Tôi dành cả một ngày tiếp theo ở ngoài biển cùng Cam. Chúng tôi đã có một buổi pic-nic nho nhỏ. Cam làm món bánh kẹp rau từ quả bơ, rau mầm, bánh mỳ và mayonnaise tự chế của cô Susannah. Tôi cũng không ngờ là bánh kẹp rau thôi mà có thể ngon đến thế. Chúng tôi ngồi ở dưới biển hàng giờ đồng hồ liền. Cứ mỗi lần sóng biển đánh tới là cả hai đứa lại hét lên inh ỏi và cười sằng sặc khi bị sóng và nước biển nhấn chìm. Mắt tôi cay xè bởi nước biển mặn chát còn da thì ran rát vì cọ vào cát quá nhiều. Tôi có cảm giác toàn thân như vừa được trát một lớp kem tẩy da chết hiệu St.Ives của mẹ ý. Thích ơi là thích!
Sau đó chúng tôi lên bờ nằm dài trên chiếc khăn tắm đã trải sẵn từ trước. Tôi rất thích nhúng mình xuống làn nước mát lạnh của đại dương cho tới khi cả người ướt nhẹp đi rồi chạy lên bờ giang tay chân trên cái khăn tắm, để mặc cho Mặt Trời “sấy khô” lớp cát trên người đi. Tôi có thể làm việc này cả ngày – đại dương, cát, đại dương, cát.
Tôi mang theo hoa quả dầm, không có gì tuyệt vời hơn khi được một cốc ăn hoa quả mát lạnh như thế này sau hàng giờ trầm mình dưới biển. “Mình cực mê hoa quả dầm,” tôi vừa nói vừa đưa tay bốc nốt miếng lê cuối cùng.
Cam nhanh tay nẫng mất từ tay tôi, “Mình cũng thế, và cậu đã ăn tới ba miếng rồi, mình mới chi có hai,” vừa nói Cam vừa hí hửng giơ miếng lê lên nhử.
“Cậu có ba giây để trả nó lại cho mình,” tôi cảnh cáo. “Mình không cần biết cậu ăn hai miếng hay là mình ăn hai mươi miếng. Đây là nhà của mình.”
Cam bật cười phá lên và tọng luôn cả miếng lê vào miệng nhai ngon lành. “Đây đâu phải nhà của cậu, đây là nhà của cô Susannah.”
“Cậu cứ làm như rành chuyện nhà người ta lắm ý. Đây là nhà của tất cả bọn mình,” tôi ngả người lại xuống cái khăn tắm. Tự dưng thấy khát kinh khủng, chắc tại món hoa quả dầm ngọt quá. Xoay người nhìn sang Cam, tôi đề nghị, “Cậu có thể quay lại nhà của bọn mình mang ít nước giải khát Kool-Aid ra đây không? Làm ơn điiii.”
“Mình chưa thấy ai trong một ngày mà ăn nhiều đường như cậu,” Cam lắc đầu nhìn tôi. “Đường trắng là rất hại cho sức khỏe đấy.”
“Hô hô, vậy sao còn cướp miếng lê cuối cùng với mình?” Tôi phản pháo lại.
“Mình chỉ không muốn bỏ phí thôi.” Cam đứng dậy phủi cát trên quần. “Mình sẽ mang nước ra cho cậu, nhưng không phải nước ngọt Kool-Aid.”
Tôi lè lưỡi trêu lại Cam, rồi gật đầu, “Sao cũng được, miễn là có cái gì đó uống. Mình đang khát chết rồi đây. Cậu đi nhanh lên đấy nhá.”
Nhưng cậu đã không hề quay trở lại ngay. Tôi cứ thế ngồi đợi ngoài biển hơn 40 phút mà vẫn chẳng thấy bóng dáng anh chàng đâu. Cuối cùng đành một mình ỳ ạch thu dọn đồ nghề (khăn tắm, kem dưỡng da, túi pic-nic và rác) quay trở lại căn nhà, vừa đi vừa thở nặng nhọc, mồ hôi vã ra như tắm không khác gì một con lạc đà ngoài sa mạc. Cậu ấy đang nằm bò ra trên sàn nhà trong phòng khách chơi điện tử với bọn con trai.
“Cám ơn vì đã không buồn quay lại với chai Kool-Aid của mình,” tôi ném phịch cái túi xuống đất.
