Đúng là tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Jaine ủ rũ nghĩ suốt buổi sáng hôm sau. Nó chưa bị đứt nhưng cô biết rồi nó sẽ đứt. “Khi nào” phụ thuộc vào việc còn bao lâu nữa Dawna sẽ tiết lộ rằng cô lấy bản danh sách từ Marci. Một khi Marci bị nhận diện thì cũng là lúc họ bắt đầu đeo biển “Tôi thật đáng trách.”
T.J. tội nghiệp lo phát ốm và nếu Jaine cưới Galan Yother, cô có thể cũng sẽ phát ốm. Làm thế nào mà từ trò đùa vô hại giữa bốn người bạn lại chuyển thành điều làm tan vỡ một cuộc hôn nhân?
Cô lại không ngủ yên. Cô uống thêm kháng sinh cho những cơ bắp đau nhức của mình, ngâm mình trong bồn nước nóng và khi cô đi ngủ, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nỗi phiền muộn về bài báo thêu dệt đấy làm cô thức qua muộn so với bình thường và đánh thức cô dậy trước cả lúc bình minh. Cô cực kỳ khiếp sợ bài báo buổi sáng và thà cô phải vật nhau với một gã say trên nền rải đá còn hơn phải đi làm.
Cô uống một cốc cà phê và nhìn ngắm bầu trời đang sáng dần. BooBoo rõ ràng đã tha thứ cho cô tội lại đánh thức nó dậy bởi vì nó ngồi bên cạnh cô liếm chân và kêu gừ gừ mỗi khi cô lơ đãng cào cào sau tai nó.
Những gì xảy ra sau đó không phải là lỗi của cô. Cô đứng cạnh bồn rửa súc sạch chiếc cốc khi đèn bếp trong ngôi nhà bên kia lối vào bật nhẹ và Sam hiện ra tầm nhìn của cô.
Cô ngừng thở. Phổi cô bị nghẹt lại và cô ngừng thở.
“Chúa cứu con,” cô rên rỉ, cố gắng hít vào.
Cô đã trông thấy cơ thể Sam nhiều hơn những gì cô nghĩ là cô sẽ thấy; mọi thứ, thực tế là thế. Gã đứng trước tủ lạnh, trần như nhộng. Cô chỉ có vừa đủ thời gian để ngưỡng mộ cặp mông của gã trước khi gã lấy ra từ tủ lạnh một chai nước cam, vặn cái nắp, tu vào miệng gã khi gã đi loanh quanh.
Cô quên mất luôn cặp mông của gã. Khi gã đến trông gã ấn tượng hơn – cô không định chơi chữ - là khi gã đi và nói thế nào nhỉ, bởi vì mông gã duyên dáng đến mức không chịu được. Cái ấy của gã cực kỳ lớn.
“Lạy chúa tôi, BooBoo.” Cô hổn hển. “Nhìn đi!” Thực tế là cả người Sam trông tuyệt chết đi được. Gã cao, eo thon, cơ bắp rắn chắc. Cô bẻ cái nhìn của mình lên hướng bắc chỉ một chút thôi và thấy gã có một bộ ngực lông lá tuyệt vời. Cô đã biết gã có khuôn mặt đẹp nếu có méo mó đi chăng nữa. Đôi mắt đen gợi cảm, hàm răng trắng, nụ cười đẹp. Và cái ấy cực kỳ lớn.
Cô lấy tay chèn ngực mình lại. Tim cô đập còn hơn là rộn ràng mà nó như búa tạ đập vào lồng ngực cô. Những phần còn lại cơ thể cô cũng bị kích động. Trong một khoảnh khắc điên rồ, cô nghĩ đến việc chạy ngay đến xin thử làm cái đệm của gã.
Sự xáo động đến quên hết mọi thứ tiếp tục ở trong cô cũng như cái nhìn đứng tim sang bên kia lối vào, BooBoo tiếp tục liếm chân nó. Thứ tự ưu tiên của nó rõ ràng thực sự lộn xộn.
Cô bám chặt vào bồn rửa để ngăn mình ngồi phịch xuống nền nhà. Cô dứt bỏ đàn ông là một điều tốt nếu không có lẽ cô thực sự sẽ trả tiền mua hai lối lái xe để tiến đến gần cửa bếp nhà gã. Nhưng có dứt bỏ đàn ông hay không thì cô vẫn đề cao nghệ thuật và gã hàng xóm của cô thực sự là một công trình nghệ thuật là sự pha trộn giữa bức tượng Hy Lạp cổ đại và ngôi sao khiêu dâm.
Cô ghét phải làm điều này nhưng cô phải nói với gã che rèm lại: đó là điều mà người hàng xóm hoà thuận nên làm đúng không nhỉ?
Mù quáng, cô không muốn nhớ đến khoảnh khắc của show trình diễn đó nữa, cô nhấc máy lên rồi dừng lại. Cô không chỉ không biết số của gã mà cô thậm chí còn không biết họ của gã nữa. Cô là loại hàng xóm mà sống ở đây đến hai tuần rưỡi rồi nhưng vẫn chưa tự giới thiệu mình với gã mặc dù nếu hắn là bất cứ loại cớm gì thì hắn cũng tìm ra được tên cô. Tất nhiên, hắn chẳng vội gì giới thiệu hắn với cô. Nếu không nhờ bà Kulavich thì cô cũng còn chẳng biết tên hắn là Sam nữa cơ.
Mặc dù thế cô cũng không lúng túng. Cô đã ghi số điện thoại của bà Kulavich vào tập giấy cạnh điện thoại và cô có thể dứt cái nhìn chằm chằm ra khỏi cảnh tượng nhà bên đủ lâu để đọc nó. Cô bấm mạnh số nhà họ và lo lắng một cách muộn màng là họ có lẽ chưa ngủ dậy.
Bà Kulavich nhấc máy ngay sau tiếng reo đầu tiên. “Xin chào!” Bà líu lo quá nồng nhiệt nên Jaine biết cô không đánh thức họ.
“Chào bác Kulavich, cháu là Jaine Bright ở nhà kế bên đây ạ. Bác khoẻ không?” cuối cùng, sự tinh tế trong giao tiếp xã hội được ghi nhận, và đối với người già nó có thể mất thời gian một chút. Cô hi vọng là độ 10 hay 15 phút. Cô nhìn thấy Sam đã giải quyết xong cái chai nước cam và tung cái chai rỗng.
“Ồ, Jaine! Thật vui vì nghe giọng cô!” Bà Kulavich nói như thế bà đang ở nước khác hay cái gì đại loại thế. Có thể thấy bà Kulavich là một trong những người thích dùng câu cảm thán khi bà nói chuyện điện thoại. “Chúng tôi khoẻ cả! Cô thì sao?”
