Tới giờ tan sở, Phác Xán Liệt lập tức chạy khỏi văn phòng, không phải hắn không nghĩ đến thân phận ông chủ mà về sớm, thật ra hắn vẫn là lấy thân tự chỉ trích ông chủ như mình, sợ là sau này quản không được cấp dưới của mình.
Vừa lúc Minh Mị cũng đi ra nhìn Phác Xán Liệt chạy nhanh, hướng hắn cười sáng lạn, khoát tay chạy ra khỏi hành lang.
Không cần nhiều lời, Phác Xán Liệt tự giác lấy giất bút ghi con số, ký tên đầy đủ.
Phác Xán Liệt một ngụm nước miếng thiếu chút làm sặc mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Minh Mị đem tiền bỏ vào bóp da.
Quên đi, không để ý gia khỏa mê tiền như mạng.
Phác Xán Liệt nghĩ có ngày bị gia khỏa Minh Mị moi sạch không còn một đồng, bước nhanh vào thang máy riêng, bấm mũi tên đi xuống, cửa lập tức đóng lại.
Nghĩ về đến nhà, Phác Xán Liệt trong thang máy không ngừng cười quái dị.
Tưởng tượng về đến nhà, mở cửa ra hắn sẽ nói: Anh đã về.
Rồi Biện Bạch Hiền sẽ cởi tạp dề từ nhà bếp chạy ra, bổ nhào vào lòng hắn ngọt ngào nói: “Ông xã, mừng anh về.”
Đương nhiên đây chỉ là trí tưởng tượng. [ cũng biết cơ =))) ]
Tuy rằng Phác Xán Liệt về nhà có nói: “Anh về rồi.” Đáng tiếc không ai để ý đến hắn, nhiều nhất chính là âm vang trong nhà truyền lại với y ‘nhắc dùm một chút’.
Điều này làm cho Phác Xán Liệt mắt choáng váng, đẩy cửa phòng ngủ, giường không có ai giống như không có ai ngủ qua.
Rồi mở cửa phòng sách, cũng không có ai/ Máy tính và đồ dũng vẫn như cũ, giống như chưa có ai chạm vào.
Sáng nay mình xách định, phi thường xác định đã đem người vào đây? Sao bây giờ giống như mình bị ảo giác vậy.
Lúc về bóng dáng người kia đều không thấy?
Quá mức chím đắm với ảo giác của mình, Phác Xán Liệt hoàn toàn không chú ý, tủ lạnh trong nhà có dán tờ giấy nhỏ.
Mặt khác, quá mức chuyên chú suy nghĩ mình có đang nằm mơ hay không, Phác Xán Liệt hoàn toàn quên trên đời có vật gọi là di động.
Chờ đến khi hắn nghĩ ra, di động trong túi đã khiêu vũ loạn thất bát tao.
Bối rối bắt máy, bên kia truyền đến tiếng Biện Bạch Hiền: “Anh về nhà chưa? Nhìn thấy tờ giấy em để lại không?”
“Tờ giấy?” Thần tính đặt dấu chấm hỏi, Phác Xán Liệt trong nhà tìm cái gọi là tớ giấu.
“Đúng vậy! Em ghi tờ giấy dán trên tủ lạnh, anh không thấy sao?”
“Em chờ anh xem đã.” Biện Bạch Hiền cuối cùng cũng tìm được bay qua sô pha lấy tờ giấy.
Bên kia Biện Bạch Hiền nghe hắn nói thì biết, Phác Xán Liệt không có thấy tờ thấy rồi.
“Không có gì, chỉ nói với anh là em cùng Độ Khánh Thù đến bệnh viện một chút.”
Lấy tờ giấy ra, Phác Xán Liệt nhìn lướt qua, giống như Biện Bạch Hiền nói.
Bất quá, ha hả….. này chính là tờ giấy Biện Bạch Hiền lần đầu tiên ghi cho hắn, phải cất kỹ mới được.
