Corin không thể ngủ được. Hắn đi ra khỏi giường, bật đèn phòng tắm, kiểm tra gương để chắc chắn rằng hăn vẫn ở đó. Khuôn mặt đang nhìn chằm chằm vào hăn là một khuôn mặt lạ nhưng đôi mắt lại thân thuộc. Hắn đã nhìn cặp mắt đó gần như suốt cuộc đời nhưng đôi khi hắn bỏ đi và chúng không nhìn hắn nữa. Một dãy các chai thuốc màu vàng đứng sắp hàng, phân chia theo kích cỡ, trên bàn trang điểm để ngày nào hắn cũng nhìn thấy chúng khi hắn ngủ dậy và nhớ uống thuốc. Đã mấy ngày rồi – hắn không thể nhớ chính xác là bao nhiêu ngày kể từ khi hắn uống thuốc. Giờ thì hắn có thể nhìn thấy bản thân mình nhưng khi hắn uống thuốc, suy nghĩ của hắn bị che phủ và hắn mờ đi trong đám sương mù. Như thế tốt hơn, người ta đã nói với hắn như vậy, nếu hắn đứng trong đám sương mù, giấu mình đi. Những viên thuốc có tác dụng rất tốt nên đôi khi hắn quên mất ngay cả bản thân mình. Nhưng luôn luôn có cảm giác cái gì đó không ổn, như thể vũ trụ này đang bị nghiêng đi, và giờ thì hắn biết đó là cái gì. Nhưng viên thuốc có thể che dấu hắn nhưng không thể khiến hắn bỏ đi hoàn toàn.
Hắn không thể ngủ từ khi dừng uống thuốc. Ồ, hắn ngủ lơ mơ nhưng một giấc ngủ thực sự đã lảng tránh hắn. Đôi khi hắn cảm thấy như thể bên trong hắn đang rung lắc dữ dội dù cho khi hắn giơ tay lên, chúng vẫn giữ yên. Phải chăng có chất gây nghiện trong những viên thuốc? Họ đã nói dối hắn ư? Hắn không muốn là một tên nghiện thuốc; nghiện ngập là dấu hiệu của sự yếu đuối, mẹ hắn luôn nói với hắn như vậy. Hắn không thể bị nghiện ngập vì hắn không thể yếu đuối. Hắn phải mạnh mẽ, hắn phải hoàn hảo.
Hắn nghe tiếng mẹ hắn vang lên trong đầu. “Người đàn ông hoàn hảo bé nhỏ của mẹ,” bà gọi hắn, vuốt ve má hắn. Bất cứ khi nào hắn làm sai, bất cứ khi nào hắn không hoàn hảo một chút xíu thôi, sự phẫn nộ kinh khủng của bà chôn vùi thế giới của hắn, đe doạ xé toang những vết thương của hắn. Hắn sẽ làm mọi thứ để mẹ hắn không phải thất vọng nhưng hắn vẫn giữ bí mật khủng khiếp với bà: đôi khi hắn phạm lỗi có chủ tâm, chỉ một chút thôi, bà sẽ trừng phạt hắn. Ngay cả bây giờ, ý nghĩ về việc trừng phạt cũng làm hắn rùng mình. Bà sẽ rất thất vọng nếu bà đoán ra được niềm vui thích bí mật của hắn vì thế hắn luôn nỗ lực lớn để che giấu sự sung sướng đó.
Đôi khi hắn rất nhớ mẹ. Bà luôn biết phải làm gì.
Bà sẽ biết, ví dụ, phải làm gì với 4 mụ chó cái đã nhạo báng hắn bằng cái danh sách tiêu chuẩn làm người hoàn hảo. Làm như họ biết sự hoàn hảo là cái gì! Hắn biết. Mẹ hắn biết. Hắn luôn luôn nỗ lực hết mình để trở thành người đàn ông hoàn hảo nhỏ bé của mẹ hắn, đứa con trai hoàn hảo của mẹ hắn, nhưng hắn luôn luôn không đạt, ngay cả khi hắn không chủ tâm cư xử bậy bạ chút nào thì bà vẫn trừng phạt hắn. Hắn luôn biết hắn có điểm không hoàn hảo là hắn sẽ không có khả năng sửa sai, là hắn luôn làm thất vọng mẹ hắn ở mức căn bản là sự tồn tại của hắn.