“Khoẻ ạ,” cô trả lời một cách vô thức không để lỡ một phút nào hành vi của gã. Giờ thì gã đang mở hộp sữa.
Ui! Chắc chắn gã định trộn nước cam và sữa. Gã mở hộp sữa và hít hà. Bắp tay gã nổi lên khi gã giơ tay lên. “Ôi, cứu tôi, ôi,” cô thì thầm. Hiển nhiên là sữa không dùng được bởi vì gã đột ngột ngửa đầu ra sau và đặt cái hộp sang một bên.
“Gì thế?” Bà Kulavich nói.
“À! Cháu nói là khoẻ, khoẻ ạ.” Jaine dứt sự tập trung khỏi gã một cách khó khăn. “Bác Kulavich này, họ của Sam là gì ạ? Cháu cần gọi cho anh ta có chút việc.” Nó nói giảm đi.
“Donovan, cô gái đáng yêu ạ. Sam Donovan. Nhưng tôi có số của cậu ấy ở đây. Vẫn là số ngày trước ông bà cậu ấy dùng. Tôi rất mừng bởi vì đấy là cách tôi nhớ được. Già thì nhanh, khôn thì chậm mà, cô biết đấy.” Bà cười vì sự hóm hỉnh của mình.
Jaine cũng cười dù cô không hiểu nó là gì. Cô dò dẫm tìm cái bút chì. Bà Kulavich đọc từ từ và Jaine ghi lại một cách xiên xẹo. Thật khó ghi khi mà không nhìn xuống cô đang viết gì. Cơ cổ cô bị khoá chặt trong tư thế dướn lên nên cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn sang phòng bếp nhà bên cạnh.
Cô cám ơn bà Kulavich và chào tạm biệt rồi thở sâu. Cô phải làm điều này. Bất kể nó tai hại thế nào, bất kể nó lấy mất của cô cái gì, cô phải gọi cho gã. Cô thở sâu lần nữa và quay số của gã. Cô thấy gã đi qua bếp và nhấc ống nghe. Hắn đứng nghiêng so với cô. Ồ, wow, wow.
Cô nuốt nước miếng. Gã đàn ông chết tiệt đó đã lấy đi mọi thứ của cô trừ nước miếng.
“Donovan.”
Giọng trầm của gã khàn khàn như thể gã chưa ngủ dậy và nhấn mạnh từng chữ với vẻ bực tực.
“Ư...Sam?”
“Vâng?”
Không phải là phản ứng chào đón. Cô cố gắng nhẫn nhịn và thấy rằng rất khó nói khi lưỡi cô như treo cứng. Cô uốn lưỡi và thở dài hối hận. “Là Jaine nhà bên cạnh. Tôi ghét phải nói với anh điều này nhưng có lẽ anh muốn kéo rèm lại.”
Gã quay mặt ra cửa sổ và họ nhìn chằm chằm vào nhau qua hai lối lái xe. Gã không ngoảnh mặt đi hay ngồi thụp xuống hay làm bất cứ điều gì cho thấy gã xấu hổ. Thay vì thế gã ngoác miệng cười. Chết tiệt, cô ước gì gã đừng có làm thế.
“Cô đã nhìn no mắt phải không?” gã hỏi khi gã đi ra phía cửa sổ đến chỗ vào cái rèm.
“Đúng thế.” Cô không chớp mắt trong vòng năm phút là ít. “Cám ơn.” Gã kéo cái rèm và cùng lúc đó toàn bộ cơ thể cô khóc than tiếc nuối.
“Hân hạnh.” Gã cười thầm. “Có lẽ sau này cô sẽ muốn thưởng thức tiếp.”
Gã gác máy trước khi cô kịp trả lời. Điều đó cũng tốt vì cô chẳng biết nói gì khi khép lại sự mù quáng của mình. Cô thầm vỗ trán . Ôi! Tất cả những gì lẽ ra cô phải làm là kéo hết rèm cửa nhà cô lại.
“Ừ, hình như tao ngu ngốc hay bị làm sao rồi.” Cô nói với BooBoo.
Tưởng tượng ra cảnh cô cởi đồ áo để hiến thân cho gã khiến cô run rẩy... và kích thích cô. Cô là loại người gì thế này, một kẻ phô dâm à?
Cô chưa bao giờ làm thế trước đây nhưng bây giờ... Nhúm vú cô đang cứng lại, dựng đứng lên như quả mâm xôi còn các phần cơ thể khác... Ừm. Cô chưa từng bị cuốn vào loại tình một đêm thế này nhưng đột nhiên sự thèm khát gã Sam chứ không phải người khác, làm cô bối rối. Làm sao mà gã có thể từ một tên đần độn thành một người hấp dẫn mà chỉ cần cởi bỏ quần áo được?
“Tao quá nông cạn phải không?” cô hỏi BooBoo, xem xét ý kiến một lúc và gật đầu. “Cược nhé.”
BooBoo kêu meo meo rõ ràng là đồng ý.
Trời ơi. Làm sao cô có thể nhìn Sam được nữa mà không nhớ trông gã thế nào khi không mặc gì? Làm sao cô có thể gặp gã mà không đỏ mặt hay không để gã thấy cô đã phát sốt vì gã? Xem gã là kẻ thù khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với việc xem gã như một đối tượng khiêu dâm. Cô muốn đối tượng khiêu dâm của cô ở một khoảng cách an toàn hơn... nói thế nào nhỉ, trên màn hình chiếu phim chẳng hạn.
Gã không hề xấu hổ vậy tại sao cô lại phải thế? Họ đều là người lớn, đúng không? Và cô cũng nhìn thấy đàn ông khoả thân trước đây rồi. Cô chỉ chưa từng nhìn thấy Sam khoả thân mà thôi. Tại sao gã không thể có một cái bụng bia và một quả ớt teo quắt thay vì cơ bụng rắn như đá và cái ấy dựng đứng lên đầy oai vệ vào buổi sáng.
Cô bắt đầu chảy nước miếng.
“Điều này thật kinh tởm.” Cô nói to. “Mình đã ba mươi tuổi chứ không phải là con bé mới lớn hay bất cứ loại người nào nên gào rú lúc này. Ít nhất mình cũng phải có khả năng điều khiển tuyến nước bọt của mình chứ.”
Tuyến nước bọt của cô nghĩ khác. Mỗi khi hình ảnh nhảy vào đầu cô khoảng 10 giây – cô thưởng thức tầm 9 giây trước khi cô xua đuổi nó... cô lại phải nuốt nước miếng liên tục.
