Mỗi người chúng ta vốn có một nét cá tính, và một cái gì đó rất đặc trưng. Chẳng hạn như Nam Cung Lãnh, thường ngày lạnh nhạt nhưng khi gặp cô gái nhỏ của mình thì lại vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời. Còn Lí Thần thì vốn vang danh “chết nhát”, nhưng lại dám nhào ra anh dũng đỡ đòn cho sóc nhỏ. Riêng Mộ Dung Ngạo, mặt dù luôn mơ mơ hồ hồ, không rõ bản thân muốn gì nhưng khi đã xác định được thì vô cùng quyết đoán. Vậy còn Âu Dương Vĩ thì sao?
Chắc hẳn sẽ có một số người cho rằng hắn ta cũng lạnh y chan như A Lãnh thôi. Sai rồi, thật ra hai kẻ đó đều lạnh nhưng mỗi kẻ một kiểu. Người phía sau chỉ lạnh theo kiểu bất cần đời, thứ gì mình chẳng quan tâm thì mặc dù nó có kết cục như thế nào cũng chẳng khiến anh mảy may lay động. Còn kẻ phía sau hả, thật ra còn xấu tính hơn cơ. Kiểu lạnh lùng của Âu Dương Vĩ khiến người ta có cảm giác như cả thế giới đang nợ hắn10 tỷ USD, và cái lối sống của anh ta cũng là vì mục đích đòi nợ.
Bởi vậy, ở công ty Đông, thanh danh vị trưởng phòng nhân sự này đặc biệt xấu. Hắn là người mà tất cả nhân viên ở đó sợ thứ hai, và cũng là lá cờ đầu cho kỉ luật của nơi đây. Thật ra cũng chẳng phải hắn ta gương mẫu gì, nhưng hắn ta đặc biệt chán ghét những kẻ làm trái kỉ luật. Và hắn đảm nhiệm chức trường phòng nhân sự, thì mọi người cũng hiểu hắn có quyền gì rồi đó.
Ngày này qua năm nọ, Âu Dương Vĩ sống yên vui cùng anh bạn tên cô độc, mặc kệ đại ca và tam đệ nhà mình bị một rừng ong bướm vây quanh. Cuộc sống của hắn sẽ chẳng thay đổi gì cả cho đến khi một chuyện xảy ra…
Đó là một ngày đẹp trời, sau khi thư kí, à không, nên gọi là thư kí tiền nhiệm của Nam Cung Lãnh bị hắn sa thải vì tội … tám trong giờ làm việc. Thế là chỉ sau vài hôm, đại ca nhà hắn vì sợ bị công việc đè chết đã nhanh chóng tuyển vào một thư kí. Điều đáng kinh ngạc nhất, người này là nữ. Nên biết là từ trước đến nay, anh ta chỉ tuyển nam thôi.
Nguyên nhân sâu xa chính là do quá gấp gáp, Nam Cung Lãnh chẳng còn thời gian để mà chọn lựa giới tính cho nhân viên thân cận. Vả lại, cô thư kí anh chọn cũng chẳng làm gì khiến anh ta phật lòng, nên thôi, điều đó có thể cho qua.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cô thư kí đó đã khiến Âu Dương Vĩ vô cùng ấn tượng. Bạn nghĩ cô ấy là một mĩ nữ khuynh thành khuynh quốc ư? Nhưng sự thật lại khiến người ta thất vọng, bởi cô thư kí này chính là một nhân viên văn phòng vô cùng “chuẩn mực”.
Cô ta luôn đến công ty với bộ đồ công sở màu đen kinh điển, trên mặt đeo một cặp kính cũng… lớn tuổi, mỗi ngày đều chỉ một kiểu tóc duy nhất và đơn giản nhất là cột cao. Vầng trán cao, vừa nhìn đã đoán được cô ta đủ thông minh để đảm nhiệm chức “thư kí toàn năng”, cả người luôn toát ra một loại khí tức khiến người ta xa cách. Trên mặt cô ta gần như nổi lên bốn chữ: “Tôi rất nghiêm túc.”
