Trong đôi mắt đỏ ửng không che dấu một tia kích động cùng mừng rỡ. Ông nở nụ cười khiến người đối diện cảm thấy thật bi thương:
-Cháu có thể nghe ta kể một câu chuyện được hay không? Rồi ngay sau đó tasẽcho cháu biết nguy cơ lớn nhất của Hạ thị hiện tại.
Thủy Miên định hỏi ông thêm nữa, thì cô thấy ánh mắt của ông nhìn một nơi xa xăm, dường như đang lạc vào hồi ức. Hồi lâu, ông mới mở miệng, giọng nói u buồn:
-Cách đây rất nhiều năm, có hai đứa bé cùng nhau lớn lên. Đó là một cặp thanh mai trúc mã. Họ cùng nhau học, cùng nhau chơi. Gia tộc hai bên cũng vô cùng ủng hộ cho hai người tiếp xúc thường xuyên bơi hai bên hi vọng có thể kết quan hệ thông gia. Cứ nhe vậy, đến khi trưởng thành, cô gái vẫn theo thói quen dựa dẫm vào chàng trai bởi cô luôn xem anh ta là anh trai của mình. Còn chàng trai kia đã yêu cô gái đó, nên cũng vô cùng cưng chiều cô.
Ông ta thở dài rồi lại tiếp tục kể:
-Đến khi học đại học, cả hai cùng học công nghệ thông tin tại một trường danh giá. Tại đó, anh thanh niên kia kết bạn với một người khác. Hắn học rất giỏi, cũng là đại thiếu gia của một gia tộc. Hai người họ còn thân nhau hơn anh em ruột, có chuyện gì cũng chia sẻ với nhau. Một hôm, người bạn của anh ta kểvềngười con gái mà hắn thích. Khi nghe, anh ta đã mơ hồ linh cảm được điều gì nhưng vẫn không chịu tin. Cho đến khi anh ta gặp người yêu của bạn, anh ta mới phát hiện cả hai người họ đều cùng yêu một người. Vì không muốn khiến mọi người khó xử, anh ta cũng che dấu tình cảm của mình đi, tiếp tục làm một người anh trai tốt.
-Sau đó, công ty gia đình của cô gái gặp sự cố nghiêm trọng rồi sụp đổ. Hắn vẫn không hề để ý đến chuyện môn đăng hộ đối, cưới cô gái đóvềlàm vợ mình. Hai người họ sống với nhau rất hạnh phúc. Không lâu sao đó, cô gái mang thai.
Thủy Miên nghe Tiêu Lãnh kể, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi. Cô có cảm giác là câu chuyện này dường như có liên quan đến chú tốt bụng trước mặt, hơn nữa cũngsẽliên quan mật thiết đến nguy cơ lần này của Hạ thị. Không khỏi có chút nóng lòng, cô hỏi:
-Như vậy chẳng phải quá tốt hay sao? Còn chuyện gì nữa hả chú?
Tiêu Lãnh cười khổ:
-Nếu thật chỉ như vậy thì đúng là quá tốt rồi. Mặc dù người thanh niên đó lựa chọn rút lui, nhưng trong lòng anh ta vẫn không thật cam tâm. Bởi thời gian anh ta và cô gái đó tiếp xúc nhiều hơn người bạn thân rất nhiều, nhưng người cô chọn lại là hắn. Tuổi trẻ ngạo mạn và háo thắng làm sao hiểu được tình yêu không thể miễn cưỡng. Anh ta đã phạm một sai lầm khiến mình hối hận cả đời.
-Khi người chú của anh ta đến tìm anh ta với ý muốn phá hoại tập đoàn của người bạn thân, anh ta đã từ chối. Nhưng những lời nói của chú anh ta đã khiến anh ta nghĩ ngợi rất nhiều. Ông ta hỏi anh thật sự cam lòng để người mình yêu trong vòng tay kẻ khác ư? Cuối cùng, anh ta đã lợi dụng sự tín nhiệm của bạn thân mình để tham gia vào cái âm mưu kinh tởm đó. Và quả nhiên, họ đã thành công, thành công triệt để. Nhìn bạn thân mất hết tất cả, anh ta còn vận dụng thế lực hắc đạo của gia đình để đẩy hắn vào chỗ chết. Để rồi anh ta đóng vai một người tốt, mang cô gái năm nào trởvềbên cạnh mình với lí do hoàn thành lời hứa với bạn là chăm sóc cho cô.