Họ nghĩ họ thông minh, bốn mụ chó cái – hắn thích cái từ đó, Bốn Mụ Chó Cái, nghe giống như vị thần truỵ lạc La Mã vậy. Trả Thù, Sắc Đẹp, Chó Cái. Bọn họ cố gắng làm việc đấy trở nên hay ho, giấu mình bằng cách sử dụng A, B, C, D thay cho tên thật. Gã chỉ ghét riêng một mụ nói câu “Nếu người đàn ông không hoàn hảo, anh ta nên cố gắng hơn.” Họ biết cái gì chứ? Họ đã từng phải cố gắng đạt được một tiêu chuẩn cao không tưởng mà chỉ sự hoàn hảo mới đạt được và rồi luôn không đạt trong cuộc đời họ chưa? Họ đã từng vậy chưa?”
Bọn họ có biết như thế nào khi hắn cứ phải cố gắng và cố gắng nhưng trong sâu thẳm bên trong hắn biết hắn sẽ thua cho đến khi hắn học được cách thích thú khi bị trừng phạt bởi vì đó là cách duy nhất gã có thể sống cùng điều đó? Họ có biết không? Những mụ chó cái như bọn họ không đáng sống.
Hắn cảm thấy bên trong mình lại run lên và hắn vòng tay quanh người, giữ lấy hắn. Hắn không thể ngủ được là lỗi của bọn họ. Hắn không thể thôi nghĩ về họ về những gì họ nói.
Ai là mụ đó? Có phải mụ có mái tóc vàng hoe sáng màu Marci Dean, con mụ cứ vung vẩy cái mông trước mặt tất cả đàn ông như thể mụ ấy là nữ thần còn họ thì chả khác gì lũ chó lon ton chạy đến bất cứ chỗ nào mụ muốn không? Hắn nghe nói rằng mụ ấy sẽ ngủ với bất cứ người đàn ông nào đề nghị mụ nhưng hầu hết là mụ tung cho họ cú đấm. Mẹ hắn sẽ thất kinh với cái lối cư xử rác rưởi như vậy. “Một số kẻ không đáng sống.”
Hắn có thể nghe thấy giọng bà thì thầm trong đầu, giống như bà thường làm khi hắn không uống thuốc. Hắn không phải là người duy nhất biến mất khi hắn uống thuốc như hướng dẫn; Mẹ cũng biến mất. Có lẽ họ ra đi cùng nhau. Hắn không biết nhưng hắn hi vọng thế. Có lẽ bà sẽ trừng phạt hắn vì tội uống thuốc và làm bà biến mất. Có lẽ đó là lý do hắn uống thuốc để hắn và Mẹ có thể đi mất và... Không, điều đó không đúng. Khi hắn uống thuốc, điều đó như thể hắn không tồn tại. Hắn cảm thấy ý nghĩ trượt ra khỏi hắn. Tất cả những gì hắn biết là hắn không muốn uống thuốc. Hắn muốn tìm ra mụ chó cái đó là mụ nào. Nghe thật hài hước, hắn nhắc lại với bản thân và cười lặng lẽ. Mụ chó cái ấy là mụ nào. Tốt đấy.
Hắn biết tất cả bọn họ sống ở đâu. Hắn đã lấy địa chỉ bọn họ từ hồ sơ lưu trữ ở công ty. Quá dễ, với nhưng ai biết làm thế nào, và tất nhiên không ai tra khảo hắn.
Hắn sẽ đến nhà mụ ta và tìm ra có phải mụ ta là kẻ đã nói ra điều ngu ngốc khủng khiếp đó không. Hắn khá chắc chắn đó là Marci. Hắn muốn dạy cho mụ cho cái ngu ngốc xấu xa đó một bài học. Mẹ hắn sẽ rất hài lòng.