Điều đó khiến Âu Dương Vĩ không khỏi có cảm giác muốn bái sư. Trước giờ, hắn luôn cho rằng mình chính là người nghiêm túc nhất rồi, không ngờ đại ca hắn tùy ý quơ còn ra một người “khủng bố” hơn hắn.
Lúc đầu, hắn cho rằng cô thư kí Trần Ly kia là làm bộ làm tịch để thu hút sự chú ý của ông anh già nhà mình, nhưng về sau hắn mới biết tính cách của cô vốn là như vậy. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho dù có “diễn” tốt đến đâu thì cũng phải lòi ra mà thôi. Thế mà trong suốt một tháng đi làm việc, cô ta có thể vác vẻ mặt nghiêm túc mọi lúc mọi nơi, không phải tính cách thì còn gọi là gì?
Và có lẽ do mức độ “quái dị, dễ ghét” của hắn và cô xấp xỉ nhau, nên họ nhanh chóng trở thành đồng bọn. Trong một lần “theo dõi” hai con công thích xòe đuôi(*) trong công ty đang nói xấu người khác, hắn tình cờ bắt gặp Trần Ly cũng đứng xa xa nhìn, mày nhăn mặt nhó. Hắn bước đến gần, mới nghe cô lẩm bẩm:
- Hai người này đã làm kãng phí hết 8’30s rồi đó, vẫn chưa chịu dừng lại à?
Nghe giọng điệu tính toán chi li của cô, hắn không khỏi bật cười, vỗ vỗ vai cô:
- Lần sau bắt gặp những chuyện như thế này, hãy gửi bằng chứng cho tôi, tôi sẽ cho bọn họ được lãnh lương sớm để nghỉ ngơi.(**)
Trong lúc Trần Ly đang nhíu mày nghi hoặc, hắn lấy điện thoại ra, bật ghi âm và nhìn cô ra hiệu: cứ làm thế này là được.
Kể từ hôm đó, tần suất nhân viên được “nghỉ ngơi” tăng mạnh, tần xuất nhân viên Đông xì xào, bàn tán này nọ cũng giảm bớt đi. Cả công ty lâm vào sự im lặng đến đáng sợ, nhưng cao tầng công ty thì lại rất thích điều đó.
Đặc biệt, hai con người mắc bệnh “nghiêm túc” kia vô cùng hài lòng với thành quả của mình. Cũng từ khi đó, cả hai chính thức đứng về một phe, cùng truy lùng, càn quét những kẻ tung tinh đồn hoặc nói xấu người khác chẳng hạn.
Cuộc sống của Âu Dương Vĩ yên bình là thế, cho đến khi hắn không cẩn thận làm “lộ tẩy” một bí mật vô cùng to lớn. Tuy rằng bí mật này chẳng ảnh hưởng đến người khác là bao, nhưng nó lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh trưởng phòng nghiêm túc nha.
Đó chính là việc hắn có một “nhân cách thứ hai”: thích trêu chọc và bắt nạt, lại hơi có phần phúc hắc. Đây chính là một bộ phận luôn tiềm tàng bên trong Âu Dương Vĩ và luôn bị hắn áp chế, bởi nếu để người khác biết thì vừa mất mặt lại vừa ảnh hưởng đến hình tượng. Nhưng kể ra số hắn cũng thật chẳng ra sao, bí mật ẩn giấu lâu năm lại bị đồng nghiệp nữ “cùng hộ cùng thuyền” phát giác.
Chuyện là trong một ngày chủ nhật đẹp trời, hắn dẫn bé chó lông xù nhỏ nhắn và dễ thương, có tài hớp hồn các thiếu nữ đi dạo. Đến công viên, hắn lấy khúc xương giả – món đồ chơi mà thú cưng nhà hắn thích nhất ra. Con chó nhỏ giương mắt long lanh nhìn chủ nhân, miệng kêu gâu gâu như đang nài nỉ để xin món đồ chơi nó thích.
