Trong phòng làm việc, đôi tay của Âu Dương Vĩ nhịp nhàng bay múa trên bàn phím, không ngừng viết nên những chuỗi code. Càng viết, trán anh càng cau lại khó chịu. Tên tiểu tử Lí Thần chết tiệt, đi tán gái bỏ mặc anh em, thật sự đáng đánh đòn mà. Hắn nhất định sẽ nói với đại ca kiếm thêm công việc cho cái tên dư hơi ấy làm mới được.
Vừa bước vào nhân sự đã thấy một gã mặt nhăn mài nhó, Trần Ly cảm thấy rất lạ. Cô nhớ gần đây mình đâu có gửi thông tin vể mấy nữ nhân viên không an phận nào cho hắn đâu ta. Hay chính vì cô không gửi mà hắn tự phát hiện nên mới khó chịu đến thế. Mang theo chút tò mò, cô giả vờ ho khan để dò la:
- Ngày nắng đẹp thế này, chẳng biết có nhân vật xui xẻo nào chọc đến trưởng phòng Vĩ để cái phòng nhân sự này u ám như vậy đây?
Không ngẩn mặt lên khỏi màn hình máy tính, hắn dùng giọng lạnh lùng trả lời:
- Không liên quan đến cô.
Nghe giọng quát nạt của hắn, thư kí Trần cũng trực tiếp nổi bão:
- Này, nể tình đồng nghiệp với nhau, tôi quan tâm anh một chút. Không muốn trả lời thì thôi, anh nghĩ anh là ai mà quát Trần Ly này vậy.
Hùng hùng hổ hổ mắng người không chút lưu tình, thư kí Trần đại danh đỉnh đỉnh mới ung dung bước ra khỏi phòng nhân sự, tiếp tục công việc của mình, hoàn toàn không chút chú ý gương mặt mình đã ửng đỏ. Trưng ra bộ mặt lạnh nhạt đã lâu, ai cũng cho rằng cô không biết mắng người à? Sai, vô cùng sai. Thời cấp ba, Trần Ly cô đây từng được vinh danh vì khả năng mắng người hơn ba giờ không lặp từ đấy. Từ lúc vào Đông đến giờ, cái tài vặt đó cũng được thu liễm lại, tên Âu Dương Vĩ chết tiệt đó được hưởng xem như may mắn cho hắn đi.
Bất quá, khi đang chăm chú suy nghĩ, cô thấy vài nữ nhân viên khác nhìn mình chăm chăm. Cái bọn người này lại như vậy nữa rồi, không lo làm việc, chỉ lo nhiều chuyện, mướn họ về thật lãng phí tiền. Cô lướt qua bọn họ bằng ánh mắt sắc bén:
- Đi làm việc cả đi.
Ngoài mặt, tất cả họ đều lập tức trở về vị trí của mình, nhưng cũng kể từ giờ phút lịch sử này, hội buôn chuyện của Đông có thêm một tin tức mới, gây chấn động và xôn xao dư luận: Thư kí Trần mặt sắt động xuân tâm.
- - - - - -
Sau khi Trần Ly đi khỏi, Âu Dương Vĩ có chút bất ngờ, lấy tay sờ sờ trán mình. Hắn có bị sốt không thế mà tùy tiện giận dữ với người ta. Dù rằng, cô ta không tính là nữ nhi yếu đuối gì đó, nhưng ít ra cũng là phụ nữ, nên hắn không khỏi tự giác cảm thấy áy náy.
Bất quá nhớ bộ dạng của cô ta khi mắng người thật sự rất đáng yêu, dễ nhìn hơn cái vẻ lạnh tanh và nghiêm túc thường ngày. Khóe môi Âu Dương Vĩ nhếch lên, tạo thành một nụ cười hoàn mỹ chứa đựng vô vàn bất đắc dĩ. Trời ạ, chẳng lẽ hắn bị bệnh cuồng tự ngược hay sao mà lại thích nghe mắng nhỉ?
Khi thấy Nam Cung Lãnh mở cửa đi vào, hắn nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, viết xong mấy dòng code cuối cùng rồi thực hiện công tác bàn giao, đồng thời nói:
- Phần còn lại cậu tự hoàn thành, tên khốn Lí Thần vì đi tán gái mà giao luôn công việc của hắn cho tôi. Nhưng tôi nghĩ lại, tổng giám đốc dạo này cũng khá thảnh thơi dạo chơi cùng người yêu, nên tôi đành đưa lại hết cho cậu vậy.