Cam ngẩng mặt lên nhìn tôi đầy tội lỗi, “Ối! Xin lỗi cậu. Họ rủ mình chơi cùng một ván, và thế là…” giọng cậu ấy nhỏ dần đi.
“Đừng bao giờ xin lỗi,” anh Conrad giở giọng đàn anh ra khuyên.
“Đúng đấy, cậu là gì, nô lệ của cậu ấy chắc? Giờ cậu ấy còn sai cậu đi pha nước Kool-Aid cho nữa cơ á?” Jeremiah vừa nói vừa bấm điên cuồng vào cái bảng điều khiển. Cậu ấy quay đầu lại và nhe răng cười với tôi để chứng tỏ là mình chỉ đang nói đùa thôi, nhưng tôi đã không nhe răng cười lại với Jeremiah để cậu ấy hiểu được rằng tôi không thích đùa như thế.
Anh Conrad không nói thêm gì nữa và tôi thậm chí còn không thèm liếc về phía anh. Nhưng tôi có thể cảm nhận được là anh đang nhìn tôi. Ước gì anh đừng nhìn tôi như thế.
Tại sao ngay cả khi tôi có bạn của riêng mình rồi mà vẫn có cảm giác lạc lõng giữa bọn con trai thế này? Thật bất công! Tại sao Cam có thể tỏ ra vui mừng và cảm kích đến vậy khi được coi là một phần của hội? Ngày hôm nay đang vui tự dưng lại thành ra thế này.
“Mẹ mình và cô Susannah đâu rồi?” Tôi cấm cảu hỏi.
“Hai mẹ đi đấu đó.” Jeremiah trả lời bâng quơ. “Shopping?”
Mẹ tôi rất ghét shopping, nếu có đi chắc là bị cô Susannah ép đi thôi.
Tôi hậm hực bỏ vào trong bếp pha nước Kool-Aid uống. Anh Conrad đứng dậy đi theo tôi. Không cần phải quay đầu lại nhìn tôi cũng biết đó là anh.
Tôi lẳng lặng làm việc của mình, tự rót một cốc nước Kool-Aid vị nho ra cốc, vờ như không nhìn thấy anh đang đứng đó quan sát. “Em định cứ tiếp tục lờ anh đi như thế hả?” Cuối cùng anh cũng mở lời.
“Không,” tôi nói, “Anh muốn gì?”
Anh thờ dài, tiến lại gần chỗ tôi đang đứng: “Tại sao em lại thế?” Và rồi anh cúi xuống nhìn cốc nước trên tay tôi, càng lúc khoảng cách giữa hai chúng tôi càng được thu hẹp. “Anh có thể uống thử một ngụm không?”
Tôi đặt cốc nước lên bàn và quay người bỏ đi nhưng anh đã nắm lấy cổ tay tôi. Tôi nghĩ khi đó do quá bất ngờ nên tim tôi đã đập chệch đi mất một vài nhịp. Anh nói, “Thôi mà, Bells.”
Ngón tay của anh chạm vào da tôi rất mát, nhưng chẳng hiểu sao cả người tôi đột nhiên nóng bừng lên như phát sốt. Tôi giật mạnh tay ra khỏi tay anh. “Để em yên.”
“Tại sao em lại nổi nóng với anh?” Anh bối rối hỏi lại. Có một điểm rất hay ở anh Conrad mà không phải ai cũng nhận ra, đó là: Anh chỉ bối rối khi anh thực sự nóng lòng về một chuyện gì đó. Mà hiếm khi có điều gì có thể khiến anh Conrad bối rối, cho nên anh cũng rất hiếm khi nóng lòng về bất cứ chuyện gì. Hiển nhiên là anh chẳng bao giờ nóng lòng hay bối rối gì về tôi. Trong mắt anh, tôi mãi chỉ là cô em gái nhỏ của thằng bạn thân. Luôn luôn là vậy.
“Anh quan tâm à?” Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh.
“Có,” anh Conrad có vẻ cũng bất ngờ với chính câu trả lời của mình.
Vấn đề là bản thân tôi cũng không dám chắc về nhận định của mình nữa. Anh luôn biết cách khiến cho tâm hồn tôi rối loạn. Có khi mới phút trước còn đối xử tử tế với tôi, nhưng chỉ độ một phút sau đã có thể trở mặt lạnh te được rồi. Anh khiến tôi phải nhớ những thứ tôi không bao giờ muốn nhớ. Nhưng mọi chuyện giờ đã khác. Tình cảm giữa tôi và Cam đang tiến triển khá tốt. Vậy mà cứ mỗi khi bắt đầu hạ quyết tâm quên anh đi thì anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến ấy, hoặc nắm tay tôi xoay mòng mòng, hoặc gọi tôi là Bells và thế là mọi nỗ lực quên-anh-Conrad của tôi lại đổ xuống sông xuống biển hết.
