Có những lúc khi ta không xác định được buồn vui, bước chân thơ thẩn trên một đoạn đường dài, ta sẽ bắt gặp được một cái gì đó thú vị. Bạn có tin vào hai chữ định mệnh không? Có lẽ sẽcó người nở nụ cười bình thản và đáp có, cũng có người kiêu ngạo bảo: “tôi không tin”. Mộ Dung Ngạo cũng đã từng trả lời một cách kiêu căng như thế và khi đang bước đi trong vô định, định mệnh đã sắp đặt cho hắn gặp hai người con gái quan trọng nhất cuộc đời mình.
Người con gái đầu tiên mà hắn bắt gặp trong những khi thẩn thờ như thế là một cô gái nhỏ tươi tắn và hoạt bát như một thiên sứ. Vào một hôm, hắn vừa cãi nhau với trưởng bối trong gia tộc và lang thang bước đi thì tình cờ đến trước một cô nhi viện và bắt gặp cô gái kia. Ấn tượng của hắnvề cô là luôn luôn vui vẻ, nở nụ cười thật tươi và hết mình giúp đỡ mọi người.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, một kẻ phản nghịch, thích chóng đối, ghét đám đông như hắn đã không tự chủ được mà bị cô thu hút. Có lẽ là như người ta thường nói: “người xấu cũng thích những thứ đẹp đẽ”, hắn càng trái ngược nên càng cảm thấy cô gái kia đối với nội tâm mình là một chốn thiên đường.
Cứ như thế, mỗi tuần, hắn đều lặng lẽ đến cô nhi viện kia, đứng nhìn từ xa xa. Dần dà, hắn cũng yêu lây bọn trẻ ở cô nhi viện, nên đã đề nghị Mộ Dung thị tài trợ cho nơi đây. Lần này, hắn không mắc phải phản đối của trưởng bối, bởi vì theo họ thì khoảng tiền “mua danh” đó cũng chẳng đáng kể là bao. Và trong một lần trao quỹ cho viện trưởng, hắn mới thăm dò được tên của cô gái kia: Hạ Thủy Miên.
Và cũng từ khi ấy, trong con tim hắn dần dần khắc ghi một cái tên quen thuộc. Đầu tiên, hắn kịch liệt theo đuổi cô gái ấy, làm cho cô sợ hãi cũng như gặp phải không ít rắc rối. Gần ba năm sau, may mắn gặp lại cô, những xúc cảm năm nào lại ùa về. Cho đến khi bên cạnh cô xuất hiện một người con trai khác, hắn mới biết là hai người họ vốn chẳng có duyên nợ với nhau. Người kia rất thương yêu cô, và cũng rất quan tâm cô, hắn không còn gì để lo lắng nữa.
Thế nhưng, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy mất mác. Lòng hắn trở nên trống rỗng. Dường như người đàn ông kia đã đoạt một thứ rất quý giá của hắn đi. Mặc dù biết khi ở bên cạnh nhau, hai người họ sẽ rất hạnh phúc, nhưng điều đó vẫn khiến hắn nãy sinh ác cảm với Nam Cung Lãnh. Cũng không biết nên nói sao nữa, đại loại là không thích thì đối phương làm gì cũng chẳng thể ưa được thôi!
Vào lúc ấy, hắn bước đi, lang thang trong vô định một lần nữa. Và rồi, quán tính đưa Mộ Dung Ngạo đến trước một cánh đồng hoa. Ở đó, hắn thấy một cô gái xinh đẹp mặc đầm xanh, không biểu cảm, ngồi ngơ ngác nhìn hoa ngắm cỏ, tay cầm một túi nhựa. Đôi mắt lam chăm chú nhìn vào một bông hoa, như thể sợ nó mọc chân mà chạy mất vậy.
Lấy làm lạ, Mộ Dung Ngạo cũng đứng ở xa và chăm chú nhìn cô như cô nhìn bông hoa kia. Gần năm phút sau, cô gái đó vẫn bất động, hắn cũng mất dần kiên nhẫn. Cảm xúc trong mắt hắn bắt đầu thay đổi. Xem như hắn xác định lầm đi, cứ tưởng cô ta có thể làm điều gì khiến tâm trạng tồi tệ của hắn đỡ hơn một chút. Hóa ra là người đẹp mà thần kinh… có vấn đề.
