Say Tình.
Một đám người hùng hùng hổ hổ xông về phía cửa chính của Say Tình. Bảo vệ theo lệnh đã giao trước xếp thành một hàng ngang dài, không cho ai đi qua. Hai bên bắt đầu lời qua tiếng lại, Quản lí nghe tin bắt đầu gấp gáp chạy đến, chị ta chắn trước mặt lũ người kia, lên tiếng đanh thép:“Quý khách phiền đợi chúng tôi thêm một chút nữa, hiện tại chúng tôi không thể để bất kì ai rời khỏi đây.”
Một người đàn ông to lớn bước lên trước, cả người xăm trổ đầy mình, hắn ta chỉ tay gầm vào mặt Quản lí:“Con mẹ nó! Ở đâu ra cái quyền giam khách như vậy? Khôn hồn thì mở cửa cho bọn tao đi!”
“Thật xin lỗi! Phiền các vị quay vào trong đợi chúng tôi thêm một chút, các vị sẽ được phục vụ miễn phí kể từ bây giờ.” Quản lí đã làm việc ở Say Tình đã lâu, tình huống nào cũng đã trải qua nên nét mặt cùng lời nói vô cùng bình tĩnh và cứng rắn.
Tên xăm trổ đó gầm gừ đầy giận dữ, hắn ta nhào về phía Quản lí toan giơ tay đánh người, bất ngờ ở phía sau truyền lên một mệnh lệnh khiến hắn ta nhanh chóng ngừng lại rồi lùi về sau.
Đám người kia dạt qua hai bên, một người đàn ông tuấn dật mặc một bộ armani màu đỏ bước lên một cách từ tốn. Anh ta tay đút túi quần, mái tóc đen được vuốt cao, tạo nên thần khí cùng gương mặt đẹp trai ma mị. Quản lí nhìn ra phía sau anh ta, có hai cô gái đi khách đang lẽo đẽo theo sau.
Quản lí giương mắt nhìn, chiều cao của anh ta khiến chị ta ngộp thở. Ngộp vì dáng người cường tráng này, ngộp vì thần sắc nguy hiểm u lãnh, còn đau tim là vì thân phận và địa vị của anh.
Lục Cửu, Cửu ca, số đại diện cho anh ta là 69. Là một trong những tên cầm đầu bang phái mới nổi trong giới hắc đạo ở Bắc Kinh. Anh ta ban đầu chỉ là lính cận vệ cho Tam Thất Hổ sau được Tam Thất Hổ ban thưởng cho một bang phái với một số lính đánh thuê nhất định. Nhiều người đồn đại, Tam Thất Hổ trọng dụng anh ta cũng vì anh ta là người có tài, lại một lòng trung thành tuyệt đối, tính cách quái dị, tâm tính ác độc hơn rắn hổ mang, quyết tuyệt và vô cùng nhẫn tâm. Một người như vậy mới có đủ thực lực để thay thế Tam Thất Hổ. Cũng có vài lời đồn xa, Tam Thất Hổ để anh ta tách ra khỏi bang phái của mình cũng chỉ là cho anh ta cơ hội phát triển cơ ngơi cho riêng mình, Tam Thất Hổ cũng đã đến tuổi gác kiếm, chỉ có người đàn ông này mới có thể tiếp tục nghiệp sự cho lão.
Kẻ phản anh ta giết, trung thành anh ta trọng dụng. Người ta thà tin chó không biết sủa còn hơn là không tin anh ta chính là Diêm Vương.
Bất cứ ở đâu có hiện thân của số 69, ở đó là địa bàn của Lục Cửu chiếm đóng.
Đó là tất cả những gì về người đàn ông này mà Quản lí biết. Bao lời muốn nói, ngay cả vẻ mặt lạnh lùng đầy điềm nhiên của Quản lí cũng không thể giữ được như cũ.
Người đàn ông đứng oai nghiêm trước mặt chị ta, lấn át tầm nhìn của bao người. Đuôi mắt của anh ta rất sắc, trông như một lưỡi dao cong nhọn hoắt, khiến cho Quản lí sợ hãi đến độ không dám nhìn thẳng. Vài giây sau người đàn ông cất giọng, tông giọng không quá trầm nhưng đủ ám khí để người ta rợn sống lưng mỗi khi nghe thấy:“Cô nhận lệnh của chủ hay của khách?”Trái tim của chị ta rớt xuống vực, đập cũng không đập nổi.
Một câu hỏi nhắm thẳng trọng tâm, giống như là bắt người ta phải chọn giữa tim và não vậy.
Quản lí ho nhẹ một cái rồi mới lấy đủ can đảm cùng bản lĩnh đáp lại đầy bình tĩnh:“Đối với chủ phải trung thành tuyệt đối, chúng tôi không thể làm trái lệnh.”
Thực ra Vương Kiến Hạo không phải chủ của Say Tình, anh chỉ là một chủ đầu tư lớn thứ hai cho Say Tình, nhưng đối với nhân viên ở đây, ai cũng xem Vương Kiến Hạo như một ông chủ thứ hai.
Lục Cửu rút ra một điếu thuốc đặt lên môi, lính bên cạnh anh ta không cần ra lệnh cũng tự động châm lửa đốt thuốc. Anh ta rít vào một hơi sau đó nhàn nhã phả ra, làn khói trắng đục vi vút tựa như con rồng trắng tan vào không gian.
Mùi thuốc và mùi ám khí nồng nặc vây quanh Quản lí.
Từ phía sau đám người của Lục Cửu, có hai cô gái xông xáo đi về trước, căn bản là chưa nhận ra được tình thế căng như dây đàn ở đây.
Hàm Tuệ đi về phía cửa lớn đột nhiên bị bảo vệ chặn lại, vệ sĩ của cô ta thấy có động tĩnh liền chắn trước mặt Hàm Tuệ. Cô ta tâm tính xem như không quá kích động giống đám người đang đằng đằng sát khí bên cạnh. Hàm Tuệ vẩy tay ra lệnh, điệu bộ vô cùng kênh kiệu không xem ai ra gì:“Giam ai thì giam cũng phải cho tiểu thư đi ra chứ?”
Hàm Tuệ chắc chắn là chưa nghe gì về lệnh của Vương Kiến Hạo.
Một tên bảo vệ lên tiếng, lệnh là lệnh không dám nhún nhường bất cứ ai:“Xin mời tiểu thư quay trở lại phòng bao, chúng tôi hiện tại không thể cho ai rời đi.”
“Cái gì? Ở đâu ra cái quyền quái quỷ này? Định giam lỏng tôi hả?” Hàm Tuệ vừa nghe xong cũng sững sờ, cô ta cũng không vừa, rất hung dữ xông xáo.
Giản An Nhiễm khoanh tay đứng bên cạnh, không mở miệng nói lấy một tiếng. Rút ra từ trong giỏ xách một điếu thuốc, cô ta châm lửa. Điếu thuốc trên miệng lóe sáng, Giản An Nhiễm như trở thành vị tiểu thư đầy quyền quý.
“Tiểu thư, phiền cô quay vào bên trong.” Bảo vệ đưa tay mời, giọng nói dứt khoát mạnh mẽ.
“Ai là người ra lệnh này?” Ngay từ đầu Giản An Nhiễm đã thấy mọi chuyện bất ổn, bây giờ thấy thái độ đầy kiên quyết của bảo vệ lại càng thêm nghi ngờ.
Quản lí quay sang chỗ Giản An Nhiễm, thẳng thừng đáp:“Là chủ của chúng tôi.”
“Chủ của các người là ai?”
“Phiền hai tiểu thư quay trở lại phòng bao.” So với Lục Cửu thì Quản lí cứng rắn với Giản An Nhiễm hơn rất nhiều.
Hàng lông mày lá liễu của Giản An Nhiễm khẽ nhíu lại, cô ta quay ra thì thầm gì đó với Hàm Tuệ. Chưa đầy năm phút sau có một tên phục vụ đi đến trình báo gì đó với Hàm Tuệ. Khi nghe xong, sắc mặt của cô gái đột nhiên biến đổi xanh trắng như gặp phải ma.
Hàm Tuệ đến trước mặt Quản lí, gằn giọng:“Cho chúng tôi đi, chúng tôi không phải người mà Vương thiếu đang tìm.”
Quản lí vẫn giữ thái độ lạnh lùng như cũ:“Mời hai tiểu thư quay trở lại phòng bao.”
