Trước khi tan tầm, Diệp Xuyên mua một phần bánh trứng trái cây, do dự trong chốc lát, lại lấy thêm một phần tiramisu, một bánh pudding caramen.
Bánh trái cây là cho Diệp Thời Phi, tiramisu là của Kiều Mẫn.
Tuy rằng cô suốt ngày chỉ lo giảm cân làm đẹp, nhưng giống như đa số phụ nữ khác, đối với đồ ngọt vốn không có định lực miễn dịch.
Diệp Xuyên tuy rằng rất ít khi tự mua cái gì về nhà, nhưng mỗi lần cậu làm như vậy, Kiều Mẫn và Diệp Ninh Đức rất vui.
Diệp Xuyên xách túi bánh ra khỏi tòa nhà Hải Thiên, theo lối dành cho người đi bộ mới vừa được vài bước, một chiếc xe thể thao đa dụng từ phía sau chạy tới, chầm chậm đậu gần bên cậu.
Diệp Xuyên vô thức liếc mắt một cái, vừa nhìn thoáng qua, cậu cảm thấy chiếc xe và cả người điều khiển đều thực quen mắt.
“Lý Hành Tung?”
Diệp Xuyên sửng sốt, trong lòng tràn đầy cảm giác khó hiểu, “Sao anh lại ở đây? Anh hai tôi đâu?”
“Sao anh lại không thể ở đây?”
Lý Hành Tung có chút không hài lòng đối với phản ứng của cậu.
“Anh hai tôi đâu?”
Diệp Xuyên vẫn cảm thấy không quen mắt, người này luôn cùng Diệp Thời Phi như hình với bóng, bây giờ sao lại một mình một người xuất hiện ở nơi đây? “Cậu ấy còn ở nhà.”
Vẻ hờn giận trên mặt Lý Hành Tung tăng thêm một chút, “Anh có chút chuyện cần ra ngoài, Thời Phi nói em buổi tối về nhà ăn cơm, nên anh tiện đường đến đón.”
A!
Có thần tiên nào đến nói cho mình biết, Lý Hành Tung đang làm cái gì vậy, cư nhiên lái xe tới đón mình? Nếu nhớ không lầm, trước đây hắn đối với mình hẳn là có thể trốn thì sẽ đi rất xa.
Ngay cả số điện thoại, cũng là do mình bám dai như đỉa mới có được.
Nội tâm Diệp Xuyên lại bắt đầu phiền não.
Đút tay vào túi quần lục lọi một hồi, lôi ra một hộp thuốc lá không.
Diệp Xuyên vò cái hộp rỗng thành một cục ném vào thùng rác bên cạnh, xoay người đi ngang qua chỗ bán báo ngay giao lộ.
Những cái kiot nhỏ kiểu này ngoài bán báo chí, bình thường đều bán thêm một ít đồ uống và thuốc lá.
Diệp Xuyên mua một gói Bạch Sa, lục tìm bật lửa đốt cho mình một điếu.
“Nhìn không ra, em nghiện thuốc lá cũng nặng a.”
Diệp Xuyên không cần quay đầu nhìn cũng biết Lý Hành Tung lái xe đi theo tới đây.
Cậu lười giải thích với hắn rằng mình hút thuốc cũng không nhiều, chỉ là nhìn thấy hắn cho nên phiền lòng.
“Lên xe đi.”
Lý Hành Tung mở cánh cửa bên ghế phó lái ra.
Diệp Xuyên không hề cử động.
“Anh nói này.”
Lý Hành Tung nhìn cậu, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên, “Anh có làm điều gì xúc phạm đến em hay không?”
“Không có.”
Mắt Diệp Xuyên quét nhanh liếc hắn một cái.
Vẻ mặt Lý Hành Tung thoạt nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, làm cho người ta phiền lòng, nhưng khi nghiêm chỉnh Lý Hành Tung lại có chút.
nguy hiểm.
“Vậy tại sao mỗi lần nhìn thấy anh em đều như vậy.
như vậy.
”
Lý Hành Tung nhíu mày, “Cứ như là chúng ta có thù vậy.”
Diệp Xuyên nghiêng đầu phà ra một hơi khói thuốc, khi quay đầu lại trên mặt mang theo nét cười nhợt nhạt, “Lý ca, anh hiểu lầm rồi.”
