Hối hận, thật hối hận, phi thường hối hận……
Biện Bạch Hiền vừa ăn chút đồ, một bên cho rằng mình đáp ứng bồi Độ Khánh Thù đến ăn cơm là chuyện cực kỳ sai lầm.
Nhìn ánh mắt hai người như trước hay trao đổi, y quyết định dùng cơm bịt miệng mình thì ổn rồi.
Chuyện duy nhất đáng được ăn mừng là nhiều năm như vậy hương vị vẫn hảo như trước.
Y không nghĩ tới hôm nay gặp khách thì ra là học trưởng của bọn họ lúc trước – Kim Chung Nhân, gương mặt phi thường tuấn tú.
Bất quá trong mắt Độ Khánh Thù chưa bao giờ thấy nam nhân này có cái gì đó đẹp, rõ ràng là một gia khỏa tiểu lí tàng đao.
Nghĩ người như hắn nên gọi là hồ ly nhưng là một con thối hồ ly.
Tiễn Hảo mỉm cười: “Biện học đệ, đồ ăn hôm nay hình như rất hợp khẩu vị của ngươi.”
“Khụ……” Biện Bạch Hiền lập tức dừng lại, sao đề tài lại chuyển đến y a! Cười ngây ngơ đáp: “Đúng vậy! Không nghĩ tới học trưởng còn nhớ món ăn nơi này, thật là cám ơn ngươi đã mời.”
“Thích thì tốt rồi, ta vì Thù Thù mới đến đây ăn. Bất quá hắn hình như không thích lắm, đều không ăn gì cả.”
Thù Thù? Biện Bạch Hiền kinh hãi, lúc này học trưởng và Độ Khánh Thù đã thân đến kêu nhủ danh hay sao? Bất quá Độ Khánh Thù làm gì có nhũ danh*? Y sao lại không biết?
Ánh mắt hoài nghi nhìn Độ Khánh Thù, lại phát hiện mặt hắn đều vặn vẹo.
Hảo hảo…… đáng sợ…… 555 ~~~, Thật xin lỗi cục cưng, cho con nhìn thứ khủng bố như vậy.
Thù Thù!!! Hắt…… xì……, Độ Khánh Thù nhịn không được rùng mình một cái. Nam nhân này gọi hắn là cái gì a?
“Họ Kim kia, ai gọi là Thù Thù a? Ngươi đang gọi sủng vật hay sao?” Vỗ bàn, Độ Khánh Thù thiếu chút nhảy dựng lên.
Biện Bạch Hiền cũng hiểu được ý nghĩ trong lời nói, có chút giống gọi sủng vật.
“Sao có thể vậy chứ?” Kim Chung Nhân vẻ mặt không bằng lòng: “Đây là vì lần trước ngươi bảo ta gọi ngươi vậy mà, ta chỉ dựa theo ngươi phân phó thôi a!”
“Ta……” Độ Khánh Thù như nuốt phải con ruồi, miệng mở lớn đã cứng lại.
Kim Chung Nhân tỏ vẻ cực kỳ ủy khuất: “Chính là lần trước, ngươi không phải nằm trên giường để ta ôm eo nhỏ, ngươi nói muốn ta gọi như thế mà, không phải sao?”
Trên giường… trên giường…? Biện Bạch Hiền đã không thể nói gì được nữa, lúc trước hai người này thân đến vậy sao, lúc còn đi học không phải thề một mất một còn sao?
Kim Chung Nhân cười đắc ý như hồ ly, mà Độ Khánh Thù cũng như bị trúng bùa chú bất động từ khi nào.
Hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, mặt đỏ rần đều có thể ấp trứng chim, Độ Khánh Thù nhảy dựng lên, chỉ Kim Chung Nhân kêu lớn: “Ngươi nói cái gì? Vì sao ngươi như con hồ ly vậy? Ta chính là để lần đầu tiên cho lão bà của ta, sao lại cho nam nhân như ngươi.” Nói xong nhìn đến bộ dáng kinh ngạc của Biện Bạch Hiền, mới nhớ tới mình lời nói của mình có chút nguy hiểm.
Câm miệng thu binh, hắn đặt mông ngồi trở lại ghế.
Tiếp tục dùng ánh mắt giết chết nam hồ ly kia, mà Kim Chung Nhân vẫn cứ cười, trong mắt hiện điều nan giải nào đó.