Mọi sự lo lắng của Giản An Nhiễm đều hiện lên khuôn mặt của cô ta, điếu thuốc chưa hút được một nửa thì cô ta đã vội dập. Nếu Vương Kiến Hạo mà biết được Hàm Tuệ và cô ta ở cùng nhau khi Đường Tử Hân bị hại thì có trăm cái miệng cũng khó mà giải thích được.Một tên bước đến, cung kính nói với Lục Cửu, sắc mặt hắn ta khẩn trương thấy rõ:“Cửu ca, ba tiếng nữa lô hàng đó cập bến, nếu không đến kịp chắc chắn sẽ bị xổng.”
“Báo cho người ngoài bến cảng đánh trận đầu, ta ở đây đến trễ một chút.” Lục Cửu nhàn nhã ra lệnh, trong lòng anh ta rõ ràng cũng đang gấp gáp nhưng không ai nhìn ra được.
“Vâng.” Tên đó nghe thấy chữ 'đến trễ' liền hiểu ý của Lục Cửu, hắn ta tiến lên trước, mở giọng hung dữ:“Tôi cho các người mười giây, mở đường ra!”
Đến đây Giản An Nhiễm cùng Hàm Tuệ mới chú ý đến đám người đàn ông đang hùng hùng hổ hổ bên kia.
Quản lí tuy có chút sợ hãi trong lòng nhưng vẫn không làm trái lệnh. Nếu có nổ ra xây xát thì một chết một còn, Say Tình này có rất nhiều bang phái mạnh chống lưng, ai dám manh động chắc chắn sẽ thành biển máu. Lục Cửu cầm đầu một bang phái đi lên xem như có bản lĩnh nhưng anh ta xem thứ bậc của mình ở quá cao. Nếu anh ta ra tay trước ắt sẽ bị đánh cho không còn đường lùi.
Giản An Nhiễm thấy được ánh lửa cháy hừng hực trong mắt của mấy tên mặc vest đen kia, trông như một giây sau liền giết trâu giết bò.
Không để lỡ mất cơ hội này, Giản An Nhiễm liền kéo tay Hàm Tuệ đến sau đó thì thầm tính toán. Hàm Tuệ nghe xong cũng bán tính bán nghi nhưng cuối cùng vẫn quay trở lại phòng bao.
“Tân Kì, báo cho lão Thập Quỷ, bảo ông ta không cần quá rầm rộ.” Quản lí ngoắc ngón tay với cậu phục vụ đứng phía sau, cậu ta nghe lệnh liền đi ngay.
“Lão Thập Quỷ? To quá nhỉ?” Lục Cửu cười hừ một cái đầy chế giễu.
Giản An Nhiễm từ sau tiến đến, ngang nhiên chắn vào giữa Lục Cửu và Quản lí. Cô ta đưa mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, đôi mắt hờ hững nhưng hiện rõ sự quan sát sắc bén, cô ta cất giọng.
“Cửu ca, nếu có đi thì xin đưa tôi theo.”
-*-
Bên ngoài mưa rơi lộp bộp đập lên mặt kính, cây cối bên ngoài nghiêng ngả đón cơn bão đầu mùa.
Vương Kiến Hạo đứng thẳng người, khung ảnh gia đình của Đường Tử Hân được đặt lại chỗ cũ. Anh bước vài bước liền đến được bên chiếc giường của cô. Không phải loại giường KingSize nhưng có vẻ đủ cho hai người. Vương Kiến Hạo ngồi xuống, lòng bàn tay anh chạm vào lớp ga giường mát lạnh, lại có một mùi hương khác tỏa ra, không phải mùi của thạch thảo, là mùi của nước sả vải. Khi ở Trấn Thủy đây cũng là mùi quần áo của cô, không nồng đậm và nhiệt tình như mùi của nước hoa. Nó mang lại hương thơm thanh thuần, có hơi mơ màng nhưng một khi ngửi thấy tuyệt đối sẽ khiến đầu óc u mê đắm đuối.
Giống như chính cá tính của Đường Tử Hân, dịu dàng mà sâu lắng.
Vương Kiến Hạo đảo mắt, đôi mắt dừng lại ở tấm lịch trên bàn. Tấm lịch đó được khoanh bằng bút đỏ vào ngày 16 tháng 6, ở một góc được ghi chú bằng bút đen một dòng chữ ngắn gọn “sinh nhật“.
Anh biết, ngày đó là sinh nhật của cô.
Đột nhiên trong đầu Vương Kiến Hạo lóe lên cảnh tượng trong buổi sớm hôm ấy, Đường Tử Hân cầm một cây dù đạp nước mưa rời khỏi anh. Nó là một khoảnh khắc đối với anh là đơn độc, là tiếc nuối, dày vò đến mức mấy đêm liền đều mất ngủ.Anh nhớ đến chiếc ô khi ấy mà cô đem đi. Liệu cô có còn giữ không?
Bỗng dưng có một niềm mong muốn ập vào lòng, anh muốn chiếc ô ấy xuất hiện trong nhà cô, để thể hiện rằng cô vẫn trân trọng thời gian ở cạnh anh.
Vương Kiến Hạo đứng dậy, có ý định muốn lục tung cả căn nhà của cô lên chỉ để thấy được chiếc ô.
Đường Tử Hân rời khỏi phòng tắm, cô mặc một chiếc áo choàng tắm màu xám, tóc ướt rũ nước. Cô đi qua phòng khách, vắng tanh không một bóng người, chưa đến hai giây cô liền chạy ngay vào phòng ngủ của mình. Đúng như cô dự đoán, Vương Kiến Hạo đang ở trong phòng cô.
Anh ngồi bệt xuống đất, tay lục từng ngăn tủ của cô ra mà tìm mà bới. Tay anh nhanh lẹ kéo ngăn tủ ở trong góc ra, sộc tay vào, anh quấy đảo một vòng.
Chiếc quần lót hình trái chuối nền màu hồng của cô rơi ra ngoài, sau đó thêm chiếc áo lót màu trắng cũng bị anh chộp lấy vứt ra khỏi ngăn tủ.
Có một cơn sóng ngầm dâng lên sau đó như bom nổ ầm ầm trong đầu cô. Đường Tử Hân nghiến răng, tay cuộn thành nắm đấm, hùng hùng hổ hổ đi đến, không nói không rằng giơ chân lên đạp ngay vào đùi Vương Kiến Hạo.
Người đàn ông rên một tiếng, trông vô cùng đau đớn, điều đó đủ để biết Đường Tử Hân đã dùng lực mạnh thế nào.
Cô nhanh chóng cúi xuống gom lấy đồ lót sau đó giận dữ ném vào ngăn tủ, giây sau bên tai Vương Kiến Hạo vang lên tiếng gầm thét của cô:“Anh có điên thì điên cũng vừa! Chả ai giấu báu vật trong ngăn đựng đồ lót cả!”
Vương Kiến Hạo đột nhiên kéo tay cô, cả người ẩm ướt của cô ngã vào lòng anh, sau đó cô nghe thấy một câu hỏi của anh:“Chiếc ô anh đưa em đâu rồi?”
Mặt mũi Đường Tử Hân gần như méo xẹo, vậy hóa ra anh lục tung phòng cô lên cũng chỉ là tìm chiếc ô màu đen đó?
Đường Tử Hân có hơi đẩy anh ra, cô nghe hiểu nhưng lại làm bộ không nhớ:“Ô nào cơ?”
“Em đừng giả ngốc với anh.” Vương Kiến Hạo hằn học, mà cô lại như một con rùa rụt cổ vào, chỉ là không muốn bị nắm thóp, cô buột miệng:“Dù của Đường Tâm bị hư nên em cho chị ấy mượn rồi.”
Lồng ngực của Vương Kiến Hạo mở bung trong giây lát. Đột nhiên anh cảm thấy bản thân như quay trở về thời niên thiếu, thời mà anh chỉ là một cậu thanh niên vẫn đang trong giai đoạn dậy thì. Hành động và suy nghĩ bồng bột cứ như sóng biển, đổ ùa về không thể kiềm soát. Ngay bây giờ anh trông giống một cậu học sinh trung học vui mừng vì biết cô bạn học đã không vứt quà mình tặng. Dù thế nào vẫn trông vô cùng ngốc nghếch.
Và cũng đã lâu rồi anh chưa từng thấy lại bản thân trong quá khứ.