Mày của Lý Hành Tung nhăn càng sâu, “Nói rõ ràng đi!”
Diệp Xuyên thật vất vả mới ép mình nặn ra được một nụ cười, trong nháy mắt lại mất đi, cả người một lần nữa trở nên thiếu kiên nhẫn, “Ông đây có bệnh tâm thần, thấy người lạ liền khó chịu.
Được chưa?!”
Lý Hành Tung đột nhiên ngẩn ra, ngay lập tức nhớ tới Diệp Thời Phi từng nói: Thời điểm thằng nhóc này mới tới nhà của tớ có chứng tự bế, qua hơn hai tháng mới bắt đầu nói chuyện.
Cả tâm hồn lẫn thể xác của Diệp Xuyên đều quá mệt mỏi, cố không nhìn xem hắn có phản ứng gì, xách theo gói to đi về phía trước.
Cách đó không xa chính là trạm xe bus, đến trường đại học gần đấy đổi một lần xe là có thể về đến Diệp gia.
Tổng cộng đi qua cũng khoảng mười trạm, nếu thuận lợi không đến bốn mươi phút có thể về nhà, cậu căn bản không cần ngồi xe của Lý Hành Tung.
Lý Hành Tung lái xe đuổi theo, “Tiểu Xuyên, lên xe đi.”
Diệp Xuyên vẫn cứ cúi đầu mà đi, làm bộ như mình không nghe.
Cậu biết lúc mình đối mặt với người này, trong lòng cảm thấy tức giận là rất vô lý.
Hắn ta hoàn toàn không có tội, thậm chí còn không biết lý do vì sao mình bị chán ghét.
Nhưng là, cậu không muốn thấy người này.
Vết thương lòng vẫn còn đau nhức, chúng chồng chất lên nhau, mặc dù mặt ngoài đã kết vảy, nhưng bên trong vẫn âm thầm rỉ máu.
Vô ý đụng phải cảm giác đau không thể chịu đựng.
Làm sao cậu có thể để cho tất cả sự việc này lại một lần nữa xảy ra? “Lên xe đi.”
Thanh âm Lý Hành Tung khó có được ôn hòa hẳn lên, “Dù sao anh cũng tới đây rồi, đâu thể để cho em đi xe công cộng được.
Nếu em không muốn thấy người lạ, thì anh sẽ không mở miệng là được.
Em ngồi ở băng sau nghỉ ngơi một lát đi, coi anh như tài xế của Diệp gia là được rồi.”
Hai tay Diệp Xuyên nắm thật chặt, cảm thấy chính mình đang muốn đánh người.
Không biết khi cho người kia một đấm, đau đớn trong lòng có thể bớt đi vài phần hay không? Một chiếc xe bus trờ tới rồi đậu cạnh đấy, Diệp Xuyên cố không để ý tới hắn, từ lối đi bộ chạy theo xe.
Người bán vé nhìn thấy cậu qua cửa sổ, lớn tiếng kêu: “Nhanh lên, nhanh lên.”
Diệp Xuyên thở hồng hộc lách lên xe, hai cánh cửa đóng lại cọ vào lưng.
Diệp Xuyên tựa vào lan can thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu không biết Lý Hành Tung đã đi hay chưa.
Cậu chẳng quan tâm điều này.
Diệp Xuyên chỉ biết là ngày mai bọn họ sẽ rời đi, hai tuần sau sẽ từ Vân Nam bay thẳng đến B thị.
Cậu và người kia, vốn là nên giống như chữ X kinh điển, mặc dù ở một thời khắc nào đó có thể giao nhau, nhưng đến cuối cùng mỗi người sẽ phải đi theo đúng đường ray vận mệnh của riêng mình, càng chạy lại càng xa nhau.
Chỉ cần qua đêm nay là được rồi, Diệp Xuyên thầm nghĩ như vậy.
Lúc ăn cơm chiều, Diệp Xuyên trầm mặc dị thường.
Trả lời các câu hỏi của tất cả mọi người chỉ có mấy từ “Vâng”, “Không”, “Cháu biết rồi”
qua lại, câu nói dài nhất là: “Cháu ăn no rồi, lên lầu làm bài tập.
Mọi người ăn ngon miệng.”
Biểu hiện như vậy của cậu, người trong Diệp gia nhìn đã quen mắt, chỉ có Lý Hành Tung là thường liếc trộm cậu.