Hôm qua cô đã đi làm sớm cùng lúc với Sam. Nếu hôm nay cô thay đổi giờ giấc thông thường, có lẽ gã đã đi rồi, đúng không?
Nhưng gã thuộc đội đặc nhiệm và có giờ giấc không theo quy luật nên gã có thể đi bất cứ lúc nào. Cô không thể tính toán giờ đi của cô để nó không trùng với gã; cô sẽ phải tiếp tục như bình thường và làm dấu thánh giá. Có lẽ ngày mai cô sẽ có khả năng đối diện với gã một cách điềm tĩnh hơn nhưng không phải hôm nay, không phải với cơ thể đang nhảy loạn xạ và tuyến nước bọt bị làm việc quá giờ thế này. Cô nên quên nó đi và sẵn sàng cho công việc.
Cô đứng trước cửa phòng để đồ và thấy rằng cô trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Một người phải mặc gì nếu cô ta có thể gặp người hàng xóm mà cô vừa trông thấy trong tình trạng khoả thân?
Tạ ơn Chúa vì vết thương ở đầu gối cô, cuối cùng cô quyết định. Một chiếc quần hay chiếc váy dài cho đến khi đầu gối cô lành lặn, sẽ giúp cô không phải đi khập khiễng trong chiếc váy liền thân dài trên gối màu đen với một chiếc đai lưng hình ống mà cô luôn luôn mặc kèm khi cô muốn trông sành điệu và có kiểu dáng đẹp. Chiếc váy liền thân màu đen tạo nên tuyên bố như kiểu: “Nhìn tôi đi, đừng thấy tôi sexy” nhưng chắc chắn không thích hợp tẹo nào. Đầu gối bị thương bảo vệ cô khỏi những bước nhảy hớ hênh.
Tốt hơn là phạm tội trong sự thận trọng, cuối cùng cô quyết định và chọn một chiếc quần cắt may đơn giản mà cô có. Không để ý là cô luôn luôn thích cách chiếc quần dính chặt vào mông cô hay nó không bao giờ thất bại trong việc khơi gợi những nhận xét ngưỡng mộ từ lượng lớn đàn ông ở nơi làm việc; cô sẽ không gặp Sam hôm nay. Gã phải thấy bất tiện về những điều xảy ra, thậm chí hơn cả cô. Nếu ai phải tránh ai thì gã phải tránh cô.
Một người đàn ông xấu hổ có nở một nụ cười tinh quái với cô như thế không? Gã biết trông gã rất khá; thậm chí còn hơn là rất khá, chết tiệt.
Nỗ lực lôi tâm trí mình ra khỏi việc gã trông khá thế nào, cô bật ti vi lên để nắm bắt những tin tức buổi sáng khi cô mặc quần áo và trang điểm.
Cô đánh lớp phấn che phủ vết thâm ở má khi người phụ nữ đưa tin của đài đưa tin địa phương buổi sáng nói giọng vui tính. “Freud không bao giờ phát hiện ra được phụ nữ muốn gì. Tuy nhiên, nếu anh ta nói chuyện với bốn phụ nữ trong vùng, anh ta sẽ có được câu trả lời cho câu hỏi nổi tiếng của mình. Hãy xem chồng hoặc bạn trai bạn có phải là quý ngài hoàn hảo không khi chúng tôi quay lại sau những tin nhắn này.”
Jaine quá choáng váng nên cô thậm chí không thể nghĩ ra một lời nguyền rủa nào để nói. Chân cô đột nhiên trở nên yếu đuối, cô sụp xuống bệ ngồi toilet. Dawna, mụ chó cái, chắc chắn đã khai ra họ ngay lập tức. Không – nếu cô ta có tên của họ thì chuông điện thoại sẽ reo không ngừng. Cho đến giờ, họ vẫn ẩn danh nhưng điều đó sẽ thay đổi ngày hôm nay.
Cô vội vã đi vào phòng ngủ và quay số của T.J., lặng lẽ cầu nguyện bạn cô chưa đi làm. T.J. ở xa hơn Jaine nên cô ấy rời nhà sớm hơn.
“Xin chào.” T.J. có vẻ vội vã và cáu kỉnh.
“Jaine đây. Cậu đã xem bản tin sáng nay chưa?”
“Không, tại sao?”
“Quý ngài hoàn hảo đã tạo thành một bản tin.”
“Ôi. Chúa tôi.” giọng T.J. như thể cô sắp ngất hoặc nôn mửa hoặc cả hai.
“Họ chưa biết tên, tớ không nghĩ thế vì không ai gọi đến. Một số người ở Hammerstead hôm nay sẽ đoán ra, điều đó nghĩa là buổi chiều thông tin đó sẽ phổ biến.”
“Nhưng nó sẽ không lên TV phải không? Galan luôn xem tin tức.”
“Ai biết được?” Jaine chà xát trán mình. “Tớ đoán điều đó phụ thuộc vào hôm nay tin tức sẽ lan chậm thế nào. Nhưng nếu tớ là cậu, tớ sẽ rút hết những gì nối với máy trả lời.”
“Ừ” T.J. nói. Cô dừng lại và chán chường nói. “Tớ đoán tớ sẽ phát hiện ra nếu Galan và tớ có gì đó giá trị để tiếp tục sống với nhau phải không? Tớ không thể hi vọng anh ấy hạnh phúc vì điều này nhưng tớ hi vọng anh ấy hiểu. Sau khi chúng ta nói về anh chàng hoàn hảo tuần trước, tớ đã nghĩ và ...”
Và Galan không được so sánh một cách tốt đẹp lắm, Jaine nghĩ.
“Suy nghĩ thứ hai,” T.J. nói rất nhỏ. “Tớ sẽ không tắt điện thoại. Nếu nó xảy ra, tốt hơn là tớ phải vượt qua nó.”
Sau khi cô gác máy, Jaine khẩn trương kết thúc công cuộc chuẩn bị tinh thần. Một cuộc điện thoại ngắn không mất quá nhiều thời gian và bản tin quảng cáo vừa kết thúc. Giọng phát thanh viên làm cô nao núng.
“Bốn người phụ nữ đã trở nên nổi tiếng với danh sách những đòi hỏi đối với người đàn ông hoàn hảo...”
Ba phút sau, Jaine nhắm mắt lại và ngồi yếu ớt dựa vào bàn trang điểm. Ba phút! Ba phút lâu như thể bất tận. Trong tất cả những ngày này không có vụ bắn súng hay tai nạn nào làm tắc nghẽn đường cao tốc hay chiến tranh, hay nạn đói nào – không có gì có thể khiến câu chuyện vô nghĩa này biến mất khỏi không khí.