“Sao anh không ra ngoài làm một điếu thuốc đi?” Tôi nói.
Mặt anh nghiêm lại, có vẻ hơi bất ngờ trước phản ứng của tôi, “OK.”
Tôi cảm thấy hài lòng, xen lẫn chút tội lỗi khi nói những lời phũ phàng như vậy với anh. Nhưng xem ra có vẻ như cuối cùng tôi đã quên được anh.
“Sao em không vào phòng và tự nhìn lại mình trong gương đi?” Anh nói tiếp.
Câu nói đó của anh thật không khác gì một cú tát vào mặt, như thể tôi vừa bị ai đó bắt gặp đang làm chuyện gì đó xấu xa. Không lẽ anh từng thấy tôi đứng uốn éo trước gương và trầm trồ tự khen bản thân sao? Trong mắt mọi người tôi chỉ là một đứa con gái tự phụ và nông cạn như vậy thôi sao?
Tôi mím chặt môi nhìn anh, lắc đầu không nói thêm gì nữa và bỏ đi.
“Belly…” anh vội gọi với theo. Anh ấy thấy hối hận vì câu nói vừa rồi của mình. Điều đó hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Tôi quay trở lại phòng khách, bỏ mặc anh đứng đó một mình. Cam và Jeremiah ngước mắt lên nhìn tôi như thể họ biết có chuyện đã xảy ra. Không lẽ họ nghe tấy tiếng tôi và anh trong bếp? Mà nghe thấy thì cũng có sao?
“Đến lượt mình chơi,” tôi ngồi xuống giành lấy cái điều khiển trên tay Jeremiah. Tôi tự hỏi không hiểu đây có phải làm cảm giác của một người đang dần khép lại mối tình đầu, và chuẩn bị đón chờ một tình yêu mới?
Tôi dành cả một ngày tiếp theo ở ngoài biển cùng Cam. Chúng tôi đã có một buổi pic-nic nho nhỏ. Cam làm món bánh kẹp rau từ quả bơ, rau mầm, bánh mỳ và mayonnaise tự chế của cô Susannah. Tôi cũng không ngờ là bánh kẹp rau thôi mà có thể ngon đến thế. Chúng tôi ngồi ở dưới biển hàng giờ đồng hồ liền. Cứ mỗi lần sóng biển đánh tới là cả hai đứa lại hét lên inh ỏi và cười sằng sặc khi bị sóng và nước biển nhấn chìm. Mắt tôi cay xè bởi nước biển mặn chát còn da thì ran rát vì cọ vào cát quá nhiều. Tôi có cảm giác toàn thân như vừa được trát một lớp kem tẩy da chết hiệu St.Ives của mẹ ý. Thích ơi là thích!
Sau đó chúng tôi lên bờ nằm dài trên chiếc khăn tắm đã trải sẵn từ trước. Tôi rất thích nhúng mình xuống làn nước mát lạnh của đại dương cho tới khi cả người ướt nhẹp đi rồi chạy lên bờ giang tay chân trên cái khăn tắm, để mặc cho Mặt Trời “sấy khô” lớp cát trên người đi. Tôi có thể làm việc này cả ngày – đại dương, cát, đại dương, cát.
Tôi mang theo hoa quả dầm, không có gì tuyệt vời hơn khi được một cốc ăn hoa quả mát lạnh như thế này sau hàng giờ trầm mình dưới biển. “Mình cực mê hoa quả dầm,” tôi vừa nói vừa đưa tay bốc nốt miếng lê cuối cùng.
Cam nhanh tay nẫng mất từ tay tôi, “Mình cũng thế, và cậu đã ăn tới ba miếng rồi, mình mới chi có hai,” vừa nói Cam vừa hí hửng giơ miếng lê lên nhử.
“Cậu có ba giây để trả nó lại cho mình,” tôi cảnh cáo. “Mình không cần biết cậu ăn hai miếng hay là mình ăn hai mươi miếng. Đây là nhà của mình.”
