Tuy rằng bóng ma huyết hải thâm thù thỉnh thoảng lại đến quấy nhiễu ta, khiến ta tự trách, khiến ta hận y, càng hận mình, nhưng làm người phải luôn hướng về phía trước.
Mỗi lần y phá một vụ án cho Lục Phiến Môn là mỗi lần ta đều vui mừng.
Dù sao bây giờ y đang đi đường ngay lối thẳng, mặc dù ta biết y chẳng qua chỉ vì ba lượng bạc mỗi tháng.
Đương nhiên phương diện cũng có thể giúp y phát huy một ít tài năng, bất quá ta biết, với y mà nói, vẫn còn chưa đủ.
Y đích thực là đại tướng tài lĩnh binh tác chiến bày mưu tính kế, đáng tiếc, y không có cơ hội.
Ta bí mật gợi ý với Gia Cát Tiểu Hoa vài lần, bất quá ông ấy cũng không làm gì được. Ông ấy cứ vuốt ria mép nói: “Chậc, Cố Tích Triều có thể được miễn tội chết, còn làm việc cho Lục Phiến Môn, vậy là hoàng thượng đã khai thiên ân rồi.”
Ta biết Gia Cát Tiểu Hoa nói không sai, khoan bàn tới triều đình, cho đến bây giờ đám người truy sát y trên giang hồ vẫn thường thường xuất hiện như u linh. Ta nghĩ, muốn giúp y thi triển hoài bão, chỉ có thể dựa vào hai chúng ta thôi.
Mà nói thật ra, ta ở Lục Phiến Môn cũng chẳng vui vẻ gì.
Người của công môn luôn bị gò bó, hành sự phải cố kỵ đông tây không hề tự do. Cái này ta có thể nhẫn, cũng có thể ứng đối với lễ nghi phiền phức hư tình giả ý, tuy rằng ta nhất mực khinh thường. Chỉ là mấy vụ án chết tiệt kia ta có chút chịu hết nổi rồi. Tuy rằng ta là đại hiệp, vì dân trừ hại là chuyện nên làm, nhưng ta đâu phải thuốc sát trùng, phun tới đâu trùng chết tới đó.
Ta thích tháng ngày ở Liên Vân trại hơn.
Tiên y nộ mã, khoái ý trường cung, tung hoành sa trường, quyết thắng thiên lý.
Gì? Câu cuối nghe quen quen hả?
Ta chỉ là người giang hồ, không phải người của triều đình.
Hơn nữa, mỗi tháng có năm lượng bạc thực sự làm ta rất bất mãn. Nói thế nào cũng toàn là nhiệm vụ cam go, chẳng lẽ chỉ đáng giá mấy đồng tiền lẻ đó?
Lương hẻo còn chưa tính, ta đặc biệt ghét hình thức phát bổng lộc của họ. Cứ như thể mỗi ngày ta liều mạng là vì mấy lượng bạc này.
Nói chung là ta hài lòng với thời gian ở Liên Vân trại hơn.
Thế nhưng hễ nhớ tới Liên Vân trại, ta lại nhớ tới quá khứ không hay giữa y và ta.
Ai~~ Không cho qua quá khứ, cả hai chúng ta đều không vui. Con người chung quy phải sống, ta chỉ muốn cho mình một cơ hội, cũng cho y một cơ hội.
Ta tin rằng ta và y luôn luôn có cơ hội. Chuyện quá khứ, chúng ta cùng nhau nắm giữ cơ hội; chuyện tương lai, ta hy vọng chúng ta cùng nhau sáng tạo cơ hội.
Kinh thành cực kỳ đắt đỏ, nội tiền thuê tiểu viện của y thôi cũng hết hai lượng bạc mỗi tháng.
Ta nói, lúc dọn tới ở chung, lần đầu tiên nghe hắn nhắc đến giá thuê, ta hầu như nhảy dựng.
“Nơi này là ngoại thành! Chứ đâu phải nội thành! Sao giá nhà lại cắt cổ dữ vậy!”
Y bĩu môi, dùng ánh mắt khinh bỉ mà ta quen thuộc nhất nhìn ta: “Thích Thiếu Thương, đây là nguyên cái tiểu viện hoàn chỉnh, không gian cũng rộng rãi, trong sân còn có một cây táo, hơn nữa chỉ có chúng ta một nhà, hai lượng bạc còn chê đắt?”
Cái tên xài sang này! Ta bất đắc dĩ nhìn y: “Ngươi mỗi tháng kiếm được có ba lượng bạc, tiền thuê nhà đã hết hai…”
Y thản nhiên nói: “Đủ rồi.”
Ai.
Mấy năm qua, y hầu như lúc nào cũng ở trong tình trạng không xu dính túi. Ta còn tưởng một gã mang tiếng đại hiệp như ta đã nghèo lắm rồi.
Mỗi tháng y đều giao bạc cho ta, để ta an bài chi tiêu.
Ngươi nói sao? Ngươi rất bất ngờ?
Có gì bất ngờ chứ! Y cũng thừa nhận ta biết cách sống hơn y. Tuy là ta có vẻ tiêu tiền như nước, kiếm một xài mười, thế nhưng ít nhất năm xưa ta còn biết cò kè mặc cả với Cao Kê Huyết, đổi lại là y, không đòi được tiền, liền thống hạ sát thủ. Ngay cả làm tiểu nhị cũng không biết trả giá bớt vài ngày.