Ngay lúc đó, cô gái kia cuối cùng cũng chịu cử động, cái vợt không biết từ đâu ra cũng quơ ngang, tóm gọn con bướm đậu trên bông hoa và cho vào túi nhựa. Sau đó, cô ta lại tiếp tục ngồi yên, mặt không đổi sắc chờ cơ hội kế tiếp.
Mộ Dung Ngạo căng mắt lên quan sát, trong lòng không ngừng hiện lên mấy dấu chấm than. Đây là há miệng chờ sung trong truyền thuyết ư? Ít ra, muốn bắt bướm thì cũng phải tự thân vận động, có đâu lại ngồi im mà chờ con bướm bay lại chứ! Không cách nào kềm chế, cuối cùng hắn cũng đến gần cô gái kia, tiện thể đưa ra lời khuyên:
- Cô gì đó ơi, nếu cô muốn bắt bướm thì ít nhất cũng phải di động chứ.
Hứa Lam Vi đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào bông hoa kia. Dĩ nhiên, Mộ Dung Ngạo đã bị “bơ”.
Hắn thấy vậy, bèn nói thêm vài câu nữa:
- Chuyện thỏ đập đầu vào góc cây(*) thỉnh thoảng mới có được một lần, cô cho rằng mình cứ ngồi đó là bướm sẽ tự động bay tới ư?
Ngay lúc đó, một con bướm màu sắc sặc sở nhanh chóng bay lại đậu trên bông hoa kia như để chứng mình lời Mộ Dung Ngạo là hoàn toàn trái ngược với thực tế. Và dĩ nhiên, chưa đến năm giây sao, nó đã bị bỏ vào túi nhựa.
Lúc này, Hứa Lam Vi mới quay sang, lạnh nhạt hỏi:
- Thấy chứ?
Hắn cười gượng, lấy tay gãi đầu. Chẳng lẽ lũ bướm ngu ngốc này là bướm đực hay sao, thấy mĩ nhân tự động nạp mạng?
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hắn, Lam Vi mới nhìn bông hoa, rồi nói ra:
- Gipton(**). Dụ bướm đực.
Vốn được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế của Mộ Dung thị, nên việc học tập của Mộ Dung Ngạo cũng xem như khá đàng hoàng. Hắn cũng có nhớ loáng thoáng về một hoạt chất sinh học trong con bướm cái có khả năng thu hút bướm đực.
Ánh mắt của hắn nhìn về Lam Vi cũng nhanh chóng có sự chuyển biến. Thì ra cô nàng này không phải cầu may mà đã có chuẩn bị. Nhìn vào túi nhựa – nơi đựng chiến lợi phẩm của cô nàng thì đã có được hơn mười con bướm. Lúc này, hắn mới thu hồi sự kiêu căng của mình, quay sang hỏi cô:
- Cô bắt bướm để làm gì vậy?
Bắt nhiều như thế chẳng lẽ chỉ để ngắm thôi. Hay là mang về thả ở khu vườn trong nhà chẳng hạn? Mấy trò như thế mặt dù không phổ biến nhưng cũng có không ít cô tiểu thư vang danh “chơi trội” sai người thực hiện rồi. Dù sao đối với con gái thì mấy sinh vật đẹp đẽ như vậy luôn có sức quyến rũ với họ.
Ngay lúc Mộ Dung Ngạo đinh ninh mình đã “đoán” đúng đáp án thì Hứa Lam Vi nhăn mài, có vẻ hơi bực bội rồi mới trả lời ngắn gọn:
- Tiêu bản.(***)
Chú thích:
(*)Thỏ đập đầu vào gốc cây: chuyện xưa kể rằng có một con thỏ chạy đâm vào gốc cây to và chết. Một anh nông dân nhặt được, kể từ đó, anh ta chẳng lo làm lụng mà chỉ đến gốc cây chờ thỏ tự đập đầu. Từ đó đến cuối đời, anh ta chẳng nhặt được con thỏ nào nữa => ý nói con người đừng quá hi vọng vào may mắn, phải biết phấn đấu vươn lên.
(**)Gipton: Chất dẫn dụ sinh dục gipton của bướm cái Porthetria dispar L có khả năng tồn tại trong tự nhiên 970 ngày và có tác dụng hấp dẫn hàng triệu bướm đực trong phạm vi chiều dài từ 2-3km và chiều rộng từ 150 - 200m.
(***)Tiêu bản: vật mẫu động vật, được bảo tồn nguyên dạng để nghiên cứu. Các mẫu vật thường được ngâm trong hóa chất hoặc cố định bằng đinh.