Câu chuyện tin tức dừng lại mà không nói đến những yêu cầu về tình dục nhưng chắc chắn rằng người xem sẽ biết cần phải lấy List đó ở đâu, họ gọi nó như thế và bài báo đi kèm sẽ được đăng tải toàn bộ trên Website của nhà đài. Cả nam và nữ sẽ được phỏng vấn phản ứng của họ về các mục trong List. Có vẻ như tất cả mọi người đều đồng ý với 5 yêu cầu đầu tiên nhưng sau đó các quan điểm bắt đầu khác xa nhau – thường là phụ nữ chọn quan điểm này còn đàn ông chọn quan điểm kia.
Có lẽ nếu cô xin nghỉ phép một tuần, ngay lập tức, và tất cả sẽ biến mất theo thời gian khi cô trở về từ nước Mông Cổ xa xôi.
Nhưng đó là cách mà người hèn nhát trốn tránh. Nếu T.J. cần sự hỗ trợ, Jaine biết rằng cô sẽ phải ở đó cùng cô ấy. Marci có thể cũng phải đối mặt với việc chấm dứt mối quan hệ, nhưng theo Jaine, mất Brickhead không phải là sự mất mát và bên cạnh đó, Marci xứng đáng bị thế vì đã để lộ tất cả mọi thứ với Dawna. Sự kinh hãi làm mỗi bước đi của cô trở nên nặng nề, cô ép mình đi ra xe. Khi cô mở khoá nó, cô nghe thấy tiếng cửa mở phía sau và tự nhiên ngoảnh mặt nhìn qua vai mình. Vào khoảnh khắc cô ngây người nhìn chằm chằm vào Sam khi gã quay lại khoá cửa bếp; trí nhớ của cô lại gào thét và cô dò dẫm tay nắm cửa xe trong hoảng loạn.
Không thứ gì như một tai tiếng nhỏ có thể làm người phụ nữ quên rằng cô muốn tránh người đàn ông nào đó, cô nghĩ một cách hoang dã. Gã có nhìn cô không nhỉ?
“Hôm nay cô có thấy khá hơn không?” gã hỏi khi gã đi lững thững đến.
“Khoẻ.” Cô gần như quăng cái túi vào ghế bên cạnh và trượt xuống dưới bánh lái.
“Đừng đặt nó ở đó.” Gã khuyên. “Khi cô dừng lại vì đèn đỏ, ai cũng có thể tiến đến gần, bất ngờ thò tay vào cửa sổ, tóm lấy cái túi và chạy mất trước khi cô biết điều gì vừa xảy ra.”
Cô vớ lấy cái kính râm và đeo nó, biết ơn thống thiết vì sự bảo vệ chúng dành cho cô khi cô dám liếc gã. “Thế tôi nên để nó ở đâu?”
“Cất vào người là nơi an toàn nhất.”
“Nó chẳng thuận tiện tí nào.”
Gã nhún vai. Sự chuyển động làm cô chú ý vai gã rộng biết bao và nhắc nhở cô về những bộ phận khác trên cơ thể gã. Hơi nóng bắt đầu lan toả trên má cô. Sao gã không thể là một gã say xỉn nhỉ? Sao gã không mặc chiếc quần thể thao mềm bẩn thỉu, chiếc áo phông rách rưới thay vì chiếc quần tây màu yến mạch và chiếc áo sơ mi lụa màu xanh da trời đậm? Chiếc cà vạt màu kem-xanh-đỏ thẫm được thắt lỏng lẻo trên cái cổ mạnh khoẻ và gã cầm chiếc jacket trên tay. Khẩu súng ngắn lớn màu đen yên vị trong bao súng đeo ở bên phải thắt lưng. Trông gã mạnh khoẻ và thành thạo và quá tuyệt để giữ sự bình yên trong tâm hồn cô.
“Tôi xin lỗi nếu làm cô xấu hổ sáng nay.” Gã nói. “Tôi vẫn buồn ngủ và không chú ý đến cửa sổ.”
Cô xoay xở một cái nhún vai hờ hững. “Tôi không xấu hổ. Tai nạn thôi.” Cô muốn rời đi nhưng gã đứng quá gần nên cô không thể đóng cửa được.
Gã ngồi thấp xuống cạnh xe và mở cửa “Cô chắc là ổn chứ? Cô chưa lăng mạ tôi và chúng ta đã nói chuyện” – gã liếc đồng hồ – “ khoảng 30 giây.”
“Tôi đang trong tâm trạng vui vẻ” cô nói đều đều. “Tôi cần tiết kiệm năng lượng đề phòng có chuyện quan trọng, khẩn cấp hơn.”
Gã cười nhăn nhở. “Đúng là cô gái của tôi. Tôi cảm thấy khá hơn rồi.” Gã với tay chạm nhẹ vào má cô. “Vết thâm biến mất rồi.”
“Không. Trang điểm là điều kỳ diệu.”
“Đúng thế.” Ngón tay gã rê đến đường chẻ trên cằm cô và vỗ nhẹ nó trước khi rút tay lại. Jaine ngồi hoá đá vì đột nhiên nhận ra gã đang tán tỉnh cô, vì Chúa, trái tim cô lại đập như búa tạ.
Ôi, chàng trai.
“Không được hôn tôi.” Cô nói giọng cảnh cáo bởi vì hình như gã đã tiến gần hơn mặc dù cô không thấy gã di chuyển. Gã nhìn chằm chằm vào chính giữa gương mặt cô với cái nhìn có mục đích mà đàn ông làm trước khi họ chuyển động.
“Tôi không định làm thế,” gã trả lời, cười nhẹ. “Tôi không mang theo ghế và roi da.” Gã đứng lên và lùi lại, đặt tay lên tay cầm cửa xe để đóng nó lại. Gã dừng lại, nhìn xuống cô. “Ngoài ra, lúc này tôi không có thời gian. Cả hai chúng ta đều phải đi làm, tôi không muốn làm một cách vội vã. Tôi cần ít nhất hai tiếng.”
Cô biết cô nên ngậm miệng lại. Cô biết cô nên đóng cửa xe lại và lái đi. Thay vì thế cô ngây người ra và nói. “Hai tiếng?”
“Ừ.” Gã ban cho cô một nụ cười nguy hiểm chậm rãi khác. “Ba tiếng thậm chí còn tuyệt hơn vì tôi cho rằng nếu tôi hôn cô, cả hai chúng ta sẽ kết thúc bằng việc khoả thân hoàn toàn.”