Vương Kiến Hạo đứng dậy, cũng kéo Đường Tử Hân đứng dậy cùng. Anh nhìn vào cánh tay của cô, hơi vén tay áo lên, anh quan sát vết thương, thấy nó khá ổn mới yên tâm.
“Vì sao đang yên đang lành lại chạy đến chỗ đó?” Mặc dù anh đã mập mờ đoán ra được nguyên nhân nhưng vẫn muốn chính miệng cô nói.
Đường Tử Hân cũng không hề giấu giếm, cô thành thực khai báo hết từ đầu đến cuối không sót một chi tiết nào. Ngay khi cô vừa dứt lời, nhìn vào mắt anh cô không thấy gì, một chút cũng không, giống như anh chính là người đã chứng kiến mọi chuyện nên chẳng mấy ngạc nhiên. Có lẽ anh là người biết kiềm chế giỏi đi.Bên ngoài có tiếng chuông cửa vọng vào, Vương Kiến Hạo chỉ tay lên giường:“Mau nằm lên giường, Bác sĩ Mộc đến rồi.”
Đường Tử Hân cũng ngơ ngác làm theo ngay, mãi một lúc sau anh rời khỏi phòng ngủ cô mới ngỡ ra, anh ra lệnh cho cô y như với con gái của mình vậy.
Vương Kiến Hạo và Bác sĩ Mộc bước vào phòng, thái độ của Bác sĩ đối với cô vẫn niềm nở thoải mái như ngày trước.
“Cô Đường, lâu rồi không gặp.” Bác sĩ Mộc tiến đến, nở nụ cười hiền dịu rồi ngồi xuống ghế ngay cạnh giường.
“Lại làm phiền Bác sĩ đêm nay rồi.” Khóe môi Đường Tử Hân hơi kéo lên. Cô tự giác kéo ống tay áo, đặt cánh tay phải của mình ra ánh sáng để Bác sĩ Mộc có thể trông thấy rõ vết thương.
“Vết thương có để lại sẹo không?” Vương Kiến Hạo đứng phía sau, vẻ mặt anh nghiêm túc, lộ rõ vẻ quan tâm săn sóc.
Bác sĩ Mộc lắc đầu, chuyên tâm quan sát vết thương một lúc rồi nói:“Sau khi vết thương lành lại da thì phải bôi thuốc định kì thì mới mờ được một chút. Để lành lặn được như cũ thì tốt nhất là nên kết hợp với quá trình thẩm mĩ.”
Đường Tử Hân nằm trên giường méo mặt, chỉ là một vết cắt sâu một centimet, dài gần mười centimet mà có cần phải một quá trình rắc rối như thế?
“Này, có làm quá không vậy?”
Bác sĩ đeo bao tay vào, nghe Đường Tử Hân nói vậy cũng phì cười. Vương Kiến Hạo nhíu mày, răn đe như đang dạy dỗ cô con gái cứng đầu:“Anh đang bảo vệ vẻ thẩm mĩ của em, đừng có mà thắc mắc cái gì.”
“Đúng rồi đó, con gái bây giờ phải bảo vệ thân thể như vàng như ngọc, sứt sẹo một chút liền mất giá ngay.” Bác sĩ Mộc cũng góp thêm lời.
Đường Tử Hân bĩu môi, thầm mắng hai người trước mắt bắt tay trêu chọc cô.
Vết thương của cô mau chóng được băng bó xong. Cô có ý mời Bác sĩ Mộc ở lại dùng trà nhưng cô ấy từ chối rồi cuối cùng cũng chào tạm biệt ra về.
Đường Tử Hân quay trở vào phòng ngủ, cô đột nhiên quay người lại, giọng khó chịu:“Này, anh về được rồi đấy, lẽo đẽo theo em như hồn ma vất vưởng vậy.”
“Khi nào em ngủ anh mới về.” Khi nãy cô dừng lại bất ngờ, Vương Kiến Hạo đi sau xuýt nữa thì đâm vào người cô.
“Anh nói khi nào vết thương được kiểm tra xong anh sẽ về, giờ thì gì nữa hả?” Lông mày của cô nhíu chặt, đang rất là muốn đá anh bay ra khỏi nhà.
Đột nhiên Đường Tử Hân thấy khóe môi người đàn ông kéo lên sau đó chưa kịp định hình gì đã bị bế xốc lên vai của Vương Kiến Hạo. Anh bước vài bước sau đó ném cô xuống giường, cả cơ thể anh cũng theo đà ngã xuống, tay vòng lại ôm lấy cô. Đường Tử Hân chưa kịp hú hét gì thì đã bị môi anh áp đảo một cách hung hãn.
Cô gái nhỏ trong lòng anh rên ư ử như con cún, nếu tay chân cô không bị anh kìm chặt thì đã sớm đánh anh bể đầu.
Cả người Đường Tử Hân cong lên như con tôm, cô mắng thầm trong bụng, tên đàn ông này đúng là thú tính, bụng lang dạ sói, hôn thì không hôn bình thường, lại cứ mút mát rồi lại cắn người ta như vậy. Đáng ghét thật!Tiếng mưa rào rào bên ngoài tựa như một bản nhạc cuồng nhiệt nhưng không hề lấn át đi tiếng va chạm cùng tiếng rên rỉ khổ sở đầy ám muội.
Chiếc giường tuy không nhỏ nhưng bất ngờ có một Vương Kiến Hạo nhảy vào thì chật chội đến lạ. Người anh vừa to vừa dài, tay chân cũng dài chả kém, thế là chăn, gối, ga giường mà Đường Tử Hân tốn sức gấp gọn gàng cũng bị người đàn ông to lớn này đạp văng xuống đất.
Nụ hôn cuồng nhiệt kết thúc. Đường Tử Hân ở trong lòng Vương Kiến Hạo thở gấp, mặt mũi đỏ bừng bừng như vừa đánh thêm một lớp phấn. Anh nhìn cái đỉnh đầu nhỏ ở trong lòng mình, khóe môi hơi rướn lên, anh còn muốn hơn thế nữa.
Không cần tưởng tượng cũng đủ biết Đường Tử Hân tức giận thế nào sau việc bị chiếm tiện nghi một cách ngang nhiên này. Vương Kiến Hạo dường như thấy đầu cô bốc khói, bên tai đỏ lên. Không chờ đợi lâu la, cô liền giáng ngay một cú đấm xuống ngực anh. Sau đó cô còn không quên mở miệng mắng xả:“Anh đi về ngay! Đi về ngay! Ra khỏi nhà em!”
Màng nhĩ của Vương Kiến Hạo lại bị tra tấn thêm một hồi lâu nữa. Sau khi đợi cô bớt giận anh mới cười cười hỏi:“Em không nhớ anh à?”
Đầu mày của Đường Tử Hân giãn ra, sắc mặt không biến đổi quá nhiều. Cô trầm ngâm, ngón tay vô thức vần vò vạt áo của Vương Kiến Hạo. Có phải cô nghe lầm đúng không? Anh vừa hỏi cô có nhớ anh không?
Và nếu thực sự không nhớ cô chắc chắn sẽ lắc đầu ngay tấp lự. Nhưng không biết vào giây câu hỏi ấy rơi vào tai cô, cô lại ngập ngừng, đúng hơn là suy nghĩ. Cô cũng phải hỏi bản thân mình một chút, cô có nhớ anh không?
Lưỡng lự là có nhớ, dù ít dù nhiều thì cũng đã mang người ta nhét vào đầu rồi. Cô thừa nhận là cô có nhớ.
Nhưng đó chẳng qua là cảm xúc tự nhiên mà thôi. Cô ở cùng anh gần một năm, khi chia lìa thì sẽ cảm thấy xa lạ, rồi thấy nhớ. Việc đó cô nghĩ không nên che giấu làm gì.
Ngay khi mấy dòng suy nghĩ ấy biến mất cô liền trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dửng dưng đến độ ngay cả bản thân cô cũng giật mình:“Nhớ một chút.”
Nghe thế nào cũng thấy chỉ là buột miệng, trả lời cho có.
Đáp lại cô không phải nụ cười đắc ý thường thấy của Vương Kiến Hạo mà là đôi mắt thâm trầm cùng vẻ mặt lạnh lùng của anh.
Đáng ra anh nên vui vẻ nhưng khóe môi lại không kéo lên nổi. Có lẽ là do thái độ quá hờ hững đó của cô.
Đường Tử Hân lén quan sát nét mặt của anh, cô nhận ra mình đã làm anh khó chịu rồi, phải mau chữa cháy thôi.
