------Chương 31: Cuộc ẩu đả nảy lửa------
Nửa thân trên của Đường Tử Hân chao đảo giữa không trung, chỉ cần anh thả tay hay chỉ cần cô chơ vơ một chút thì đều có thể mất mạng.
Lực đạo ở tay Vương Kiến Hạo vẫn không hề thuyên giảm, anh bóp lấy cổ cô với ánh mắt hung tợn nhất. Chẳng mấy chốc gương mặt xinh đẹp thuần khiết của Đường Tử Hân dưới mắt anh trở nên đỏ ửng rồi từng cơn khó thở ập đến.
“Nếu có lần sau, tôi sẽ tự tay bẻ gãy tay cô!” Vương Kiến Hạo gằn lên, anh buông tay ra không cần nhìn cô lấy một cái thì trực tiếp rời khỏi phòng.
Đường Tử Hân ôm ngực khuỵu xuống mặt đất, cô thở thều thào, trong mắt vẫn đọng lại hình ảnh dữ tợn của Vương Kiến Hạo vừa nãy. Mắt anh đục ngầu, anh còn nghiến răng, tay bóp cổ cô nếu chặt hơn một chút nữa liền mang mạng nhỏ của cô giẫm nát đi.
Cô ấm ức cố nâng mình đứng dậy, trong lòng đang không ngừng trách cứ anh. Anh có thể gọi một cú điện thoại, người ngoài kia tranh nhau mang đồ đến cho anh, anh có nhất thiết phải tức giận như vậy?
Trên người Vương Kiến Hạo chỉ độc một cái áo tắm, khi Tiêu Dữu thấy anh trong bộ dạng như vậy mà sốc nặng một phen. Anh tiến ra sân sau, núi đồ chất thành đống đập vào mắt anh khiến cho cơn thịnh nộ trong người anh trào dâng, tay anh vô thức nắm chặt thành nắm đấm cứng cỏi.
Anh ngồi xuống, đưa tay bới bới tìm tìm, cho đến khi tìm được một bộ quần áo hợp ý anh mới đứng dậy quay vào trong.
“Quần áo ngoài kia đem bỏ hết đi.” Anh chỉ tay ra sân sau rồi lệnh cho Tiêu Dữu.
Tiêu Dữu nghe vậy liền sửng sốt, cô không nghe lầm đấy chứ? Tất cả quần áo đó còn hơn mấy năm tiền lương của cô, có bộ còn chưa tháo mác còn để trong hộp. Vậy mà chỉ cần thấy không vừa ý cậu chủ liền nói bỏ đi hết, đúng là kẻ giàu có có khác.
Vương Kiến Hạo mở cửa đi vào phòng, trên tai đang nghe điện thoại:“Thư kí La, tôi muốn thay đổi tất cả quần áo, lập tức đem đến Trấn Thuỷ cho tôi.”
Đường Tử Hân ngồi im trên giường, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ lớn, không biết là đang có ao ước gì.
“Em không được ra ngoài trong vòng một tháng, cũng không được tiếp xúc với mạng xã hội, đây là lệnh của tôi.”
Cô gái chỉ mập mờ cười lên một tiếng, không biết là đang châm biếm thứ gì.
*~*
Dương Trạch hùng hùng hổ hổ xông vào phòng làm việc của Dương Chuẩn, anh đập những tấm ảnh đang cầm trên tay lên bàn làm việc trước mặt ông.
“Có phải do già quá rồi nên ba mới chọn cho con cô vợ này?”
Dương Chuẩn nhìn những tấm ảnh bừa bộn trên bàn, lập tức nhíu mày, mặt tối đi:“Con bé Hàm Tuệ này bị hại.”
Dương Trạch kéo môi lên cười khinh thường:“Cô ta bị hại là do cô ta ngu ngốc, nhưng người ngoài kia ai sẽ tin là cô ta bị hại đây ba?””Thư kí Chung, ngăn cản thông tin này tiếp tục lan truyền.”
“Vâng, thưa ngài.”
Dương Trạch ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một tách trà, vừa nhâm nhi lại vừa đọc báo. Vừa mới đưa tờ báo lên, tấm ảnh ân ái ám muội của Hàm Tuệ và Vương Kiến Hạo đập ngay vào mắt anh rồi anh cười đắc ý, trong lòng có chút thoả mãn:“Ngăn cũng không ngăn được đâu ba à, nó đã leo lên trang nhất của trang báo này với tiêu đề 'Hàm tiểu thư ngoại tình với kẻ thù của chồng sắp cưới', rất hút mắt.”
“Tiểu thư, tiểu thư, cô không hẹn trước với tiên sinh!” Bên ngoài nhân viên giằng co lôi kéo với Hàm Tuệ nhưng cô nàng bỗng khoẻ như trâu phá cửa xông vào.
Dương Trạch và Dương Chuẩn nhìn Hàm Tuệ không mấy ngạc nhiên, nói luôn là không mấy thiện cảm. Cô gái đưa mắt, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh chồng tương lai, mọi hành động và lời nói bị ngưng trệ ngay cổ họng.
“Cô Hàm đến rồi? Tôi nghĩ bây giờ cô đi lại chắc chắn khó khăn lắm, nổi tiếng như ngôi sao thế kia.” Dương Trạch nhìn cô, lời nói ra đầy mùi mỉa mai.
“Con đến đây có chuyện gì sao Tiểu Tuệ?” Dương Chuẩn vẫn cố kìm nén ẩn nhẫn trong lòng, ông nhìn cô gái trước mắt bằng sự chán ghét có giới hạn.
Hàm Tuệ rơm rớm nước mắt, cúi đầu:“Bác Dương,... con... thực sự xin lỗi.”
“Không có lửa làm sao có khói, rốt cuộc con đã chọc giận gì Vương Kiến Hạo?”
Hàm Tuệ ấp úng, như có một tảng đá lớn chặn họng, cô ta một chữ cũng không nói ra được.
“Cô đã làm gì?” Dương Trạch cũng không kiềm chế được cơn tức giận trong người, anh càng lúc càng mất kiên nhẫn.
“Em...” Chẳng lẽ cô phải nói ra rằng do cô hại Đường Tử Hân nên mới bị Vương Kiến Hạo cho vào bẫy? Nếu vậy thì đừng nói mỗi mình Vương Kiến Hạo hại cô mà ngay cả Dương Trạch cũng sẽ ra tay tàn nhẫn với cô, có khi còn tàn nhẫn hơn cả Vương Kiến Hạo.
Dương Trạch nheo mắt nhìn cô, lên tiếng dò xét:“Cô Hàm, cô có biết Đường Tử Hân không? Cô gái mà người người ngoài kia đang truy lùng tìm thân phận?”
“Em... em... không biết.” Hàm Tuệ lắc đầu nguây nguẩy, cô nàng sụt sịt khóc, nói không ra hơi.
“Cô Hàm, cô đang nói dối ai vậy?” Đôi mắt Dương Trạch đặt người cô ta trông như dã thú, như hận không thể cắn chết cô.
“Em thực sự không biết.” Cô vẫn lắc đầu phủ nhận, chối bỏ mọi tội lỗi mà mình gây ra.
“Hàm Tuệ, con hãy nói ra đi! Là do con động vào người phụ nữ của Vương Kiến Hạo?” Dương Chuẩn khó chịu lên tiếng, đến cả ông cũng đang dần mất kiên nhẫn với cô con dâu tương lai này.
Hàm Tuệ như bị dồn vào chân tường, không một lối thoát, như thiên la địa võng:“Con...con...”
Dương Trạch nghiến răng, tờ báo bị anh vò lại méo mó. Anh đứng dậy, thân ảnh cao lớn đi về phía cô:“Tôi không biết cô đang có mưu đồ gì với Đường Tử Hân nhưng cô mau chóng dẹp bỏ nó đi, nếu để tôi biết được, tôi chắc chắn sẽ khiến cô kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay!”Rồi thân ảnh của anh đi ngang qua người cô, biến mất ở cửa ra vào của phòng làm việc.
Hàm Tuệ chống đỡ không nổi những công kích của anh để lại, cô ta xụi lơ dưới đất, khóc đến đau thương. Đã có những lúc, chính những lời nói như vậy lại gieo dắt cho cô một nỗi thống hận bất diệt.
*~*
Hai tay Tiêu Dữu xách hai bao rác nặng rồi mang đến phân loại rác ở khu vực rác công cộng. Lúc quay về, bỗng có một cô gái đứng trước cửa Trấn Thuỷ, ánh mắt mong ngóng vào bên trong.
“Cô là phóng viên sao?” Tiêu Dữu bước đến nhìn cô gái cảnh giác.
“Tôi là Đường Tâm, là chị của Đường Tử Hân.” Đường Tâm đã biết qua Tiêu Dữu, liền bám lấy tay cô bé.
“Mấy tuần này tôi không liên lạc được với con bé, cô có thể cho tôi gặp con bé một lát không?”
Tiêu Dữu liền nhận ra ngay Đường Tâm nên mọi cảnh giác đều không còn:“Cô ấy không thể ra ngoài, đây là lệnh của cậu chủ, nhưng nếu cô vào gặp thì được, tôi giúp cô giấu cậu ấy.”
Đường Tâm rối rít cảm ơn rồi theo chân Tiêu Dữu vào biệt thự.
Đường Tử Hân ngồi trên giường, trên tay là một quyển tiểu thuyết ngôn tình, thấy có người vào cô ngẩng đầu, trông thấy bóng dáng Đường Tâm hiện ra ngay trước mắt, cô ngạc nhiên có chút không tin đây là thực:“Chị? Sao chị vào được đây?”
