Khoảng thời gian mà Mặc Hàn sống tại biệt thự Hạ gia vừa tròn một tuần lễ. Hắn cũng đã biết được một số thông tin cơ bản về Hạ gia. Đây cũng là một gia tộc khá nổi tiếng với tập đoàn Hạ Thị - một tập đoàn lớn, tầm cỡ quốc tế. Sở dĩ, hắn gặp được họ ở đây là do Hạ chủ tịch và Hạ phu nhân cùng với cô con gái bảo bối đang đi du lịch, ngắm tuyết ở cái xứ hẻo lánh này.
Trong suốt thời gian ấy, đã có không ít chuyện khiến gương mặt nghiêm nghị ấy cũng phải nở nụ cười. Bé con cứu hắn - Hạ tiểu thư dường như ngày nào cũng gây chuyện. Việc rắc rối đầu tiên mà hắn gặp phải chính là xưng hô. Vừa nhớ đến, Mặc Hàn đã không tránh khỏi thở dài, định đưa tay lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán. Nhưng nhanh chóng, một bóng hình linh động, mắt chiếc đầm xanh nhạt đã xuất hiện trong tầm mắt hắn. Lại nữa rồi!
- Hạ tiểu thư.
Hắn không khỏi trưng ra bộ mặt lạnh nhạt, theo quy tắc mà gật đầu coi như hữu lễ.
- Mặc Hàn ca ca, đừng gọi em như vậy được không. Gọi em là Miên Miên.
Cô gái nhỏ khẽ phùn má, trông có vẻ rất uất ức, nói.
- Miên Miên tiểu thư.
Để tránh khỏi phiền phức, hắn đành chọn giải pháp hợp lí nhất mà người quy củ như mình có thể nghĩ ra. Trước đây, dù người kia vô cùng chán ghét hắn nhưng trên danh nghĩa, hắn vẫn là con trai duy nhất của người kia. Thế nên, dù muốn dù không, ông ta vẫn phái người dạy dỗ hắn những quy tắc ứng xử của quý tộc, để ít ra trong những bữa tiệc xã giao, họ vẫn phải diễn màn kịch “phụ hòa tử hiếu”. Nhưng thật sự đầu hắn sắp nổ tung rồi. Như thế nào vị Thủy Miên tiểu thư của Hạ gia danh giá này một chút lễ nghi cơ bản cũng không thể đáp ứng. Hơn nữa, nàng lúc nào cũng nghĩ ra một nghìn lẽ một trò tinh quái, rồi trưng ra cái bộ mặt ủy khuất khiến người ta thương tiếc mà chiều theo.
- Mặc Hàn ca ca. Hôm nay trời rất đẹp, anh dẫn người ta đi chơi đi.
Thủy Miên kéo lấy tay hắn mà làm nũng. Vẫn đôi mắt nai con quen thuộc, gương mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, tỏ vẻ vô cùng chờ mong. Nhìn vào đôi mắt ấy, hắn không tự chủ được mà thất thần. Nhưng rất nhanh, hắn đã lấy lại được bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Hôm nay anh không muốn ra ngoài. Miên Miên tiểu thư, hay là hôm khác đi.
Gương mặt tinh xảo nhanh chóng xụ xuống, nhưng rất nhanh, trong đôi mắt ấy đã lấy lại tinh thần.
- Vậy ngày mai, Mạc Hàn ca ca phải đi chơi với Miên Miên nha. Không được dùng cớ này lần nữa đâu đó.
Bất đắc dĩ, hắn gật đầu.
- - - - - - -
Sáng sớm ngày hôm sau, gia nhân Hạ gia đã chuẩn bị sẵn đồ dùng cho chuyến đi chơi của cô chủ nhỏ. Mặc Hàn đã bị ai đó buộc thức giấc từ sớm, cũng thay đổi một bộ đồ theo yêu cầu của cô bé.
Thủy Miên đang cười híp mắt, biểu hiện cô bé đang rất vui. Mọi thứ cần cho chuyến đi chơi đã có đủ, nào thức ăn, nước uống… đủ cho chuyến đi dã ngoại cả ngày của bé. Nhưng chợt đến nghĩ đến điều gì, nụ cười tươi tắn lại nhanh chóng bay đi. Ba và mẹ cô hôm nay phải tiếp một vị khách quan trọng nên họ ở lại căn biệt thư.