“Tiểu Quân và Nhân Nhân không ăn được kẹo có khóc không?”
Vương Kiến Hạo mau chóng khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, vòng tay của anh hơi nới lỏng, anh nâng người ngồi dậy rồi dựa lưng vào đầu giường. Đường Tử Hân nằm im kê đầu trên ngực anh, nghe từng nhịp đập chậm rãi bên tai.
“Bọn trẻ rất ngoan.” Giọng của Vương Kiến Hạo so với hồi nãy trầm và lạnh đi rất nhiều.
Đường Tử Hân gật gù, cũng quên mất nhiệm vụ phải tiễn anh ra khỏi nhà.”Nhiều lúc em hay tự hỏi liệu ba mẹ ruột của chúng có bao giờ nhớ đến chúng hay không? Bỏ chúng lại liệu có hối hận không?”
Tiếng mưa bên ngoài nhỏ hơn rồi bắt đầu tí tách, căn phòng im hơi lặng tiếng đến lạ.
Dường như bên tai Đường Tử Hân dội lên tiếng trái tim mình rách toạc rồi rướm máu. Lại là vết thương lòng cũ, cả đời này của cô về thương ấy có lẽ sẽ không bao giờ lành hẳn, vẫn cứ âm ỉ ứ đọng nơi đáy lòng. Động vào sẽ đau, xoáy sâu thì đau gấp bội.
Vương Kiến Hạo nhận ra cảm xúc của cô đang thay đổi, cũng cảm nhận được từng tế bào của cô đang run rẩy kịch liệt. Vậy mà anh lại không thể thấy được nỗi đau đay nghiệt ấy toát lên trong mắt cô.
Rốt cuộc suốt hai mươi mấy năm qua cô đã phải nhẫn nhịn nỗi xót xa này như thế nào? Cô đã phải chịu đau bao nhiêu? Bất hạnh đến mức độ nào?
Tất cả anh đều muốn biết, biết để thay cô gánh chịu những đau khổ cùng cực ấy. Kể từ giờ phút này anh chỉ muốn trở thành cây dù che nắng che mưa cho cô, trở thành tấm khiên để bảo vệ cô trước những mũi dùi nhọn.
Có lẽ anh đã ích kỉ. Anh nghĩ gia đình anh mất đi trụ cột, mất đi gia sản lớn lao vậy mà đã xem là đau khổ. Nhưng người con gái trong lòng anh còn trải qua tuổi thơ cùng quá khứ dữ tợn hơn anh...
“Đường Tử Hân, từ nay trở đi em không phải gồng mình lên nữa, hãy để anh trân trọng và bảo vệ em.”
“Và anh muốn cho em thấy quá khứ của anh, thối nát và tệ hại.” Vương Kiến Hạo thắt chặt vòng tay, đôi mắt phượng hoàng nhắm nghiền rồi mở ra, đau thương dâng tràn đôi đồng tử.
Anh hôn lên trán cô, tâm trí đảo quanh rồi lại đảo quanh. Ngoài kia, trời tối đen, mưa lâm râm rồi lại tí tách.
~~~
Năm đó, Giang Thước sụp đổ như một tòa tháp bị đánh gãy trụ. Vương gia rơi vào hố lửa, bao kẻ trước kia thân cận đều nối chân nhau bỏ mặc cho tòa tháp cao lớn ấy đổ xuống.
Chỉ vì một kẻ phản, một thông tin mật bị đánh cắp. Giang Thước bị bao kẻ chĩa mũi nhọn vào mặt, chưa đầy một tháng gia sản của Vương gia bị đóng băng, cũng chưa đầy một tháng, Vương gia như bốc hơi khỏi thành phố Bắc Kinh rộng lớn.
Một tháng sau đó, cả Bắc Kinh rầm rộ như phất cờ mở hội, thông tin Vương Kiến Tùng chết vì quẫn tức trở thành cái bánh nóng hổi cho người đời gặm nhấm mút mát.
Ngày tang lễ của ba, không ai đến dự, kể cả những kẻ trước kia được Vương gia nghênh đón.
Ngay khi tang lễ kết thúc, anh cùng Tống Nhuận đưa Vương Kiến Tùng quay trở về quê hương của ông là Thượng Hải để chôn cất.
Anh còn nhớ khi trở lại Thượng Hải, anh chẳng thể cho mẹ nổi một căn nhà nhỏ bình thường.
Ngày mưa hôm đó, anh chạy bộ đến nghĩa trang, quỳ dưới mộ Vương Kiến Tùng mà thề với trời đất, nếu không thể rửa sạch mối hận kia cho Vương gia nhất định anh sẽ không đặt chân lên đất Thượng Hải. Trước ngày anh bay về Bắc Kinh, Tống Nhuận đã làm bào ngư cho anh ăn, bà nói:“Con quay trở về nơi đó với hai bàn tay trắng nhưng khi quay trở lại đây phải mua cho mẹ một ngôi nhà.”
Đêm đó anh đi, bà ở trong phòng, cũng không tiễn anh. Anh biết bà không có đủ dũng khí ấy.
Bắc Kinh, với ba bộ quần áo và hai bàn tay trắng. Từ một thiếu gia quyền quý trở thành tên vất vưởng. Tình thế đổi trắng thay đen chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, vậy mà đối với anh, nó như hai thế kỉ dài đằng đẵng.
Thù hận nhuốm vào máu, rèn luyện cho anh một sự quyết tâm và kiên trì. Mỗi sáng thức dậy, anh lại hận thêm một ít, vậy nên anh phải vượt lên trước, anh phải trở thành người mà kẻ nào cũng phải khiếp sợ, anh muốn chính tay mình được chặt từng miếng thịt từng khúc xương của bọn người ngày trước đã chà đạp gia đình anh, muốn bọn chúng sống không bằng chết.
Trái tim bị nhuốm đen, biến anh từ một chàng thanh niên thành kẻ chỉ biết nhẫn tâm và tàn độc. Ngay cả bản thân anh cũng khiếp sợ trước sự thay đổi của mình.
Hận thù như một vòng luẩn quẩn không hồi kết, làm anh sống trong bóng tối, cũng khiến anh chết trong đau khổ.
Khi đó anh bị dồn đến đường cùng không còn lối thoát. Một lần nữa chính anh đẩy cuộc đời mình rơi vào vũng lầy, rửa cả đời không sạch.
Anh đã chủ động tìm tới Lâm Duật, ông ấy ra điều kiện, nếu anh vượt qua bài kiểm tra của bang phái thì mới có quyền được gia nhập. Năm nhiệm vụ được đưa đến cho anh, trải qua nguy hiểm, nhiều lần suýt mất mạng anh mới được chấp nhận gia nhập thế giới đen.
Cuộc đời anh thay đổi một vòng lớn. Đã đặt chân vào rồi hoặc là đi thẳng không quay đầu hoặc là để bị giết.
Anh phải sống, dù cho bao lần vào ra cửa quan cũng phải sống để rửa hận cho Vương gia.
Anh chưa từng mong muốn sống tốt, chỉ cần mỗi sáng thức dậy có thể thấy Mặt Trời xuyên vào mắt là được rồi.
Tết năm đó thay vì bay về Thượng Hải đón Tết cùng mẹ, anh phải cùng anh em trong bang phái thi hành một nhiệm vụ lớn, nếu thành công anh sẽ một bước đạp mây.
Đêm khuya ngoài bến cảng sóng vỗ ào ào, tuyết trắng phủ đầy mặt đường, mở đầu cho một đêm tối đẫm máu.
Màn nổ súng vang vọng cả khoảng trời đêm đen kịt.
Lô hàng cập bến, lính của anh mở đầu chạy lên khoang thuyền. Anh còn nhớ, trong nhiệm vụ lần đó, từng người anh em của anh cứ thế ngã xuống, máu chảy thành sông.
Lô hàng sắp rơi vào tay, anh mới muộn màng phát hiện ra đã có một tên phản nghịch.
Anh phải trả một cái giá cực kì đắt. Chúng bắt anh về căn cứ, tra tấn dã man liên tiếp năm ngày. Vào ngày cuối cùng, bọn chúng đã tiêm vào người anh một thứ dịch độc, ma túy.
Súng, đao, máu và thuốc phiện, vòng quanh vòng quanh rồi lại vòng quanh, anh đã đứng trước Thần Chết rồi.
HẾT CHƯƠNG 62.