Diệp Xuyên phỏng chừng hắn đang thật sự nghi ngờ có phải mình bị tâm thần hay không.
Như vậy cũng tốt, ai nấy đều biết không nên chọc ghẹo người bệnh tâm thần, Lý Hành Tung hẳn là phải vội vàng tránh xa mình rồi.
Mặt khác, thái độ của mình đối với hắn quá mức cứng nhắc, khó tránh khỏi người khác sinh nghi, bệnh án này chính là chiêu bài quý giá có thể giải thích cho tất cả.
Vô luận có làm ra hành động quá đáng đến thế nào, thì bệnh nhân tâm thần cũng không cần kiếm cớ, hoặc là nói thứ bệnh này tự nó đã là lý do quá hoàn hảo rồi.
Trong lòng không yên, làm sao mà học cho vào, trời vẫn còn sớm thì Diệp Xuyên đã lên giường.
Nhưng nằm trong bóng tối lại không có cách nào ngủ được.
Diệp Xuyên bị suy nhược thần kinh nhẹ, không chịu nổi tiếng ồn, mặc dù là vào buổi tối mùa hè nóng bức, khi ngủ cậu cũng sẽ không mở quạt hoặc máy điều hòa.
Bởi vậy phải mở cửa sổ ra, nhưng nếu vậy thì lại sẽ có các loại tạp âm khác truyền vào: Âm thanh TV ở dưới lầu vọng lên, tiếng côn trùng kêu vang trong bụi cỏ, thanh âm của bức màn bị gió đêm thổi va đập.
Rất ồn ào.
Nệm ở dưới thân thật nóng bức, Diệp Xuyên lăn lộn rồi trốn vào một góc của chiếc giường lớn.
Cửa sổ mở ra, ánh sáng của đêm trăng tròn chiếu rọi trên sàn nhà, ánh trăng như nước.
Diệp Xuyên nhớ có người từng nói, những lúc trăng tròn, bệnh nhân tâm thần thường khó chịu bất an.
Tựa như chính mình hiện tại.
Cậu nghe thấy thanh âm nói nói cười cười từ căn phòng cách vách, giọng Diệp Thời Phi trong trẻo xen lẫn với tiếng nói nhẹ nhàng thâm trầm của Lý Hành Tung, giống như rất nhiều năm trước cũng vào những đêm không ngủ này, lắng nghe phòng bên kia truyền đến thanh âm cười nói, luôn kiềm lòng không được mà phỏng đoán nội dung câu chuyện của bọn họ.
Hai người luôn đi cùng nhau.
Thậm chí ngày nghỉ cũng có thể tìm được lý do cần cùng nhau xử lý công việc.
Khi đó, Diệp Xuyên luôn an ủi chính mình rằng: Giữa hai người là mối quan hệ đồng nghiệp bình thường, là sự phối hợp đặc biệt ăn ý trong làm ăn.
Giống như không dám thừa nhận những biểu hiện này nọ mà chính mắt mình nhìn thấy, xem chúng thật sự không tồn tại.
Đến độ tuổi này rồi, nói ngây thơ nghe thật nực cười.
Phải gọi là ngu xuẩn đi.
Bị chính chấp niệm của mình che mờ hai mắt, tự mình nghĩ như vậy rồi nguyện ý tin tưởng vào điều đó.
Mãi cho đến khi sự thật rốt cuộc không thể giấu diếm được nữa.
Diệp Xuyên nằm dưới bầu trời sao của đêm mùa hè, chỉnh đốn lại đầu óc, trí nhớ mông lung vừa như là thực lại giống trong mơ.
Trằn trọc cả đêm, xuất hiện ở trong đầu đều là dấu vết của những hình ảnh ở nơi sâu nhất trong trí nhớ: Cậu mặc tạp dề đứng làm điểm tâm, Lý Hành Tung với ánh mắt buồn ngủ mông lung từ phía sau lưng choàng tay ôm lấy; Hay trong khoảng thời gian chờ đèn xanh, Lý Hành Tung ngồi bên ghế lái nghiêng người qua ôn nhu hôn môi cậu.
Mở mắt ra trong ánh nắng sớm ban mai, khóe mắt đột nhiên ẩm ướt.
Diệp Xuyên cảm thấy mình thật sự sắp phát điên rồi.