Marci là một con cú đêm, ngay cả suốt tuần làm việc. Cô không cần ngủ nhiều lắm nên mặc dù cô không còn ham thích tiệc tùng như khi còn trẻ - biết nói thể nào nhỉ, như khi cô ngoài 30 – hiếm khi cô đi ngủ trước 1h sáng. Cô xem những bộ phim cũ trên truyền hình; đọc ba hay bốn cuốn sách một tuần; thậm chí cô còn hình thành cả sở thích thêu chữ X. Cô tự cười nhạo bạn thân mình mỗi khi cô nhặt khung thêu chữ X lên bởi vì điều đó cho thấy rằng một cô nàng tiệc tùng đã trở nên già nua. Nhưng cô có thể khiến cho đầu óc mình trở nên trống rỗng mỗi khi thêu chữ X. Ai cần đến thiền định để khiến đầu óc thanh thản khi cô ấy có thể đạt được điều hệt như thế mà chỉ cần ngồi thêu lại mẫu bằng kim và chỉ với những mũi khâu màu hình chữ X? Ít nhất là khi cô hoàn thành một mẫu thêu, cô sẽ có cái để khoe.
Trong lúc rảnh rỗi, cô đã cố gắng làm quá nhiều việc mà có thể những người khác không cho rằng cô lại làm vậy, cô nghĩ. Thiền định. Yoga. Tự thôi miên. Cuối cùng cô quyết định rằng bia cũng có tác dụng như vậy và con người bên trong cô trở nên thanh thản. Cô là cô. Nếu có ai không thích thì kệ họ.
Thông thuờng, đêm thứ sáu, cô và Brick sẽ đi đến hai quán bar, nhảy nhót và uống chút bia. Brick là vũ công khá, điều đó thật đáng ngạc nhiên vì trông anh thuộc kiểu người mà thà chết còn hơn đi vào sàn nhảy, một kiểu pha trộn giữa lái xe tải và xe đạp. Anh không phải là người nói chuyện hay nhưng chắc chắn anh biết cách chuyển động.
Cô đã nghĩ về việc đi ra ngoài mà không có anh nhưng ý tưởng đó không hấp dẫn lắm. Tất cả những om sòm vớ vẩn tuần này về cái List chết tiệt khiến cô hơi mệt mỏi. Cô muốn được yên tĩnh với cuốn sách và nghỉ ngơi. Có lẽ mai cô sẽ ra ngoài.
Cô nhớ Brick. Dù cô có không nhớ anh thì cũng là nhớ sự hiện diện của anh. Khi anh không ở trên giường hay trên sàn nhảy, anh là người khá tẻ nhạt. Anh ngủ, uống bia, xem ti vi. Có vậy thôi. Anh cũng không phải người tình tuyệt vời nhưng chắc chắn anh là người nồng nhiệt. Anh không bao giờ quá mệt mỏi và luôn sẵn sàng làm bất cứ điều gì cô muốn.
Còn nữa, Brick cũng là bằng chứng cho thấy cô không giỏi trong việc lựa chọn đàn ông. Ít nhất, cô cũng không ngu ngốc hơn đến mức cưới họ. Ba lần là quá đủ, cám ơn các bạn. Jaine thấy buồn phiền vì đã đính hôn ba lần nhưng ít ra cô ấy không thực sự cưới ba lần. Ngoài ra, Jaine chỉ là chưa gặp được người có thể ở bên cô thôi. Có lẽ là anh chàng cảnh sát đó... Chết tiệt, có thể không. Cuộc đời đã dạy cho Marci rằng hiếm khi mọi chuyện diễn ra như chúng ta dự tính. Luôn có va chạm trên đường và trục trặc trong phần mềm máy tính.
Đã là quá nửa đêm khi chuông cửa reo. Cô đánh dấu số trang sách để khỏi quên và rời khỏi khỏi chiếc giường cô vừa nằm dài. Liệu là ai được nhỉ? Không thể là Brick vì anh có chìa khoá.
Điều này nhắc cô rằng cô phải thay khoá. Cô quá cẩn thận. Cô chỉ cần lấy lại chìa khoá và cho rằng anh không sao một cái khác. Ngoài ra anh chưa bao giờ thể hiện một thói quen nào của tên trộm nhưng ai mà biết được đàn ông có thể làm những gì khi anh ta bị đá đít. Bởi vì cô thận trọng nên cô nhìn qua khe cửa. Cô cau mày và lùi lại để mở khoá, tháo dây xích chắn cửa. “Này,” cô nói, mở cửa. “Có gì không ổn à?”
“Không,” Corin nói và đập cái búa vào đầu cô.