Một đám người hùng hùng hổ hổ xông về phía cửa chính của Say Tình. Bảo vệ theo lệnh đã giao trước xếp thành một hàng ngang dài, không cho ai đi qua. Hai bên bắt đầu lời qua tiếng lại, Quản lí nghe tin bắt đầu gấp gáp chạy đến, chị ta chắn trước mặt lũ người kia, lên tiếng đanh thép:“Quý khách phiền đợi chúng tôi thêm một chút nữa, hiện tại chúng tôi không thể để bất kì ai rời khỏi đây.”
Một người đàn ông to lớn bước lên trước, cả người xăm trổ đầy mình, hắn ta chỉ tay gầm vào mặt Quản lí:“Con mẹ nó! Ở đâu ra cái quyền giam khách như vậy? Khôn hồn thì mở cửa cho bọn tao đi!”
“Thật xin lỗi! Phiền các vị quay vào trong đợi chúng tôi thêm một chút, các vị sẽ được phục vụ miễn phí kể từ bây giờ.” Quản lí đã làm việc ở Say Tình đã lâu, tình huống nào cũng đã trải qua nên nét mặt cùng lời nói vô cùng bình tĩnh và cứng rắn.
Tên xăm trổ đó gầm gừ đầy giận dữ, hắn ta nhào về phía Quản lí toan giơ tay đánh người, bất ngờ ở phía sau truyền lên một mệnh lệnh khiến hắn ta nhanh chóng ngừng lại rồi lùi về sau.
Đám người kia dạt qua hai bên, một người đàn ông tuấn dật mặc một bộ armani màu đỏ bước lên một cách từ tốn. Anh ta tay đút túi quần, mái tóc đen được vuốt cao, tạo nên thần khí cùng gương mặt đẹp trai ma mị. Quản lí nhìn ra phía sau anh ta, có hai cô gái đi khách đang lẽo đẽo theo sau.
Quản lí giương mắt nhìn, chiều cao của anh ta khiến chị ta ngộp thở. Ngộp vì dáng người cường tráng này, ngộp vì thần sắc nguy hiểm u lãnh, còn đau tim là vì thân phận và địa vị của anh.
Lục Cửu, Cửu ca, số đại diện cho anh ta là 69. Là một trong những tên cầm đầu bang phái mới nổi trong giới hắc đạo ở Bắc Kinh. Anh ta ban đầu chỉ là lính cận vệ cho Tam Thất Hổ sau được Tam Thất Hổ ban thưởng cho một bang phái với một số lính đánh thuê nhất định. Nhiều người đồn đại, Tam Thất Hổ trọng dụng anh ta cũng vì anh ta là người có tài, lại một lòng trung thành tuyệt đối, tính cách quái dị, tâm tính ác độc hơn rắn hổ mang, quyết tuyệt và vô cùng nhẫn tâm. Một người như vậy mới có đủ thực lực để thay thế Tam Thất Hổ. Cũng có vài lời đồn xa, Tam Thất Hổ để anh ta tách ra khỏi bang phái của mình cũng chỉ là cho anh ta cơ hội phát triển cơ ngơi cho riêng mình, Tam Thất Hổ cũng đã đến tuổi gác kiếm, chỉ có người đàn ông này mới có thể tiếp tục nghiệp sự cho lão.
Kẻ phản anh ta giết, trung thành anh ta trọng dụng. Người ta thà tin chó không biết sủa còn hơn là không tin anh ta chính là Diêm Vương.
Bất cứ ở đâu có hiện thân của số 69, ở đó là địa bàn của Lục Cửu chiếm đóng.
Đó là tất cả những gì về người đàn ông này mà Quản lí biết. Bao lời muốn nói, ngay cả vẻ mặt lạnh lùng đầy điềm nhiên của Quản lí cũng không thể giữ được như cũ.
Người đàn ông đứng oai nghiêm trước mặt chị ta, lấn át tầm nhìn của bao người. Đuôi mắt của anh ta rất sắc, trông như một lưỡi dao cong nhọn hoắt, khiến cho Quản lí sợ hãi đến độ không dám nhìn thẳng. Vài giây sau người đàn ông cất giọng, tông giọng không quá trầm nhưng đủ ám khí để người ta rợn sống lưng mỗi khi nghe thấy:“Cô nhận lệnh của chủ hay của khách?”Trái tim của chị ta rớt xuống vực, đập cũng không đập nổi.
Một câu hỏi nhắm thẳng trọng tâm, giống như là bắt người ta phải chọn giữa tim và não vậy.
Quản lí ho nhẹ một cái rồi mới lấy đủ can đảm cùng bản lĩnh đáp lại đầy bình tĩnh:“Đối với chủ phải trung thành tuyệt đối, chúng tôi không thể làm trái lệnh.”
Thực ra Vương Kiến Hạo không phải chủ của Say Tình, anh chỉ là một chủ đầu tư lớn thứ hai cho Say Tình, nhưng đối với nhân viên ở đây, ai cũng xem Vương Kiến Hạo như một ông chủ thứ hai.
Lục Cửu rút ra một điếu thuốc đặt lên môi, lính bên cạnh anh ta không cần ra lệnh cũng tự động châm lửa đốt thuốc. Anh ta rít vào một hơi sau đó nhàn nhã phả ra, làn khói trắng đục vi vút tựa như con rồng trắng tan vào không gian.
Mùi thuốc và mùi ám khí nồng nặc vây quanh Quản lí.
Từ phía sau đám người của Lục Cửu, có hai cô gái xông xáo đi về trước, căn bản là chưa nhận ra được tình thế căng như dây đàn ở đây.
Hàm Tuệ đi về phía cửa lớn đột nhiên bị bảo vệ chặn lại, vệ sĩ của cô ta thấy có động tĩnh liền chắn trước mặt Hàm Tuệ. Cô ta tâm tính xem như không quá kích động giống đám người đang đằng đằng sát khí bên cạnh. Hàm Tuệ vẩy tay ra lệnh, điệu bộ vô cùng kênh kiệu không xem ai ra gì:“Giam ai thì giam cũng phải cho tiểu thư đi ra chứ?”
Hàm Tuệ chắc chắn là chưa nghe gì về lệnh của Vương Kiến Hạo.
Một tên bảo vệ lên tiếng, lệnh là lệnh không dám nhún nhường bất cứ ai:“Xin mời tiểu thư quay trở lại phòng bao, chúng tôi hiện tại không thể cho ai rời đi.”
“Cái gì? Ở đâu ra cái quyền quái quỷ này? Định giam lỏng tôi hả?” Hàm Tuệ vừa nghe xong cũng sững sờ, cô ta cũng không vừa, rất hung dữ xông xáo.
Giản An Nhiễm khoanh tay đứng bên cạnh, không mở miệng nói lấy một tiếng. Rút ra từ trong giỏ xách một điếu thuốc, cô ta châm lửa. Điếu thuốc trên miệng lóe sáng, Giản An Nhiễm như trở thành vị tiểu thư đầy quyền quý.
“Tiểu thư, phiền cô quay vào bên trong.” Bảo vệ đưa tay mời, giọng nói dứt khoát mạnh mẽ.
“Ai là người ra lệnh này?” Ngay từ đầu Giản An Nhiễm đã thấy mọi chuyện bất ổn, bây giờ thấy thái độ đầy kiên quyết của bảo vệ lại càng thêm nghi ngờ.
Quản lí quay sang chỗ Giản An Nhiễm, thẳng thừng đáp:“Là chủ của chúng tôi.”
“Chủ của các người là ai?”
“Phiền hai tiểu thư quay trở lại phòng bao.” So với Lục Cửu thì Quản lí cứng rắn với Giản An Nhiễm hơn rất nhiều.
Hàng lông mày lá liễu của Giản An Nhiễm khẽ nhíu lại, cô ta quay ra thì thầm gì đó với Hàm Tuệ. Chưa đầy năm phút sau có một tên phục vụ đi đến trình báo gì đó với Hàm Tuệ. Khi nghe xong, sắc mặt của cô gái đột nhiên biến đổi xanh trắng như gặp phải ma.
Hàm Tuệ đến trước mặt Quản lí, gằn giọng:“Cho chúng tôi đi, chúng tôi không phải người mà Vương thiếu đang tìm.”
Quản lí vẫn giữ thái độ lạnh lùng như cũ:“Mời hai tiểu thư quay trở lại phòng bao.”