- Thủy Miên tiểu thư không phải rất muốn đi chơi sao? Thế nào lại trông buồn vậy?
Bé nghe giọng nói quen thuộc, cười tươi tắn:
- Dì Phương.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt của bé tròn xoe nhìn, vẻ đầy ngạc nhiên:
- Dì Phương sẽ đi chơi cùng con và Hàn ca ca phải không?
- Đúng vậy, hôm nay bà già này sẽ đi chơi cùng với tiểu thư.
Dì Phương nhìn Thủy Miên, rồi cũng nở nụ cười hiền. Còn về phần Mặc Hàn, hắn theo thói quen, tay cho vào túi quần, đứng lặng im, đem tất cả biểu hiện của mọi người thu vào trong tầm mắt. Nhìn bóng hình linh động kia, hắn không khỏi thở dài. Ít nhất, vật nhỏ ấy không phải đối mặt với sự đấu đá của thế gia từ sớm. Có thể là do địa vị đặc thù và sự bảo vệ rất mực của ba Hạ và mẹ Hạ, cô ấy mới có thể bảo trì được một tấm lòng thiện lương như thế này.
- Hàn ca ca, chúng ta đi đi.
Một chút hân hoan khó có được ánh lên trên gương mặt vốn lạnh nhạt của hắn:
- Uh, đi thôi.
- - - - - -
Rất nhanh, ba người một già hai trẻ đã đi đến địa điểm. Đó là một bãi đất trống, hoa cỏ mọc dại nhưng mang sức sống mãnh liệt. Thời tiết cũng khó có được mà lộ ra vài tia nắng ấm áp giữa mùa đông. Như được tung cánh bay giữa bầu trời tự do, “chú chim nhỏ” Hạ Thủy Miên lại càng thêm vài phần hoạt bát. Còn Mặc Hàn, hắn vẫn như thường lệ, tùy tiện đừng im một chỗ, nhìn cô chơi đùa.
- Hàn ca ca, anh cũng ra chơi đi. Hôm nay Miên Miên rủ anh đi chơi, chứ không phải là muốn đem theo một bức thạch điêu biết di động nhá!
Thủy Miên tinh nghịch, thẳng thắng chỉ trích cái bộ mặt lạnh lùng của ai kia, đôi mắt đẹp chớp chớp linh động khiến người ta bật cười.
Mặc Hàn không nói một lời, lập tức xoay người bước đi nhanh. Nhưng rơi vào mắt Thủy Miên thì cô bé lại cho rằng cô là đối tượng bị ghét bỏ. Ủy khuất, nước mắt cô từng giọt, từng giọt thi nhau rơi như biểu hiện rằng chủ nhân của chúng đang giận dỗi:
- Hu ..hu … hu. Thật là đáng ghét! Người ta chỉ muốn làm bạn với anh thôi. Làm gì mà không thèm đoái hoài tới người ta.
Mặc Hàn từ xa nhìn thấy vật nhỏ kia đang khóc bù lu bù loa, có chút khó chịu, khẽ nhíu mày:
- Sao lại khóc?
- Thì anh bỏ người ta một mình.
Đôi mắt đen láy ngơ ngác nhìn hắn. Hắn dùng tay, lau lau đi mấy giọt nước mắt còn đọng khóe mi, rồi lúng túng trả lời:
- Anh thấy em ham chơi quá, nên đi lấy nước cho em thôi.
Nhìn “bằng chứng” mà Mặc Hàn cầm trên tay, cô gái nhỏ còn đang thút thít mới chịu thôi tiếng khóc. Nở một nụ cười tươi tắn, Thủy Miên cũng không biết mình lại một lần nữa khiến ai kia thất thần. Và có lẽ Mặc Hàn cũng không hay, kể từ chuyện đó, trong lòng cô bé Miên Miên đã dán cho hắn cái mác: lạnh lùng nhưng không phải là người xấu. Một hành động biện minh trong lúc chột dạ đã khiến hai người trong tương lai càng dễ dàng xích lại gần nhau.