Đường Tâm nhìn cô em gái, nén nỗi nghẹn ngào cô tiến đến ôm Đường Tử Hân vào lòng, trìu mến vuốt tóc cô:“Là Tiêu Dữu cho chị vào. Mấy tuần nay em không liên lạc cho chị, chị không đợi được nên đến đây tìm em, chỉ lo em gặp chuyện không tốt.”
“Em không sao, sao chị lại cứ lo lắng cho em như vậy? Chăm sóc bản thân chị cho tốt đã chứ.”
Đường Tử Hân vừa buồn vừa vui kéo chị ngồi xuống với mình:“Dữu Dữu, mang nước lên đây.”
“Vâng.”
“Tử Hân, ở đây em sống có tốt không? Giống như nhà tù nên cũng không dễ chịu gì?” Đường Tâm ngắm nhìn gương mặt em gái mà thấy hóp hác xanh tái, cô vừa thương mà vừa giận, giận kẻ đã khiến em cô thành bộ dạng này.
“Không tốt lắm nhưng chưa đến mức khó chịu.”
“Tử Hân, nếu chị có thể đưa em ra khỏi đây mà mọi thứ vẫn êm đẹp, liệu em có bằng lòng đi?” Đôi mắt Đường Tâm lấp lánh, ánh lên tia chờ đợi cùng hi vọng sáng ngời.
Đường Tử Hân nhìn chị, mọi hành động có phần bối rối. Cô không trả lời mà thay vào đó là một nụ cười bất đắc dĩ:“Có thể được sao? Ngày nào mà Vương Kiến Hạo chưa chán em thì ngày đó vẫn là bóng tối. Em đi rồi anh ta chắc chắn sẽ không để yên cho ba và chị, làm sao em có thể dặn lòng mà đi?”
“Chị hiểu nỗi sợ của em là gì, nhưng chị muốn thử, nếu em không hạnh phúc thì suốt phần đời còn lại của chị cũng rất bứt rứt.”
“Ta chưa phải là chưa từng trải qua thủ đoạn của anh ta, chị cũng biết đó, ta có chết cũng không thoát khỏi bàn tay anh ta.”Nếu nói cô không muốn rời khỏi đây là cô nói dối. Từng giây từng phút cô luôn muốn là đằng khác. Nhưng khi cô rời đi rồi thì kết quả cô nhận lại là gì? Chỉ toàn là nỗi đau mất mát.
Khi Đường Tâm rời đi, Đường Tử Hân tự nhốt mình vào, trong đầu cô không có suy nghĩ gì khác, chỉ là sự trống rỗng bủa vây. Bây giờ cô thực sự muốn hỏi Vương Kiến Hạo rằng đến bao giờ cô có thể rời khỏi đây? Một năm nữa? Hai năm nữa? Hay nửa đời?
Màn đêm đuổi Mặt Trời đi, kéo xuống bao phủ cả Bắc Kinh. Ánh trăng vàng heo hắt chiếu qua cửa sổ lớn, nơi đó có một bóng dáng nhỏ nhắn đang nép mình vào chính vòng tay của mình. Rạng ngời như một bức tranh xinh đẹp nhưng lại thấm đẫm nỗi buồn.
“Cạch.” Cửa được đóng vào.
Vương Kiến Hạo đứng sững lại, đôi mắt anh hướng về bóng hình gầy kia, anh nhìn thật lâu, nhìn không rời. Dưới ánh trăng mờ này, cô thật đẹp nhưng trong đôi mắt trầm lắng kia chỉ là phù du trống trải.
“Anh về rồi.” Đường Tử Hân nghiêng đầu nhìn anh, cô nở một nụ cười nhẹ nhưng lấn át cả ánh sáng của ánh trăng.
Anh bỗng thấy cô thật lạ, mỗi lần anh đi làm về cô đều nói câu nói đó, vẫn nở nụ cười kia, nhưng hôm nay cảm giác của anh thật khác. Anh thấy, cô thật cô đơn tịch mịch.
“Anh chưa ăn sao?” Đường Tử hân đứng dậy bước về phía anh. Cô đưa tay lên, tháo cavat giúp anh, mọi cử động đều nhẹ nhàng đến lạ kì.
Vương Kiến Hạo cầm lấy tay cô, anh nhìn thẳng vào đôi mắt chứa nỗi buồn mang mác kia, anh thấy đôi mắt ấy thật đẹp, sáng lấp lánh như vì sao tinh tú nhưng sao lại thấy đau lòng như vậy?
“Vì sao lại đợi?”
“Chỉ là đêm nay tôi khó ngủ nên đợi anh về.” Đường Tử Hân vào phòng tắm, cô vặn nước vào bồn chuẩn bị nước cho anh tắm.
Vương Kiến Hạo ngạc nhiên, cô chưa bao giờ làm thế, vì cớ gì đêm nay cô lại làm vậy?
“Có chuyện gì?” Anh đứng phía sau cô, hỏi thầm vào tai cô.
Đường Tử Han quay người lại, thần thái không có gì thay đổi:“Hôm nay tôi tắm với anh.”
“Tôi hỏi em, đã có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì.”
Đường Tử Hân đưa tay vòng ra sau lưng, cô cởi khoá váy, từ từ chiếc váy hồng cánh sen trượt xuống dưới chân cô. Tay cô chạm vào khoá ngực, chưa kịp cởi ra đã bị chính Vương Kiến Hạo giữ lại. Anh ghì chặt cô vào tường phía sau, gằn lên:“Không có gì? Không có gì sao lại trông đau lòng như vậy?”
“Tôi có khi nào không đau lòng?” Cô cười cợt nhả sau đó đẩy anh ra xa.
Vòi nước được tắt đi. Đường Tử Hân thoát y hoàn toàn rồi bước vào bồn tắm lớn. Cô cụp mi mắt, mọi buồn phiền như tan biến đi hết. Cuối cùng Vương Kiến Hạo vẫn bước vào bồn tắm, anh giang tay liền đem thân hình nhỏ của cô ôm trọn vào lòng.
“Còn một tuần mười ba tiếng nữa sẽ hết một tháng anh quy định, tôi sẽ được tự do.”
“Không cần đợi nữa, ngày mai em có thể ra ngoài.” Vương Kiến Hạo ôn nhu vuốt tóc cô, trao nụ hôn ẩm ướt lên trán cô.”Cám ơn anh.” Nụ cười cô lại một lần nữa giương lên, tay cô đan cài vào tay anh, cô cất tiếng hỏi anh thật nhẹ:“Vương Kiến Hạo, anh đã từng yêu chưa?”
Anh ngây người đôi chút, trong sâu thẳm con tim chạy qua một luồng điện như chích vào từng mạch máu, anh lắc đầu:“Chưa từng.”
“Nếu tôi nói tôi thực sự muốn yêu, anh có cấm đoán không?”
“Không.”
Đường Tử Hân nâng mắt, chiếc cằm góc cạnh của người đàn ông rơi vào mắt cô. Câu trả lời của anh cô chưa từng lường trước được, có chút bất ngờ cô lại hỏi tiếp:“Vì sao?”
“Yêu chẳng phải công việc giết thời gian sao?”
Cô phụt cười, sao câu nào anh nói ra đều không có một chút logic như vậy?
“Có vẻ anh chưa yêu thật, khi nào anh yêu một người nào đó thì sẽ luôn muốn cùng người ấy giết thời gian cả đời.”
Vương Kiến Hạo có chút xa lạ đối với vẻ mềm yếu và nhu thuận này của cô. Anh nhìn cô gái trong lòng, trái tim đập đi một nhịp thật khác:“Độ sâu về tình yêu của em là bao nhiêu?”
“Tình yêu không đo lường đong đếm bằng độ sâu và chiều dài được đâu.”
“Vậy làm cách nào để biết ta yêu thật lòng hay không?”
“Con tim ta mách bảo ta điều đó.”
Cả hai bỗng yên lặng, trả vào khoảng không một thời gian ngưng trọng vô định. Mãi một lúc Vương Kiến Hạo mới nghe Đường Tử Hân hỏi nhẹ một câu:“Anh không thấy chán ghét tôi sao? Tôi phiền phức như thế.”
“Thế nên tôi mới không cho em ra ngoài.”
“Vương Kiến Hạo, phải bao lâu nữa tôi mới có thể rời khỏi Trấn Thuỷ?” Trái tim của cô phập phồng từng nhịp nặng nề, mong sao câu trả lời của anh đừng quá đay nghiệt vô tình dập tắt đi tia hi vọng cuối cùng còn sót trong lòng cô.
“Khi nào tôi cho đi tôi sẽ lập tức đuổi.” Vương Kiến Hạo hờ hững đáp, anh đứng dậy rời khỏi bồn tắm mặc cho khuôn mặt của cô có méo mó đến thế nào.
Đường Tử Hân thở dài, coi như đây là một câu khích lệ tinh thần đi. Cô mặc áo choàng tắm sau đó ra khỏi phòng tắm, cô tiến đến liền bắt gặp Vương Kiến Hạo đang đọc truyện tiểu thuyết ngôn tình của cô, thấy cô anh liền cau mày:“Em đọc mấy cái thể loại này? Tôi thấy tên nam chính trong này quá vớ vẩn!”
“Ai bảo anh nhốt tôi lại làm gì? Tôi rảnh rỗi quá thì đọc thôi.” Cô ngồi xuống giường tay đang cầm khăn lau tóc. Đường Tử Hân lấy lại quyển ngôn tình từ tay anh sau đó chăm chú đọc tiếp. Chốc chốc, khoé môi cô lại kéo lên một đường thật tươi.