Nhưng hắn cứ ác ý đưa đồ chơi đến gần nó, rồi lại lấy ra xa. Con chó nhỏ cố gắng giật lấy từ tay hắn, nhưng có cố đến cỡ nào cũng không được. Đến lúc nó mệt mỏi, nằm hẳn trên bãi cỏ và lè lưỡi ra thở, hắn vẫn không chịu đưa đồ chơi cho con thú cưng tội nghiệp.
Đúng lúc đó, có một người con gái mặc quần jean áo thun bình thường, dẫn theo một chú chó bạc-rê to lớn đi dạo, liếc nhìn hắn luôn tiện bỏ lại một câu:
- Không ngờ trưởng phòng Âu Dương ngày thường nghiêm túc như vậy lại có sở thích bắt nạt thú cưng.
Âu Dương Vĩ nhìn cô gái thanh lịch trẻ trung vừa đi qua mình và hóa đá. Có ai biết tại sao Trần Ly xuất hiện ở đây không? Không phải loại người cuồng công việc như cô ta nên ở nhà ôm đống sổ sách giấy tờ hay sao.
Mặc dù hôm nay cô ta rất xinh đẹp, đeo kính áp tròng nhìn sáng sủa hơn hẳn, ăn mặc cũng không khiến mình già thêm mười tuổi như bình thường, nhưng hắn ta đã chẳng còn tâm trạng thưởng thức cái đẹp. Trong lòng hắn chỉ đang tự hỏi, rốt cuộc hình tượng của mình đã ra làm sao rồi. Và không biết cô ta có dùng điều này để uy hiếp hắn như vị đại ca bất lương kia không nữa?
Trong lúc Âu Dương Vĩ chống cầm nghĩ ngợi, không chú ý đến khúc xương đồ chơi trên tay mình thì mắt con chó nhỏ lóe sáng. Nó nhón bốn chân, bước đi thật nhẹ đến gần hắn, rồi ngậm lấy khúc xương kia chạy đi mất tiêu.
*Chú thích:
(*): Con công thích xòe đuôi: chỉ người phụ nữ điệu đà, kiêu căng, xấu tính.
(**): Lãnh lương sớm để nghỉ ngơi: đuổi việc.
Mỗi người chúng ta vốn có một nét cá tính, và một cái gì đó rất đặc trưng. Chẳng hạn như Nam Cung Lãnh, thường ngày lạnh nhạt nhưng khi gặp cô gái nhỏ của mình thì lại vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời. Còn Lí Thần thì vốn vang danh “chết nhát”, nhưng lại dám nhào ra anh dũng đỡ đòn cho sóc nhỏ. Riêng Mộ Dung Ngạo, mặt dù luôn mơ mơ hồ hồ, không rõ bản thân muốn gì nhưng khi đã xác định được thì vô cùng quyết đoán. Vậy còn Âu Dương Vĩ thì sao?
Chắc hẳn sẽ có một số người cho rằng hắn ta cũng lạnh y chan như A Lãnh thôi. Sai rồi, thật ra hai kẻ đó đều lạnh nhưng mỗi kẻ một kiểu. Người phía sau chỉ lạnh theo kiểu bất cần đời, thứ gì mình chẳng quan tâm thì mặc dù nó có kết cục như thế nào cũng chẳng khiến anh mảy may lay động. Còn kẻ phía sau hả, thật ra còn xấu tính hơn cơ. Kiểu lạnh lùng của Âu Dương Vĩ khiến người ta có cảm giác như cả thế giới đang nợ hắn tỷ USD, và cái lối sống của anh ta cũng là vì mục đích đòi nợ.
Bởi vậy, ở công ty Đông, thanh danh vị trưởng phòng nhân sự này đặc biệt xấu. Hắn là người mà tất cả nhân viên ở đó sợ thứ hai, và cũng là lá cờ đầu cho kỉ luật của nơi đây. Thật ra cũng chẳng phải hắn ta gương mẫu gì, nhưng hắn ta đặc biệt chán ghét những kẻ làm trái kỉ luật. Và hắn đảm nhiệm chức trường phòng nhân sự, thì mọi người cũng hiểu hắn có quyền gì rồi đó.