Khoảng thời gian mà Mặc Hàn sống tại biệt thự Hạ gia vừa tròn một tuần lễ. Hắn cũng đã biết được một số thông tin cơ bản về Hạ gia. Đây cũng là một gia tộc khá nổi tiếng với tập đoàn Hạ Thị - một tập đoàn lớn, tầm cỡ quốc tế. Sở dĩ, hắn gặp được họ ở đây là do Hạ chủ tịch và Hạ phu nhân cùng với cô con gái bảo bối đang đi du lịch, ngắm tuyết ở cái xứ hẻo lánh này.
Trong suốt thời gian ấy, đã có không ít chuyện khiến gương mặt nghiêm nghị ấy cũng phải nở nụ cười. Bé con cứu hắn - Hạ tiểu thư dường như ngày nào cũng gây chuyện. Việc rắc rối đầu tiên mà hắn gặp phải chính là xưng hô. Vừa nhớ đến, Mặc Hàn đã không tránh khỏi thở dài, định đưa tay lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán. Nhưng nhanh chóng, một bóng hình linh động, mắt chiếc đầm xanh nhạt đã xuất hiện trong tầm mắt hắn. Lại nữa rồi!
- Hạ tiểu thư.
Hắn không khỏi trưng ra bộ mặt lạnh nhạt, theo quy tắc mà gật đầu coi như hữu lễ.
- Mặc Hàn ca ca, đừng gọi em như vậy được không. Gọi em là Miên Miên.
Cô gái nhỏ khẽ phùn má, trông có vẻ rất uất ức, nói.
- Miên Miên tiểu thư.
Để tránh khỏi phiền phức, hắn đành chọn giải pháp hợp lí nhất mà người quy củ như mình có thể nghĩ ra. Trước đây, dù người kia vô cùng chán ghét hắn nhưng trên danh nghĩa, hắn vẫn là con trai duy nhất của người kia. Thế nên, dù muốn dù không, ông ta vẫn phái người dạy dỗ hắn những quy tắc ứng xử của quý tộc, để ít ra trong những bữa tiệc xã giao, họ vẫn phải diễn màn kịch “phụ hòa tử hiếu”. Nhưng thật sự đầu hắn sắp nổ tung rồi. Như thế nào vị Thủy Miên tiểu thư của Hạ gia danh giá này một chút lễ nghi cơ bản cũng không thể đáp ứng. Hơn nữa, nàng lúc nào cũng nghĩ ra một nghìn lẽ một trò tinh quái, rồi trưng ra cái bộ mặt ủy khuất khiến người ta thương tiếc mà chiều theo.
- Mặc Hàn ca ca. Hôm nay trời rất đẹp, anh dẫn người ta đi chơi đi.
Thủy Miên kéo lấy tay hắn mà làm nũng. Vẫn đôi mắt nai con quen thuộc, gương mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, tỏ vẻ vô cùng chờ mong. Nhìn vào đôi mắt ấy, hắn không tự chủ được mà thất thần. Nhưng rất nhanh, hắn đã lấy lại được bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Hôm nay anh không muốn ra ngoài. Miên Miên tiểu thư, hay là hôm khác đi.
Gương mặt tinh xảo nhanh chóng xụ xuống, nhưng rất nhanh, trong đôi mắt ấy đã lấy lại tinh thần.
- Vậy ngày mai, Mạc Hàn ca ca phải đi chơi với Miên Miên nha. Không được dùng cớ này lần nữa đâu đó.
Bất đắc dĩ, hắn gật đầu.
- - - - - - -
Sáng sớm ngày hôm sau, gia nhân Hạ gia đã chuẩn bị sẵn đồ dùng cho chuyến đi chơi của cô chủ nhỏ. Mặc Hàn đã bị ai đó buộc thức giấc từ sớm, cũng thay đổi một bộ đồ theo yêu cầu của cô bé.
Thủy Miên đang cười híp mắt, biểu hiện cô bé đang rất vui. Mọi thứ cần cho chuyến đi chơi đã có đủ, nào thức ăn, nước uống… đủ cho chuyến đi dã ngoại cả ngày của bé. Nhưng chợt đến nghĩ đến điều gì, nụ cười tươi tắn lại nhanh chóng bay đi. Ba và mẹ cô hôm nay phải tiếp một vị khách quan trọng nên họ ở lại căn biệt thư.