-Hai người họ làm giấy kết hôn, theo lời anh ta nói thì đó chỉ là một thủ tục để thuận tiện cho việc chăm sóc đứa nhỏ trong bụng cô. Trong suốt thời gian ở bên cạnh anh ta, mặc dù rất cảm động với sự săn sóc ân cần nhưng cô gái vẫn chỉ coi anh ta là một người anh trai. Tuy là vậy, anh ta cũng phần nào thỏa mãn vì được ở bên cạnh người mình yêu thương. Nhưng giấy làm sao gói được lửa. Khi cô gái đó sinh ra đứa bé chưa được bao lâu, cô gái biết được chân tướng sự thật làm sao chấp nhận được chuyện người mình luôn tôn trọng lại là kẻ giết chết chồng mình. Cô ta đã tự sát để có thể đến cạnh người mình thật lòng yêu thương. Trước lúc ra đi, cô chỉ nhắn lại: “nếu anh còn một chút tình người thì xin anh thay em chăm sóc cho tiểu Hàn”.
“Tiểu Hàn”. Cái tên đầu tiên xuất hiện trong cả câu chuyện này. Liệu đứa bé đó có phải là A Lãnh của cô hay không?
Chưa đợi cô kịp nghĩ ngợi, ông ta lại nở nụ cười như tự giễu bản thân:
-Ông ta mang theo hối hận cùng tất cả tình yêu dành cho cô gái toàn bộ trút hết lên người đứa trẻ. Nhưng nó lúc nào cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt căm thù, bởi bên cạnh nó, có một người đã kể cho nó biết tất cả chân tướng của sự việc năm xưa. Từ khi biết chuyện, nó không bao giờ chịu gọi ông bằng một tiếng cha, luôn luôn đối nghịch lại ông. Hàng năm, cứ đến ngày giỗ của cha nó, nósẽbất chấp mọi chuyện mà cố gắng ra nghĩa trang viếng mộ. Ông rất tức giận vì điều đó, và ông bắt đầu trút đòn roi lên thân hình nhỏ nhắn kia. Thậm chí lần cuối cùng hai người gặp nhau, ông đã kêu người giam nó vào hầm băng chỉ vì nó dám cãi lời ông. Ông nhớ như in câu nói cùng ánh mắt lạnh lẽo của nó: “Ông không phải là cha ruột của tôi, dựa vào đâu tôi phải nghe ông?”. Đôi mắt đó giống hệt cái kẻ đã giành người con gái ông yêu nhất từ tay ông, khiến ông trút hết mọi oán hận lên người nó.
Toàn thân Thủy Miên run lên bần bật. Chẳng lẽ…
Tiêu Lãnh quay sang cất giọng thê lương và xác nhận:
-Người thanh niên trong câu chuyện đó chính là chú – Tiêu Lãnh. Cô gái kia chính là mẹ của Mặc Hàn, tên Sở Tuệ Linh. Còn người còn lại chính là cha ruột của Mặc Hàn – Triệu Phong. Tất cả những gì rối loạn hôm nay mà cháu thấy chính là A Hàn làm để báo thù cho cha nó. Bao gồm cả tình trạng hiện nay của Hạ thị.
Gương mặt Thủy Miên nhanh chóng trắng bệch đi. Không thể nào, tại sao anh lại làm thế được. Cô miễn cưỡng cất giọng phản bác:
-A Lãnh báo thù cũng chỉ tìm ông thôi, liên quan gì đến Hạ thị? Dựa vào đâu mà tôi phải tin lời ông?
Lời nói của Tiêu Lãnh đánh thẳng vào phòng tuyến yếu ớt cuối cùng trong nội tâm của cô:
-Bởi vì năm xưa, sở dĩ tập đoàn Triệu thị suy sụp nhanh như vậy chính là do ta cùng Hạ thị hợp tác làm nên. Hạ Vĩnh Cường vốn không có ân oán gì với Triệu Phong – cha Tiêu Lãnh nhưng vì lợi ích khổng lồ của việc này nên ông ta cũng có nhúng một tay.
Đôi mắt long lanh của Thủy Miên dường như ngấn nước. Tại sao lại thế được? Người cha cô tôn kính nhất lại thừa lúc người khác gặp hoạn nạn để trục lợi hay sao. Còn có người cô yêu, làm sao có thể tấn công Hạ thị được. Cô nhìn Tiêu Lãnh, không cách nào kiềm chế được cảm xúc trong lòng, hét to:
-Ông nói dối, ông chỉ muốn lừa tôi mà thôi.
Ngay lúc Thủy Miên chạy đi, trên gương mặt Tiêu Lãnh hiện lên nét thanh thản. Linh Linh, bây giờ tôi đến tìm em và Phong nhận lỗi, liệu hai người có tha thứ cho tôi hay không?