Đúng là tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Jaine ủ rũ nghĩ suốt buổi sáng hôm sau. Nó chưa bị đứt nhưng cô biết rồi nó sẽ đứt. “Khi nào” phụ thuộc vào việc còn bao lâu nữa Dawna sẽ tiết lộ rằng cô lấy bản danh sách từ Marci. Một khi Marci bị nhận diện thì cũng là lúc họ bắt đầu đeo biển “Tôi thật đáng trách.”
T.J. tội nghiệp lo phát ốm và nếu Jaine cưới Galan Yother, cô có thể cũng sẽ phát ốm. Làm thế nào mà từ trò đùa vô hại giữa bốn người bạn lại chuyển thành điều làm tan vỡ một cuộc hôn nhân?
Cô lại không ngủ yên. Cô uống thêm kháng sinh cho những cơ bắp đau nhức của mình, ngâm mình trong bồn nước nóng và khi cô đi ngủ, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nỗi phiền muộn về bài báo thêu dệt đấy làm cô thức qua muộn so với bình thường và đánh thức cô dậy trước cả lúc bình minh. Cô cực kỳ khiếp sợ bài báo buổi sáng và thà cô phải vật nhau với một gã say trên nền rải đá còn hơn phải đi làm.
Cô uống một cốc cà phê và nhìn ngắm bầu trời đang sáng dần. BooBoo rõ ràng đã tha thứ cho cô tội lại đánh thức nó dậy bởi vì nó ngồi bên cạnh cô liếm chân và kêu gừ gừ mỗi khi cô lơ đãng cào cào sau tai nó.
Những gì xảy ra sau đó không phải là lỗi của cô. Cô đứng cạnh bồn rửa súc sạch chiếc cốc khi đèn bếp trong ngôi nhà bên kia lối vào bật nhẹ và Sam hiện ra tầm nhìn của cô.
Cô ngừng thở. Phổi cô bị nghẹt lại và cô ngừng thở.
“Chúa cứu con,” cô rên rỉ, cố gắng hít vào.
Cô đã trông thấy cơ thể Sam nhiều hơn những gì cô nghĩ là cô sẽ thấy; mọi thứ, thực tế là thế. Gã đứng trước tủ lạnh, trần như nhộng. Cô chỉ có vừa đủ thời gian để ngưỡng mộ cặp mông của gã trước khi gã lấy ra từ tủ lạnh một chai nước cam, vặn cái nắp, tu vào miệng gã khi gã đi loanh quanh.
Cô quên mất luôn cặp mông của gã. Khi gã đến trông gã ấn tượng hơn – cô không định chơi chữ - là khi gã đi và nói thế nào nhỉ, bởi vì mông gã duyên dáng đến mức không chịu được. Cái ấy của gã cực kỳ lớn.
“Lạy chúa tôi, BooBoo.” Cô hổn hển. “Nhìn đi!” Thực tế là cả người Sam trông tuyệt chết đi được. Gã cao, eo thon, cơ bắp rắn chắc. Cô bẻ cái nhìn của mình lên hướng bắc chỉ một chút thôi và thấy gã có một bộ ngực lông lá tuyệt vời. Cô đã biết gã có khuôn mặt đẹp nếu có méo mó đi chăng nữa. Đôi mắt đen gợi cảm, hàm răng trắng, nụ cười đẹp. Và cái ấy cực kỳ lớn.
Cô lấy tay chèn ngực mình lại. Tim cô đập còn hơn là rộn ràng mà nó như búa tạ đập vào lồng ngực cô. Những phần còn lại cơ thể cô cũng bị kích động. Trong một khoảnh khắc điên rồ, cô nghĩ đến việc chạy ngay đến xin thử làm cái đệm của gã.
Sự xáo động đến quên hết mọi thứ tiếp tục ở trong cô cũng như cái nhìn đứng tim sang bên kia lối vào, BooBoo tiếp tục liếm chân nó. Thứ tự ưu tiên của nó rõ ràng thực sự lộn xộn.
Cô bám chặt vào bồn rửa để ngăn mình ngồi phịch xuống nền nhà. Cô dứt bỏ đàn ông là một điều tốt nếu không có lẽ cô thực sự sẽ trả tiền mua hai lối lái xe để tiến đến gần cửa bếp nhà gã. Nhưng có dứt bỏ đàn ông hay không thì cô vẫn đề cao nghệ thuật và gã hàng xóm của cô thực sự là một công trình nghệ thuật là sự pha trộn giữa bức tượng Hy Lạp cổ đại và ngôi sao khiêu dâm.
Cô ghét phải làm điều này nhưng cô phải nói với gã che rèm lại: đó là điều mà người hàng xóm hoà thuận nên làm đúng không nhỉ?
Mù quáng, cô không muốn nhớ đến khoảnh khắc của show trình diễn đó nữa, cô nhấc máy lên rồi dừng lại. Cô không chỉ không biết số của gã mà cô thậm chí còn không biết họ của gã nữa. Cô là loại hàng xóm mà sống ở đây đến hai tuần rưỡi rồi nhưng vẫn chưa tự giới thiệu mình với gã mặc dù nếu hắn là bất cứ loại cớm gì thì hắn cũng tìm ra được tên cô. Tất nhiên, hắn chẳng vội gì giới thiệu hắn với cô. Nếu không nhờ bà Kulavich thì cô cũng còn chẳng biết tên hắn là Sam nữa cơ.
Mặc dù thế cô cũng không lúng túng. Cô đã ghi số điện thoại của bà Kulavich vào tập giấy cạnh điện thoại và cô có thể dứt cái nhìn chằm chằm ra khỏi cảnh tượng nhà bên đủ lâu để đọc nó. Cô bấm mạnh số nhà họ và lo lắng một cách muộn màng là họ có lẽ chưa ngủ dậy.
Bà Kulavich nhấc máy ngay sau tiếng reo đầu tiên. “Xin chào!” Bà líu lo quá nồng nhiệt nên Jaine biết cô không đánh thức họ.
“Chào bác Kulavich, cháu là Jaine Bright ở nhà kế bên đây ạ. Bác khoẻ không?” cuối cùng, sự tinh tế trong giao tiếp xã hội được ghi nhận, và đối với người già nó có thể mất thời gian một chút. Cô hi vọng là độ hay phút. Cô nhìn thấy Sam đã giải quyết xong cái chai nước cam và tung cái chai rỗng.
“Ồ, Jaine! Thật vui vì nghe giọng cô!” Bà Kulavich nói như thế bà đang ở nước khác hay cái gì đại loại thế. Có thể thấy bà Kulavich là một trong những người thích dùng câu cảm thán khi bà nói chuyện điện thoại. “Chúng tôi khoẻ cả! Cô thì sao?”