Có những lúc khi ta không xác định được buồn vui, bước chân thơ thẩn trên một đoạn đường dài, ta sẽ bắt gặp được một cái gì đó thú vị. Bạn có tin vào hai chữ định mệnh không? Có lẽ sẽcó người nở nụ cười bình thản và đáp có, cũng có người kiêu ngạo bảo: “tôi không tin”. Mộ Dung Ngạo cũng đã từng trả lời một cách kiêu căng như thế và khi đang bước đi trong vô định, định mệnh đã sắp đặt cho hắn gặp hai người con gái quan trọng nhất cuộc đời mình.
Người con gái đầu tiên mà hắn bắt gặp trong những khi thẩn thờ như thế là một cô gái nhỏ tươi tắn và hoạt bát như một thiên sứ. Vào một hôm, hắn vừa cãi nhau với trưởng bối trong gia tộc và lang thang bước đi thì tình cờ đến trước một cô nhi viện và bắt gặp cô gái kia. Ấn tượng của hắnvề cô là luôn luôn vui vẻ, nở nụ cười thật tươi và hết mình giúp đỡ mọi người.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, một kẻ phản nghịch, thích chóng đối, ghét đám đông như hắn đã không tự chủ được mà bị cô thu hút. Có lẽ là như người ta thường nói: “người xấu cũng thích những thứ đẹp đẽ”, hắn càng trái ngược nên càng cảm thấy cô gái kia đối với nội tâm mình là một chốn thiên đường.
Cứ như thế, mỗi tuần, hắn đều lặng lẽ đến cô nhi viện kia, đứng nhìn từ xa xa. Dần dà, hắn cũng yêu lây bọn trẻ ở cô nhi viện, nên đã đề nghị Mộ Dung thị tài trợ cho nơi đây. Lần này, hắn không mắc phải phản đối của trưởng bối, bởi vì theo họ thì khoảng tiền “mua danh” đó cũng chẳng đáng kể là bao. Và trong một lần trao quỹ cho viện trưởng, hắn mới thăm dò được tên của cô gái kia: Hạ Thủy Miên.
Và cũng từ khi ấy, trong con tim hắn dần dần khắc ghi một cái tên quen thuộc. Đầu tiên, hắn kịch liệt theo đuổi cô gái ấy, làm cho cô sợ hãi cũng như gặp phải không ít rắc rối. Gần ba năm sau, may mắn gặp lại cô, những xúc cảm năm nào lại ùa về. Cho đến khi bên cạnh cô xuất hiện một người con trai khác, hắn mới biết là hai người họ vốn chẳng có duyên nợ với nhau. Người kia rất thương yêu cô, và cũng rất quan tâm cô, hắn không còn gì để lo lắng nữa.
Thế nhưng, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy mất mác. Lòng hắn trở nên trống rỗng. Dường như người đàn ông kia đã đoạt một thứ rất quý giá của hắn đi. Mặc dù biết khi ở bên cạnh nhau, hai người họ sẽ rất hạnh phúc, nhưng điều đó vẫn khiến hắn nãy sinh ác cảm với Nam Cung Lãnh. Cũng không biết nên nói sao nữa, đại loại là không thích thì đối phương làm gì cũng chẳng thể ưa được thôi!
Vào lúc ấy, hắn bước đi, lang thang trong vô định một lần nữa. Và rồi, quán tính đưa Mộ Dung Ngạo đến trước một cánh đồng hoa. Ở đó, hắn thấy một cô gái xinh đẹp mặc đầm xanh, không biểu cảm, ngồi ngơ ngác nhìn hoa ngắm cỏ, tay cầm một túi nhựa. Đôi mắt lam chăm chú nhìn vào một bông hoa, như thể sợ nó mọc chân mà chạy mất vậy.
Lấy làm lạ, Mộ Dung Ngạo cũng đứng ở xa và chăm chú nhìn cô như cô nhìn bông hoa kia. Gần năm phút sau, cô gái đó vẫn bất động, hắn cũng mất dần kiên nhẫn. Cảm xúc trong mắt hắn bắt đầu thay đổi. Xem như hắn xác định lầm đi, cứ tưởng cô ta có thể làm điều gì khiến tâm trạng tồi tệ của hắn đỡ hơn một chút. Hóa ra là người đẹp mà thần kinh… có vấn đề.