Mọi sự lo lắng của Giản An Nhiễm đều hiện lên khuôn mặt của cô ta, điếu thuốc chưa hút được một nửa thì cô ta đã vội dập. Nếu Vương Kiến Hạo mà biết được Hàm Tuệ và cô ta ở cùng nhau khi Đường Tử Hân bị hại thì có trăm cái miệng cũng khó mà giải thích được.Một tên bước đến, cung kính nói với Lục Cửu, sắc mặt hắn ta khẩn trương thấy rõ:“Cửu ca, ba tiếng nữa lô hàng đó cập bến, nếu không đến kịp chắc chắn sẽ bị xổng.”
“Báo cho người ngoài bến cảng đánh trận đầu, ta ở đây đến trễ một chút.” Lục Cửu nhàn nhã ra lệnh, trong lòng anh ta rõ ràng cũng đang gấp gáp nhưng không ai nhìn ra được.
“Vâng.” Tên đó nghe thấy chữ 'đến trễ' liền hiểu ý của Lục Cửu, hắn ta tiến lên trước, mở giọng hung dữ:“Tôi cho các người mười giây, mở đường ra!”
Đến đây Giản An Nhiễm cùng Hàm Tuệ mới chú ý đến đám người đàn ông đang hùng hùng hổ hổ bên kia.
Quản lí tuy có chút sợ hãi trong lòng nhưng vẫn không làm trái lệnh. Nếu có nổ ra xây xát thì một chết một còn, Say Tình này có rất nhiều bang phái mạnh chống lưng, ai dám manh động chắc chắn sẽ thành biển máu. Lục Cửu cầm đầu một bang phái đi lên xem như có bản lĩnh nhưng anh ta xem thứ bậc của mình ở quá cao. Nếu anh ta ra tay trước ắt sẽ bị đánh cho không còn đường lùi.
Giản An Nhiễm thấy được ánh lửa cháy hừng hực trong mắt của mấy tên mặc vest đen kia, trông như một giây sau liền giết trâu giết bò.
Không để lỡ mất cơ hội này, Giản An Nhiễm liền kéo tay Hàm Tuệ đến sau đó thì thầm tính toán. Hàm Tuệ nghe xong cũng bán tính bán nghi nhưng cuối cùng vẫn quay trở lại phòng bao.
“Tân Kì, báo cho lão Thập Quỷ, bảo ông ta không cần quá rầm rộ.” Quản lí ngoắc ngón tay với cậu phục vụ đứng phía sau, cậu ta nghe lệnh liền đi ngay.
“Lão Thập Quỷ? To quá nhỉ?” Lục Cửu cười hừ một cái đầy chế giễu.
Giản An Nhiễm từ sau tiến đến, ngang nhiên chắn vào giữa Lục Cửu và Quản lí. Cô ta đưa mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, đôi mắt hờ hững nhưng hiện rõ sự quan sát sắc bén, cô ta cất giọng.
“Cửu ca, nếu có đi thì xin đưa tôi theo.”
-*-
Bên ngoài mưa rơi lộp bộp đập lên mặt kính, cây cối bên ngoài nghiêng ngả đón cơn bão đầu mùa.
Vương Kiến Hạo đứng thẳng người, khung ảnh gia đình của Đường Tử Hân được đặt lại chỗ cũ. Anh bước vài bước liền đến được bên chiếc giường của cô. Không phải loại giường KingSize nhưng có vẻ đủ cho hai người. Vương Kiến Hạo ngồi xuống, lòng bàn tay anh chạm vào lớp ga giường mát lạnh, lại có một mùi hương khác tỏa ra, không phải mùi của thạch thảo, là mùi của nước sả vải. Khi ở Trấn Thủy đây cũng là mùi quần áo của cô, không nồng đậm và nhiệt tình như mùi của nước hoa. Nó mang lại hương thơm thanh thuần, có hơi mơ màng nhưng một khi ngửi thấy tuyệt đối sẽ khiến đầu óc u mê đắm đuối.
Giống như chính cá tính của Đường Tử Hân, dịu dàng mà sâu lắng.
Vương Kiến Hạo đảo mắt, đôi mắt dừng lại ở tấm lịch trên bàn. Tấm lịch đó được khoanh bằng bút đỏ vào ngày 16 tháng 6, ở một góc được ghi chú bằng bút đen một dòng chữ ngắn gọn “sinh nhật“.
Anh biết, ngày đó là sinh nhật của cô.
Đột nhiên trong đầu Vương Kiến Hạo lóe lên cảnh tượng trong buổi sớm hôm ấy, Đường Tử Hân cầm một cây dù đạp nước mưa rời khỏi anh. Nó là một khoảnh khắc đối với anh là đơn độc, là tiếc nuối, dày vò đến mức mấy đêm liền đều mất ngủ.Anh nhớ đến chiếc ô khi ấy mà cô đem đi. Liệu cô có còn giữ không?
Bỗng dưng có một niềm mong muốn ập vào lòng, anh muốn chiếc ô ấy xuất hiện trong nhà cô, để thể hiện rằng cô vẫn trân trọng thời gian ở cạnh anh.
Vương Kiến Hạo đứng dậy, có ý định muốn lục tung cả căn nhà của cô lên chỉ để thấy được chiếc ô.
Đường Tử Hân rời khỏi phòng tắm, cô mặc một chiếc áo choàng tắm màu xám, tóc ướt rũ nước. Cô đi qua phòng khách, vắng tanh không một bóng người, chưa đến hai giây cô liền chạy ngay vào phòng ngủ của mình. Đúng như cô dự đoán, Vương Kiến Hạo đang ở trong phòng cô.
Anh ngồi bệt xuống đất, tay lục từng ngăn tủ của cô ra mà tìm mà bới. Tay anh nhanh lẹ kéo ngăn tủ ở trong góc ra, sộc tay vào, anh quấy đảo một vòng.
Chiếc quần lót hình trái chuối nền màu hồng của cô rơi ra ngoài, sau đó thêm chiếc áo lót màu trắng cũng bị anh chộp lấy vứt ra khỏi ngăn tủ.
Có một cơn sóng ngầm dâng lên sau đó như bom nổ ầm ầm trong đầu cô. Đường Tử Hân nghiến răng, tay cuộn thành nắm đấm, hùng hùng hổ hổ đi đến, không nói không rằng giơ chân lên đạp ngay vào đùi Vương Kiến Hạo.
Người đàn ông rên một tiếng, trông vô cùng đau đớn, điều đó đủ để biết Đường Tử Hân đã dùng lực mạnh thế nào.
Cô nhanh chóng cúi xuống gom lấy đồ lót sau đó giận dữ ném vào ngăn tủ, giây sau bên tai Vương Kiến Hạo vang lên tiếng gầm thét của cô:“Anh có điên thì điên cũng vừa! Chả ai giấu báu vật trong ngăn đựng đồ lót cả!”
Vương Kiến Hạo đột nhiên kéo tay cô, cả người ẩm ướt của cô ngã vào lòng anh, sau đó cô nghe thấy một câu hỏi của anh:“Chiếc ô anh đưa em đâu rồi?”
Mặt mũi Đường Tử Hân gần như méo xẹo, vậy hóa ra anh lục tung phòng cô lên cũng chỉ là tìm chiếc ô màu đen đó?
Đường Tử Hân có hơi đẩy anh ra, cô nghe hiểu nhưng lại làm bộ không nhớ:“Ô nào cơ?”
“Em đừng giả ngốc với anh.” Vương Kiến Hạo hằn học, mà cô lại như một con rùa rụt cổ vào, chỉ là không muốn bị nắm thóp, cô buột miệng:“Dù của Đường Tâm bị hư nên em cho chị ấy mượn rồi.”
Lồng ngực của Vương Kiến Hạo mở bung trong giây lát. Đột nhiên anh cảm thấy bản thân như quay trở về thời niên thiếu, thời mà anh chỉ là một cậu thanh niên vẫn đang trong giai đoạn dậy thì. Hành động và suy nghĩ bồng bột cứ như sóng biển, đổ ùa về không thể kiềm soát. Ngay bây giờ anh trông giống một cậu học sinh trung học vui mừng vì biết cô bạn học đã không vứt quà mình tặng. Dù thế nào vẫn trông vô cùng ngốc nghếch.
Và cũng đã lâu rồi anh chưa từng thấy lại bản thân trong quá khứ.