Ngày này qua năm nọ, Âu Dương Vĩ sống yên vui cùng anh bạn tên cô độc, mặc kệ đại ca và tam đệ nhà mình bị một rừng ong bướm vây quanh. Cuộc sống của hắn sẽ chẳng thay đổi gì cả cho đến khi một chuyện xảy ra…
Đó là một ngày đẹp trời, sau khi thư kí, à không, nên gọi là thư kí tiền nhiệm của Nam Cung Lãnh bị hắn sa thải vì tội … tám trong giờ làm việc. Thế là chỉ sau vài hôm, đại ca nhà hắn vì sợ bị công việc đè chết đã nhanh chóng tuyển vào một thư kí. Điều đáng kinh ngạc nhất, người này là nữ. Nên biết là từ trước đến nay, anh ta chỉ tuyển nam thôi.
Nguyên nhân sâu xa chính là do quá gấp gáp, Nam Cung Lãnh chẳng còn thời gian để mà chọn lựa giới tính cho nhân viên thân cận. Vả lại, cô thư kí anh chọn cũng chẳng làm gì khiến anh ta phật lòng, nên thôi, điều đó có thể cho qua.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cô thư kí đó đã khiến Âu Dương Vĩ vô cùng ấn tượng. Bạn nghĩ cô ấy là một mĩ nữ khuynh thành khuynh quốc ư? Nhưng sự thật lại khiến người ta thất vọng, bởi cô thư kí này chính là một nhân viên văn phòng vô cùng “chuẩn mực”.
Cô ta luôn đến công ty với bộ đồ công sở màu đen kinh điển, trên mặt đeo một cặp kính cũng… lớn tuổi, mỗi ngày đều chỉ một kiểu tóc duy nhất và đơn giản nhất là cột cao. Vầng trán cao, vừa nhìn đã đoán được cô ta đủ thông minh để đảm nhiệm chức “thư kí toàn năng”, cả người luôn toát ra một loại khí tức khiến người ta xa cách. Trên mặt cô ta gần như nổi lên bốn chữ: “Tôi rất nghiêm túc.”
Điều đó khiến Âu Dương Vĩ không khỏi có cảm giác muốn bái sư. Trước giờ, hắn luôn cho rằng mình chính là người nghiêm túc nhất rồi, không ngờ đại ca hắn tùy ý quơ còn ra một người “khủng bố” hơn hắn.
Lúc đầu, hắn cho rằng cô thư kí Trần Ly kia là làm bộ làm tịch để thu hút sự chú ý của ông anh già nhà mình, nhưng về sau hắn mới biết tính cách của cô vốn là như vậy. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho dù có “diễn” tốt đến đâu thì cũng phải lòi ra mà thôi. Thế mà trong suốt một tháng đi làm việc, cô ta có thể vác vẻ mặt nghiêm túc mọi lúc mọi nơi, không phải tính cách thì còn gọi là gì?
Và có lẽ do mức độ “quái dị, dễ ghét” của hắn và cô xấp xỉ nhau, nên họ nhanh chóng trở thành đồng bọn. Trong một lần “theo dõi” hai con công thích xòe đuôi() trong công ty đang nói xấu người khác, hắn tình cờ bắt gặp Trần Ly cũng đứng xa xa nhìn, mày nhăn mặt nhó. Hắn bước đến gần, mới nghe cô lẩm bẩm:
- Hai người này đã làm kãng phí hết ’s rồi đó, vẫn chưa chịu dừng lại à?
Nghe giọng điệu tính toán chi li của cô, hắn không khỏi bật cười, vỗ vỗ vai cô:
- Lần sau bắt gặp những chuyện như thế này, hãy gửi bằng chứng cho tôi, tôi sẽ cho bọn họ được lãnh lương sớm để nghỉ ngơi.()
Trong lúc Trần Ly đang nhíu mày nghi hoặc, hắn lấy điện thoại ra, bật ghi âm và nhìn cô ra hiệu: cứ làm thế này là được.