“Tên nam chính đó có giàu bằng tôi không?” Vương Kiến Hạo ngồi bên cạnh trông thấy vậy liền khó chịu hỏi. Mấy hôm trước anh xem tin tức thấy bọn con gái mới lớn bây giờ thích ngôn tình lắm, lại còn chết mê chết mệt vì một nhân vật nam chính không có thật này, bọn họ bảo nam chính trong truyện đẹp trai khó cưỡng, không giàu có nứt vách thì cũng là nhân vật tài cán ghê gớm, chính là một soái ca đích thực.Xì, bọn họ bị ngu hết sao? Mấy tên nam chính đó làm gì có thực? Chẳng phải anh đây cũng là một điển hình cho nữ giới theo đuổi?
“Không bằng.”
“Vậy có đẹp bằng tôi không?”
Cô quay ra nhìn anh rồi hí hửng đáp:“Suýt bằng.”
“Vậy thì dẹp cái quyển đó qua một bên đi!”
Đường Tử Hân chau mày, tiến tới hỏi anh tới tấp:“Vậy anh có nguyện chờ đợi ai đó đến tận mười năm không? Vậy anh có từng vì yêu mà đánh đổi cả sự nghiệp mà tổ tiên cả đời xây dựng?”
Vương Kiến Hạo không nói gì, chỉ có đôi đồng tử màu nâu khẽ run lên một cái. Anh quay người đi sau đó nhắm chặt mắt lại:“Ngủ sớm đi.”
Nửa đêm anh tỉnh dậy, thấy Đường Tử Hân đã ngủ say đang nằm bên cạnh. Trên đầu cô là quyển tiểu thuyết ngôn tình mà cô sống chết bảo vệ đó, anh vô thức mở nó ra, là đoạn mà cô đang đọc đến cô đánh dâu ở đây.
_ “Liệu cô ấy có biết không, cô ấy là cả thế giới của tôi? Nếu cô ấy biết được liệu có bằng lòng đeo chiếc nhẫn này vào ngón áp út suốt đời?” Triệu Lĩnh Tôn nhâm nhi ly rượu đỏ trên tay, anh phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nơi có hàng ngàn ánh đèn sáng lên giữa đêm tối mịt mờ, trong đó có một ánh đèn của Hà Diệp, người phụ nữ mà anh trân quý nhất đời. _
Vương Kiến Hạo đóng lại quyển truyện, anh để lên tủ đầu giường sau đó anh quay ra nhìn người con gái nằm bên cạnh. Anh tự hỏi, có phải cô đang ao ước có một tình yêu chân thành như vậy?
Nhưng thật tiếc là anh rất bận rộn, anh không còn thời gian đâu mà để mà giết nữa rồi.
*~*
Công ty xây dựng CCA.
Đội xây dựng nhóm A, đội 1.
Trưởng phòng Giang bước vào phòng làm việc, cô khẽ gõ lên cửa hai cái, mọi người đang chuyên tâm làm việc song vẫn đưa mắt nhìn.
“Xin thông báo, nhóm A đội 1 có phúc phần lớn nên hôm nay có một thành viên mới được chuyển vào. Mọi người hãy chào đón thật nồng nhiệt nhé, là một người cực kì đặc biệt đấy... Được rồi, vào đi em.”
Đường Tử Hân ướm trên mình một bộ công sở màu xanh lục, cô cười tươi rạng ngời bước vào, như một ánh đèn trong đêm tiệc cô toả sáng hơn ai hết. Cô nhìn mọi người chung quanh sau đó cúi chào:“Chào mọi người, tôi là Đường Tử Hân, tôi mới ra trường nên đây là công việc chính thức đầu tiên của tôi, mong mọi người giúp đỡ tôi trong thời gian sắp tới.”
Trưởng phòng Giang vỗ tay thật lớn sau đó tự hào giới thiệu vị trí của đội:“Đội của chúng ta là đội có công suất làm việc giỏi thứ nhất của nhóm A, mà nhóm A có tám phòng nên ai được vào làm việc ở đội này cũng đều cảm thấy tự hào.”
“Vâng.”
“Đội của ta có năm thành viên nếu tính thêm em và chị thì sẽ có đến bảy thành viên.” Trưởng phòng Giang tận tình chỉ bảo cho Đường Tử Hân biết.”Đây là thành viên lớn tuổi nhất đội của ta, Vệ Thăng, cũng là người sắp về hưu và cũng là người cộc tính khó gần nhất. Em làm gì cũng phải chú ý nhé!” Trưởng phòng Giang nhìn người đàn ông trung niên ngồi ở bàn làm việc đầu tiên.
“Chào tiền bối, xin giúp đỡ em thêm ạ.” Đường Tử Hân cúi chào rồi cười nói rất thân thiện. Nhưng vị trung niên này chỉ nhìn cô nhưng rất mau quay đi, không nói lấy một câu.
“Còn đây là chị Điền Chiêu, thành viên có tính kĩ càng cẩn thân nhất đội, cũng là người có năng suất làm việc cao nhất.” Trưởng phòng Giang nhìn Điền Chiêu cười dịu dàng sau đó ghé đầu qua thì thầm vào tai Đường Tử Hân:“Chị ta rất hống hách, ngay cả trưởng phòng như chị cũng không xem ra gì, em mới vào nhớ mà cẩn thận.”
Cô gái trẻ nhìn chăm chú Điền Chiêu, cúi chào chào rất lịch sự:“Chào tiền bối, mong được tiền bối chỉ bảo và giúp đỡ nhiều hơn.”
Điền Chiêu nhìn bàn tay của Đường Tử Hân đang để trước mặt mình, cô ta phóng tầm mắt lên nhìn cô, một ánh mắt không mấy thiện cảm:“Tay của cô che đi màn hình máy tính của tôi rồi, vả lại tôi không có thói quen bắt tay.”
Đường Tử Hân nghe vậy liền đưa tay về, cười gượng gạo:“À, em xin lỗi, tiền bối làm việc tiếp đi ạ.”
“Chị ta bị bệnh sạch sẽ, chị quên nhắc em.” Trưởng phòng Giang thì thầm vào tai cô lần nữa.
“Tôi là Tô Ái Ái, rất vui được làm đồng nghiệp với cô.” Bỗng có một cô gái tự động đưa tay về trước mặt cô, khuôn mặt cô gái xinh xắn rạng ngời. Đường Tử Hân rất mừng liền bắt tay lại ngay:“Tôi cũng rất vinh dự, chúng ta có thể làm bạn được không?”
“Được chứ, được chứ.” Tô Ái Ái gật đầu lia lịa sau đó quay ra nhìn trưởng phòng Giang thắm thiết:“Trưởng phòng, cho cô ấy ngồi cạnh em nhé? Nhé? Nhé?”
Trưởng phòng Giang tuy là phụ nữ nhưng vẫn phải mềm yếu trước một màn đáng yêu của Tô Ái Ái nên lập tức đồng ý.
“Lạc Chiết, chúng ta có thành viên mới, mau làm quen đi.”
Đường Tử Hân mong chờ được đón nhận ánh mắt của cô gái có sắc đẹp sắc sảo này nhưng khi cô gái ấy ngẩng mặt lên thì cô bỡ ngỡ một phen. Cô còn nhớ rất rõ, là cô gái đụng phải cô còn mắng cô là chó hoang ngay trước công ty này, mối thù lâu như vậy thật sự khó mà quên.
Lạc Chiết nhận thấy sự bất ngờ của Đường Tử Hân thì nhăn mày khó hiểu nhưng chỉ một lúc liền nhớ ra, cô gái họ Lạc này còn bất ngờ hơn nữa.
“Xem mặt hai đứa kìa, có quen nhau sao?” Trưởng phòng Giang khoanh tay, hết nhìn người ngồi thì nhìn người đứng.
Lạc Chiết lắc đầu, hờ hững buông một câu rồi quay ngoắt đi chỗ khác:“Em không quen cô ta.”
Đường Tử Hân cũng chẳng vui vẻ là mấy, quay về phía bàn làm việc của mình mà nhẫn nhịn cơn tức giận.
“Này, cô có thể chỉ cho tôi bí quyết không?” Bỗng Tô Ái Ái đẩy ghế qua phía cô, đôi mắt giương lên to tròn như trẻ nhỏ.
“Bí quyết gì cơ?”
“Làm sao để xinh đẹp được như cô?”
Đường Tử Hân phụt cười sau đó xua tay:“Cô quá khen rồi, tôi không xinh đẹp đến mức có thể chỉ cho cô bí quyết đâu.””Gì chứ? Rõ ràng là xinh đẹp như vậy kia mà, nếu biết có một nữ thần như cô ở đội 1 thì đám đàn ông ở nhóm A thể nào cũng chen chúc nhau để ngắm nhìn cô một lần.”
Đường Tử Hân cười trừ, không biết nên nên nói gì thì Tô Ái Ái đưa điện thoại của mình ra trước mặt cô:“Cho tôi số điện thoại của cô đi?”
Cô nhận lấy điện thoại rồi bấm một dãy số sau đó trả lại cho cô đồng nghiệp:“À, phải rồi, bàn làm việc ở cuối là của ai vậy? Hình như người đó không ở đây.”