Sắc mặt anh có chút khó coi. Tối nay anh phải thức để hoàn thành cái này, thế làm gì còn thời gian để nhắn tin với bé con của anh được. Bất quá, nghĩ đến tầm quan trọng của vấn đề, anh đành nén xuống sự bực bội, tự mình làm nốt cho xong.
Đã thảnh thơi, Âu Dương Vĩ ngồi xoay bút:
- Này, Tuyệt đã lâu không tái xuất giang hồ, xem ra lần này cậu lại muốn gây ra oanh động nữa hả?
“Tuyệt” vốn là một cái tên có danh vọng vô cùng cao trong giới hacker, nhưng ít ai biết rằng, đây không phải một người mà là do ba người cùng hợp sức. Dĩ nhiên, bộ ba này không ai khác chính là Âu Dương Vĩ, Nam Cung Lãnh và Lí Thần. Chiến tính vang dội nhất của họ là phá tan bức tường lửa của một công ty nằm trong top 10 thế giới, luôn tiện chuyển luôn vài kế hoạch đấu giá của họ cho công ty đối thủ.
Nguyên nhân nhóm này ra đời là do một ngày đẹp trời, Nam Cung Lãnh bỗng nhiên nảy ra ý đánh vào phần bảo mật dữ liệu để hạ gục đối thủ cạnh tranh. Về vấn đề này, bạn Lãnh không hề xấu hổ mà khẳng định “vô gian bất thương”. Và cũng vì cái lí do đầy chính nghĩa “ một cây làm chẳng nên non; ba cây chụm lại nên hòn núi cao”, anh đã lôi kéo hai người anh em kết nghĩa kia vào.
Nam Cung Lãnh trả lời vô cùng ngắn gọn, tay vẫn đang lướt trên bàn phím:
- Ừ.
Trong đôi mắt không hề che dấu sự hưng phấn, Âu Dương Vĩ hỏi anh:
- Lãnh, mục tiêu lần này là ai?
Anh nở nụ cười đẹp đến quỷ dị:
- Tập đoàn Hạ thị.
Trong phòng làm việc, đôi tay của Âu Dương Vĩ nhịp nhàng bay múa trên bàn phím, không ngừng viết nên những chuỗi code. Càng viết, trán anh càng cau lại khó chịu. Tên tiểu tử Lí Thần chết tiệt, đi tán gái bỏ mặc anh em, thật sự đáng đánh đòn mà. Hắn nhất định sẽ nói với đại ca kiếm thêm công việc cho cái tên dư hơi ấy làm mới được.
Vừa bước vào nhân sự đã thấy một gã mặt nhăn mài nhó, Trần Ly cảm thấy rất lạ. Cô nhớ gần đây mình đâu có gửi thông tin vể mấy nữ nhân viên không an phận nào cho hắn đâu ta. Hay chính vì cô không gửi mà hắn tự phát hiện nên mới khó chịu đến thế. Mang theo chút tò mò, cô giả vờ ho khan để dò la:
- Ngày nắng đẹp thế này, chẳng biết có nhân vật xui xẻo nào chọc đến trưởng phòng Vĩ để cái phòng nhân sự này u ám như vậy đây?
Không ngẩn mặt lên khỏi màn hình máy tính, hắn dùng giọng lạnh lùng trả lời:
- Không liên quan đến cô.
Nghe giọng quát nạt của hắn, thư kí Trần cũng trực tiếp nổi bão:
- Này, nể tình đồng nghiệp với nhau, tôi quan tâm anh một chút. Không muốn trả lời thì thôi, anh nghĩ anh là ai mà quát Trần Ly này vậy.
Hùng hùng hổ hổ mắng người không chút lưu tình, thư kí Trần đại danh đỉnh đỉnh mới ung dung bước ra khỏi phòng nhân sự, tiếp tục công việc của mình, hoàn toàn không chút chú ý gương mặt mình đã ửng đỏ. Trưng ra bộ mặt lạnh nhạt đã lâu, ai cũng cho rằng cô không biết mắng người à? Sai, vô cùng sai. Thời cấp ba, Trần Ly cô đây từng được vinh danh vì khả năng mắng người hơn ba giờ không lặp từ đấy. Từ lúc vào Đông đến giờ, cái tài vặt đó cũng được thu liễm lại, tên Âu Dương Vĩ chết tiệt đó được hưởng xem như may mắn cho hắn đi.