“Anh đến đón em nhé?” Phác Xán Liệt hỏi.
“A? Chính là……” cũng không biết chính là cái gì, chỉ có thể nói Phác Xán Liệt quá mức nhiệt tình làm cho y không thể thích ứng.
Dù sao, hai người mới tâm ý tương thông, chính là phải lập tức cùng Phác Xán Liệt quan hệ trở lại như keo sơn, thật là khó xử cho y.
“Chính là cái gì a? Anh là người kết hôn với em mà, đón em không được sao?” Không biết Biện Bạch Hiền đang ở nơi nào.
Phác Xán Liệt cứ nghĩ đến người kia, nếu không sáng sớm nay cũng không phải đến nhà đóng gói mang về nhà mình.
Với hắn mà nói nếu tìm người yêu chân thật, tự nhên phải đặt ở nơi mình có thể nhìn thấy.
Trước kia Biện Bạch Hiền nghe được nhất định cao hứng nhưng bây giờ thì không.
Lập tức trầm mặt: “Em còn chưa đồng ý kết hôn với anh, anh còn chưa đáp ứng được điều kiện của em, em còn chưa quyết định có tha thứ cho anh.”
Phác Xán Liệt có chút phát điên nhưng không dám đắt tội, đáng thương nói: “Anh không phải đã nói với em rồi sao, anh yêu em mà?” Đều đã đối với y nói ba chữ mà cả đời hắn chưa nói, y còn muốn gì nữa a?
“Một ngựa đổi một ngựa, không thể gom lại mà nói.” Y chẳng qua muốn thử xem hắn, kiên trì làm xong việc này thế nào.
“Hảo hảo, em nói sao thì làm vậy.”
“Kỳ thật là Độ Khánh Thù, hắn tâm tình không tốt lắm, em nghĩ bồi hắn.”
“Bồi hắn? Kia không được, tuy rằng hắn đã có người yêu, chính là cô nam quả nam cũng sẽ xảy ra chuyện.”
“Xì” Biện Bạch Hiền trong điện thoại cười ra tiếng, nếu y cùng Độ Khánh Thù có việc như hắn nói sợ là không tới phiên Phác Xán Liệt hắn.
Hơn nữa bọn họ bây giờ đều người mang thai, nghĩ nhiều chuyện cần lo lắng. Bất quá chuyện này vẫn không nên nói cho Phác Xán Liệt biết thì tốt hơn.
“Em cười chính là khảng định có chuyện. Anh mặc kệ, anh bây giờ đến đón em.”
Biện Bạch Hiền trong lòng nghĩ, nếu không phải trong WC công cộng, em thật muốn biến thành con nít.
“Em ở trung tâm Thạch Nguyên, lầu ba, ngồi trên ghế thứ nhất.”
Cúp máy, Phác Xán Liệt đang chuẩn bị ra cửa, nghĩ sau quay lại đi đến phòng ngủ lấu áo khoác cho y.
Đương nhiên, không quên một bên lái xe một bên gọi điện thoại cho Minh hữu.
…
“Hiền, ngươi có nói cho hắn biết không đó.” Đánh tay Biện Bạch Hiền, Độ Khánh Thù khóc đến loạn hình tượng.
Vỗ vỗ lưng an ủi hắn, Biện Bạch Hiền thấy mình may mắn ngồi ghế lô nếu không bọn họ cái dạng hiện tại để người khác nhìn thì thật sự xảy ra chuyện.
“Dù sao, ngươi chính là chưa nhìn thấy hắn cùng nữ nhân nào, lại không có chứng cớ khác, có lẽ là nghi ngờ sai rồi?”
Biện Bạch Hiền nghe qua cả câu chuyện, chỉ cảm thấy mình là bạn tốt phải đưa ra quyết định sáng suốt giúp hắn.