“Đúng, hỏi chuẩn lắm! Tên anh ấy là Lạc Nghiễn, năm nay mới ba mươi thôi, anh ấy là một tiền bối ở đây, cực kì giỏi trong ngành xây dựng, đích thân tổng giám đốc đưa anh ấy đến làm việc ở đội A này. Những năm mà công ty bị thất thoát nặng, anh ấy đứng ra như một anh hùng giải nguy, tất cả các công trình dự án của anh ấy đã cứu vớt công ty đi lên. Đáng ra anh ấy phải làm tổng giám đốc rồi cơ nhưng chẳng hiểu vì sao lại nhất quyết từ chối. Giống như viên kim cương nằm lâu trong lòng đất mãi mới được mang lên, tuổi trẻ tài cao. Tí nữa anh ấy quay lại cô sẽ được thấy gương mặt tuấn tú của anh ấy.”
Tô Ái Ái hăng say kể lể nhưng lại không nghe thấy trưởng phòng Giang đang ở trên hô hào thông báo.
“Mọi người làm việc cẩn thận nhé, một chút nữa sẽ có một khách hàng VIP đến đội của ta, vị khách này do tổng giám đốc mời đến, nhớ hành xử cho tốt.”
Lạc Chiết từ đâu đi tới, cố tình đẩy cái ghế mà Tô Ái Ái đang ngồi sau đó miệng mắng chửi hai chữ:“Vớ vẩn!”
Tô Ái Ái thấy thế nhịn không được liền lên tiếng:“Lạc Chiết, chị đi đụng phải người ta đã không xin lỗi lại còn chửi người?”
“Ai thèm chửi mắng gì cô? Còn trẻ mà tai đã điếc nặng vậy rồi sao?” Lạc Chiết cũng không nhường nhịn gì, lập tức tuôn ra những lời chua chát.
“Phải rồi, nghe thấy người khác nhắc đến người trong mộng của chị thì nhảy cẫng lên, này, chị bị điện giật sao?” Tô Ái Ái từ trước đến giờ cũng chưa từng thích cái kiểu không coi ai ra gì của chị ta, thừa cơ hội này làm một trận nên hồn cho bõ tức.
“Cô... cô!”
“Hừ, tôi nhắc cho chị tỉnh ngộ ra, Lạc Nghiễn không phải của riêng mình chị, anh ấy chưa từng bảo yêu thích gì chị nên đừng lên mặt ta đây. Còn chị mà muốn làm bạn gái anh ấy thì đừng có ăn nói khinh bỉ người khác như vậy, cũng bớt điêu ngoa đi!” Tô Ái Ái chửi tới tấp, từng câu chữ như muốn xé rách màng nhĩ của Lạc Chiết.
Đường Tử Hân thấy mọi chuyện càng lúc càng xấu đi, cô đứng dậy nắm lấy cổ tay Tô Ái Ái khuyên bảo:“Thôi được rồi, hạ hoả hạ hoả, dù gì đây cũng là công ti.”
Lạc Chiết nhếch môi cười khinh:“Chao ôi! Nhìn cô gái kia tôi lại thấy thương cô Tô Ái Ái ạ, với thực lực kém cỏi của mình mà cô nghĩ cô có cửa bước vào nhóm A, đội 1 ư? Này, có lên giường với ai không đấy?”
“Hai cô tranh cãi đủ chưa?” Điền Chiêu cuối cùng cũng không chịu được, quay xuống nhìn hai cô gái.
“Lạc Chiết, chị mới chính là người leo lên giường của Giám đốc để có nhiều công trình hơn không phải sao?” Tô Ái Ái phớt lờ sự can ngăn của Đường Tử Hân và Điền Chiêu, tiếp tục 'chiến đấu' không nhân nhượng.”Chát!” Một cái bạt tai thật mạnh rơi trên gò má của Tô Ái Ái. Đường Tử Hân đứng bên cạnh hốt hoảng chặn trước mặt Lạc Chiết lớn giọng:“Chị làm gì vậy?!”
Một bên má của Tô Ái Ái đỏ ửng nhưng cô nàng này vốn có bản tính không nhường nhịn gì ai nên lập tức đẩy Đường Tử Hân ra, nhào đến chỗ Lạc Chiết, hung dữ giật tóc cô ta sang một bên rồi gào lên phẫn nộ:“Đồ chó chết! Ai cho chị ra tay với tôi?!”
Đường Tử Hân kéo tay Tô Ái Ái ra, miệng liên tục kêu lên:“Dừng tay! Mau dừng tay!”
Điền Chiêu thấy cảnh tượng như vậy thì chán chường không buồn can ngăn. Ngày nào cũng thấy chửi nhau rồi đánh nhau, chị ta thực sự muốn nghỉ làm đi cho rồi. Chị ta không quan tâm nữa rời khỏi phòng làm việc.
Tô Ái Ái vung tay liền đem vài cú đánh mạnh vào mặt Lạc Chiết, sau đó dùng tay vò nát mái tóc của đối phương.
Lạc Chiết cũng đâu phải dạng ốm yếu gì, tay nắm chặt thành nắm đấm rồi cứ thế đấm mạnh vào bả vai và tấm lưng của đối thủ. Đường Tử Hân thì can ngăn hết hơi nhưng không ai chịu dừng lại, một mình cô cũng đâu đủ sức để dừng cuộc chiến này lại.
“Hôm nay tôi giết cô Tô Ái Ái! Giết chết cô!” Lạc Chiết gầm lên trong tức tối sau đó tay chân cứ vô thức đánh loạn xạ.
Đường Tử Hân ôm chặt cứng cánh tay của Lạc Chiết rồi ra sức van nài:“Làm ơn dừng lại đi! Trưởng phòng đến bây giờ.”
Và đúng như lời cô nói, trưởng phòng Giang đến thật, theo sau cô là hai người đàn ông trang phục nghiêm chỉnh lịch lãm.
“Ầm!” Lạc Chiết hung hăng vung tay sau đó cả người Đường Tử Hân ngã về bàn làm việc phía sau, lưng đập mạnh vào thành bàn rồi ngã ngã chúi về phía trước, cô gái chỉ kịp la lên một tiếng kinh thiên động địa thì nằm yên bất động dưới nền đất.
“Các người đang làm trò quái quỷ gì vậy hả?!” Tiếng hét ầm trời của Trưởng phòng Giang vang to cả phòng làm việc. Cô trợn mắt giận dữ nhìn cô gái trước mặt, quần áo xộc xệch, đầu tóc tả tơi, mặt mũi xước từ chỗ này đến chỗ khác, người không ra người mà quỷ không ra quỷ.
Tô Ái Ái thấy Đường Tử Hân đang nhăn mặt nằm dưới đất, cô hoảng hốt nhào đến đỡ dậy:“Này, hoa nhỏ xinh đẹp, không sao chứ?”
Đường Tử Hân vịn vào người Tô Ái Ái đứng dậy, miệng khẽ lẩm bẩm:“Là hoa nhỏ thê thảm mới đúng.”
“Nhân viên đội 1 có vẻ thích tập thể dục nhỉ?” Một giọng nói trầm trầm kèm theo tiếng cười cợt nhả truyền vào tai Đường Tử Hân khiến tim cô giật thót.
Là Vương Kiến Hạo, anh là khách hàng quan trọng đó sao?
“Vương thiếu, xin ngài bớt giận, mời ngài qua phòng làm việc của tôi dùng trà.” Trưởng phòng Giang nở một nụ cười gượng gạo rồi đưa tay lên mời.
“Khoan, tôi muốn ở lại một chút.” Vương Kiến Hạo nhìn Đường Tử Hân từ đầu chí cuối, vẻ mặt rất u ám, ánh mắt chỉ chứa sự ẩn nhẫn khó tả.
Anh chứng kiến toàn bộ cú ngã đó của cô, rất mạnh, rất đau, nhưng anh đến trễ chẳng thể đỡ được cô.
Lạc Nghiễn đi vào, nhìn Tô Ái Ái và Đường Tử Hân sau đó quay xuống nhìn Lạc Chiết đang đứng chôn chân thất thần ở cuối phòng.
“Cả ba người có bị thương ở đâu không?”
Tô Ái Ái lo lắng cho Đường Tử Hân nên cũng không để ý câu hỏi đó cho đến khi bàn tay của Lạc Nghiễn đặt lên vai cô, cô mới giật mình quay ra:“Vâng, tiền bối?”
“Cô có bị thương ở đâu không?”
“Dạ không có gì nghiêm trọng nhưng em nghĩ Tử Hân có vấn đề rồi.” Tô Ái Ái cảm thấy có lỗi nhìn Đường Tử Hân đang nhăn nhó ngồi trên ghế.
“Cô bị đau ở đâu?” Lạc Nghiễn nhìn cô quan tâm hỏi nhưng cô lại không nghe, tâm trí cô đang đặt ở đâu đó trong căn phòng.
“Tô Ái Ái, Lạc Chiết, hai cô vào phòng làm việc của tôi ngồi đợi đi.” Trưởng phòng Giang hằn học lên tiếng.
Lạc Nghiễn rót cho cô một ly nước ấm rồi hỏi tiếp:“Cô đi được không? Đứng dậy không thấy đau chứ?”
Vương Kiến Hạo đứng tại đó cao lớn như một cây hải đăng và ngọn đèn hải đăng đó đang chiếu vào Đường Tử Hân. Trong tâm trí anh lại một lần nữa nhớ về cảnh tượng vừa nãy, bất giác bàn tay anh nắm lại gao gắt đáng sợ, trên mu bàn tay gân theo từng đường nổi lên chằng chịt.