Vương Kiến Hạo đứng dậy, cũng kéo Đường Tử Hân đứng dậy cùng. Anh nhìn vào cánh tay của cô, hơi vén tay áo lên, anh quan sát vết thương, thấy nó khá ổn mới yên tâm.
“Vì sao đang yên đang lành lại chạy đến chỗ đó?” Mặc dù anh đã mập mờ đoán ra được nguyên nhân nhưng vẫn muốn chính miệng cô nói.
Đường Tử Hân cũng không hề giấu giếm, cô thành thực khai báo hết từ đầu đến cuối không sót một chi tiết nào. Ngay khi cô vừa dứt lời, nhìn vào mắt anh cô không thấy gì, một chút cũng không, giống như anh chính là người đã chứng kiến mọi chuyện nên chẳng mấy ngạc nhiên. Có lẽ anh là người biết kiềm chế giỏi đi.Bên ngoài có tiếng chuông cửa vọng vào, Vương Kiến Hạo chỉ tay lên giường:“Mau nằm lên giường, Bác sĩ Mộc đến rồi.”
Đường Tử Hân cũng ngơ ngác làm theo ngay, mãi một lúc sau anh rời khỏi phòng ngủ cô mới ngỡ ra, anh ra lệnh cho cô y như với con gái của mình vậy.
Vương Kiến Hạo và Bác sĩ Mộc bước vào phòng, thái độ của Bác sĩ đối với cô vẫn niềm nở thoải mái như ngày trước.
“Cô Đường, lâu rồi không gặp.” Bác sĩ Mộc tiến đến, nở nụ cười hiền dịu rồi ngồi xuống ghế ngay cạnh giường.
“Lại làm phiền Bác sĩ đêm nay rồi.” Khóe môi Đường Tử Hân hơi kéo lên. Cô tự giác kéo ống tay áo, đặt cánh tay phải của mình ra ánh sáng để Bác sĩ Mộc có thể trông thấy rõ vết thương.
“Vết thương có để lại sẹo không?” Vương Kiến Hạo đứng phía sau, vẻ mặt anh nghiêm túc, lộ rõ vẻ quan tâm săn sóc.
Bác sĩ Mộc lắc đầu, chuyên tâm quan sát vết thương một lúc rồi nói:“Sau khi vết thương lành lại da thì phải bôi thuốc định kì thì mới mờ được một chút. Để lành lặn được như cũ thì tốt nhất là nên kết hợp với quá trình thẩm mĩ.”
Đường Tử Hân nằm trên giường méo mặt, chỉ là một vết cắt sâu một centimet, dài gần mười centimet mà có cần phải một quá trình rắc rối như thế?
“Này, có làm quá không vậy?”
Bác sĩ đeo bao tay vào, nghe Đường Tử Hân nói vậy cũng phì cười. Vương Kiến Hạo nhíu mày, răn đe như đang dạy dỗ cô con gái cứng đầu:“Anh đang bảo vệ vẻ thẩm mĩ của em, đừng có mà thắc mắc cái gì.”
“Đúng rồi đó, con gái bây giờ phải bảo vệ thân thể như vàng như ngọc, sứt sẹo một chút liền mất giá ngay.” Bác sĩ Mộc cũng góp thêm lời.
Đường Tử Hân bĩu môi, thầm mắng hai người trước mắt bắt tay trêu chọc cô.
Vết thương của cô mau chóng được băng bó xong. Cô có ý mời Bác sĩ Mộc ở lại dùng trà nhưng cô ấy từ chối rồi cuối cùng cũng chào tạm biệt ra về.
Đường Tử Hân quay trở vào phòng ngủ, cô đột nhiên quay người lại, giọng khó chịu:“Này, anh về được rồi đấy, lẽo đẽo theo em như hồn ma vất vưởng vậy.”
“Khi nào em ngủ anh mới về.” Khi nãy cô dừng lại bất ngờ, Vương Kiến Hạo đi sau xuýt nữa thì đâm vào người cô.
“Anh nói khi nào vết thương được kiểm tra xong anh sẽ về, giờ thì gì nữa hả?” Lông mày của cô nhíu chặt, đang rất là muốn đá anh bay ra khỏi nhà.
Đột nhiên Đường Tử Hân thấy khóe môi người đàn ông kéo lên sau đó chưa kịp định hình gì đã bị bế xốc lên vai của Vương Kiến Hạo. Anh bước vài bước sau đó ném cô xuống giường, cả cơ thể anh cũng theo đà ngã xuống, tay vòng lại ôm lấy cô. Đường Tử Hân chưa kịp hú hét gì thì đã bị môi anh áp đảo một cách hung hãn.
Cô gái nhỏ trong lòng anh rên ư ử như con cún, nếu tay chân cô không bị anh kìm chặt thì đã sớm đánh anh bể đầu.
Cả người Đường Tử Hân cong lên như con tôm, cô mắng thầm trong bụng, tên đàn ông này đúng là thú tính, bụng lang dạ sói, hôn thì không hôn bình thường, lại cứ mút mát rồi lại cắn người ta như vậy. Đáng ghét thật!Tiếng mưa rào rào bên ngoài tựa như một bản nhạc cuồng nhiệt nhưng không hề lấn át đi tiếng va chạm cùng tiếng rên rỉ khổ sở đầy ám muội.
Chiếc giường tuy không nhỏ nhưng bất ngờ có một Vương Kiến Hạo nhảy vào thì chật chội đến lạ. Người anh vừa to vừa dài, tay chân cũng dài chả kém, thế là chăn, gối, ga giường mà Đường Tử Hân tốn sức gấp gọn gàng cũng bị người đàn ông to lớn này đạp văng xuống đất.
Nụ hôn cuồng nhiệt kết thúc. Đường Tử Hân ở trong lòng Vương Kiến Hạo thở gấp, mặt mũi đỏ bừng bừng như vừa đánh thêm một lớp phấn. Anh nhìn cái đỉnh đầu nhỏ ở trong lòng mình, khóe môi hơi rướn lên, anh còn muốn hơn thế nữa.
Không cần tưởng tượng cũng đủ biết Đường Tử Hân tức giận thế nào sau việc bị chiếm tiện nghi một cách ngang nhiên này. Vương Kiến Hạo dường như thấy đầu cô bốc khói, bên tai đỏ lên. Không chờ đợi lâu la, cô liền giáng ngay một cú đấm xuống ngực anh. Sau đó cô còn không quên mở miệng mắng xả:“Anh đi về ngay! Đi về ngay! Ra khỏi nhà em!”
Màng nhĩ của Vương Kiến Hạo lại bị tra tấn thêm một hồi lâu nữa. Sau khi đợi cô bớt giận anh mới cười cười hỏi:“Em không nhớ anh à?”
Đầu mày của Đường Tử Hân giãn ra, sắc mặt không biến đổi quá nhiều. Cô trầm ngâm, ngón tay vô thức vần vò vạt áo của Vương Kiến Hạo. Có phải cô nghe lầm đúng không? Anh vừa hỏi cô có nhớ anh không?
Và nếu thực sự không nhớ cô chắc chắn sẽ lắc đầu ngay tấp lự. Nhưng không biết vào giây câu hỏi ấy rơi vào tai cô, cô lại ngập ngừng, đúng hơn là suy nghĩ. Cô cũng phải hỏi bản thân mình một chút, cô có nhớ anh không?
Lưỡng lự là có nhớ, dù ít dù nhiều thì cũng đã mang người ta nhét vào đầu rồi. Cô thừa nhận là cô có nhớ.
Nhưng đó chẳng qua là cảm xúc tự nhiên mà thôi. Cô ở cùng anh gần một năm, khi chia lìa thì sẽ cảm thấy xa lạ, rồi thấy nhớ. Việc đó cô nghĩ không nên che giấu làm gì.
Ngay khi mấy dòng suy nghĩ ấy biến mất cô liền trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dửng dưng đến độ ngay cả bản thân cô cũng giật mình:“Nhớ một chút.”
Nghe thế nào cũng thấy chỉ là buột miệng, trả lời cho có.
Đáp lại cô không phải nụ cười đắc ý thường thấy của Vương Kiến Hạo mà là đôi mắt thâm trầm cùng vẻ mặt lạnh lùng của anh.
Đáng ra anh nên vui vẻ nhưng khóe môi lại không kéo lên nổi. Có lẽ là do thái độ quá hờ hững đó của cô.
Đường Tử Hân lén quan sát nét mặt của anh, cô nhận ra mình đã làm anh khó chịu rồi, phải mau chữa cháy thôi.