Ngay lúc đó, cô gái kia cuối cùng cũng chịu cử động, cái vợt không biết từ đâu ra cũng quơ ngang, tóm gọn con bướm đậu trên bông hoa và cho vào túi nhựa. Sau đó, cô ta lại tiếp tục ngồi yên, mặt không đổi sắc chờ cơ hội kế tiếp.
Mộ Dung Ngạo căng mắt lên quan sát, trong lòng không ngừng hiện lên mấy dấu chấm than. Đây là há miệng chờ sung trong truyền thuyết ư? Ít ra, muốn bắt bướm thì cũng phải tự thân vận động, có đâu lại ngồi im mà chờ con bướm bay lại chứ! Không cách nào kềm chế, cuối cùng hắn cũng đến gần cô gái kia, tiện thể đưa ra lời khuyên:
- Cô gì đó ơi, nếu cô muốn bắt bướm thì ít nhất cũng phải di động chứ.
Hứa Lam Vi đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào bông hoa kia. Dĩ nhiên, Mộ Dung Ngạo đã bị “bơ”.
Hắn thấy vậy, bèn nói thêm vài câu nữa:
- Chuyện thỏ đập đầu vào góc cây() thỉnh thoảng mới có được một lần, cô cho rằng mình cứ ngồi đó là bướm sẽ tự động bay tới ư?
Ngay lúc đó, một con bướm màu sắc sặc sở nhanh chóng bay lại đậu trên bông hoa kia như để chứng mình lời Mộ Dung Ngạo là hoàn toàn trái ngược với thực tế. Và dĩ nhiên, chưa đến năm giây sao, nó đã bị bỏ vào túi nhựa.
Lúc này, Hứa Lam Vi mới quay sang, lạnh nhạt hỏi:
- Thấy chứ?
Hắn cười gượng, lấy tay gãi đầu. Chẳng lẽ lũ bướm ngu ngốc này là bướm đực hay sao, thấy mĩ nhân tự động nạp mạng?
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hắn, Lam Vi mới nhìn bông hoa, rồi nói ra:
- Gipton(). Dụ bướm đực.
Vốn được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế của Mộ Dung thị, nên việc học tập của Mộ Dung Ngạo cũng xem như khá đàng hoàng. Hắn cũng có nhớ loáng thoáng về một hoạt chất sinh học trong con bướm cái có khả năng thu hút bướm đực.
Ánh mắt của hắn nhìn về Lam Vi cũng nhanh chóng có sự chuyển biến. Thì ra cô nàng này không phải cầu may mà đã có chuẩn bị. Nhìn vào túi nhựa – nơi đựng chiến lợi phẩm của cô nàng thì đã có được hơn mười con bướm. Lúc này, hắn mới thu hồi sự kiêu căng của mình, quay sang hỏi cô:
- Cô bắt bướm để làm gì vậy?
Bắt nhiều như thế chẳng lẽ chỉ để ngắm thôi. Hay là mang về thả ở khu vườn trong nhà chẳng hạn? Mấy trò như thế mặt dù không phổ biến nhưng cũng có không ít cô tiểu thư vang danh “chơi trội” sai người thực hiện rồi. Dù sao đối với con gái thì mấy sinh vật đẹp đẽ như vậy luôn có sức quyến rũ với họ.
Ngay lúc Mộ Dung Ngạo đinh ninh mình đã “đoán” đúng đáp án thì Hứa Lam Vi nhăn mài, có vẻ hơi bực bội rồi mới trả lời ngắn gọn:
- Tiêu bản.()
Chú thích:
()Thỏ đập đầu vào gốc cây: chuyện xưa kể rằng có một con thỏ chạy đâm vào gốc cây to và chết. Một anh nông dân nhặt được, kể từ đó, anh ta chẳng lo làm lụng mà chỉ đến gốc cây chờ thỏ tự đập đầu. Từ đó đến cuối đời, anh ta chẳng nhặt được con thỏ nào nữa => ý nói con người đừng quá hi vọng vào may mắn, phải biết phấn đấu vươn lên.
()Gipton: Chất dẫn dụ sinh dục gipton của bướm cái Porthetria dispar L có khả năng tồn tại trong tự nhiên ngày và có tác dụng hấp dẫn hàng triệu bướm đực trong phạm vi chiều dài từ -km và chiều rộng từ - m.
()Tiêu bản: vật mẫu động vật, được bảo tồn nguyên dạng để nghiên cứu. Các mẫu vật thường được ngâm trong hóa chất hoặc cố định bằng đinh.