----------HẾT CHƯƠNG 31----------
Các cậu đọc truyện có thể để lại cmt nêu ý kiến của mình được không?:< Tớ thực sự muốn biết cảm nghĩ của các cậu về các nhân vật đó TT^TT
Nửa thân trên của Đường Tử Hân chao đảo giữa không trung, chỉ cần anh thả tay hay chỉ cần cô chơ vơ một chút thì đều có thể mất mạng.
Lực đạo ở tay Vương Kiến Hạo vẫn không hề thuyên giảm, anh bóp lấy cổ cô với ánh mắt hung tợn nhất. Chẳng mấy chốc gương mặt xinh đẹp thuần khiết của Đường Tử Hân dưới mắt anh trở nên đỏ ửng rồi từng cơn khó thở ập đến.
“Nếu có lần sau, tôi sẽ tự tay bẻ gãy tay cô!” Vương Kiến Hạo gằn lên, anh buông tay ra không cần nhìn cô lấy một cái thì trực tiếp rời khỏi phòng.
Đường Tử Hân ôm ngực khuỵu xuống mặt đất, cô thở thều thào, trong mắt vẫn đọng lại hình ảnh dữ tợn của Vương Kiến Hạo vừa nãy. Mắt anh đục ngầu, anh còn nghiến răng, tay bóp cổ cô nếu chặt hơn một chút nữa liền mang mạng nhỏ của cô giẫm nát đi.
Cô ấm ức cố nâng mình đứng dậy, trong lòng đang không ngừng trách cứ anh. Anh có thể gọi một cú điện thoại, người ngoài kia tranh nhau mang đồ đến cho anh, anh có nhất thiết phải tức giận như vậy?
Trên người Vương Kiến Hạo chỉ độc một cái áo tắm, khi Tiêu Dữu thấy anh trong bộ dạng như vậy mà sốc nặng một phen. Anh tiến ra sân sau, núi đồ chất thành đống đập vào mắt anh khiến cho cơn thịnh nộ trong người anh trào dâng, tay anh vô thức nắm chặt thành nắm đấm cứng cỏi.
Anh ngồi xuống, đưa tay bới bới tìm tìm, cho đến khi tìm được một bộ quần áo hợp ý anh mới đứng dậy quay vào trong.
“Quần áo ngoài kia đem bỏ hết đi.” Anh chỉ tay ra sân sau rồi lệnh cho Tiêu Dữu.
Tiêu Dữu nghe vậy liền sửng sốt, cô không nghe lầm đấy chứ? Tất cả quần áo đó còn hơn mấy năm tiền lương của cô, có bộ còn chưa tháo mác còn để trong hộp. Vậy mà chỉ cần thấy không vừa ý cậu chủ liền nói bỏ đi hết, đúng là kẻ giàu có có khác.
Vương Kiến Hạo mở cửa đi vào phòng, trên tai đang nghe điện thoại:“Thư kí La, tôi muốn thay đổi tất cả quần áo, lập tức đem đến Trấn Thuỷ cho tôi.”
Đường Tử Hân ngồi im trên giường, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ lớn, không biết là đang có ao ước gì.
“Em không được ra ngoài trong vòng một tháng, cũng không được tiếp xúc với mạng xã hội, đây là lệnh của tôi.”
Cô gái chỉ mập mờ cười lên một tiếng, không biết là đang châm biếm thứ gì.
*~*
Dương Trạch hùng hùng hổ hổ xông vào phòng làm việc của Dương Chuẩn, anh đập những tấm ảnh đang cầm trên tay lên bàn làm việc trước mặt ông.
“Có phải do già quá rồi nên ba mới chọn cho con cô vợ này?”
Dương Chuẩn nhìn những tấm ảnh bừa bộn trên bàn, lập tức nhíu mày, mặt tối đi:“Con bé Hàm Tuệ này bị hại.”
Dương Trạch kéo môi lên cười khinh thường:“Cô ta bị hại là do cô ta ngu ngốc, nhưng người ngoài kia ai sẽ tin là cô ta bị hại đây ba?””Thư kí Chung, ngăn cản thông tin này tiếp tục lan truyền.”
“Vâng, thưa ngài.”
Dương Trạch ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một tách trà, vừa nhâm nhi lại vừa đọc báo. Vừa mới đưa tờ báo lên, tấm ảnh ân ái ám muội của Hàm Tuệ và Vương Kiến Hạo đập ngay vào mắt anh rồi anh cười đắc ý, trong lòng có chút thoả mãn:“Ngăn cũng không ngăn được đâu ba à, nó đã leo lên trang nhất của trang báo này với tiêu đề 'Hàm tiểu thư ngoại tình với kẻ thù của chồng sắp cưới', rất hút mắt.”
“Tiểu thư, tiểu thư, cô không hẹn trước với tiên sinh!” Bên ngoài nhân viên giằng co lôi kéo với Hàm Tuệ nhưng cô nàng bỗng khoẻ như trâu phá cửa xông vào.
Dương Trạch và Dương Chuẩn nhìn Hàm Tuệ không mấy ngạc nhiên, nói luôn là không mấy thiện cảm. Cô gái đưa mắt, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh chồng tương lai, mọi hành động và lời nói bị ngưng trệ ngay cổ họng.
“Cô Hàm đến rồi? Tôi nghĩ bây giờ cô đi lại chắc chắn khó khăn lắm, nổi tiếng như ngôi sao thế kia.” Dương Trạch nhìn cô, lời nói ra đầy mùi mỉa mai.
“Con đến đây có chuyện gì sao Tiểu Tuệ?” Dương Chuẩn vẫn cố kìm nén ẩn nhẫn trong lòng, ông nhìn cô gái trước mắt bằng sự chán ghét có giới hạn.
Hàm Tuệ rơm rớm nước mắt, cúi đầu:“Bác Dương,... con... thực sự xin lỗi.”
“Không có lửa làm sao có khói, rốt cuộc con đã chọc giận gì Vương Kiến Hạo?”
Hàm Tuệ ấp úng, như có một tảng đá lớn chặn họng, cô ta một chữ cũng không nói ra được.
“Cô đã làm gì?” Dương Trạch cũng không kiềm chế được cơn tức giận trong người, anh càng lúc càng mất kiên nhẫn.
“Em...” Chẳng lẽ cô phải nói ra rằng do cô hại Đường Tử Hân nên mới bị Vương Kiến Hạo cho vào bẫy? Nếu vậy thì đừng nói mỗi mình Vương Kiến Hạo hại cô mà ngay cả Dương Trạch cũng sẽ ra tay tàn nhẫn với cô, có khi còn tàn nhẫn hơn cả Vương Kiến Hạo.
Dương Trạch nheo mắt nhìn cô, lên tiếng dò xét:“Cô Hàm, cô có biết Đường Tử Hân không? Cô gái mà người người ngoài kia đang truy lùng tìm thân phận?”
“Em... em... không biết.” Hàm Tuệ lắc đầu nguây nguẩy, cô nàng sụt sịt khóc, nói không ra hơi.
“Cô Hàm, cô đang nói dối ai vậy?” Đôi mắt Dương Trạch đặt người cô ta trông như dã thú, như hận không thể cắn chết cô.
“Em thực sự không biết.” Cô vẫn lắc đầu phủ nhận, chối bỏ mọi tội lỗi mà mình gây ra.
“Hàm Tuệ, con hãy nói ra đi! Là do con động vào người phụ nữ của Vương Kiến Hạo?” Dương Chuẩn khó chịu lên tiếng, đến cả ông cũng đang dần mất kiên nhẫn với cô con dâu tương lai này.
Hàm Tuệ như bị dồn vào chân tường, không một lối thoát, như thiên la địa võng:“Con...con...”
Dương Trạch nghiến răng, tờ báo bị anh vò lại méo mó. Anh đứng dậy, thân ảnh cao lớn đi về phía cô:“Tôi không biết cô đang có mưu đồ gì với Đường Tử Hân nhưng cô mau chóng dẹp bỏ nó đi, nếu để tôi biết được, tôi chắc chắn sẽ khiến cô kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay!”Rồi thân ảnh của anh đi ngang qua người cô, biến mất ở cửa ra vào của phòng làm việc.
Hàm Tuệ chống đỡ không nổi những công kích của anh để lại, cô ta xụi lơ dưới đất, khóc đến đau thương. Đã có những lúc, chính những lời nói như vậy lại gieo dắt cho cô một nỗi thống hận bất diệt.
*~*
Hai tay Tiêu Dữu xách hai bao rác nặng rồi mang đến phân loại rác ở khu vực rác công cộng. Lúc quay về, bỗng có một cô gái đứng trước cửa Trấn Thuỷ, ánh mắt mong ngóng vào bên trong.
“Cô là phóng viên sao?” Tiêu Dữu bước đến nhìn cô gái cảnh giác.
“Tôi là Đường Tâm, là chị của Đường Tử Hân.” Đường Tâm đã biết qua Tiêu Dữu, liền bám lấy tay cô bé.
“Mấy tuần này tôi không liên lạc được với con bé, cô có thể cho tôi gặp con bé một lát không?”
Tiêu Dữu liền nhận ra ngay Đường Tâm nên mọi cảnh giác đều không còn:“Cô ấy không thể ra ngoài, đây là lệnh của cậu chủ, nhưng nếu cô vào gặp thì được, tôi giúp cô giấu cậu ấy.”
Đường Tâm rối rít cảm ơn rồi theo chân Tiêu Dữu vào biệt thự.
Đường Tử Hân ngồi trên giường, trên tay là một quyển tiểu thuyết ngôn tình, thấy có người vào cô ngẩng đầu, trông thấy bóng dáng Đường Tâm hiện ra ngay trước mắt, cô ngạc nhiên có chút không tin đây là thực:“Chị? Sao chị vào được đây?”