- Thủy Miên tiểu thư không phải rất muốn đi chơi sao? Thế nào lại trông buồn vậy?
Bé nghe giọng nói quen thuộc, cười tươi tắn:
- Dì Phương.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt của bé tròn xoe nhìn, vẻ đầy ngạc nhiên:
- Dì Phương sẽ đi chơi cùng con và Hàn ca ca phải không?
- Đúng vậy, hôm nay bà già này sẽ đi chơi cùng với tiểu thư.
Dì Phương nhìn Thủy Miên, rồi cũng nở nụ cười hiền. Còn về phần Mặc Hàn, hắn theo thói quen, tay cho vào túi quần, đứng lặng im, đem tất cả biểu hiện của mọi người thu vào trong tầm mắt. Nhìn bóng hình linh động kia, hắn không khỏi thở dài. Ít nhất, vật nhỏ ấy không phải đối mặt với sự đấu đá của thế gia từ sớm. Có thể là do địa vị đặc thù và sự bảo vệ rất mực của ba Hạ và mẹ Hạ, cô ấy mới có thể bảo trì được một tấm lòng thiện lương như thế này.
- Hàn ca ca, chúng ta đi đi.
Một chút hân hoan khó có được ánh lên trên gương mặt vốn lạnh nhạt của hắn:
- Uh, đi thôi.
- - - - - -
Rất nhanh, ba người một già hai trẻ đã đi đến địa điểm. Đó là một bãi đất trống, hoa cỏ mọc dại nhưng mang sức sống mãnh liệt. Thời tiết cũng khó có được mà lộ ra vài tia nắng ấm áp giữa mùa đông. Như được tung cánh bay giữa bầu trời tự do, “chú chim nhỏ” Hạ Thủy Miên lại càng thêm vài phần hoạt bát. Còn Mặc Hàn, hắn vẫn như thường lệ, tùy tiện đừng im một chỗ, nhìn cô chơi đùa.
- Hàn ca ca, anh cũng ra chơi đi. Hôm nay Miên Miên rủ anh đi chơi, chứ không phải là muốn đem theo một bức thạch điêu biết di động nhá!
Thủy Miên tinh nghịch, thẳng thắng chỉ trích cái bộ mặt lạnh lùng của ai kia, đôi mắt đẹp chớp chớp linh động khiến người ta bật cười.
Mặc Hàn không nói một lời, lập tức xoay người bước đi nhanh. Nhưng rơi vào mắt Thủy Miên thì cô bé lại cho rằng cô là đối tượng bị ghét bỏ. Ủy khuất, nước mắt cô từng giọt, từng giọt thi nhau rơi như biểu hiện rằng chủ nhân của chúng đang giận dỗi:
- Hu ..hu … hu. Thật là đáng ghét! Người ta chỉ muốn làm bạn với anh thôi. Làm gì mà không thèm đoái hoài tới người ta.
Mặc Hàn từ xa nhìn thấy vật nhỏ kia đang khóc bù lu bù loa, có chút khó chịu, khẽ nhíu mày:
- Sao lại khóc?
- Thì anh bỏ người ta một mình.
Đôi mắt đen láy ngơ ngác nhìn hắn. Hắn dùng tay, lau lau đi mấy giọt nước mắt còn đọng khóe mi, rồi lúng túng trả lời:
- Anh thấy em ham chơi quá, nên đi lấy nước cho em thôi.
Nhìn “bằng chứng” mà Mặc Hàn cầm trên tay, cô gái nhỏ còn đang thút thít mới chịu thôi tiếng khóc. Nở một nụ cười tươi tắn, Thủy Miên cũng không biết mình lại một lần nữa khiến ai kia thất thần. Và có lẽ Mặc Hàn cũng không hay, kể từ chuyện đó, trong lòng cô bé Miên Miên đã dán cho hắn cái mác: lạnh lùng nhưng không phải là người xấu. Một hành động biện minh trong lúc chột dạ đã khiến hai người trong tương lai càng dễ dàng xích lại gần nhau.