Trước khi tan tầm, Diệp Xuyên mua một phần bánh trứng trái cây, do dự trong chốc lát, lại lấy thêm một phần tiramisu, một bánh pudding caramen.
Bánh trái cây là cho Diệp Thời Phi, tiramisu là của Kiều Mẫn.
Tuy rằng cô suốt ngày chỉ lo giảm cân làm đẹp, nhưng giống như đa số phụ nữ khác, đối với đồ ngọt vốn không có định lực miễn dịch.
Diệp Xuyên tuy rằng rất ít khi tự mua cái gì về nhà, nhưng mỗi lần cậu làm như vậy, Kiều Mẫn và Diệp Ninh Đức rất vui.
Diệp Xuyên xách túi bánh ra khỏi tòa nhà Hải Thiên, theo lối dành cho người đi bộ mới vừa được vài bước, một chiếc xe thể thao đa dụng từ phía sau chạy tới, chầm chậm đậu gần bên cậu.
Diệp Xuyên vô thức liếc mắt một cái, vừa nhìn thoáng qua, cậu cảm thấy chiếc xe và cả người điều khiển đều thực quen mắt.
“Lý Hành Tung?”
Diệp Xuyên sửng sốt, trong lòng tràn đầy cảm giác khó hiểu, “Sao anh lại ở đây? Anh hai tôi đâu?”
“Sao anh lại không thể ở đây?”
Lý Hành Tung có chút không hài lòng đối với phản ứng của cậu.
“Anh hai tôi đâu?”
Diệp Xuyên vẫn cảm thấy không quen mắt, người này luôn cùng Diệp Thời Phi như hình với bóng, bây giờ sao lại một mình một người xuất hiện ở nơi đây? “Cậu ấy còn ở nhà.”
Vẻ hờn giận trên mặt Lý Hành Tung tăng thêm một chút, “Anh có chút chuyện cần ra ngoài, Thời Phi nói em buổi tối về nhà ăn cơm, nên anh tiện đường đến đón.”
A!
Có thần tiên nào đến nói cho mình biết, Lý Hành Tung đang làm cái gì vậy, cư nhiên lái xe tới đón mình? Nếu nhớ không lầm, trước đây hắn đối với mình hẳn là có thể trốn thì sẽ đi rất xa.
Ngay cả số điện thoại, cũng là do mình bám dai như đỉa mới có được.
Nội tâm Diệp Xuyên lại bắt đầu phiền não.
Đút tay vào túi quần lục lọi một hồi, lôi ra một hộp thuốc lá không.
Diệp Xuyên vò cái hộp rỗng thành một cục ném vào thùng rác bên cạnh, xoay người đi ngang qua chỗ bán báo ngay giao lộ.
Những cái kiot nhỏ kiểu này ngoài bán báo chí, bình thường đều bán thêm một ít đồ uống và thuốc lá.
Diệp Xuyên mua một gói Bạch Sa, lục tìm bật lửa đốt cho mình một điếu.
“Nhìn không ra, em nghiện thuốc lá cũng nặng a.”
Diệp Xuyên không cần quay đầu nhìn cũng biết Lý Hành Tung lái xe đi theo tới đây.
Cậu lười giải thích với hắn rằng mình hút thuốc cũng không nhiều, chỉ là nhìn thấy hắn cho nên phiền lòng.
“Lên xe đi.”
Lý Hành Tung mở cánh cửa bên ghế phó lái ra.
Diệp Xuyên không hề cử động.
“Anh nói này.”
Lý Hành Tung nhìn cậu, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên, “Anh có làm điều gì xúc phạm đến em hay không?”
“Không có.”
Mắt Diệp Xuyên quét nhanh liếc hắn một cái.
Vẻ mặt Lý Hành Tung thoạt nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, làm cho người ta phiền lòng, nhưng khi nghiêm chỉnh Lý Hành Tung lại có chút.
nguy hiểm.
“Vậy tại sao mỗi lần nhìn thấy anh em đều như vậy.
như vậy.
”
Lý Hành Tung nhíu mày, “Cứ như là chúng ta có thù vậy.”
Diệp Xuyên nghiêng đầu phà ra một hơi khói thuốc, khi quay đầu lại trên mặt mang theo nét cười nhợt nhạt, “Lý ca, anh hiểu lầm rồi.”