“Na…… cái kia…. Học trưởng, chúng ta… chúng ta có thể nói… có thể nói chuyện hôm nay không?” Biện Bạch Hiền đành phải nhận mệnh đánh vỡ cục diện này, vì công tác mà đến, không thể chỉ ngồi im ăn cơm không thôi!
Không nghĩ tới Kim Chung Nhân mở miệng nói: “Thù Thù cùng Biện học đệ ăn no không? Bây giờ thời gian cũng còn sớm, chuyện ký kết của chúng ta có thể hay không tìm quá bar, uống chút rượu tán gẫu a?”
Ách… Biện Bạch Hiền đành phải nhìn ông chủ của y, Độ Khánh Thù cũng nhìn y.
Bất đắc dĩ mở miệng: “Được rồi! Còn có không cần gọi ta là Thù Thù, thật khó nghe.” Mỗi lần nghe tên đó, hắn lại nghĩ đến một đêm hoang đường kia.
Kim Chung Nhân không phản đối cũng không đồng ý, chỉ cười: “Kia đi thôi! Xe của ta bên ngoài.”
Biện Bạch Hiền ngồi xe Độ Khánh Thù tới, tự nhiên đều phải nghe theo ý kiến của ông chủ mình.
Độ Khánh Thù tức giận nói: “Ta có lái xe đến, chúng ta chạy theo phía sau là được.”
“Cũng tốt, ngàn vạn lần đừng để lạc mất, Thù Thù.”
“Đã nói không được gọi ta như vậy.” Nghiến răng nghiến lợi, vì sao đụng phải nam nhân này đều không có chuyện gì tốt.
Biện Bạch Hiền đi theo phía sau bọn họ không nhịn được trộm cười, còn không thấy qua bộ dáng Thù Thù bị ăn, người ta nói không phải oan gia không gặp nhau, có lẽ là hình tốt tốt nhất cho hai người phía trước.
Chạy theo Kim Chung Nhân, không nghĩ là đến quán bar y từng gặp Phác Xán Liệt!
Biện Bạch Hiền lại bắt đầu hối hận, suy nghĩ trong lòng không biết gặp phải người kia thì sao?
Đến gần quán bar, nhìn lướt qua phát hiện không thấy người kia.
Theo Kim Chung Nhân vào trong nơi khuất ngồi xuống, vị trí tối tăm này còn có chậu hoa che bớt tầm mắt, cho nên Biện Bạch Hiền mới yên tâm ngồi xuống.
Từ WC đi ra, Phác Xán Liệt vừa ngồi xuống đạ bị tiểu Đinh thần bí nói bên cạnh.
“Ngươi làm gì? Đừng làm mấy trò thần bí, ta không tưởng tượng được lại bị đại biến thái nhà ngươi muốn làm gì đâu.” Oán giận nói, hôm nay hắn cảm thấy đặc biệt phiền não, mới uống hai ly, cũng không tán tỉnh ai.
“Không có việc gì, hôm nay bất có ai đến ngươi biết không?” Tiểu Đinh tiếp tục cố tình thần bí.
“Ai a? Ngươi nói thử xem?” Phác Xán Liệt có chút không kiên nhẫn.
Mắt liếc khinh bỉ tiểu Đinh không quanh co lòng vòng nữa: “Chính là đối tượng khiến Phác Xán Liệt ngươi phiền não.”
“Biện Bạch Hiền?” Hắn căng thẳng, nắm bả vai tiểu Đinh lắc lắc: “Ngươi nói nhìn thấy y ở đây a?”
Tiểu Đinh thiếu chút nữa bị hắn làm bị thương, có cần kích động vậy không?
“Ngay tại bên kia, ta thấy hắn đến cùng hai nam nhân.” Chỉa chỉa góc yên lặng bên kia quầy bar, Phác Xán Liêtk nhìn ngón tay thẳng tới, chỉ nhìn thấy một đôi và đôi chân dài, bị bồn hoa che mất rồi.
Bất quá, hắn nghe tiểu Đinh nói y cùng hai nam nhân đến.
Quay đầu nhìn tiểu Đinh: “Ngươi nhận ra hai người kia không?”