“Hiền, ngươi rốt cuộc là bạn tốt của ai a? Vì sao nói giúp cho hồ ly thối kia. Rõ ràng chính hắn cùng nữ nhân kia tình chàng ý thiếp, ta sao lại nhìn lầm?” Liều mạng lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không có hoa mắt.
“Hơn nữa, hơn nữa…… ta sao lại biến thành giống ngươi. Lão mẹ thối, miệng thối đều bị hắn nói trúng. Ta không cần sinh đứa con cho hồ ly thối kia.”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi dám không cần con của ta.” Ngoài cửa dã thú bị chọc giận đạp cửa phát ra “Oanh” một tiếng.
Rồi cửa mới phát tiếng lớn hơn cả tiếng rống.
Nhìn đến người phóng hỏa trong lòng mình, Độ Khánh Thù cũng bật người dậy, chỉ người mới tới: “Ta mới không cần đứa nhỏ của ngươi! Không biết có phải là quái thai hay không.”
Bị hai người giương cung bạt kiếm, không khí dọa đến Biện Bạch Hiền chỉ có thể đứng lên khuyên can nói: “Các ngươi không cần cãi nhau, nơi này là bên ngoài, chú ý một chút?” Nếu bị người khác biết nam nhân mang thai, không biết có thể bị bắt đi làm giải phẫu gì đó không.
Chính là Độ Khánh Thù bị cơn thịnh bộ che hết lý trí, vung tay lên đang muốn nói cái gì, lại bị Biện Bạch Hiền dùng tay giữ lại, ánh mắt đau đớn làm cho Biện Bạch Hiền khó chịu, dưới chân đứng không vững, người đụng vào bàn.
Nếu lúc này có thể dừng hình ảnh, có thể thấy được một ngường dùng lăng ba vi bộ lập tức lao tới phía sau Biện Bạch Hiền, một phe giữ y vào lòng mình, lúc này mới tính là thiếu chút nữa phát sinh nguy hiểm.
“Uy, Kim Chung Nhân, ta tìm ngươi đến không phải cho các ngươi cãi nhau. Thiếu chút nữa dọa đến đứa con tương lai của ta.”
Vừa lúc Minh Mị cũng đi ra nhìn Phác Xán Liệt chạy nhanh, hướng hắn cười sáng lạn, khoát tay chạy ra khỏi hành lang.
Không cần nhiều lời, Phác Xán Liệt tự giác lấy giất bút ghi con số, ký tên đầy đủ.
Phác Xán Liệt một ngụm nước miếng thiếu chút làm sặc mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Minh Mị đem tiền bỏ vào bóp da.
Quên đi, không để ý gia khỏa mê tiền như mạng.
Phác Xán Liệt nghĩ có ngày bị gia khỏa Minh Mị moi sạch không còn một đồng, bước nhanh vào thang máy riêng, bấm mũi tên đi xuống, cửa lập tức đóng lại.
Nghĩ về đến nhà, Phác Xán Liệt trong thang máy không ngừng cười quái dị.
Tưởng tượng về đến nhà, mở cửa ra hắn sẽ nói: Anh đã về.
Rồi Biện Bạch Hiền sẽ cởi tạp dề từ nhà bếp chạy ra, bổ nhào vào lòng hắn ngọt ngào nói: “Ông xã, mừng anh về.”
Đương nhiên đây chỉ là trí tưởng tượng. [ cũng biết cơ =))) ]
Tuy rằng Phác Xán Liệt về nhà có nói: “Anh về rồi.” Đáng tiếc không ai để ý đến hắn, nhiều nhất chính là âm vang trong nhà truyền lại với y ‘nhắc dùm một chút’.
Điều này làm cho Phác Xán Liệt mắt choáng váng, đẩy cửa phòng ngủ, giường không có ai giống như không có ai ngủ qua.
Rồi mở cửa phòng sách, cũng không có ai/ Máy tính và đồ dũng vẫn như cũ, giống như chưa có ai chạm vào.