Corin không thể ngủ được. Hắn đi ra khỏi giường, bật đèn phòng tắm, kiểm tra gương để chắc chắn rằng hăn vẫn ở đó. Khuôn mặt đang nhìn chằm chằm vào hăn là một khuôn mặt lạ nhưng đôi mắt lại thân thuộc. Hắn đã nhìn cặp mắt đó gần như suốt cuộc đời nhưng đôi khi hắn bỏ đi và chúng không nhìn hắn nữa. Một dãy các chai thuốc màu vàng đứng sắp hàng, phân chia theo kích cỡ, trên bàn trang điểm để ngày nào hắn cũng nhìn thấy chúng khi hắn ngủ dậy và nhớ uống thuốc. Đã mấy ngày rồi – hắn không thể nhớ chính xác là bao nhiêu ngày kể từ khi hắn uống thuốc. Giờ thì hắn có thể nhìn thấy bản thân mình nhưng khi hắn uống thuốc, suy nghĩ của hắn bị che phủ và hắn mờ đi trong đám sương mù. Như thế tốt hơn, người ta đã nói với hắn như vậy, nếu hắn đứng trong đám sương mù, giấu mình đi. Những viên thuốc có tác dụng rất tốt nên đôi khi hắn quên mất ngay cả bản thân mình. Nhưng luôn luôn có cảm giác cái gì đó không ổn, như thể vũ trụ này đang bị nghiêng đi, và giờ thì hắn biết đó là cái gì. Nhưng viên thuốc có thể che dấu hắn nhưng không thể khiến hắn bỏ đi hoàn toàn.
Hắn không thể ngủ từ khi dừng uống thuốc. Ồ, hắn ngủ lơ mơ nhưng một giấc ngủ thực sự đã lảng tránh hắn. Đôi khi hắn cảm thấy như thể bên trong hắn đang rung lắc dữ dội dù cho khi hắn giơ tay lên, chúng vẫn giữ yên. Phải chăng có chất gây nghiện trong những viên thuốc? Họ đã nói dối hắn ư? Hắn không muốn là một tên nghiện thuốc; nghiện ngập là dấu hiệu của sự yếu đuối, mẹ hắn luôn nói với hắn như vậy. Hắn không thể bị nghiện ngập vì hắn không thể yếu đuối. Hắn phải mạnh mẽ, hắn phải hoàn hảo.
Hắn nghe tiếng mẹ hắn vang lên trong đầu. “Người đàn ông hoàn hảo bé nhỏ của mẹ,” bà gọi hắn, vuốt ve má hắn. Bất cứ khi nào hắn làm sai, bất cứ khi nào hắn không hoàn hảo một chút xíu thôi, sự phẫn nộ kinh khủng của bà chôn vùi thế giới của hắn, đe doạ xé toang những vết thương của hắn. Hắn sẽ làm mọi thứ để mẹ hắn không phải thất vọng nhưng hắn vẫn giữ bí mật khủng khiếp với bà: đôi khi hắn phạm lỗi có chủ tâm, chỉ một chút thôi, bà sẽ trừng phạt hắn. Ngay cả bây giờ, ý nghĩ về việc trừng phạt cũng làm hắn rùng mình. Bà sẽ rất thất vọng nếu bà đoán ra được niềm vui thích bí mật của hắn vì thế hắn luôn nỗ lực lớn để che giấu sự sung sướng đó.
Đôi khi hắn rất nhớ mẹ. Bà luôn biết phải làm gì.
Bà sẽ biết, ví dụ, phải làm gì với mụ chó cái đã nhạo báng hắn bằng cái danh sách tiêu chuẩn làm người hoàn hảo. Làm như họ biết sự hoàn hảo là cái gì! Hắn biết. Mẹ hắn biết. Hắn luôn luôn nỗ lực hết mình để trở thành người đàn ông hoàn hảo nhỏ bé của mẹ hắn, đứa con trai hoàn hảo của mẹ hắn, nhưng hắn luôn luôn không đạt, ngay cả khi hắn không chủ tâm cư xử bậy bạ chút nào thì bà vẫn trừng phạt hắn. Hắn luôn biết hắn có điểm không hoàn hảo là hắn sẽ không có khả năng sửa sai, là hắn luôn làm thất vọng mẹ hắn ở mức căn bản là sự tồn tại của hắn.