“Khoẻ ạ,” cô trả lời một cách vô thức không để lỡ một phút nào hành vi của gã. Giờ thì gã đang mở hộp sữa.
Ui! Chắc chắn gã định trộn nước cam và sữa. Gã mở hộp sữa và hít hà. Bắp tay gã nổi lên khi gã giơ tay lên. “Ôi, cứu tôi, ôi,” cô thì thầm. Hiển nhiên là sữa không dùng được bởi vì gã đột ngột ngửa đầu ra sau và đặt cái hộp sang một bên.
“Gì thế?” Bà Kulavich nói.
“À! Cháu nói là khoẻ, khoẻ ạ.” Jaine dứt sự tập trung khỏi gã một cách khó khăn. “Bác Kulavich này, họ của Sam là gì ạ? Cháu cần gọi cho anh ta có chút việc.” Nó nói giảm đi.
“Donovan, cô gái đáng yêu ạ. Sam Donovan. Nhưng tôi có số của cậu ấy ở đây. Vẫn là số ngày trước ông bà cậu ấy dùng. Tôi rất mừng bởi vì đấy là cách tôi nhớ được. Già thì nhanh, khôn thì chậm mà, cô biết đấy.” Bà cười vì sự hóm hỉnh của mình.
Jaine cũng cười dù cô không hiểu nó là gì. Cô dò dẫm tìm cái bút chì. Bà Kulavich đọc từ từ và Jaine ghi lại một cách xiên xẹo. Thật khó ghi khi mà không nhìn xuống cô đang viết gì. Cơ cổ cô bị khoá chặt trong tư thế dướn lên nên cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn sang phòng bếp nhà bên cạnh.
Cô cám ơn bà Kulavich và chào tạm biệt rồi thở sâu. Cô phải làm điều này. Bất kể nó tai hại thế nào, bất kể nó lấy mất của cô cái gì, cô phải gọi cho gã. Cô thở sâu lần nữa và quay số của gã. Cô thấy gã đi qua bếp và nhấc ống nghe. Hắn đứng nghiêng so với cô. Ồ, wow, wow.
Cô nuốt nước miếng. Gã đàn ông chết tiệt đó đã lấy đi mọi thứ của cô trừ nước miếng.
“Donovan.”
Giọng trầm của gã khàn khàn như thể gã chưa ngủ dậy và nhấn mạnh từng chữ với vẻ bực tực.
“Ư...Sam?”
“Vâng?”
Không phải là phản ứng chào đón. Cô cố gắng nhẫn nhịn và thấy rằng rất khó nói khi lưỡi cô như treo cứng. Cô uốn lưỡi và thở dài hối hận. “Là Jaine nhà bên cạnh. Tôi ghét phải nói với anh điều này nhưng có lẽ anh muốn kéo rèm lại.”
Gã quay mặt ra cửa sổ và họ nhìn chằm chằm vào nhau qua hai lối lái xe. Gã không ngoảnh mặt đi hay ngồi thụp xuống hay làm bất cứ điều gì cho thấy gã xấu hổ. Thay vì thế gã ngoác miệng cười. Chết tiệt, cô ước gì gã đừng có làm thế.
“Cô đã nhìn no mắt phải không?” gã hỏi khi gã đi ra phía cửa sổ đến chỗ vào cái rèm.
“Đúng thế.” Cô không chớp mắt trong vòng năm phút là ít. “Cám ơn.” Gã kéo cái rèm và cùng lúc đó toàn bộ cơ thể cô khóc than tiếc nuối.
“Hân hạnh.” Gã cười thầm. “Có lẽ sau này cô sẽ muốn thưởng thức tiếp.”
Gã gác máy trước khi cô kịp trả lời. Điều đó cũng tốt vì cô chẳng biết nói gì khi khép lại sự mù quáng của mình. Cô thầm vỗ trán . Ôi! Tất cả những gì lẽ ra cô phải làm là kéo hết rèm cửa nhà cô lại.
“Ừ, hình như tao ngu ngốc hay bị làm sao rồi.” Cô nói với BooBoo.
Tưởng tượng ra cảnh cô cởi đồ áo để hiến thân cho gã khiến cô run rẩy... và kích thích cô. Cô là loại người gì thế này, một kẻ phô dâm à?
Cô chưa bao giờ làm thế trước đây nhưng bây giờ... Nhúm vú cô đang cứng lại, dựng đứng lên như quả mâm xôi còn các phần cơ thể khác... Ừm. Cô chưa từng bị cuốn vào loại tình một đêm thế này nhưng đột nhiên sự thèm khát gã Sam chứ không phải người khác, làm cô bối rối. Làm sao mà gã có thể từ một tên đần độn thành một người hấp dẫn mà chỉ cần cởi bỏ quần áo được?
“Tao quá nông cạn phải không?” cô hỏi BooBoo, xem xét ý kiến một lúc và gật đầu. “Cược nhé.”
BooBoo kêu meo meo rõ ràng là đồng ý.
Trời ơi. Làm sao cô có thể nhìn Sam được nữa mà không nhớ trông gã thế nào khi không mặc gì? Làm sao cô có thể gặp gã mà không đỏ mặt hay không để gã thấy cô đã phát sốt vì gã? Xem gã là kẻ thù khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với việc xem gã như một đối tượng khiêu dâm. Cô muốn đối tượng khiêu dâm của cô ở một khoảng cách an toàn hơn... nói thế nào nhỉ, trên màn hình chiếu phim chẳng hạn.
Gã không hề xấu hổ vậy tại sao cô lại phải thế? Họ đều là người lớn, đúng không? Và cô cũng nhìn thấy đàn ông khoả thân trước đây rồi. Cô chỉ chưa từng nhìn thấy Sam khoả thân mà thôi. Tại sao gã không thể có một cái bụng bia và một quả ớt teo quắt thay vì cơ bụng rắn như đá và cái ấy dựng đứng lên đầy oai vệ vào buổi sáng.
Cô bắt đầu chảy nước miếng.
“Điều này thật kinh tởm.” Cô nói to. “Mình đã ba mươi tuổi chứ không phải là con bé mới lớn hay bất cứ loại người nào nên gào rú lúc này. Ít nhất mình cũng phải có khả năng điều khiển tuyến nước bọt của mình chứ.”
Tuyến nước bọt của cô nghĩ khác. Mỗi khi hình ảnh nhảy vào đầu cô khoảng giây – cô thưởng thức tầm giây trước khi cô xua đuổi nó... cô lại phải nuốt nước miếng liên tục.