Sáng nay mình xách định, phi thường xác định đã đem người vào đây? Sao bây giờ giống như mình bị ảo giác vậy.
Lúc về bóng dáng người kia đều không thấy?
Quá mức chím đắm với ảo giác của mình, Phác Xán Liệt hoàn toàn không chú ý, tủ lạnh trong nhà có dán tờ giấy nhỏ.
Mặt khác, quá mức chuyên chú suy nghĩ mình có đang nằm mơ hay không, Phác Xán Liệt hoàn toàn quên trên đời có vật gọi là di động.
Chờ đến khi hắn nghĩ ra, di động trong túi đã khiêu vũ loạn thất bát tao.
Bối rối bắt máy, bên kia truyền đến tiếng Biện Bạch Hiền: “Anh về nhà chưa? Nhìn thấy tờ giấy em để lại không?”
“Tờ giấy?” Thần tính đặt dấu chấm hỏi, Phác Xán Liệt trong nhà tìm cái gọi là tớ giấu.
“Đúng vậy! Em ghi tờ giấy dán trên tủ lạnh, anh không thấy sao?”
“Em chờ anh xem đã.” Biện Bạch Hiền cuối cùng cũng tìm được bay qua sô pha lấy tờ giấy.
Bên kia Biện Bạch Hiền nghe hắn nói thì biết, Phác Xán Liệt không có thấy tờ thấy rồi.
“Không có gì, chỉ nói với anh là em cùng Độ Khánh Thù đến bệnh viện một chút.”
Lấy tờ giấy ra, Phác Xán Liệt nhìn lướt qua, giống như Biện Bạch Hiền nói.
Bất quá, ha hả….. này chính là tờ giấy Biện Bạch Hiền lần đầu tiên ghi cho hắn, phải cất kỹ mới được.
“Anh đến đón em nhé?” Phác Xán Liệt hỏi.
“A? Chính là……” cũng không biết chính là cái gì, chỉ có thể nói Phác Xán Liệt quá mức nhiệt tình làm cho y không thể thích ứng.
Dù sao, hai người mới tâm ý tương thông, chính là phải lập tức cùng Phác Xán Liệt quan hệ trở lại như keo sơn, thật là khó xử cho y.
“Chính là cái gì a? Anh là người kết hôn với em mà, đón em không được sao?” Không biết Biện Bạch Hiền đang ở nơi nào.
Phác Xán Liệt cứ nghĩ đến người kia, nếu không sáng sớm nay cũng không phải đến nhà đóng gói mang về nhà mình.
Với hắn mà nói nếu tìm người yêu chân thật, tự nhên phải đặt ở nơi mình có thể nhìn thấy.
Trước kia Biện Bạch Hiền nghe được nhất định cao hứng nhưng bây giờ thì không.
Lập tức trầm mặt: “Em còn chưa đồng ý kết hôn với anh, anh còn chưa đáp ứng được điều kiện của em, em còn chưa quyết định có tha thứ cho anh.”
Phác Xán Liệt có chút phát điên nhưng không dám đắt tội, đáng thương nói: “Anh không phải đã nói với em rồi sao, anh yêu em mà?” Đều đã đối với y nói ba chữ mà cả đời hắn chưa nói, y còn muốn gì nữa a?
“Một ngựa đổi một ngựa, không thể gom lại mà nói.” Y chẳng qua muốn thử xem hắn, kiên trì làm xong việc này thế nào.
“Hảo hảo, em nói sao thì làm vậy.”
“Kỳ thật là Độ Khánh Thù, hắn tâm tình không tốt lắm, em nghĩ bồi hắn.”
“Bồi hắn? Kia không được, tuy rằng hắn đã có người yêu, chính là cô nam quả nam cũng sẽ xảy ra chuyện.”