Họ nghĩ họ thông minh, bốn mụ chó cái – hắn thích cái từ đó, Bốn Mụ Chó Cái, nghe giống như vị thần truỵ lạc La Mã vậy. Trả Thù, Sắc Đẹp, Chó Cái. Bọn họ cố gắng làm việc đấy trở nên hay ho, giấu mình bằng cách sử dụng A, B, C, D thay cho tên thật. Gã chỉ ghét riêng một mụ nói câu “Nếu người đàn ông không hoàn hảo, anh ta nên cố gắng hơn.” Họ biết cái gì chứ? Họ đã từng phải cố gắng đạt được một tiêu chuẩn cao không tưởng mà chỉ sự hoàn hảo mới đạt được và rồi luôn không đạt trong cuộc đời họ chưa? Họ đã từng vậy chưa?”
Bọn họ có biết như thế nào khi hắn cứ phải cố gắng và cố gắng nhưng trong sâu thẳm bên trong hắn biết hắn sẽ thua cho đến khi hắn học được cách thích thú khi bị trừng phạt bởi vì đó là cách duy nhất gã có thể sống cùng điều đó? Họ có biết không? Những mụ chó cái như bọn họ không đáng sống.
Hắn cảm thấy bên trong mình lại run lên và hắn vòng tay quanh người, giữ lấy hắn. Hắn không thể ngủ được là lỗi của bọn họ. Hắn không thể thôi nghĩ về họ về những gì họ nói.
Ai là mụ đó? Có phải mụ có mái tóc vàng hoe sáng màu Marci Dean, con mụ cứ vung vẩy cái mông trước mặt tất cả đàn ông như thể mụ ấy là nữ thần còn họ thì chả khác gì lũ chó lon ton chạy đến bất cứ chỗ nào mụ muốn không? Hắn nghe nói rằng mụ ấy sẽ ngủ với bất cứ người đàn ông nào đề nghị mụ nhưng hầu hết là mụ tung cho họ cú đấm. Mẹ hắn sẽ thất kinh với cái lối cư xử rác rưởi như vậy. “Một số kẻ không đáng sống.”
Hắn có thể nghe thấy giọng bà thì thầm trong đầu, giống như bà thường làm khi hắn không uống thuốc. Hắn không phải là người duy nhất biến mất khi hắn uống thuốc như hướng dẫn; Mẹ cũng biến mất. Có lẽ họ ra đi cùng nhau. Hắn không biết nhưng hắn hi vọng thế. Có lẽ bà sẽ trừng phạt hắn vì tội uống thuốc và làm bà biến mất. Có lẽ đó là lý do hắn uống thuốc để hắn và Mẹ có thể đi mất và... Không, điều đó không đúng. Khi hắn uống thuốc, điều đó như thể hắn không tồn tại. Hắn cảm thấy ý nghĩ trượt ra khỏi hắn. Tất cả những gì hắn biết là hắn không muốn uống thuốc. Hắn muốn tìm ra mụ chó cái đó là mụ nào. Nghe thật hài hước, hắn nhắc lại với bản thân và cười lặng lẽ. Mụ chó cái ấy là mụ nào. Tốt đấy.
Hắn biết tất cả bọn họ sống ở đâu. Hắn đã lấy địa chỉ bọn họ từ hồ sơ lưu trữ ở công ty. Quá dễ, với nhưng ai biết làm thế nào, và tất nhiên không ai tra khảo hắn.
Hắn sẽ đến nhà mụ ta và tìm ra có phải mụ ta là kẻ đã nói ra điều ngu ngốc khủng khiếp đó không. Hắn khá chắc chắn đó là Marci. Hắn muốn dạy cho mụ cho cái ngu ngốc xấu xa đó một bài học. Mẹ hắn sẽ rất hài lòng.