Cam bật cười phá lên và tọng luôn cả miếng lê vào miệng nhai ngon lành. “Đây đâu phải nhà của cậu, đây là nhà của cô Susannah.”
“Cậu cứ làm như rành chuyện nhà người ta lắm ý. Đây là nhà của tất cả bọn mình,” tôi ngả người lại xuống cái khăn tắm. Tự dưng thấy khát kinh khủng, chắc tại món hoa quả dầm ngọt quá. Xoay người nhìn sang Cam, tôi đề nghị, “Cậu có thể quay lại nhà của bọn mình mang ít nước giải khát Kool-Aid ra đây không? Làm ơn điiii.”
“Mình chưa thấy ai trong một ngày mà ăn nhiều đường như cậu,” Cam lắc đầu nhìn tôi. “Đường trắng là rất hại cho sức khỏe đấy.”
“Hô hô, vậy sao còn cướp miếng lê cuối cùng với mình?” Tôi phản pháo lại.
“Mình chỉ không muốn bỏ phí thôi.” Cam đứng dậy phủi cát trên quần. “Mình sẽ mang nước ra cho cậu, nhưng không phải nước ngọt Kool-Aid.”
Tôi lè lưỡi trêu lại Cam, rồi gật đầu, “Sao cũng được, miễn là có cái gì đó uống. Mình đang khát chết rồi đây. Cậu đi nhanh lên đấy nhá.”
Nhưng cậu đã không hề quay trở lại ngay. Tôi cứ thế ngồi đợi ngoài biển hơn phút mà vẫn chẳng thấy bóng dáng anh chàng đâu. Cuối cùng đành một mình ỳ ạch thu dọn đồ nghề (khăn tắm, kem dưỡng da, túi pic-nic và rác) quay trở lại căn nhà, vừa đi vừa thở nặng nhọc, mồ hôi vã ra như tắm không khác gì một con lạc đà ngoài sa mạc. Cậu ấy đang nằm bò ra trên sàn nhà trong phòng khách chơi điện tử với bọn con trai.
“Cám ơn vì đã không buồn quay lại với chai Kool-Aid của mình,” tôi ném phịch cái túi xuống đất.
Cam ngẩng mặt lên nhìn tôi đầy tội lỗi, “Ối! Xin lỗi cậu. Họ rủ mình chơi cùng một ván, và thế là…” giọng cậu ấy nhỏ dần đi.
“Đừng bao giờ xin lỗi,” anh Conrad giở giọng đàn anh ra khuyên.
“Đúng đấy, cậu là gì, nô lệ của cậu ấy chắc? Giờ cậu ấy còn sai cậu đi pha nước Kool-Aid cho nữa cơ á?” Jeremiah vừa nói vừa bấm điên cuồng vào cái bảng điều khiển. Cậu ấy quay đầu lại và nhe răng cười với tôi để chứng tỏ là mình chỉ đang nói đùa thôi, nhưng tôi đã không nhe răng cười lại với Jeremiah để cậu ấy hiểu được rằng tôi không thích đùa như thế.
Anh Conrad không nói thêm gì nữa và tôi thậm chí còn không thèm liếc về phía anh. Nhưng tôi có thể cảm nhận được là anh đang nhìn tôi. Ước gì anh đừng nhìn tôi như thế.
Tại sao ngay cả khi tôi có bạn của riêng mình rồi mà vẫn có cảm giác lạc lõng giữa bọn con trai thế này? Thật bất công! Tại sao Cam có thể tỏ ra vui mừng và cảm kích đến vậy khi được coi là một phần của hội? Ngày hôm nay đang vui tự dưng lại thành ra thế này.
“Mẹ mình và cô Susannah đâu rồi?” Tôi cấm cảu hỏi.
“Hai mẹ đi đấu đó.” Jeremiah trả lời bâng quơ. “Shopping?”
Mẹ tôi rất ghét shopping, nếu có đi chắc là bị cô Susannah ép đi thôi.
Tôi hậm hực bỏ vào trong bếp pha nước Kool-Aid uống. Anh Conrad đứng dậy đi theo tôi. Không cần phải quay đầu lại nhìn tôi cũng biết đó là anh.
Tôi lẳng lặng làm việc của mình, tự rót một cốc nước Kool-Aid vị nho ra cốc, vờ như không nhìn thấy anh đang đứng đó quan sát. “Em định cứ tiếp tục lờ anh đi như thế hả?” Cuối cùng anh cũng mở lời.