Kỳ thực ta nghĩ y có tài ăn nói hơn ta, chỉ cần y nguyện ý.
Thế nhưng y không muốn. Ta nghĩ y quá cố chấp. Có một số chuyện, cho dù không muốn cũng phải làm, con người rồi sẽ trưởng thành, luôn có vài thứ phải đối mặt, miễn đừng giữ ở trong lòng là tốt rồi.
Có đôi khi y không vui, lẳng lặng đứng bên cửa sổ, hoặc đứng dưới tàng cây, không nói một lời.
Ta biết y đang nghĩ gì.
Lắm lúc nghĩ về hoài bão, lắm lúc nghĩ về quá khứ của chúng ta, lắm lúc nghĩ về Phó Vãn Tình, còn nghĩ về tương lai của chúng ta nữa.
Ta biết y vẫn cảm thấy có lỗi với ta, cho nên đối đãi ta cực tốt.
Nhưng ta không thích như vậy. Ta chỉ mong y thật lòng tốt với ta, chứ không phải vì cảm thấy nợ ta.
Cho nên mỗi lần y thẫn thờ như thế, hay mỗi lần y đột nhiên vô cùng tốt với ta, ta lại dỗ ngon dỗ ngọt, dỗ đến y nước mắt lưng tròng, sống chết ôm ta không chịu để ta thấy lệ nam nhi của y. Bằng không thì làm một vài việc mà y ghét, chẳng hạn như chà đạp hai con dê đực ngoài sân, hoặc là thao thao bất tuyệt giảng đạo hiệp nghĩa, giảng đến khi y nghe thấy phiền mà thôi suy nghĩ vẩn vơ.
Qua một thời gian, nỗi áy náy trong lòng y dần dần phai nhạt.
Tuy biết ý niệm này của y sẽ không triệt để biến mất, thế nhưng như vậy ta đã mừng lắm rồi.
Ta mong muốn hai ta luôn bình đẳng.
Ta chỉ quan tâm thứ ta quan tâm.
Sau khi bắt được sát thủ liên hoàn án, chúng ta nắm tay về nhà.
Đó là một buổi tối tốt đẹp.
Chỉ là hai mắt ta đau như phải bỏng.
Về đến nhà, y liền tìm một lọ dược cao, bôi một ít lên mí mắt của ta.
Khuôn mặt y cách ta rất gần, tóc đen môi đỏ, không ngừng tỏa ra hơi thở mê hoặc ta.
Ta liếm liếm môi, nhìn y nhịn cười thoa thuốc cho ta. Dáng vẻ ấy quả thực mười phần câu dẫn.
Bỗng dưng vài lọn tóc quăn của y quét nhẹ qua má ta.
Ta thấy mình hình như có phản ứng rồi. Không kịp nghĩ nhiều, ta một phát nắm lấy thắt lưng thon gầy của y, ôm y vào lòng.
Ừm, tư thế ngồi kiểu này ta rất thích. Hơ hơ.
Y không phản kháng, chỉ cười tủm tỉm nhìn ta. Ta thừa cơ sờ đùi y, sau đó mò dần mò dần lên trên… Đồng thời má kề má y.
Y đột nhiên phá lên cười.
Ta bực mình rồi nha.
Ta bịt mắt y, không để y nhìn thấy cặp mắt gấu trúc của ta nữa.
Ngạo mạn kề sát y.
Y lại cười ầm.
Ta thẹn quá hóa giận, gỡ miếng vải bịt mắt y đem bịt mắt ta.
Kết quả càng tệ hơn. Y cười ha hả, cười đến thở hổn hển.
Cười đến ta mềm oặt luôn. (=)))))
Ta tháo miếng vải, nhìn bộ dạng cười mất hết hình tượng kia.
Mà nói thật ra, y cười to như vậy trông có vẻ ngố, có vẻ ngốc, Cố Tích Triều tuấn tú phiêu dật điềm đạm ưu thương thường ngày thoáng cái biến mất không thấy tăm hơi.
Thế nhưng ta lại thấy y mới đáng yêu làm sao…
Y cười đã rồi, đang định trèo xuống khỏi người ta, ta chợt giữ cánh tay y, không nhúc nhích mà nhìn y.
Rõ ràng hai má rất gầy, nhưng tại sao nhìn từ chính diện lại có cảm giác giống bánh bao thế nhỉ? (*đá* ông mới mặt bánh bao á ông Thích!)
Ta nhoài tới, cắn một phát bên khóe miệng của y.
Y ôm ta, mặc ta vừa gặm vừa liếm, sau đó lại phát hiện ta cứ dây dưa không dứt, bèn đẩy ta ra, tức giận xoa xoa mặt.
Y mím môi, bên khóe miệng bị cắn kia vừa sưng vừa đỏ, trong đầu ta không khỏi ầm ầm mấy tiếng.
Quả thật trông còn khiêu khích hơn cả lúc bôi thuốc.
Ta bắt đầu cởi đồ của y.
Y không có cự tuyệt.