Mày của Lý Hành Tung nhăn càng sâu, “Nói rõ ràng đi!”
Diệp Xuyên thật vất vả mới ép mình nặn ra được một nụ cười, trong nháy mắt lại mất đi, cả người một lần nữa trở nên thiếu kiên nhẫn, “Ông đây có bệnh tâm thần, thấy người lạ liền khó chịu.
Được chưa?!”
Lý Hành Tung đột nhiên ngẩn ra, ngay lập tức nhớ tới Diệp Thời Phi từng nói: Thời điểm thằng nhóc này mới tới nhà của tớ có chứng tự bế, qua hơn hai tháng mới bắt đầu nói chuyện.
Cả tâm hồn lẫn thể xác của Diệp Xuyên đều quá mệt mỏi, cố không nhìn xem hắn có phản ứng gì, xách theo gói to đi về phía trước.
Cách đó không xa chính là trạm xe bus, đến trường đại học gần đấy đổi một lần xe là có thể về đến Diệp gia.
Tổng cộng đi qua cũng khoảng mười trạm, nếu thuận lợi không đến bốn mươi phút có thể về nhà, cậu căn bản không cần ngồi xe của Lý Hành Tung.
Lý Hành Tung lái xe đuổi theo, “Tiểu Xuyên, lên xe đi.”
Diệp Xuyên vẫn cứ cúi đầu mà đi, làm bộ như mình không nghe.
Cậu biết lúc mình đối mặt với người này, trong lòng cảm thấy tức giận là rất vô lý.
Hắn ta hoàn toàn không có tội, thậm chí còn không biết lý do vì sao mình bị chán ghét.
Nhưng là, cậu không muốn thấy người này.
Vết thương lòng vẫn còn đau nhức, chúng chồng chất lên nhau, mặc dù mặt ngoài đã kết vảy, nhưng bên trong vẫn âm thầm rỉ máu.
Vô ý đụng phải cảm giác đau không thể chịu đựng.
Làm sao cậu có thể để cho tất cả sự việc này lại một lần nữa xảy ra? “Lên xe đi.”
Thanh âm Lý Hành Tung khó có được ôn hòa hẳn lên, “Dù sao anh cũng tới đây rồi, đâu thể để cho em đi xe công cộng được.
Nếu em không muốn thấy người lạ, thì anh sẽ không mở miệng là được.
Em ngồi ở băng sau nghỉ ngơi một lát đi, coi anh như tài xế của Diệp gia là được rồi.”
Hai tay Diệp Xuyên nắm thật chặt, cảm thấy chính mình đang muốn đánh người.
Không biết khi cho người kia một đấm, đau đớn trong lòng có thể bớt đi vài phần hay không? Một chiếc xe bus trờ tới rồi đậu cạnh đấy, Diệp Xuyên cố không để ý tới hắn, từ lối đi bộ chạy theo xe.
Người bán vé nhìn thấy cậu qua cửa sổ, lớn tiếng kêu: “Nhanh lên, nhanh lên.”
Diệp Xuyên thở hồng hộc lách lên xe, hai cánh cửa đóng lại cọ vào lưng.
Diệp Xuyên tựa vào lan can thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu không biết Lý Hành Tung đã đi hay chưa.
Cậu chẳng quan tâm điều này.
Diệp Xuyên chỉ biết là ngày mai bọn họ sẽ rời đi, hai tuần sau sẽ từ Vân Nam bay thẳng đến B thị.
Cậu và người kia, vốn là nên giống như chữ X kinh điển, mặc dù ở một thời khắc nào đó có thể giao nhau, nhưng đến cuối cùng mỗi người sẽ phải đi theo đúng đường ray vận mệnh của riêng mình, càng chạy lại càng xa nhau.
Chỉ cần qua đêm nay là được rồi, Diệp Xuyên thầm nghĩ như vậy.
Lúc ăn cơm chiều, Diệp Xuyên trầm mặc dị thường.
Trả lời các câu hỏi của tất cả mọi người chỉ có mấy từ “Vâng”, “Không”, “Cháu biết rồi”
qua lại, câu nói dài nhất là: “Cháu ăn no rồi, lên lầu làm bài tập.
Mọi người ăn ngon miệng.”
Biểu hiện như vậy của cậu, người trong Diệp gia nhìn đã quen mắt, chỉ có Lý Hành Tung là thường liếc trộm cậu.