Đường Tâm nhìn cô em gái, nén nỗi nghẹn ngào cô tiến đến ôm Đường Tử Hân vào lòng, trìu mến vuốt tóc cô:“Là Tiêu Dữu cho chị vào. Mấy tuần nay em không liên lạc cho chị, chị không đợi được nên đến đây tìm em, chỉ lo em gặp chuyện không tốt.”
“Em không sao, sao chị lại cứ lo lắng cho em như vậy? Chăm sóc bản thân chị cho tốt đã chứ.”
Đường Tử Hân vừa buồn vừa vui kéo chị ngồi xuống với mình:“Dữu Dữu, mang nước lên đây.”
“Vâng.”
“Tử Hân, ở đây em sống có tốt không? Giống như nhà tù nên cũng không dễ chịu gì?” Đường Tâm ngắm nhìn gương mặt em gái mà thấy hóp hác xanh tái, cô vừa thương mà vừa giận, giận kẻ đã khiến em cô thành bộ dạng này.
“Không tốt lắm nhưng chưa đến mức khó chịu.”
“Tử Hân, nếu chị có thể đưa em ra khỏi đây mà mọi thứ vẫn êm đẹp, liệu em có bằng lòng đi?” Đôi mắt Đường Tâm lấp lánh, ánh lên tia chờ đợi cùng hi vọng sáng ngời.
Đường Tử Hân nhìn chị, mọi hành động có phần bối rối. Cô không trả lời mà thay vào đó là một nụ cười bất đắc dĩ:“Có thể được sao? Ngày nào mà Vương Kiến Hạo chưa chán em thì ngày đó vẫn là bóng tối. Em đi rồi anh ta chắc chắn sẽ không để yên cho ba và chị, làm sao em có thể dặn lòng mà đi?”
“Chị hiểu nỗi sợ của em là gì, nhưng chị muốn thử, nếu em không hạnh phúc thì suốt phần đời còn lại của chị cũng rất bứt rứt.”
“Ta chưa phải là chưa từng trải qua thủ đoạn của anh ta, chị cũng biết đó, ta có chết cũng không thoát khỏi bàn tay anh ta.”Nếu nói cô không muốn rời khỏi đây là cô nói dối. Từng giây từng phút cô luôn muốn là đằng khác. Nhưng khi cô rời đi rồi thì kết quả cô nhận lại là gì? Chỉ toàn là nỗi đau mất mát.
Khi Đường Tâm rời đi, Đường Tử Hân tự nhốt mình vào, trong đầu cô không có suy nghĩ gì khác, chỉ là sự trống rỗng bủa vây. Bây giờ cô thực sự muốn hỏi Vương Kiến Hạo rằng đến bao giờ cô có thể rời khỏi đây? Một năm nữa? Hai năm nữa? Hay nửa đời?
Màn đêm đuổi Mặt Trời đi, kéo xuống bao phủ cả Bắc Kinh. Ánh trăng vàng heo hắt chiếu qua cửa sổ lớn, nơi đó có một bóng dáng nhỏ nhắn đang nép mình vào chính vòng tay của mình. Rạng ngời như một bức tranh xinh đẹp nhưng lại thấm đẫm nỗi buồn.
“Cạch.” Cửa được đóng vào.
Vương Kiến Hạo đứng sững lại, đôi mắt anh hướng về bóng hình gầy kia, anh nhìn thật lâu, nhìn không rời. Dưới ánh trăng mờ này, cô thật đẹp nhưng trong đôi mắt trầm lắng kia chỉ là phù du trống trải.
“Anh về rồi.” Đường Tử Hân nghiêng đầu nhìn anh, cô nở một nụ cười nhẹ nhưng lấn át cả ánh sáng của ánh trăng.
Anh bỗng thấy cô thật lạ, mỗi lần anh đi làm về cô đều nói câu nói đó, vẫn nở nụ cười kia, nhưng hôm nay cảm giác của anh thật khác. Anh thấy, cô thật cô đơn tịch mịch.
“Anh chưa ăn sao?” Đường Tử hân đứng dậy bước về phía anh. Cô đưa tay lên, tháo cavat giúp anh, mọi cử động đều nhẹ nhàng đến lạ kì.
Vương Kiến Hạo cầm lấy tay cô, anh nhìn thẳng vào đôi mắt chứa nỗi buồn mang mác kia, anh thấy đôi mắt ấy thật đẹp, sáng lấp lánh như vì sao tinh tú nhưng sao lại thấy đau lòng như vậy?
“Vì sao lại đợi?”
“Chỉ là đêm nay tôi khó ngủ nên đợi anh về.” Đường Tử Hân vào phòng tắm, cô vặn nước vào bồn chuẩn bị nước cho anh tắm.
Vương Kiến Hạo ngạc nhiên, cô chưa bao giờ làm thế, vì cớ gì đêm nay cô lại làm vậy?
“Có chuyện gì?” Anh đứng phía sau cô, hỏi thầm vào tai cô.
Đường Tử Han quay người lại, thần thái không có gì thay đổi:“Hôm nay tôi tắm với anh.”
“Tôi hỏi em, đã có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì.”
Đường Tử Hân đưa tay vòng ra sau lưng, cô cởi khoá váy, từ từ chiếc váy hồng cánh sen trượt xuống dưới chân cô. Tay cô chạm vào khoá ngực, chưa kịp cởi ra đã bị chính Vương Kiến Hạo giữ lại. Anh ghì chặt cô vào tường phía sau, gằn lên:“Không có gì? Không có gì sao lại trông đau lòng như vậy?”
“Tôi có khi nào không đau lòng?” Cô cười cợt nhả sau đó đẩy anh ra xa.
Vòi nước được tắt đi. Đường Tử Hân thoát y hoàn toàn rồi bước vào bồn tắm lớn. Cô cụp mi mắt, mọi buồn phiền như tan biến đi hết. Cuối cùng Vương Kiến Hạo vẫn bước vào bồn tắm, anh giang tay liền đem thân hình nhỏ của cô ôm trọn vào lòng.
“Còn một tuần mười ba tiếng nữa sẽ hết một tháng anh quy định, tôi sẽ được tự do.”
“Không cần đợi nữa, ngày mai em có thể ra ngoài.” Vương Kiến Hạo ôn nhu vuốt tóc cô, trao nụ hôn ẩm ướt lên trán cô.”Cám ơn anh.” Nụ cười cô lại một lần nữa giương lên, tay cô đan cài vào tay anh, cô cất tiếng hỏi anh thật nhẹ:“Vương Kiến Hạo, anh đã từng yêu chưa?”
Anh ngây người đôi chút, trong sâu thẳm con tim chạy qua một luồng điện như chích vào từng mạch máu, anh lắc đầu:“Chưa từng.”
“Nếu tôi nói tôi thực sự muốn yêu, anh có cấm đoán không?”
“Không.”
Đường Tử Hân nâng mắt, chiếc cằm góc cạnh của người đàn ông rơi vào mắt cô. Câu trả lời của anh cô chưa từng lường trước được, có chút bất ngờ cô lại hỏi tiếp:“Vì sao?”
“Yêu chẳng phải công việc giết thời gian sao?”
Cô phụt cười, sao câu nào anh nói ra đều không có một chút logic như vậy?
“Có vẻ anh chưa yêu thật, khi nào anh yêu một người nào đó thì sẽ luôn muốn cùng người ấy giết thời gian cả đời.”
Vương Kiến Hạo có chút xa lạ đối với vẻ mềm yếu và nhu thuận này của cô. Anh nhìn cô gái trong lòng, trái tim đập đi một nhịp thật khác:“Độ sâu về tình yêu của em là bao nhiêu?”
“Tình yêu không đo lường đong đếm bằng độ sâu và chiều dài được đâu.”
“Vậy làm cách nào để biết ta yêu thật lòng hay không?”
“Con tim ta mách bảo ta điều đó.”
Cả hai bỗng yên lặng, trả vào khoảng không một thời gian ngưng trọng vô định. Mãi một lúc Vương Kiến Hạo mới nghe Đường Tử Hân hỏi nhẹ một câu:“Anh không thấy chán ghét tôi sao? Tôi phiền phức như thế.”
“Thế nên tôi mới không cho em ra ngoài.”
“Vương Kiến Hạo, phải bao lâu nữa tôi mới có thể rời khỏi Trấn Thuỷ?” Trái tim của cô phập phồng từng nhịp nặng nề, mong sao câu trả lời của anh đừng quá đay nghiệt vô tình dập tắt đi tia hi vọng cuối cùng còn sót trong lòng cô.
“Khi nào tôi cho đi tôi sẽ lập tức đuổi.” Vương Kiến Hạo hờ hững đáp, anh đứng dậy rời khỏi bồn tắm mặc cho khuôn mặt của cô có méo mó đến thế nào.
Đường Tử Hân thở dài, coi như đây là một câu khích lệ tinh thần đi. Cô mặc áo choàng tắm sau đó ra khỏi phòng tắm, cô tiến đến liền bắt gặp Vương Kiến Hạo đang đọc truyện tiểu thuyết ngôn tình của cô, thấy cô anh liền cau mày:“Em đọc mấy cái thể loại này? Tôi thấy tên nam chính trong này quá vớ vẩn!”
“Ai bảo anh nhốt tôi lại làm gì? Tôi rảnh rỗi quá thì đọc thôi.” Cô ngồi xuống giường tay đang cầm khăn lau tóc. Đường Tử Hân lấy lại quyển ngôn tình từ tay anh sau đó chăm chú đọc tiếp. Chốc chốc, khoé môi cô lại kéo lên một đường thật tươi.