Marci là một con cú đêm, ngay cả suốt tuần làm việc. Cô không cần ngủ nhiều lắm nên mặc dù cô không còn ham thích tiệc tùng như khi còn trẻ - biết nói thể nào nhỉ, như khi cô ngoài – hiếm khi cô đi ngủ trước h sáng. Cô xem những bộ phim cũ trên truyền hình; đọc ba hay bốn cuốn sách một tuần; thậm chí cô còn hình thành cả sở thích thêu chữ X. Cô tự cười nhạo bạn thân mình mỗi khi cô nhặt khung thêu chữ X lên bởi vì điều đó cho thấy rằng một cô nàng tiệc tùng đã trở nên già nua. Nhưng cô có thể khiến cho đầu óc mình trở nên trống rỗng mỗi khi thêu chữ X. Ai cần đến thiền định để khiến đầu óc thanh thản khi cô ấy có thể đạt được điều hệt như thế mà chỉ cần ngồi thêu lại mẫu bằng kim và chỉ với những mũi khâu màu hình chữ X? Ít nhất là khi cô hoàn thành một mẫu thêu, cô sẽ có cái để khoe.
Trong lúc rảnh rỗi, cô đã cố gắng làm quá nhiều việc mà có thể những người khác không cho rằng cô lại làm vậy, cô nghĩ. Thiền định. Yoga. Tự thôi miên. Cuối cùng cô quyết định rằng bia cũng có tác dụng như vậy và con người bên trong cô trở nên thanh thản. Cô là cô. Nếu có ai không thích thì kệ họ.
Thông thuờng, đêm thứ sáu, cô và Brick sẽ đi đến hai quán bar, nhảy nhót và uống chút bia. Brick là vũ công khá, điều đó thật đáng ngạc nhiên vì trông anh thuộc kiểu người mà thà chết còn hơn đi vào sàn nhảy, một kiểu pha trộn giữa lái xe tải và xe đạp. Anh không phải là người nói chuyện hay nhưng chắc chắn anh biết cách chuyển động.
Cô đã nghĩ về việc đi ra ngoài mà không có anh nhưng ý tưởng đó không hấp dẫn lắm. Tất cả những om sòm vớ vẩn tuần này về cái List chết tiệt khiến cô hơi mệt mỏi. Cô muốn được yên tĩnh với cuốn sách và nghỉ ngơi. Có lẽ mai cô sẽ ra ngoài.
Cô nhớ Brick. Dù cô có không nhớ anh thì cũng là nhớ sự hiện diện của anh. Khi anh không ở trên giường hay trên sàn nhảy, anh là người khá tẻ nhạt. Anh ngủ, uống bia, xem ti vi. Có vậy thôi. Anh cũng không phải người tình tuyệt vời nhưng chắc chắn anh là người nồng nhiệt. Anh không bao giờ quá mệt mỏi và luôn sẵn sàng làm bất cứ điều gì cô muốn.
Còn nữa, Brick cũng là bằng chứng cho thấy cô không giỏi trong việc lựa chọn đàn ông. Ít nhất, cô cũng không ngu ngốc hơn đến mức cưới họ. Ba lần là quá đủ, cám ơn các bạn. Jaine thấy buồn phiền vì đã đính hôn ba lần nhưng ít ra cô ấy không thực sự cưới ba lần. Ngoài ra, Jaine chỉ là chưa gặp được người có thể ở bên cô thôi. Có lẽ là anh chàng cảnh sát đó... Chết tiệt, có thể không. Cuộc đời đã dạy cho Marci rằng hiếm khi mọi chuyện diễn ra như chúng ta dự tính. Luôn có va chạm trên đường và trục trặc trong phần mềm máy tính.
Đã là quá nửa đêm khi chuông cửa reo. Cô đánh dấu số trang sách để khỏi quên và rời khỏi khỏi chiếc giường cô vừa nằm dài. Liệu là ai được nhỉ? Không thể là Brick vì anh có chìa khoá.
Điều này nhắc cô rằng cô phải thay khoá. Cô quá cẩn thận. Cô chỉ cần lấy lại chìa khoá và cho rằng anh không sao một cái khác. Ngoài ra anh chưa bao giờ thể hiện một thói quen nào của tên trộm nhưng ai mà biết được đàn ông có thể làm những gì khi anh ta bị đá đít. Bởi vì cô thận trọng nên cô nhìn qua khe cửa. Cô cau mày và lùi lại để mở khoá, tháo dây xích chắn cửa. “Này,” cô nói, mở cửa. “Có gì không ổn à?”
“Không,” Corin nói và đập cái búa vào đầu cô.