“Xì” Biện Bạch Hiền trong điện thoại cười ra tiếng, nếu y cùng Độ Khánh Thù có việc như hắn nói sợ là không tới phiên Phác Xán Liệt hắn.
Hơn nữa bọn họ bây giờ đều người mang thai, nghĩ nhiều chuyện cần lo lắng. Bất quá chuyện này vẫn không nên nói cho Phác Xán Liệt biết thì tốt hơn.
“Em cười chính là khảng định có chuyện. Anh mặc kệ, anh bây giờ đến đón em.”
Biện Bạch Hiền trong lòng nghĩ, nếu không phải trong WC công cộng, em thật muốn biến thành con nít.
“Em ở trung tâm Thạch Nguyên, lầu ba, ngồi trên ghế thứ nhất.”
Cúp máy, Phác Xán Liệt đang chuẩn bị ra cửa, nghĩ sau quay lại đi đến phòng ngủ lấu áo khoác cho y.
Đương nhiên, không quên một bên lái xe một bên gọi điện thoại cho Minh hữu.
…
“Hiền, ngươi có nói cho hắn biết không đó.” Đánh tay Biện Bạch Hiền, Độ Khánh Thù khóc đến loạn hình tượng.
Vỗ vỗ lưng an ủi hắn, Biện Bạch Hiền thấy mình may mắn ngồi ghế lô nếu không bọn họ cái dạng hiện tại để người khác nhìn thì thật sự xảy ra chuyện.
“Dù sao, ngươi chính là chưa nhìn thấy hắn cùng nữ nhân nào, lại không có chứng cớ khác, có lẽ là nghi ngờ sai rồi?”
Biện Bạch Hiền nghe qua cả câu chuyện, chỉ cảm thấy mình là bạn tốt phải đưa ra quyết định sáng suốt giúp hắn.
“Hiền, ngươi rốt cuộc là bạn tốt của ai a? Vì sao nói giúp cho hồ ly thối kia. Rõ ràng chính hắn cùng nữ nhân kia tình chàng ý thiếp, ta sao lại nhìn lầm?” Liều mạng lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không có hoa mắt.
“Hơn nữa, hơn nữa…… ta sao lại biến thành giống ngươi. Lão mẹ thối, miệng thối đều bị hắn nói trúng. Ta không cần sinh đứa con cho hồ ly thối kia.”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi dám không cần con của ta.” Ngoài cửa dã thú bị chọc giận đạp cửa phát ra “Oanh” một tiếng.
Rồi cửa mới phát tiếng lớn hơn cả tiếng rống.
Nhìn đến người phóng hỏa trong lòng mình, Độ Khánh Thù cũng bật người dậy, chỉ người mới tới: “Ta mới không cần đứa nhỏ của ngươi! Không biết có phải là quái thai hay không.”
Bị hai người giương cung bạt kiếm, không khí dọa đến Biện Bạch Hiền chỉ có thể đứng lên khuyên can nói: “Các ngươi không cần cãi nhau, nơi này là bên ngoài, chú ý một chút?” Nếu bị người khác biết nam nhân mang thai, không biết có thể bị bắt đi làm giải phẫu gì đó không.
Chính là Độ Khánh Thù bị cơn thịnh bộ che hết lý trí, vung tay lên đang muốn nói cái gì, lại bị Biện Bạch Hiền dùng tay giữ lại, ánh mắt đau đớn làm cho Biện Bạch Hiền khó chịu, dưới chân đứng không vững, người đụng vào bàn.
Nếu lúc này có thể dừng hình ảnh, có thể thấy được một ngường dùng lăng ba vi bộ lập tức lao tới phía sau Biện Bạch Hiền, một phe giữ y vào lòng mình, lúc này mới tính là thiếu chút nữa phát sinh nguy hiểm.
“Uy, Kim Chung Nhân, ta tìm ngươi đến không phải cho các ngươi cãi nhau. Thiếu chút nữa dọa đến đứa con tương lai của ta.”