“Tên nam chính đó có giàu bằng tôi không?” Vương Kiến Hạo ngồi bên cạnh trông thấy vậy liền khó chịu hỏi. Mấy hôm trước anh xem tin tức thấy bọn con gái mới lớn bây giờ thích ngôn tình lắm, lại còn chết mê chết mệt vì một nhân vật nam chính không có thật này, bọn họ bảo nam chính trong truyện đẹp trai khó cưỡng, không giàu có nứt vách thì cũng là nhân vật tài cán ghê gớm, chính là một soái ca đích thực.Xì, bọn họ bị ngu hết sao? Mấy tên nam chính đó làm gì có thực? Chẳng phải anh đây cũng là một điển hình cho nữ giới theo đuổi?
“Không bằng.”
“Vậy có đẹp bằng tôi không?”
Cô quay ra nhìn anh rồi hí hửng đáp:“Suýt bằng.”
“Vậy thì dẹp cái quyển đó qua một bên đi!”
Đường Tử Hân chau mày, tiến tới hỏi anh tới tấp:“Vậy anh có nguyện chờ đợi ai đó đến tận mười năm không? Vậy anh có từng vì yêu mà đánh đổi cả sự nghiệp mà tổ tiên cả đời xây dựng?”
Vương Kiến Hạo không nói gì, chỉ có đôi đồng tử màu nâu khẽ run lên một cái. Anh quay người đi sau đó nhắm chặt mắt lại:“Ngủ sớm đi.”
Nửa đêm anh tỉnh dậy, thấy Đường Tử Hân đã ngủ say đang nằm bên cạnh. Trên đầu cô là quyển tiểu thuyết ngôn tình mà cô sống chết bảo vệ đó, anh vô thức mở nó ra, là đoạn mà cô đang đọc đến cô đánh dâu ở đây.
_ “Liệu cô ấy có biết không, cô ấy là cả thế giới của tôi? Nếu cô ấy biết được liệu có bằng lòng đeo chiếc nhẫn này vào ngón áp út suốt đời?” Triệu Lĩnh Tôn nhâm nhi ly rượu đỏ trên tay, anh phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nơi có hàng ngàn ánh đèn sáng lên giữa đêm tối mịt mờ, trong đó có một ánh đèn của Hà Diệp, người phụ nữ mà anh trân quý nhất đời. _
Vương Kiến Hạo đóng lại quyển truyện, anh để lên tủ đầu giường sau đó anh quay ra nhìn người con gái nằm bên cạnh. Anh tự hỏi, có phải cô đang ao ước có một tình yêu chân thành như vậy?
Nhưng thật tiếc là anh rất bận rộn, anh không còn thời gian đâu mà để mà giết nữa rồi.
*~*
Công ty xây dựng CCA.
Đội xây dựng nhóm A, đội 1.
Trưởng phòng Giang bước vào phòng làm việc, cô khẽ gõ lên cửa hai cái, mọi người đang chuyên tâm làm việc song vẫn đưa mắt nhìn.
“Xin thông báo, nhóm A đội 1 có phúc phần lớn nên hôm nay có một thành viên mới được chuyển vào. Mọi người hãy chào đón thật nồng nhiệt nhé, là một người cực kì đặc biệt đấy... Được rồi, vào đi em.”
Đường Tử Hân ướm trên mình một bộ công sở màu xanh lục, cô cười tươi rạng ngời bước vào, như một ánh đèn trong đêm tiệc cô toả sáng hơn ai hết. Cô nhìn mọi người chung quanh sau đó cúi chào:“Chào mọi người, tôi là Đường Tử Hân, tôi mới ra trường nên đây là công việc chính thức đầu tiên của tôi, mong mọi người giúp đỡ tôi trong thời gian sắp tới.”
Trưởng phòng Giang vỗ tay thật lớn sau đó tự hào giới thiệu vị trí của đội:“Đội của chúng ta là đội có công suất làm việc giỏi thứ nhất của nhóm A, mà nhóm A có tám phòng nên ai được vào làm việc ở đội này cũng đều cảm thấy tự hào.”
“Vâng.”
“Đội của ta có năm thành viên nếu tính thêm em và chị thì sẽ có đến bảy thành viên.” Trưởng phòng Giang tận tình chỉ bảo cho Đường Tử Hân biết.”Đây là thành viên lớn tuổi nhất đội của ta, Vệ Thăng, cũng là người sắp về hưu và cũng là người cộc tính khó gần nhất. Em làm gì cũng phải chú ý nhé!” Trưởng phòng Giang nhìn người đàn ông trung niên ngồi ở bàn làm việc đầu tiên.
“Chào tiền bối, xin giúp đỡ em thêm ạ.” Đường Tử Hân cúi chào rồi cười nói rất thân thiện. Nhưng vị trung niên này chỉ nhìn cô nhưng rất mau quay đi, không nói lấy một câu.
“Còn đây là chị Điền Chiêu, thành viên có tính kĩ càng cẩn thân nhất đội, cũng là người có năng suất làm việc cao nhất.” Trưởng phòng Giang nhìn Điền Chiêu cười dịu dàng sau đó ghé đầu qua thì thầm vào tai Đường Tử Hân:“Chị ta rất hống hách, ngay cả trưởng phòng như chị cũng không xem ra gì, em mới vào nhớ mà cẩn thận.”
Cô gái trẻ nhìn chăm chú Điền Chiêu, cúi chào chào rất lịch sự:“Chào tiền bối, mong được tiền bối chỉ bảo và giúp đỡ nhiều hơn.”
Điền Chiêu nhìn bàn tay của Đường Tử Hân đang để trước mặt mình, cô ta phóng tầm mắt lên nhìn cô, một ánh mắt không mấy thiện cảm:“Tay của cô che đi màn hình máy tính của tôi rồi, vả lại tôi không có thói quen bắt tay.”
Đường Tử Hân nghe vậy liền đưa tay về, cười gượng gạo:“À, em xin lỗi, tiền bối làm việc tiếp đi ạ.”
“Chị ta bị bệnh sạch sẽ, chị quên nhắc em.” Trưởng phòng Giang thì thầm vào tai cô lần nữa.
“Tôi là Tô Ái Ái, rất vui được làm đồng nghiệp với cô.” Bỗng có một cô gái tự động đưa tay về trước mặt cô, khuôn mặt cô gái xinh xắn rạng ngời. Đường Tử Hân rất mừng liền bắt tay lại ngay:“Tôi cũng rất vinh dự, chúng ta có thể làm bạn được không?”
“Được chứ, được chứ.” Tô Ái Ái gật đầu lia lịa sau đó quay ra nhìn trưởng phòng Giang thắm thiết:“Trưởng phòng, cho cô ấy ngồi cạnh em nhé? Nhé? Nhé?”
Trưởng phòng Giang tuy là phụ nữ nhưng vẫn phải mềm yếu trước một màn đáng yêu của Tô Ái Ái nên lập tức đồng ý.
“Lạc Chiết, chúng ta có thành viên mới, mau làm quen đi.”
Đường Tử Hân mong chờ được đón nhận ánh mắt của cô gái có sắc đẹp sắc sảo này nhưng khi cô gái ấy ngẩng mặt lên thì cô bỡ ngỡ một phen. Cô còn nhớ rất rõ, là cô gái đụng phải cô còn mắng cô là chó hoang ngay trước công ty này, mối thù lâu như vậy thật sự khó mà quên.
Lạc Chiết nhận thấy sự bất ngờ của Đường Tử Hân thì nhăn mày khó hiểu nhưng chỉ một lúc liền nhớ ra, cô gái họ Lạc này còn bất ngờ hơn nữa.
“Xem mặt hai đứa kìa, có quen nhau sao?” Trưởng phòng Giang khoanh tay, hết nhìn người ngồi thì nhìn người đứng.
Lạc Chiết lắc đầu, hờ hững buông một câu rồi quay ngoắt đi chỗ khác:“Em không quen cô ta.”
Đường Tử Hân cũng chẳng vui vẻ là mấy, quay về phía bàn làm việc của mình mà nhẫn nhịn cơn tức giận.
“Này, cô có thể chỉ cho tôi bí quyết không?” Bỗng Tô Ái Ái đẩy ghế qua phía cô, đôi mắt giương lên to tròn như trẻ nhỏ.
“Bí quyết gì cơ?”
“Làm sao để xinh đẹp được như cô?”
Đường Tử Hân phụt cười sau đó xua tay:“Cô quá khen rồi, tôi không xinh đẹp đến mức có thể chỉ cho cô bí quyết đâu.””Gì chứ? Rõ ràng là xinh đẹp như vậy kia mà, nếu biết có một nữ thần như cô ở đội 1 thì đám đàn ông ở nhóm A thể nào cũng chen chúc nhau để ngắm nhìn cô một lần.”
Đường Tử Hân cười trừ, không biết nên nên nói gì thì Tô Ái Ái đưa điện thoại của mình ra trước mặt cô:“Cho tôi số điện thoại của cô đi?”
Cô nhận lấy điện thoại rồi bấm một dãy số sau đó trả lại cho cô đồng nghiệp:“À, phải rồi, bàn làm việc ở cuối là của ai vậy? Hình như người đó không ở đây.”