Hôm qua cô đã đi làm sớm cùng lúc với Sam. Nếu hôm nay cô thay đổi giờ giấc thông thường, có lẽ gã đã đi rồi, đúng không?
Nhưng gã thuộc đội đặc nhiệm và có giờ giấc không theo quy luật nên gã có thể đi bất cứ lúc nào. Cô không thể tính toán giờ đi của cô để nó không trùng với gã; cô sẽ phải tiếp tục như bình thường và làm dấu thánh giá. Có lẽ ngày mai cô sẽ có khả năng đối diện với gã một cách điềm tĩnh hơn nhưng không phải hôm nay, không phải với cơ thể đang nhảy loạn xạ và tuyến nước bọt bị làm việc quá giờ thế này. Cô nên quên nó đi và sẵn sàng cho công việc.
Cô đứng trước cửa phòng để đồ và thấy rằng cô trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Một người phải mặc gì nếu cô ta có thể gặp người hàng xóm mà cô vừa trông thấy trong tình trạng khoả thân?
Tạ ơn Chúa vì vết thương ở đầu gối cô, cuối cùng cô quyết định. Một chiếc quần hay chiếc váy dài cho đến khi đầu gối cô lành lặn, sẽ giúp cô không phải đi khập khiễng trong chiếc váy liền thân dài trên gối màu đen với một chiếc đai lưng hình ống mà cô luôn luôn mặc kèm khi cô muốn trông sành điệu và có kiểu dáng đẹp. Chiếc váy liền thân màu đen tạo nên tuyên bố như kiểu: “Nhìn tôi đi, đừng thấy tôi sexy” nhưng chắc chắn không thích hợp tẹo nào. Đầu gối bị thương bảo vệ cô khỏi những bước nhảy hớ hênh.
Tốt hơn là phạm tội trong sự thận trọng, cuối cùng cô quyết định và chọn một chiếc quần cắt may đơn giản mà cô có. Không để ý là cô luôn luôn thích cách chiếc quần dính chặt vào mông cô hay nó không bao giờ thất bại trong việc khơi gợi những nhận xét ngưỡng mộ từ lượng lớn đàn ông ở nơi làm việc; cô sẽ không gặp Sam hôm nay. Gã phải thấy bất tiện về những điều xảy ra, thậm chí hơn cả cô. Nếu ai phải tránh ai thì gã phải tránh cô.
Một người đàn ông xấu hổ có nở một nụ cười tinh quái với cô như thế không? Gã biết trông gã rất khá; thậm chí còn hơn là rất khá, chết tiệt.
Nỗ lực lôi tâm trí mình ra khỏi việc gã trông khá thế nào, cô bật ti vi lên để nắm bắt những tin tức buổi sáng khi cô mặc quần áo và trang điểm.
Cô đánh lớp phấn che phủ vết thâm ở má khi người phụ nữ đưa tin của đài đưa tin địa phương buổi sáng nói giọng vui tính. “Freud không bao giờ phát hiện ra được phụ nữ muốn gì. Tuy nhiên, nếu anh ta nói chuyện với bốn phụ nữ trong vùng, anh ta sẽ có được câu trả lời cho câu hỏi nổi tiếng của mình. Hãy xem chồng hoặc bạn trai bạn có phải là quý ngài hoàn hảo không khi chúng tôi quay lại sau những tin nhắn này.”
Jaine quá choáng váng nên cô thậm chí không thể nghĩ ra một lời nguyền rủa nào để nói. Chân cô đột nhiên trở nên yếu đuối, cô sụp xuống bệ ngồi toilet. Dawna, mụ chó cái, chắc chắn đã khai ra họ ngay lập tức. Không – nếu cô ta có tên của họ thì chuông điện thoại sẽ reo không ngừng. Cho đến giờ, họ vẫn ẩn danh nhưng điều đó sẽ thay đổi ngày hôm nay.
Cô vội vã đi vào phòng ngủ và quay số của T.J., lặng lẽ cầu nguyện bạn cô chưa đi làm. T.J. ở xa hơn Jaine nên cô ấy rời nhà sớm hơn.
“Xin chào.” T.J. có vẻ vội vã và cáu kỉnh.
“Jaine đây. Cậu đã xem bản tin sáng nay chưa?”
“Không, tại sao?”
“Quý ngài hoàn hảo đã tạo thành một bản tin.”
“Ôi. Chúa tôi.” giọng T.J. như thể cô sắp ngất hoặc nôn mửa hoặc cả hai.
“Họ chưa biết tên, tớ không nghĩ thế vì không ai gọi đến. Một số người ở Hammerstead hôm nay sẽ đoán ra, điều đó nghĩa là buổi chiều thông tin đó sẽ phổ biến.”
“Nhưng nó sẽ không lên TV phải không? Galan luôn xem tin tức.”
“Ai biết được?” Jaine chà xát trán mình. “Tớ đoán điều đó phụ thuộc vào hôm nay tin tức sẽ lan chậm thế nào. Nhưng nếu tớ là cậu, tớ sẽ rút hết những gì nối với máy trả lời.”
“Ừ” T.J. nói. Cô dừng lại và chán chường nói. “Tớ đoán tớ sẽ phát hiện ra nếu Galan và tớ có gì đó giá trị để tiếp tục sống với nhau phải không? Tớ không thể hi vọng anh ấy hạnh phúc vì điều này nhưng tớ hi vọng anh ấy hiểu. Sau khi chúng ta nói về anh chàng hoàn hảo tuần trước, tớ đã nghĩ và ...”
Và Galan không được so sánh một cách tốt đẹp lắm, Jaine nghĩ.
“Suy nghĩ thứ hai,” T.J. nói rất nhỏ. “Tớ sẽ không tắt điện thoại. Nếu nó xảy ra, tốt hơn là tớ phải vượt qua nó.”
Sau khi cô gác máy, Jaine khẩn trương kết thúc công cuộc chuẩn bị tinh thần. Một cuộc điện thoại ngắn không mất quá nhiều thời gian và bản tin quảng cáo vừa kết thúc. Giọng phát thanh viên làm cô nao núng.
“Bốn người phụ nữ đã trở nên nổi tiếng với danh sách những đòi hỏi đối với người đàn ông hoàn hảo...”
Ba phút sau, Jaine nhắm mắt lại và ngồi yếu ớt dựa vào bàn trang điểm. Ba phút! Ba phút lâu như thể bất tận. Trong tất cả những ngày này không có vụ bắn súng hay tai nạn nào làm tắc nghẽn đường cao tốc hay chiến tranh, hay nạn đói nào – không có gì có thể khiến câu chuyện vô nghĩa này biến mất khỏi không khí.