Tiểu Đinh nhìn hắn bỗng nhiên biến thành đổ phu, trong lòng cười đắc ý a! Không nghĩ tới Phác Xán Liệt cũng có ngày hôm nay…… ha ha! Trước mặt hắn cười to vài tiếng.
“Không… không… không biết.” Nói đứt quãng, nhẫn nại thật vất vả mới không có cuồng tiếu phát ra, tiểu Đinh quyết định đêm nay rời xa Phác Xán Liệt, nếu không hắn không thể không chế nhạo.
Tìm hảo vị trí, nhìn lén bên kia, chỉ có thể nhìn thấy bộ dáng của hai nam nhân, Phác Xán Liệt nghĩ thầm, Biện Bạch Hiền cưng sao tuyển hai nam nhân không chút tiêu chuẩn như anh chứ?
Đương nhiên thật lâu sau này, Phác Xán Liệt vì những lời này mà trả giá rất lớn, người hỏi vì sao a? Vì sao phải nói cho ngươi biết, Phác Xán Liệt sau này còn mặt mũi gặp người sao?
* Nhũ Danh - Tiểu Danh: Tên mà người Việt gọi là tên tục thì người Trung Quốc gọi là tiểu danh hay nhũ danh, được đặt lúc đứa bé mới sinh và cũng có ý nghĩa xấu. Gọi là nhũ danh vì tên này được đặt lúc đang bú. Trong tiếng Hán, nhũ có nghĩa là vú nên các nhà tính danh học Mỹ dịch chữ nhũ danh là Milk Name (tên sữa). Theo Elsdon C. Smith, tiểu danh hay nhũ danh chỉ có một từ, nhưng được thêm âm A vào đàng trước. Ví dụ A Man là tiểu danh của Tào Tháo, và A Đẩu là tiểu danh của Lưu Thiện, con của Lưu Bị. Khi lớn lên, người Trung Quốc không dùng tiểu danh hay nhũ danh nữa. Và lúc này, ai dùng tên đó để gọi, thì đó là một điều sỉ nhục cho người ấy. ( nhưng mà dựa theo cách viết như này thì ý anh Nhân chỉ muốn gọi yêu Thù thôi chứ không phải xúc phạm)
Biện Bạch Hiền vừa ăn chút đồ, một bên cho rằng mình đáp ứng bồi Độ Khánh Thù đến ăn cơm là chuyện cực kỳ sai lầm.
Nhìn ánh mắt hai người như trước hay trao đổi, y quyết định dùng cơm bịt miệng mình thì ổn rồi.
Chuyện duy nhất đáng được ăn mừng là nhiều năm như vậy hương vị vẫn hảo như trước.
Y không nghĩ tới hôm nay gặp khách thì ra là học trưởng của bọn họ lúc trước – Kim Chung Nhân, gương mặt phi thường tuấn tú.
Bất quá trong mắt Độ Khánh Thù chưa bao giờ thấy nam nhân này có cái gì đó đẹp, rõ ràng là một gia khỏa tiểu lí tàng đao.
Nghĩ người như hắn nên gọi là hồ ly nhưng là một con thối hồ ly.
Tiễn Hảo mỉm cười: “Biện học đệ, đồ ăn hôm nay hình như rất hợp khẩu vị của ngươi.”
“Khụ……” Biện Bạch Hiền lập tức dừng lại, sao đề tài lại chuyển đến y a! Cười ngây ngơ đáp: “Đúng vậy! Không nghĩ tới học trưởng còn nhớ món ăn nơi này, thật là cám ơn ngươi đã mời.”
“Thích thì tốt rồi, ta vì Thù Thù mới đến đây ăn. Bất quá hắn hình như không thích lắm, đều không ăn gì cả.”
Thù Thù? Biện Bạch Hiền kinh hãi, lúc này học trưởng và Độ Khánh Thù đã thân đến kêu nhủ danh hay sao? Bất quá Độ Khánh Thù làm gì có nhũ danh*? Y sao lại không biết?
Ánh mắt hoài nghi nhìn Độ Khánh Thù, lại phát hiện mặt hắn đều vặn vẹo.
Hảo hảo…… đáng sợ…… 555 ~~~, Thật xin lỗi cục cưng, cho con nhìn thứ khủng bố như vậy.
