Bởi vì có suối nước nóng, nên người ta đầu tư khai phá và xây dựng một số dự án làng du lịch ở đây.
Hơn nữa người dân trong vùng đều có vườn trái cây và đất trồng rau của chính mình, không ít du khách tới đây tắm suối nước nóng đều thích tự mình hái rau và trái cây, coi như là tiêu khiển và hưởng thụ.
Qua một thời gian, nơi này phát triển trở thành tuyến du lịch có chút danh tiếng của vùng ngoại thành B thị, ngày xuân leo núi đạp thanh, mùa hè nghỉ mát, mùa thu tới thưởng thức rau cỏ và hoa quả, mùa đông tắm suối nước nóng, một năm bốn mùa đều có thể làm ăn tốt.
Tiếu Nam đặt phòng cho họ ở “Gia Gia Nhạc”, xem như là một trong những khách sạn có hồ nước nóng đầu tiên ở Ngũ Cô Nương, so với mấy khách sạn kế bên trong thôn, nơi này nằm gần đỉnh núi, hoàn cảnh có thể coi như là tương đối yên tĩnh.
Hắc Lục và Diệp Xuyên dựa theo bản đồ chạy xe đến Gia Gia Nhạc vào buổi chiều, khách sạn hầu như không có người.
Nghe nói nửa đêm về sáng ngày hôm nay trên núi có tuyết rơi, các du khách đều được người phục vụ hướng dẫn lên đỉnh núi ngắm tuyết.
Tiền viện “Gia Gia Nhạc”
là bãi đỗ xe, đường đi xuyên qua rừng cây nhỏ, dùng cây tạo thành một cái cổng vòm, qua cổng vòm là khuôn viên, chính giữa là tòa nhà hai tầng, phía dưới là sảnh đón khách và nhà ăn, trên lầu là phòng trọ.
Diệp Xuyên đang suy nghĩ ở trên lầu có thể ngắm cánh rừng phía trước, cảnh sắc hẳn không tệ, thì thấy người tiếp tân từ phía sau quầy cầm chìa khóa, dẫn hai người đi ra tòa nhà phía sau.
Ở phía sau là một khuôn viên cực rộng, chính giữa có mấy hồ nước liên thông với nhau, nhỏ thì cỡ bằng nửa cái sân bóng rổ, còn lớn thì phải gấp đôi hồ nhỏ.
Chung quanh mấy hồ nước trồng không ít cây, những căn nhà nhỏ nằm giấu mình ở giữa cây cối.
Diệp Xuyên cảm thấy mùa hè mà tới đây nhất định rất mát mẻ.
“Sắp Tết rồi, cho nên khách không nhiều lắm.”
Chú tiếp tân dẫn họ đến phòng đã đặt trước, chỉ vào phòng bên cạnh giới thiệu: “Sân trong này trừ hai người ra, cũng chỉ có Trúc Vũ Hiên bên cạnh là có khách thôi.”
Diệp Xuyên nhìn thoáng qua căn phòng theo hướng tay ông chỉ cách đó không xa.
Cửa sổ đóng kín, nhìn không biết là có người ở.
Bất quá có thể thấy được máy điều hòa đang hoạt động.
“Sáng nay đã cho người đến làm vệ sinh, nệm chăn đều thay mới.”
Chú tiếp tân đem hành lý để trên bậc thang, rồi nói: “Hai vị nghỉ ngơi trước một lát, cơm tối ăn vào lúc sáu giờ.
Khách có thể đến nhà ăn phía trước, hoặc là gọi điện thoại đem lên phòng.”
Hai người nói cảm ơn rồi không đợi ông rời đi, Diệp Xuyên bắt đầu hưng phấn tìm hiểu nơi ở.
Ngôi nhà không lớn, kết cấu có hai phòng, đặc sắc nhất chính là phòng tắm phía sau có bể nước nóng.
Kích thước của phòng tắm và phòng ngủ gần bằng nhau, bể nước hình tròn, bao chung quanh là đá hoa cương màu xám, mái nhà và cửa sổ đều bịt kín một tầng hơi nước.
