a, không phải là vĩnh viễn lưu luyến, mà là thẳng đến cái ngày mình chết đi.