Thù Thù!!! Hắt…… xì……, Độ Khánh Thù nhịn không được rùng mình một cái. Nam nhân này gọi hắn là cái gì a?
“Họ Kim kia, ai gọi là Thù Thù a? Ngươi đang gọi sủng vật hay sao?” Vỗ bàn, Độ Khánh Thù thiếu chút nhảy dựng lên.
Biện Bạch Hiền cũng hiểu được ý nghĩ trong lời nói, có chút giống gọi sủng vật.
“Sao có thể vậy chứ?” Kim Chung Nhân vẻ mặt không bằng lòng: “Đây là vì lần trước ngươi bảo ta gọi ngươi vậy mà, ta chỉ dựa theo ngươi phân phó thôi a!”
“Ta……” Độ Khánh Thù như nuốt phải con ruồi, miệng mở lớn đã cứng lại.
Kim Chung Nhân tỏ vẻ cực kỳ ủy khuất: “Chính là lần trước, ngươi không phải nằm trên giường để ta ôm eo nhỏ, ngươi nói muốn ta gọi như thế mà, không phải sao?”
Trên giường… trên giường…? Biện Bạch Hiền đã không thể nói gì được nữa, lúc trước hai người này thân đến vậy sao, lúc còn đi học không phải thề một mất một còn sao?
Kim Chung Nhân cười đắc ý như hồ ly, mà Độ Khánh Thù cũng như bị trúng bùa chú bất động từ khi nào.
Hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, mặt đỏ rần đều có thể ấp trứng chim, Độ Khánh Thù nhảy dựng lên, chỉ Kim Chung Nhân kêu lớn: “Ngươi nói cái gì? Vì sao ngươi như con hồ ly vậy? Ta chính là để lần đầu tiên cho lão bà của ta, sao lại cho nam nhân như ngươi.” Nói xong nhìn đến bộ dáng kinh ngạc của Biện Bạch Hiền, mới nhớ tới mình lời nói của mình có chút nguy hiểm.
Câm miệng thu binh, hắn đặt mông ngồi trở lại ghế.
Tiếp tục dùng ánh mắt giết chết nam hồ ly kia, mà Kim Chung Nhân vẫn cứ cười, trong mắt hiện điều nan giải nào đó.
“Na…… cái kia…. Học trưởng, chúng ta… chúng ta có thể nói… có thể nói chuyện hôm nay không?” Biện Bạch Hiền đành phải nhận mệnh đánh vỡ cục diện này, vì công tác mà đến, không thể chỉ ngồi im ăn cơm không thôi!
Không nghĩ tới Kim Chung Nhân mở miệng nói: “Thù Thù cùng Biện học đệ ăn no không? Bây giờ thời gian cũng còn sớm, chuyện ký kết của chúng ta có thể hay không tìm quá bar, uống chút rượu tán gẫu a?”
Ách… Biện Bạch Hiền đành phải nhìn ông chủ của y, Độ Khánh Thù cũng nhìn y.
Bất đắc dĩ mở miệng: “Được rồi! Còn có không cần gọi ta là Thù Thù, thật khó nghe.” Mỗi lần nghe tên đó, hắn lại nghĩ đến một đêm hoang đường kia.
Kim Chung Nhân không phản đối cũng không đồng ý, chỉ cười: “Kia đi thôi! Xe của ta bên ngoài.”
Biện Bạch Hiền ngồi xe Độ Khánh Thù tới, tự nhiên đều phải nghe theo ý kiến của ông chủ mình.
Độ Khánh Thù tức giận nói: “Ta có lái xe đến, chúng ta chạy theo phía sau là được.”
“Cũng tốt, ngàn vạn lần đừng để lạc mất, Thù Thù.”
“Đã nói không được gọi ta như vậy.” Nghiến răng nghiến lợi, vì sao đụng phải nam nhân này đều không có chuyện gì tốt.
Biện Bạch Hiền đi theo phía sau bọn họ không nhịn được trộm cười, còn không thấy qua bộ dáng Thù Thù bị ăn, người ta nói không phải oan gia không gặp nhau, có lẽ là hình tốt tốt nhất cho hai người phía trước.
Chạy theo Kim Chung Nhân, không nghĩ là đến quán bar y từng gặp Phác Xán Liệt!