Hai người mới từ ngoài trời rét lạnh tiến vào, nhìn thấy bể tắm nước nóng bốc hơi nghi ngút này, không thể không rục rịch.
Diệp Xuyên nhanh chóng cởi quần áo, ùm một cái nhảy vào bể nước ấm, nhất thời thoải mái la to lên.
Đơn giản trầm cả người vào trong làn nước ấm.
Đang định bơi đến ghế đá bên cạnh ao để ngồi ngâm chân, thì cảm thấy nước phía sau bắt đầu gợn sóng, giây tiếp theo đã bị người kéo vào trong lòng.
Diệp Xuyên từ trong nước đứng thẳng dậy, vừa thở phì phò vừa vuốt nước trên mặt, “A, a, một nơi thoải mái như vậy, tại sao đến giờ mình mới phát hiện ra.”
Bàn tay của Hắc Lục sờ tới sờ lui từ ngực đến bụng của cậu, rồi chậm rãi trượt xuống phía dưới, “Để tôi giúp em thoải mái hơn nữa nhé.”
Diệp Xuyên thả lỏng dựa vào trong lồng ngực của hắn, cười hỏi, “Ở trong nước sao?”
Hắc Lục hôn lên vành tai cậu, “Không được sao?”
Diệp Xuyên bị hắn làm cho hơi nhột, rụt cổ lại khẽ cười.
Phía sau lưng Hắc Lục kề sát vào, chỉ một biến hóa rất nhỏ trên thân thể của hắn cậu cũng có thể cảm giác được, đương nhiên hiểu được hắn đang muốn gì.
Diệp Xuyên nghiêng đầu hôn lên môi, vòng tay ra phía sau vuốt ve.
Dáng người Hắc Lục hơi gầy, cơ bụng tám múi cực đẹp, khi sờ xúc cảm rõ ràng.
Diệp Xuyên nghe thấy hơi thở của người đàn ông phía sau dần trở nên nặng nề, không khỏi động tình, bỗng nhiên rất muốn xoay người lại nhìn kĩ bộ dáng hiện tại của hắn.
Thân thể cậu vừa động, một tay Hắc Lục liền xoa nắn tiểu huynh đệ của Diệp Xuyên đang dần lên tinh thần, tay kia giữ eo để cậu chống tay lên thành bể.
Hắc Lục hôn lên tấm lưng trần trụi bóng loáng của cậu, hơi thở nóng rực làm làn da ở lưng của Diệp Xuyên run lên.
Lập tức liền cảm thấy một ngón tay tiến vào dò xét.
Mỗi một chuyển động của ngón tay, cũng khiến nước ấm theo đó mà tiến vào, kích thích khác thường làm cho Diệp Xuyên không tự chủ được rên rỉ ra tiếng.
Hắc Lục rút ngón tay ra giữ chặt eo cậu, đem của mình từng chút một đi vào.
Trong bể hơi nóng bốc lên, Diệp Xuyên có chút khó thở.
Hắc Lục chậm rãi động đậy, còn cúi xuống hôn lên vai và gáy của cậu.
Diệp Xuyên khẽ rên rỉ, không tự chủ được xoay qua tìm bờ môi của hắn.
Môi lưỡi quấn quýt từ ôn nhu dần trở nên cuồng loạn, Hắc Lục không nhẫn nại được nữa, giữ chặt eo của cậu mãnh liệt thúc vào.
Trước mắt Diệp Xuyên biến thành màu đen, hồn phách phảng phất như bị người đàn ông phía sau đâm nát.
Khoái cảm từ eo đang bay lên, giống như thủy triều nhanh chóng áp đảo cậu.
Diệp Xuyên thần trí mơ màng, tứ chi bủn rủn, thấy mình giống như búp bê vải bị hắn ôm lên, ngồi khóa ở trên người hắn.
Ánh mắt Hắc Lục mê loạn, đôi môi không có chủ định cứ hôn lên cổ của cậu, như đang muốn dùng hết khí lực đem cậu tiến nhập vào cơ thể của chính mình.