Câu chuyện tin tức dừng lại mà không nói đến những yêu cầu về tình dục nhưng chắc chắn rằng người xem sẽ biết cần phải lấy List đó ở đâu, họ gọi nó như thế và bài báo đi kèm sẽ được đăng tải toàn bộ trên Website của nhà đài. Cả nam và nữ sẽ được phỏng vấn phản ứng của họ về các mục trong List. Có vẻ như tất cả mọi người đều đồng ý với yêu cầu đầu tiên nhưng sau đó các quan điểm bắt đầu khác xa nhau – thường là phụ nữ chọn quan điểm này còn đàn ông chọn quan điểm kia.
Có lẽ nếu cô xin nghỉ phép một tuần, ngay lập tức, và tất cả sẽ biến mất theo thời gian khi cô trở về từ nước Mông Cổ xa xôi.
Nhưng đó là cách mà người hèn nhát trốn tránh. Nếu T.J. cần sự hỗ trợ, Jaine biết rằng cô sẽ phải ở đó cùng cô ấy. Marci có thể cũng phải đối mặt với việc chấm dứt mối quan hệ, nhưng theo Jaine, mất Brickhead không phải là sự mất mát và bên cạnh đó, Marci xứng đáng bị thế vì đã để lộ tất cả mọi thứ với Dawna. Sự kinh hãi làm mỗi bước đi của cô trở nên nặng nề, cô ép mình đi ra xe. Khi cô mở khoá nó, cô nghe thấy tiếng cửa mở phía sau và tự nhiên ngoảnh mặt nhìn qua vai mình. Vào khoảnh khắc cô ngây người nhìn chằm chằm vào Sam khi gã quay lại khoá cửa bếp; trí nhớ của cô lại gào thét và cô dò dẫm tay nắm cửa xe trong hoảng loạn.
Không thứ gì như một tai tiếng nhỏ có thể làm người phụ nữ quên rằng cô muốn tránh người đàn ông nào đó, cô nghĩ một cách hoang dã. Gã có nhìn cô không nhỉ?
“Hôm nay cô có thấy khá hơn không?” gã hỏi khi gã đi lững thững đến.
“Khoẻ.” Cô gần như quăng cái túi vào ghế bên cạnh và trượt xuống dưới bánh lái.
“Đừng đặt nó ở đó.” Gã khuyên. “Khi cô dừng lại vì đèn đỏ, ai cũng có thể tiến đến gần, bất ngờ thò tay vào cửa sổ, tóm lấy cái túi và chạy mất trước khi cô biết điều gì vừa xảy ra.”
Cô vớ lấy cái kính râm và đeo nó, biết ơn thống thiết vì sự bảo vệ chúng dành cho cô khi cô dám liếc gã. “Thế tôi nên để nó ở đâu?”
“Cất vào người là nơi an toàn nhất.”
“Nó chẳng thuận tiện tí nào.”
Gã nhún vai. Sự chuyển động làm cô chú ý vai gã rộng biết bao và nhắc nhở cô về những bộ phận khác trên cơ thể gã. Hơi nóng bắt đầu lan toả trên má cô. Sao gã không thể là một gã say xỉn nhỉ? Sao gã không mặc chiếc quần thể thao mềm bẩn thỉu, chiếc áo phông rách rưới thay vì chiếc quần tây màu yến mạch và chiếc áo sơ mi lụa màu xanh da trời đậm? Chiếc cà vạt màu kem-xanh-đỏ thẫm được thắt lỏng lẻo trên cái cổ mạnh khoẻ và gã cầm chiếc jacket trên tay. Khẩu súng ngắn lớn màu đen yên vị trong bao súng đeo ở bên phải thắt lưng. Trông gã mạnh khoẻ và thành thạo và quá tuyệt để giữ sự bình yên trong tâm hồn cô.
“Tôi xin lỗi nếu làm cô xấu hổ sáng nay.” Gã nói. “Tôi vẫn buồn ngủ và không chú ý đến cửa sổ.”
Cô xoay xở một cái nhún vai hờ hững. “Tôi không xấu hổ. Tai nạn thôi.” Cô muốn rời đi nhưng gã đứng quá gần nên cô không thể đóng cửa được.
Gã ngồi thấp xuống cạnh xe và mở cửa “Cô chắc là ổn chứ? Cô chưa lăng mạ tôi và chúng ta đã nói chuyện” – gã liếc đồng hồ – “ khoảng giây.”
“Tôi đang trong tâm trạng vui vẻ” cô nói đều đều. “Tôi cần tiết kiệm năng lượng đề phòng có chuyện quan trọng, khẩn cấp hơn.”
Gã cười nhăn nhở. “Đúng là cô gái của tôi. Tôi cảm thấy khá hơn rồi.” Gã với tay chạm nhẹ vào má cô. “Vết thâm biến mất rồi.”
“Không. Trang điểm là điều kỳ diệu.”
“Đúng thế.” Ngón tay gã rê đến đường chẻ trên cằm cô và vỗ nhẹ nó trước khi rút tay lại. Jaine ngồi hoá đá vì đột nhiên nhận ra gã đang tán tỉnh cô, vì Chúa, trái tim cô lại đập như búa tạ.
Ôi, chàng trai.
“Không được hôn tôi.” Cô nói giọng cảnh cáo bởi vì hình như gã đã tiến gần hơn mặc dù cô không thấy gã di chuyển. Gã nhìn chằm chằm vào chính giữa gương mặt cô với cái nhìn có mục đích mà đàn ông làm trước khi họ chuyển động.
“Tôi không định làm thế,” gã trả lời, cười nhẹ. “Tôi không mang theo ghế và roi da.” Gã đứng lên và lùi lại, đặt tay lên tay cầm cửa xe để đóng nó lại. Gã dừng lại, nhìn xuống cô. “Ngoài ra, lúc này tôi không có thời gian. Cả hai chúng ta đều phải đi làm, tôi không muốn làm một cách vội vã. Tôi cần ít nhất hai tiếng.”
Cô biết cô nên ngậm miệng lại. Cô biết cô nên đóng cửa xe lại và lái đi. Thay vì thế cô ngây người ra và nói. “Hai tiếng?”
“Ừ.” Gã ban cho cô một nụ cười nguy hiểm chậm rãi khác. “Ba tiếng thậm chí còn tuyệt hơn vì tôi cho rằng nếu tôi hôn cô, cả hai chúng ta sẽ kết thúc bằng việc khoả thân hoàn toàn.”