Diệp Xuyên phỏng chừng hắn đang thật sự nghi ngờ có phải mình bị tâm thần hay không.
Như vậy cũng tốt, ai nấy đều biết không nên chọc ghẹo người bệnh tâm thần, Lý Hành Tung hẳn là phải vội vàng tránh xa mình rồi.
Mặt khác, thái độ của mình đối với hắn quá mức cứng nhắc, khó tránh khỏi người khác sinh nghi, bệnh án này chính là chiêu bài quý giá có thể giải thích cho tất cả.
Vô luận có làm ra hành động quá đáng đến thế nào, thì bệnh nhân tâm thần cũng không cần kiếm cớ, hoặc là nói thứ bệnh này tự nó đã là lý do quá hoàn hảo rồi.
Trong lòng không yên, làm sao mà học cho vào, trời vẫn còn sớm thì Diệp Xuyên đã lên giường.
Nhưng nằm trong bóng tối lại không có cách nào ngủ được.
Diệp Xuyên bị suy nhược thần kinh nhẹ, không chịu nổi tiếng ồn, mặc dù là vào buổi tối mùa hè nóng bức, khi ngủ cậu cũng sẽ không mở quạt hoặc máy điều hòa.
Bởi vậy phải mở cửa sổ ra, nhưng nếu vậy thì lại sẽ có các loại tạp âm khác truyền vào: Âm thanh TV ở dưới lầu vọng lên, tiếng côn trùng kêu vang trong bụi cỏ, thanh âm của bức màn bị gió đêm thổi va đập.
Rất ồn ào.
Nệm ở dưới thân thật nóng bức, Diệp Xuyên lăn lộn rồi trốn vào một góc của chiếc giường lớn.
Cửa sổ mở ra, ánh sáng của đêm trăng tròn chiếu rọi trên sàn nhà, ánh trăng như nước.
Diệp Xuyên nhớ có người từng nói, những lúc trăng tròn, bệnh nhân tâm thần thường khó chịu bất an.
Tựa như chính mình hiện tại.
Cậu nghe thấy thanh âm nói nói cười cười từ căn phòng cách vách, giọng Diệp Thời Phi trong trẻo xen lẫn với tiếng nói nhẹ nhàng thâm trầm của Lý Hành Tung, giống như rất nhiều năm trước cũng vào những đêm không ngủ này, lắng nghe phòng bên kia truyền đến thanh âm cười nói, luôn kiềm lòng không được mà phỏng đoán nội dung câu chuyện của bọn họ.
Hai người luôn đi cùng nhau.
Thậm chí ngày nghỉ cũng có thể tìm được lý do cần cùng nhau xử lý công việc.
Khi đó, Diệp Xuyên luôn an ủi chính mình rằng: Giữa hai người là mối quan hệ đồng nghiệp bình thường, là sự phối hợp đặc biệt ăn ý trong làm ăn.
Giống như không dám thừa nhận những biểu hiện này nọ mà chính mắt mình nhìn thấy, xem chúng thật sự không tồn tại.
Đến độ tuổi này rồi, nói ngây thơ nghe thật nực cười.
Phải gọi là ngu xuẩn đi.
Bị chính chấp niệm của mình che mờ hai mắt, tự mình nghĩ như vậy rồi nguyện ý tin tưởng vào điều đó.
Mãi cho đến khi sự thật rốt cuộc không thể giấu diếm được nữa.
Diệp Xuyên nằm dưới bầu trời sao của đêm mùa hè, chỉnh đốn lại đầu óc, trí nhớ mông lung vừa như là thực lại giống trong mơ.
Trằn trọc cả đêm, xuất hiện ở trong đầu đều là dấu vết của những hình ảnh ở nơi sâu nhất trong trí nhớ: Cậu mặc tạp dề đứng làm điểm tâm, Lý Hành Tung với ánh mắt buồn ngủ mông lung từ phía sau lưng choàng tay ôm lấy; Hay trong khoảng thời gian chờ đèn xanh, Lý Hành Tung ngồi bên ghế lái nghiêng người qua ôn nhu hôn môi cậu.
Mở mắt ra trong ánh nắng sớm ban mai, khóe mắt đột nhiên ẩm ướt.
Diệp Xuyên cảm thấy mình thật sự sắp phát điên rồi.