Bất quá, khi đang chăm chú suy nghĩ, cô thấy vài nữ nhân viên khác nhìn mình chăm chăm. Cái bọn người này lại như vậy nữa rồi, không lo làm việc, chỉ lo nhiều chuyện, mướn họ về thật lãng phí tiền. Cô lướt qua bọn họ bằng ánh mắt sắc bén:
- Đi làm việc cả đi.
Ngoài mặt, tất cả họ đều lập tức trở về vị trí của mình, nhưng cũng kể từ giờ phút lịch sử này, hội buôn chuyện của Đông có thêm một tin tức mới, gây chấn động và xôn xao dư luận: Thư kí Trần mặt sắt động xuân tâm.
- - - - - -
Sau khi Trần Ly đi khỏi, Âu Dương Vĩ có chút bất ngờ, lấy tay sờ sờ trán mình. Hắn có bị sốt không thế mà tùy tiện giận dữ với người ta. Dù rằng, cô ta không tính là nữ nhi yếu đuối gì đó, nhưng ít ra cũng là phụ nữ, nên hắn không khỏi tự giác cảm thấy áy náy.
Bất quá nhớ bộ dạng của cô ta khi mắng người thật sự rất đáng yêu, dễ nhìn hơn cái vẻ lạnh tanh và nghiêm túc thường ngày. Khóe môi Âu Dương Vĩ nhếch lên, tạo thành một nụ cười hoàn mỹ chứa đựng vô vàn bất đắc dĩ. Trời ạ, chẳng lẽ hắn bị bệnh cuồng tự ngược hay sao mà lại thích nghe mắng nhỉ?
Khi thấy Nam Cung Lãnh mở cửa đi vào, hắn nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, viết xong mấy dòng code cuối cùng rồi thực hiện công tác bàn giao, đồng thời nói:
- Phần còn lại cậu tự hoàn thành, tên khốn Lí Thần vì đi tán gái mà giao luôn công việc của hắn cho tôi. Nhưng tôi nghĩ lại, tổng giám đốc dạo này cũng khá thảnh thơi dạo chơi cùng người yêu, nên tôi đành đưa lại hết cho cậu vậy.
Sắc mặt anh có chút khó coi. Tối nay anh phải thức để hoàn thành cái này, thế làm gì còn thời gian để nhắn tin với bé con của anh được. Bất quá, nghĩ đến tầm quan trọng của vấn đề, anh đành nén xuống sự bực bội, tự mình làm nốt cho xong.
Đã thảnh thơi, Âu Dương Vĩ ngồi xoay bút:
- Này, Tuyệt đã lâu không tái xuất giang hồ, xem ra lần này cậu lại muốn gây ra oanh động nữa hả?
“Tuyệt” vốn là một cái tên có danh vọng vô cùng cao trong giới hacker, nhưng ít ai biết rằng, đây không phải một người mà là do ba người cùng hợp sức. Dĩ nhiên, bộ ba này không ai khác chính là Âu Dương Vĩ, Nam Cung Lãnh và Lí Thần. Chiến tính vang dội nhất của họ là phá tan bức tường lửa của một công ty nằm trong top thế giới, luôn tiện chuyển luôn vài kế hoạch đấu giá của họ cho công ty đối thủ.
Nguyên nhân nhóm này ra đời là do một ngày đẹp trời, Nam Cung Lãnh bỗng nhiên nảy ra ý đánh vào phần bảo mật dữ liệu để hạ gục đối thủ cạnh tranh. Về vấn đề này, bạn Lãnh không hề xấu hổ mà khẳng định “vô gian bất thương”. Và cũng vì cái lí do đầy chính nghĩa “ một cây làm chẳng nên non; ba cây chụm lại nên hòn núi cao”, anh đã lôi kéo hai người anh em kết nghĩa kia vào.
Nam Cung Lãnh trả lời vô cùng ngắn gọn, tay vẫn đang lướt trên bàn phím:
- Ừ.
Trong đôi mắt không hề che dấu sự hưng phấn, Âu Dương Vĩ hỏi anh:
- Lãnh, mục tiêu lần này là ai?
Anh nở nụ cười đẹp đến quỷ dị:
- Tập đoàn Hạ thị.