Biện Bạch Hiền lại bắt đầu hối hận, suy nghĩ trong lòng không biết gặp phải người kia thì sao?
Đến gần quán bar, nhìn lướt qua phát hiện không thấy người kia.
Theo Kim Chung Nhân vào trong nơi khuất ngồi xuống, vị trí tối tăm này còn có chậu hoa che bớt tầm mắt, cho nên Biện Bạch Hiền mới yên tâm ngồi xuống.
Từ WC đi ra, Phác Xán Liệt vừa ngồi xuống đạ bị tiểu Đinh thần bí nói bên cạnh.
“Ngươi làm gì? Đừng làm mấy trò thần bí, ta không tưởng tượng được lại bị đại biến thái nhà ngươi muốn làm gì đâu.” Oán giận nói, hôm nay hắn cảm thấy đặc biệt phiền não, mới uống hai ly, cũng không tán tỉnh ai.
“Không có việc gì, hôm nay bất có ai đến ngươi biết không?” Tiểu Đinh tiếp tục cố tình thần bí.
“Ai a? Ngươi nói thử xem?” Phác Xán Liệt có chút không kiên nhẫn.
Mắt liếc khinh bỉ tiểu Đinh không quanh co lòng vòng nữa: “Chính là đối tượng khiến Phác Xán Liệt ngươi phiền não.”
“Biện Bạch Hiền?” Hắn căng thẳng, nắm bả vai tiểu Đinh lắc lắc: “Ngươi nói nhìn thấy y ở đây a?”
Tiểu Đinh thiếu chút nữa bị hắn làm bị thương, có cần kích động vậy không?
“Ngay tại bên kia, ta thấy hắn đến cùng hai nam nhân.” Chỉa chỉa góc yên lặng bên kia quầy bar, Phác Xán Liêtk nhìn ngón tay thẳng tới, chỉ nhìn thấy một đôi và đôi chân dài, bị bồn hoa che mất rồi.
Bất quá, hắn nghe tiểu Đinh nói y cùng hai nam nhân đến.
Quay đầu nhìn tiểu Đinh: “Ngươi nhận ra hai người kia không?”
Tiểu Đinh nhìn hắn bỗng nhiên biến thành đổ phu, trong lòng cười đắc ý a! Không nghĩ tới Phác Xán Liệt cũng có ngày hôm nay…… ha ha! Trước mặt hắn cười to vài tiếng.
“Không… không… không biết.” Nói đứt quãng, nhẫn nại thật vất vả mới không có cuồng tiếu phát ra, tiểu Đinh quyết định đêm nay rời xa Phác Xán Liệt, nếu không hắn không thể không chế nhạo.
Tìm hảo vị trí, nhìn lén bên kia, chỉ có thể nhìn thấy bộ dáng của hai nam nhân, Phác Xán Liệt nghĩ thầm, Biện Bạch Hiền cưng sao tuyển hai nam nhân không chút tiêu chuẩn như anh chứ?
Đương nhiên thật lâu sau này, Phác Xán Liệt vì những lời này mà trả giá rất lớn, người hỏi vì sao a? Vì sao phải nói cho ngươi biết, Phác Xán Liệt sau này còn mặt mũi gặp người sao?
* Nhũ Danh - Tiểu Danh: Tên mà người Việt gọi là tên tục thì người Trung Quốc gọi là tiểu danh hay nhũ danh, được đặt lúc đứa bé mới sinh và cũng có ý nghĩa xấu. Gọi là nhũ danh vì tên này được đặt lúc đang bú. Trong tiếng Hán, nhũ có nghĩa là vú nên các nhà tính danh học Mỹ dịch chữ nhũ danh là Milk Name (tên sữa). Theo Elsdon C. Smith, tiểu danh hay nhũ danh chỉ có một từ, nhưng được thêm âm A vào đàng trước. Ví dụ A Man là tiểu danh của Tào Tháo, và A Đẩu là tiểu danh của Lưu Thiện, con của Lưu Bị. Khi lớn lên, người Trung Quốc không dùng tiểu danh hay nhũ danh nữa. Và lúc này, ai dùng tên đó để gọi, thì đó là một điều sỉ nhục cho người ấy. ( nhưng mà dựa theo cách viết như này thì ý anh Nhân chỉ muốn gọi yêu Thù thôi chứ không phải xúc phạm)