“Tiểu Quân và Nhân Nhân không ăn được kẹo có khóc không?”
Vương Kiến Hạo mau chóng khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, vòng tay của anh hơi nới lỏng, anh nâng người ngồi dậy rồi dựa lưng vào đầu giường. Đường Tử Hân nằm im kê đầu trên ngực anh, nghe từng nhịp đập chậm rãi bên tai.
“Bọn trẻ rất ngoan.” Giọng của Vương Kiến Hạo so với hồi nãy trầm và lạnh đi rất nhiều.
Đường Tử Hân gật gù, cũng quên mất nhiệm vụ phải tiễn anh ra khỏi nhà.”Nhiều lúc em hay tự hỏi liệu ba mẹ ruột của chúng có bao giờ nhớ đến chúng hay không? Bỏ chúng lại liệu có hối hận không?”
Tiếng mưa bên ngoài nhỏ hơn rồi bắt đầu tí tách, căn phòng im hơi lặng tiếng đến lạ.
Dường như bên tai Đường Tử Hân dội lên tiếng trái tim mình rách toạc rồi rướm máu. Lại là vết thương lòng cũ, cả đời này của cô về thương ấy có lẽ sẽ không bao giờ lành hẳn, vẫn cứ âm ỉ ứ đọng nơi đáy lòng. Động vào sẽ đau, xoáy sâu thì đau gấp bội.
Vương Kiến Hạo nhận ra cảm xúc của cô đang thay đổi, cũng cảm nhận được từng tế bào của cô đang run rẩy kịch liệt. Vậy mà anh lại không thể thấy được nỗi đau đay nghiệt ấy toát lên trong mắt cô.
Rốt cuộc suốt hai mươi mấy năm qua cô đã phải nhẫn nhịn nỗi xót xa này như thế nào? Cô đã phải chịu đau bao nhiêu? Bất hạnh đến mức độ nào?
Tất cả anh đều muốn biết, biết để thay cô gánh chịu những đau khổ cùng cực ấy. Kể từ giờ phút này anh chỉ muốn trở thành cây dù che nắng che mưa cho cô, trở thành tấm khiên để bảo vệ cô trước những mũi dùi nhọn.
Có lẽ anh đã ích kỉ. Anh nghĩ gia đình anh mất đi trụ cột, mất đi gia sản lớn lao vậy mà đã xem là đau khổ. Nhưng người con gái trong lòng anh còn trải qua tuổi thơ cùng quá khứ dữ tợn hơn anh...
“Đường Tử Hân, từ nay trở đi em không phải gồng mình lên nữa, hãy để anh trân trọng và bảo vệ em.”
“Và anh muốn cho em thấy quá khứ của anh, thối nát và tệ hại.” Vương Kiến Hạo thắt chặt vòng tay, đôi mắt phượng hoàng nhắm nghiền rồi mở ra, đau thương dâng tràn đôi đồng tử.
Anh hôn lên trán cô, tâm trí đảo quanh rồi lại đảo quanh. Ngoài kia, trời tối đen, mưa lâm râm rồi lại tí tách.
~~~
Năm đó, Giang Thước sụp đổ như một tòa tháp bị đánh gãy trụ. Vương gia rơi vào hố lửa, bao kẻ trước kia thân cận đều nối chân nhau bỏ mặc cho tòa tháp cao lớn ấy đổ xuống.
Chỉ vì một kẻ phản, một thông tin mật bị đánh cắp. Giang Thước bị bao kẻ chĩa mũi nhọn vào mặt, chưa đầy một tháng gia sản của Vương gia bị đóng băng, cũng chưa đầy một tháng, Vương gia như bốc hơi khỏi thành phố Bắc Kinh rộng lớn.
Một tháng sau đó, cả Bắc Kinh rầm rộ như phất cờ mở hội, thông tin Vương Kiến Tùng chết vì quẫn tức trở thành cái bánh nóng hổi cho người đời gặm nhấm mút mát.
Ngày tang lễ của ba, không ai đến dự, kể cả những kẻ trước kia được Vương gia nghênh đón.
Ngay khi tang lễ kết thúc, anh cùng Tống Nhuận đưa Vương Kiến Tùng quay trở về quê hương của ông là Thượng Hải để chôn cất.
Anh còn nhớ khi trở lại Thượng Hải, anh chẳng thể cho mẹ nổi một căn nhà nhỏ bình thường.
Ngày mưa hôm đó, anh chạy bộ đến nghĩa trang, quỳ dưới mộ Vương Kiến Tùng mà thề với trời đất, nếu không thể rửa sạch mối hận kia cho Vương gia nhất định anh sẽ không đặt chân lên đất Thượng Hải. Trước ngày anh bay về Bắc Kinh, Tống Nhuận đã làm bào ngư cho anh ăn, bà nói:“Con quay trở về nơi đó với hai bàn tay trắng nhưng khi quay trở lại đây phải mua cho mẹ một ngôi nhà.”
Đêm đó anh đi, bà ở trong phòng, cũng không tiễn anh. Anh biết bà không có đủ dũng khí ấy.
Bắc Kinh, với ba bộ quần áo và hai bàn tay trắng. Từ một thiếu gia quyền quý trở thành tên vất vưởng. Tình thế đổi trắng thay đen chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, vậy mà đối với anh, nó như hai thế kỉ dài đằng đẵng.
Thù hận nhuốm vào máu, rèn luyện cho anh một sự quyết tâm và kiên trì. Mỗi sáng thức dậy, anh lại hận thêm một ít, vậy nên anh phải vượt lên trước, anh phải trở thành người mà kẻ nào cũng phải khiếp sợ, anh muốn chính tay mình được chặt từng miếng thịt từng khúc xương của bọn người ngày trước đã chà đạp gia đình anh, muốn bọn chúng sống không bằng chết.
Trái tim bị nhuốm đen, biến anh từ một chàng thanh niên thành kẻ chỉ biết nhẫn tâm và tàn độc. Ngay cả bản thân anh cũng khiếp sợ trước sự thay đổi của mình.
Hận thù như một vòng luẩn quẩn không hồi kết, làm anh sống trong bóng tối, cũng khiến anh chết trong đau khổ.
Khi đó anh bị dồn đến đường cùng không còn lối thoát. Một lần nữa chính anh đẩy cuộc đời mình rơi vào vũng lầy, rửa cả đời không sạch.
Anh đã chủ động tìm tới Lâm Duật, ông ấy ra điều kiện, nếu anh vượt qua bài kiểm tra của bang phái thì mới có quyền được gia nhập. Năm nhiệm vụ được đưa đến cho anh, trải qua nguy hiểm, nhiều lần suýt mất mạng anh mới được chấp nhận gia nhập thế giới đen.
Cuộc đời anh thay đổi một vòng lớn. Đã đặt chân vào rồi hoặc là đi thẳng không quay đầu hoặc là để bị giết.
Anh phải sống, dù cho bao lần vào ra cửa quan cũng phải sống để rửa hận cho Vương gia.
Anh chưa từng mong muốn sống tốt, chỉ cần mỗi sáng thức dậy có thể thấy Mặt Trời xuyên vào mắt là được rồi.
Tết năm đó thay vì bay về Thượng Hải đón Tết cùng mẹ, anh phải cùng anh em trong bang phái thi hành một nhiệm vụ lớn, nếu thành công anh sẽ một bước đạp mây.
Đêm khuya ngoài bến cảng sóng vỗ ào ào, tuyết trắng phủ đầy mặt đường, mở đầu cho một đêm tối đẫm máu.
Màn nổ súng vang vọng cả khoảng trời đêm đen kịt.
Lô hàng cập bến, lính của anh mở đầu chạy lên khoang thuyền. Anh còn nhớ, trong nhiệm vụ lần đó, từng người anh em của anh cứ thế ngã xuống, máu chảy thành sông.
Lô hàng sắp rơi vào tay, anh mới muộn màng phát hiện ra đã có một tên phản nghịch.
Anh phải trả một cái giá cực kì đắt. Chúng bắt anh về căn cứ, tra tấn dã man liên tiếp năm ngày. Vào ngày cuối cùng, bọn chúng đã tiêm vào người anh một thứ dịch độc, ma túy.
Súng, đao, máu và thuốc phiện, vòng quanh vòng quanh rồi lại vòng quanh, anh đã đứng trước Thần Chết rồi.
HẾT CHƯƠNG 62.