Đây là tư thế Diệp Xuyên thích nhất, có thể ôm, còn có thể nhìn được rõ ràng biểu tình mất hồn vì dục vọng trên khuôn mặt hắn.
Một loại cảm giác thỏa mãn như khắc sâu vào trong tâm khảm, đối với Diệp Xuyên mà nói, còn kích thích tình dục hơn bất cứ ngôn ngữ hay động tác nào khác.
Cảm giác hạnh phúc như đang nở căng trong lòng Diệp Xuyên.
Người đàn ông này, càng đến gần, lại càng không muốn rời xa, một lòng phải giữ chặt trong tay.
“Của em.”
Diệp Xuyên mê muội vươn tay vuốt ve hai má thon gầy của hắn, “Hắc Dực, anh là của em.”
Hắc Lục cảm thấy như có một dòng điện trong phút chốc xẹt qua tim.
Những lời này tựa như que diêm ném vào trong phòng kín tràn ngập khí ga, oanh một tiếng liền dậy lửa đầy trời, khiến cho chút thanh tỉnh cuối cùng của hắn đều bị thiêu đốt không còn dấu vết.
Cảm giác cơ khát chiếm thế thượng phong, thúc giục, bức bách, làm hắn không tự chủ được gia tăng tốc độ va chạm.
Diệp Xuyên cảm giác như mình bị phân thành từng mảnh nhỏ, rên rỉ không ngừng.
Hắc Lục nghĩ mình sắp điên rồi.
Hắn ôm Diệp Xuyên lần lượt tiến vào nơi sâu nhất trong thân thể cậu, nhưng làm thế nào cũng không thể cảm thấy thoả mãn.
Dường như trong con người hắn đang giam cầm một con thú cuồng bạo, không ngừng gào thét va chạm, rồi chỉ một giây sau đó sẽ đem nhà giam kia biến thành tro bụi.
Cánh tay bủn rủn cơ hồ không ngừng nắm chặt bả vai Hắc Lục, trong cơn lốc va chạm ngày càng mãnh liệt, Diệp Xuyên thất thần hét to, tình triều mãnh liệt rốt cục đưa cậu lên đỉnh.
Thân thể run rẩy, nơi đó co rút lại kích thích Hắc Lục, vì thế sau khi trừu sáp vài cái hắn cũng bắn ra.
Hoan ái gần như thô bạo, như thể niềm vui say sưa tràn trề xâm nhập đến tận linh hồn.
Cảm giác mê muội kéo dài thật lâu không tiêu tan, hai người ôm nhau dựa lưng vào thành bể, không ai muốn động đậy một chút nào.
Diệp Xuyên từ từ nhắm hai mắt lại in lên môi Hắc Lục vô số những nụ hôn khẽ, thân thể mặc dù mệt mỏi đến ngay cả ngón tay cũng lười nhúc nhích, trong lòng lại có cảm giác thoả mãn không thể dùng lời nói mà hình dung được, hạnh phúc đến nỗi như muốn bay lên.
Mãi đến khi Hắc Lục ôm cậu ra khỏi bể, Diệp Xuyên mới mơ mơ màng màng nhớ được cảm xúc tốt đẹp như vậy cần phải nói ra để chia sẻ cùng hắn.
“Hắc Dực.”
Diệp Xuyên ôm cổ, mềm mại hôn lên cằm hắn một cái, “Em thật sự yêu anh muốn chết.”
Hắc Lục nhỏ giọng cười, “Tôi cũng có cảm giác như em vậy.”
“Anh là của em.”
Hắc Lục cúi xuống hôn lên môi cậu, “Ừ, là của riêng em.”
“Không được đổi ý.”
“Không đâu.”
Hắc Lục nở nụ cười, “Nói rất hay.
Không ai được phép đổi ý.”
Nguyên bản trong kế hoạch là đến nhà hàng ăn cơm chiều, nhưng hai người nỗ lực cả một buổi chiều nên chẳng còn khí lực nữa, đành phải gọi điện thoại kêu phục vụ đem cơm lên tận phòng.