Kể từ hôm đó, tần suất nhân viên được “nghỉ ngơi” tăng mạnh, tần xuất nhân viên Đông xì xào, bàn tán này nọ cũng giảm bớt đi. Cả công ty lâm vào sự im lặng đến đáng sợ, nhưng cao tầng công ty thì lại rất thích điều đó.
Đặc biệt, hai con người mắc bệnh “nghiêm túc” kia vô cùng hài lòng với thành quả của mình. Cũng từ khi đó, cả hai chính thức đứng về một phe, cùng truy lùng, càn quét những kẻ tung tinh đồn hoặc nói xấu người khác chẳng hạn.
Cuộc sống của Âu Dương Vĩ yên bình là thế, cho đến khi hắn không cẩn thận làm “lộ tẩy” một bí mật vô cùng to lớn. Tuy rằng bí mật này chẳng ảnh hưởng đến người khác là bao, nhưng nó lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh trưởng phòng nghiêm túc nha.
Đó chính là việc hắn có một “nhân cách thứ hai”: thích trêu chọc và bắt nạt, lại hơi có phần phúc hắc. Đây chính là một bộ phận luôn tiềm tàng bên trong Âu Dương Vĩ và luôn bị hắn áp chế, bởi nếu để người khác biết thì vừa mất mặt lại vừa ảnh hưởng đến hình tượng. Nhưng kể ra số hắn cũng thật chẳng ra sao, bí mật ẩn giấu lâu năm lại bị đồng nghiệp nữ “cùng hộ cùng thuyền” phát giác.
Chuyện là trong một ngày chủ nhật đẹp trời, hắn dẫn bé chó lông xù nhỏ nhắn và dễ thương, có tài hớp hồn các thiếu nữ đi dạo. Đến công viên, hắn lấy khúc xương giả – món đồ chơi mà thú cưng nhà hắn thích nhất ra. Con chó nhỏ giương mắt long lanh nhìn chủ nhân, miệng kêu gâu gâu như đang nài nỉ để xin món đồ chơi nó thích.
Nhưng hắn cứ ác ý đưa đồ chơi đến gần nó, rồi lại lấy ra xa. Con chó nhỏ cố gắng giật lấy từ tay hắn, nhưng có cố đến cỡ nào cũng không được. Đến lúc nó mệt mỏi, nằm hẳn trên bãi cỏ và lè lưỡi ra thở, hắn vẫn không chịu đưa đồ chơi cho con thú cưng tội nghiệp.
Đúng lúc đó, có một người con gái mặc quần jean áo thun bình thường, dẫn theo một chú chó bạc-rê to lớn đi dạo, liếc nhìn hắn luôn tiện bỏ lại một câu:
- Không ngờ trưởng phòng Âu Dương ngày thường nghiêm túc như vậy lại có sở thích bắt nạt thú cưng.
Âu Dương Vĩ nhìn cô gái thanh lịch trẻ trung vừa đi qua mình và hóa đá. Có ai biết tại sao Trần Ly xuất hiện ở đây không? Không phải loại người cuồng công việc như cô ta nên ở nhà ôm đống sổ sách giấy tờ hay sao.
Mặc dù hôm nay cô ta rất xinh đẹp, đeo kính áp tròng nhìn sáng sủa hơn hẳn, ăn mặc cũng không khiến mình già thêm mười tuổi như bình thường, nhưng hắn ta đã chẳng còn tâm trạng thưởng thức cái đẹp. Trong lòng hắn chỉ đang tự hỏi, rốt cuộc hình tượng của mình đã ra làm sao rồi. Và không biết cô ta có dùng điều này để uy hiếp hắn như vị đại ca bất lương kia không nữa?
Trong lúc Âu Dương Vĩ chống cầm nghĩ ngợi, không chú ý đến khúc xương đồ chơi trên tay mình thì mắt con chó nhỏ lóe sáng. Nó nhón bốn chân, bước đi thật nhẹ đến gần hắn, rồi ngậm lấy khúc xương kia chạy đi mất tiêu.
Chú thích:
(): Con công thích xòe đuôi: chỉ người phụ nữ điệu đà, kiêu căng, xấu tính.
(): Lãnh lương sớm để nghỉ ngơi: đuổi việc.