“Đúng, hỏi chuẩn lắm! Tên anh ấy là Lạc Nghiễn, năm nay mới ba mươi thôi, anh ấy là một tiền bối ở đây, cực kì giỏi trong ngành xây dựng, đích thân tổng giám đốc đưa anh ấy đến làm việc ở đội A này. Những năm mà công ty bị thất thoát nặng, anh ấy đứng ra như một anh hùng giải nguy, tất cả các công trình dự án của anh ấy đã cứu vớt công ty đi lên. Đáng ra anh ấy phải làm tổng giám đốc rồi cơ nhưng chẳng hiểu vì sao lại nhất quyết từ chối. Giống như viên kim cương nằm lâu trong lòng đất mãi mới được mang lên, tuổi trẻ tài cao. Tí nữa anh ấy quay lại cô sẽ được thấy gương mặt tuấn tú của anh ấy.”
Tô Ái Ái hăng say kể lể nhưng lại không nghe thấy trưởng phòng Giang đang ở trên hô hào thông báo.
“Mọi người làm việc cẩn thận nhé, một chút nữa sẽ có một khách hàng VIP đến đội của ta, vị khách này do tổng giám đốc mời đến, nhớ hành xử cho tốt.”
Lạc Chiết từ đâu đi tới, cố tình đẩy cái ghế mà Tô Ái Ái đang ngồi sau đó miệng mắng chửi hai chữ:“Vớ vẩn!”
Tô Ái Ái thấy thế nhịn không được liền lên tiếng:“Lạc Chiết, chị đi đụng phải người ta đã không xin lỗi lại còn chửi người?”
“Ai thèm chửi mắng gì cô? Còn trẻ mà tai đã điếc nặng vậy rồi sao?” Lạc Chiết cũng không nhường nhịn gì, lập tức tuôn ra những lời chua chát.
“Phải rồi, nghe thấy người khác nhắc đến người trong mộng của chị thì nhảy cẫng lên, này, chị bị điện giật sao?” Tô Ái Ái từ trước đến giờ cũng chưa từng thích cái kiểu không coi ai ra gì của chị ta, thừa cơ hội này làm một trận nên hồn cho bõ tức.
“Cô... cô!”
“Hừ, tôi nhắc cho chị tỉnh ngộ ra, Lạc Nghiễn không phải của riêng mình chị, anh ấy chưa từng bảo yêu thích gì chị nên đừng lên mặt ta đây. Còn chị mà muốn làm bạn gái anh ấy thì đừng có ăn nói khinh bỉ người khác như vậy, cũng bớt điêu ngoa đi!” Tô Ái Ái chửi tới tấp, từng câu chữ như muốn xé rách màng nhĩ của Lạc Chiết.
Đường Tử Hân thấy mọi chuyện càng lúc càng xấu đi, cô đứng dậy nắm lấy cổ tay Tô Ái Ái khuyên bảo:“Thôi được rồi, hạ hoả hạ hoả, dù gì đây cũng là công ti.”
Lạc Chiết nhếch môi cười khinh:“Chao ôi! Nhìn cô gái kia tôi lại thấy thương cô Tô Ái Ái ạ, với thực lực kém cỏi của mình mà cô nghĩ cô có cửa bước vào nhóm A, đội 1 ư? Này, có lên giường với ai không đấy?”
“Hai cô tranh cãi đủ chưa?” Điền Chiêu cuối cùng cũng không chịu được, quay xuống nhìn hai cô gái.
“Lạc Chiết, chị mới chính là người leo lên giường của Giám đốc để có nhiều công trình hơn không phải sao?” Tô Ái Ái phớt lờ sự can ngăn của Đường Tử Hân và Điền Chiêu, tiếp tục 'chiến đấu' không nhân nhượng.”Chát!” Một cái bạt tai thật mạnh rơi trên gò má của Tô Ái Ái. Đường Tử Hân đứng bên cạnh hốt hoảng chặn trước mặt Lạc Chiết lớn giọng:“Chị làm gì vậy?!”
Một bên má của Tô Ái Ái đỏ ửng nhưng cô nàng này vốn có bản tính không nhường nhịn gì ai nên lập tức đẩy Đường Tử Hân ra, nhào đến chỗ Lạc Chiết, hung dữ giật tóc cô ta sang một bên rồi gào lên phẫn nộ:“Đồ chó chết! Ai cho chị ra tay với tôi?!”
Đường Tử Hân kéo tay Tô Ái Ái ra, miệng liên tục kêu lên:“Dừng tay! Mau dừng tay!”
Điền Chiêu thấy cảnh tượng như vậy thì chán chường không buồn can ngăn. Ngày nào cũng thấy chửi nhau rồi đánh nhau, chị ta thực sự muốn nghỉ làm đi cho rồi. Chị ta không quan tâm nữa rời khỏi phòng làm việc.
Tô Ái Ái vung tay liền đem vài cú đánh mạnh vào mặt Lạc Chiết, sau đó dùng tay vò nát mái tóc của đối phương.
Lạc Chiết cũng đâu phải dạng ốm yếu gì, tay nắm chặt thành nắm đấm rồi cứ thế đấm mạnh vào bả vai và tấm lưng của đối thủ. Đường Tử Hân thì can ngăn hết hơi nhưng không ai chịu dừng lại, một mình cô cũng đâu đủ sức để dừng cuộc chiến này lại.
“Hôm nay tôi giết cô Tô Ái Ái! Giết chết cô!” Lạc Chiết gầm lên trong tức tối sau đó tay chân cứ vô thức đánh loạn xạ.
Đường Tử Hân ôm chặt cứng cánh tay của Lạc Chiết rồi ra sức van nài:“Làm ơn dừng lại đi! Trưởng phòng đến bây giờ.”
Và đúng như lời cô nói, trưởng phòng Giang đến thật, theo sau cô là hai người đàn ông trang phục nghiêm chỉnh lịch lãm.
“Ầm!” Lạc Chiết hung hăng vung tay sau đó cả người Đường Tử Hân ngã về bàn làm việc phía sau, lưng đập mạnh vào thành bàn rồi ngã ngã chúi về phía trước, cô gái chỉ kịp la lên một tiếng kinh thiên động địa thì nằm yên bất động dưới nền đất.
“Các người đang làm trò quái quỷ gì vậy hả?!” Tiếng hét ầm trời của Trưởng phòng Giang vang to cả phòng làm việc. Cô trợn mắt giận dữ nhìn cô gái trước mặt, quần áo xộc xệch, đầu tóc tả tơi, mặt mũi xước từ chỗ này đến chỗ khác, người không ra người mà quỷ không ra quỷ.
Tô Ái Ái thấy Đường Tử Hân đang nhăn mặt nằm dưới đất, cô hoảng hốt nhào đến đỡ dậy:“Này, hoa nhỏ xinh đẹp, không sao chứ?”
Đường Tử Hân vịn vào người Tô Ái Ái đứng dậy, miệng khẽ lẩm bẩm:“Là hoa nhỏ thê thảm mới đúng.”
“Nhân viên đội 1 có vẻ thích tập thể dục nhỉ?” Một giọng nói trầm trầm kèm theo tiếng cười cợt nhả truyền vào tai Đường Tử Hân khiến tim cô giật thót.
Là Vương Kiến Hạo, anh là khách hàng quan trọng đó sao?
“Vương thiếu, xin ngài bớt giận, mời ngài qua phòng làm việc của tôi dùng trà.” Trưởng phòng Giang nở một nụ cười gượng gạo rồi đưa tay lên mời.
“Khoan, tôi muốn ở lại một chút.” Vương Kiến Hạo nhìn Đường Tử Hân từ đầu chí cuối, vẻ mặt rất u ám, ánh mắt chỉ chứa sự ẩn nhẫn khó tả.
Anh chứng kiến toàn bộ cú ngã đó của cô, rất mạnh, rất đau, nhưng anh đến trễ chẳng thể đỡ được cô.
Lạc Nghiễn đi vào, nhìn Tô Ái Ái và Đường Tử Hân sau đó quay xuống nhìn Lạc Chiết đang đứng chôn chân thất thần ở cuối phòng.
“Cả ba người có bị thương ở đâu không?”
Tô Ái Ái lo lắng cho Đường Tử Hân nên cũng không để ý câu hỏi đó cho đến khi bàn tay của Lạc Nghiễn đặt lên vai cô, cô mới giật mình quay ra:“Vâng, tiền bối?”
“Cô có bị thương ở đâu không?”
“Dạ không có gì nghiêm trọng nhưng em nghĩ Tử Hân có vấn đề rồi.” Tô Ái Ái cảm thấy có lỗi nhìn Đường Tử Hân đang nhăn nhó ngồi trên ghế.
“Cô bị đau ở đâu?” Lạc Nghiễn nhìn cô quan tâm hỏi nhưng cô lại không nghe, tâm trí cô đang đặt ở đâu đó trong căn phòng.
“Tô Ái Ái, Lạc Chiết, hai cô vào phòng làm việc của tôi ngồi đợi đi.” Trưởng phòng Giang hằn học lên tiếng.
Lạc Nghiễn rót cho cô một ly nước ấm rồi hỏi tiếp:“Cô đi được không? Đứng dậy không thấy đau chứ?”
Vương Kiến Hạo đứng tại đó cao lớn như một cây hải đăng và ngọn đèn hải đăng đó đang chiếu vào Đường Tử Hân. Trong tâm trí anh lại một lần nữa nhớ về cảnh tượng vừa nãy, bất giác bàn tay anh nắm lại gao gắt đáng sợ, trên mu bàn tay gân theo từng đường nổi lên chằng chịt.
----------HẾT CHƯƠNG 31----------
Các cậu đọc truyện có thể để lại cmt nêu ý kiến của mình được không?:< Tớ thực sự muốn biết cảm nghĩ của các cậu về các nhân vật đó TT^TT