Nghe người phục vụ nói trong nhà hàng của tòa nhà phía trước có một đám học sinh đang ăn cơm, trong lòng Diệp Xuyên có bao nhiêu là tiếc nuối.
Đám nhóc choai choai này không có khả năng ban ngày ban mặt mà ở lì trong khách sạn được, núi rừng, thôn trang, vườn trái cây, nơi này có nhiều điều hấp dẫn thu hút sự chú ý của bọn họ, nếu muốn tạo ra một cuộc gặp gỡ bất ngờ, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp vào bữa cơm chiều mà thôi.
Tròng mắt Diệp Xuyên vòng vo chuyển.
Nghe nói đêm trừ tịch sẽ có tiệc tối và đốt lửa trại, hẳn cũng là một cơ hội không tồi.
“Món này khá ngon, ăn nhiều một chút.”
Hắc Lục múc canh gà cho cậu.
Trong tô canh bỏ thêm một loại nấm lạ, nghe nói là đặc sản trên núi, ở những địa phương khác không có.
“Phải chi đến nhà hàng ăn thì hay rồi.”
Diệp Xuyên vẫn còn nghĩ về chuyện của Hắc Nhất Bằng.
“Chúng nó cũng không phải đi vào ngày mai mà.”
Hắc Lục an ủi, “Sắp tới lễ mừng năm mới, bọn họ sẽ không về ngay đâu.
Vẫn còn cơ hội.”
“Sao có thể ngồi chờ cơ hội tự xuất hiện chứ.”
Diệp Xuyên đối với cách nói này không cho là đúng, “Chúng ta phải chủ động tạo ra cơ hội.”
Hắc Lục nghiêng qua nhẹ nhàng cắn một cái lên môi cậu, “Ví dụ như?”
“Tỷ như.
.”
Diệp Xuyên bất mãn cắn ngược lại, hàm hàm hồ hồ nói: “Tỷ như chúng ta cấu kết trước với một vài thành viên trong nhóm.”
“Sao?”
Hắc Lục ra vẻ lơ đãng hỏi, “Làm thế nào mà cấu kết được?”
“Cụ thể hơn là.”
Diệp Xuyên xòe đầu ngón tay tính cho hắn nghe, “Tỷ như lúc đi đường không cẩn thận đụng trúng nè, hoặc là giẫm phải chân, hay cầm ly nước không cẩn thận làm đổ vào người.
.”
Hắc Lục híp mắt lại, “Sao có nhiều kinh nghiệm vậy?”
Diệp Xuyên hậu tri hậu giác phát hiện giọng điệu và biểu tình của người đàn ông ngồi bên phía đối diện của bàn ăn có vẻ không được thích hợp, “A, cái đó, kỳ thật em.
Kỳ thật đây đều là kiến thức trong sách vở.
.”
“Trong sách sao?”
“Phải, là trong sách.”
Diệp Xuyên kiên định gật đầu.
Nhất định phải nói là trong sách a, nếu không đại dã lang ngồi đối diện sẽ nổi giận.
Lần đầu tiên trong cuộc đời được hưởng tuần trăng mật, dù thế nào cũng không thể lưu lại nỗi ám ảnh được.
Diệp Xuyên đang vắt óc tìm cách thanh minh rằng mình là người cẩn thận có một trái tim thuần khiết, Hắc Lục đã bất động thanh sắc bỏ qua đề tài này, “Chúng ta tới đây cũng không phải hoàn toàn vì Hắc Nhất Bằng, tối nay ngủ sớm một chút, ngày mai tôi dẫn em đi leo núi.”
Diệp Xuyên lập tức cao hứng, “Hay quá.”
Tuy rằng Hắc Lục nói tới nơi này không phải vì Hắc Nhất Bằng, nhưng mà Diệp Xuyên thấy, chuyện về Hắc Nhất Bằng vẫn phải xếp trên việc du sơn ngoạn thủy.
Hắc Lục đã vì mình làm rất nhiều thứ, Diệp Xuyên nghĩ mình cũng phải vì người yêu làm một chút gì đó.