“Không,” tôi nói, “Anh muốn gì?”
Anh thờ dài, tiến lại gần chỗ tôi đang đứng: “Tại sao em lại thế?” Và rồi anh cúi xuống nhìn cốc nước trên tay tôi, càng lúc khoảng cách giữa hai chúng tôi càng được thu hẹp. “Anh có thể uống thử một ngụm không?”
Tôi đặt cốc nước lên bàn và quay người bỏ đi nhưng anh đã nắm lấy cổ tay tôi. Tôi nghĩ khi đó do quá bất ngờ nên tim tôi đã đập chệch đi mất một vài nhịp. Anh nói, “Thôi mà, Bells.”
Ngón tay của anh chạm vào da tôi rất mát, nhưng chẳng hiểu sao cả người tôi đột nhiên nóng bừng lên như phát sốt. Tôi giật mạnh tay ra khỏi tay anh. “Để em yên.”
“Tại sao em lại nổi nóng với anh?” Anh bối rối hỏi lại. Có một điểm rất hay ở anh Conrad mà không phải ai cũng nhận ra, đó là: Anh chỉ bối rối khi anh thực sự nóng lòng về một chuyện gì đó. Mà hiếm khi có điều gì có thể khiến anh Conrad bối rối, cho nên anh cũng rất hiếm khi nóng lòng về bất cứ chuyện gì. Hiển nhiên là anh chẳng bao giờ nóng lòng hay bối rối gì về tôi. Trong mắt anh, tôi mãi chỉ là cô em gái nhỏ của thằng bạn thân. Luôn luôn là vậy.
“Anh quan tâm à?” Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh.
“Có,” anh Conrad có vẻ cũng bất ngờ với chính câu trả lời của mình.
Vấn đề là bản thân tôi cũng không dám chắc về nhận định của mình nữa. Anh luôn biết cách khiến cho tâm hồn tôi rối loạn. Có khi mới phút trước còn đối xử tử tế với tôi, nhưng chỉ độ một phút sau đã có thể trở mặt lạnh te được rồi. Anh khiến tôi phải nhớ những thứ tôi không bao giờ muốn nhớ. Nhưng mọi chuyện giờ đã khác. Tình cảm giữa tôi và Cam đang tiến triển khá tốt. Vậy mà cứ mỗi khi bắt đầu hạ quyết tâm quên anh đi thì anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến ấy, hoặc nắm tay tôi xoay mòng mòng, hoặc gọi tôi là Bells và thế là mọi nỗ lực quên-anh-Conrad của tôi lại đổ xuống sông xuống biển hết.
“Sao anh không ra ngoài làm một điếu thuốc đi?” Tôi nói.
Mặt anh nghiêm lại, có vẻ hơi bất ngờ trước phản ứng của tôi, “OK.”
Tôi cảm thấy hài lòng, xen lẫn chút tội lỗi khi nói những lời phũ phàng như vậy với anh. Nhưng xem ra có vẻ như cuối cùng tôi đã quên được anh.
“Sao em không vào phòng và tự nhìn lại mình trong gương đi?” Anh nói tiếp.
Câu nói đó của anh thật không khác gì một cú tát vào mặt, như thể tôi vừa bị ai đó bắt gặp đang làm chuyện gì đó xấu xa. Không lẽ anh từng thấy tôi đứng uốn éo trước gương và trầm trồ tự khen bản thân sao? Trong mắt mọi người tôi chỉ là một đứa con gái tự phụ và nông cạn như vậy thôi sao?
Tôi mím chặt môi nhìn anh, lắc đầu không nói thêm gì nữa và bỏ đi.
“Belly…” anh vội gọi với theo. Anh ấy thấy hối hận vì câu nói vừa rồi của mình. Điều đó hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Tôi quay trở lại phòng khách, bỏ mặc anh đứng đó một mình. Cam và Jeremiah ngước mắt lên nhìn tôi như thể họ biết có chuyện đã xảy ra. Không lẽ họ nghe tấy tiếng tôi và anh trong bếp? Mà nghe thấy thì cũng có sao?
“Đến lượt mình chơi,” tôi ngồi xuống giành lấy cái điều khiển trên tay Jeremiah. Tôi tự hỏi không hiểu đây có phải làm cảm giác của một người đang dần khép lại mối tình đầu, và chuẩn bị đón chờ một tình yêu mới?