Jeremiah nói tôi có thể quanh quẩn bên bể bơi trong khi cậu ấy đi làm thêm (làm cứu hộ) ở đó. Tôi chưa bao giờ được tới bể bơi công cộng này, nghe nói nó to và đẹp lắm vì thế ngay khi nghe thấy lời đề nghị của Jaremiah tôi lập tức nhận lời ngay. Với tôi, CLB này luôn là một điều bí ẩn. Hè năm ngoái anh Conrad nhất quyết không chịu cho tụi tôi tới đó bởi anh thấy ngượng.
Tầm giữa trưa tôi bắt đầu đạp xe đạp tới chỗ hẹn với Jeremiah. Mọi thứ trong đó đều xanh mướt và lỗng lẫy vô cùng, bao xung quanh là một sân golf rộng lớn. Tôi bước tới quầy lễ tân và nói rằng mình đến gặp Jeremiah, lập tức chị ấy vẫy tay ra hiệu cho tôi vào.
Tôi nhìn thấy Jeremiah trước cả khi cậu ấy nhìn thấy tôi. Cậu ấy đang ngồi trên cái ghế dành cho nhân viên cứu hộ và nói chuyện với một cô gái mặc bikini trắng, tóc đen nhánh. Cả hai người họ đang chuyện trò, cười nói rất rôm rả. Trông cậu ấy ngồi trên chiếc ghế cứu hộ đó thật là oai. Tôi chưa bao giờ gặp Jeremiah ở chỗ làm bao giờ.
Đột nhiên tôi cảm thấy ngượng. Tôi loẹt quẹt đôi tông tiến về phía Jeremiah. “Xin chào.” tôi giơ tay vẫy.
Jeremiah từ trên cao nhìn xuống vẫy tay chào lại, “Cậu đến rồi à?” Miệng cậu ấy cười rõ tươi.
“Ừ,” tôi quăng qua quăng lại cái túi vải trên tay, một món quà của cô Susannah dành cho tôi.
“Belly, đây là Yolie. Bạn cùng làm chung với mình.”
Yolie nhoài người ra bắt tay tôi. Thì ra không phải ai mặc bikini cũng chỉ là để bơi, người ta vẫn có thể làm việc khi mặc bikini. Cái bắt tay của Yolie rất chắc và khỏe, đảm bảo nếu gặp mẹ chắc thế nào cũng được hết lời ca ngợi cho mà xem. “Chào Belly, mình được nghe nói rất nhiều chuyện về cậu.”
“Ồ, vậy sao?” Tôi ngước mắt nhìn Jeremiah.
“Ờ, mình kể cho cậu ấy nghe chuyện cậu ngủ ngáy to đến thế nào, mình ở tít cuối hành lang còn nghe thấy.” Jeremiah lè lưỡi trêu.
Tôi tét một cái rõ đau vào chân cậu ấy. “Cậu thôi đi,” rồi quay sang niềm nở chào Yolie, “Rất vui được gặp cậu.”
Cậu ấy mỉm cười đầy thân thiện, hai má hiện rõ hai cái lúm đồng tiền rất duyên. “Mình cũng vậy. Jere, cậu có muốn nghỉ một lát không?”
“Ờ, một lát nữa,” Jeremiah nói. “Belly, đi bôi kem chống nắng đi.”
Tôi lè lưỡi lại với Jeremiah, sau đó trải khăn tắm ra cái ghế cách đó không xa. Nước ở đây có màu xanh ngắt, ngoài ra còn có hai cái cầu nhảy, một cao, một thấp. Ở phía đằng xa, đám trẻ con đang hò hét nô đùa với nhau, té nước ầm ĩ. Tôi quyết định khi nào thấy nóng quá sẽ nhảy xuống nước sau, còn giờ cứ nằm trên ghế phơi nắng, đeo kính râm, nhắm mắt nằm nghe nhạc cái đã.
Một lát sau Jeremiah đi tới. Cậu ghé mông ngồi xuống mép ghế tôi đang nằm, và ngửa cổ tu nốt cốc Kool-Aid trên bàn của tôi. “Cậu ấy xinh đấy,” tôi nói.
“Ai cơ? Yolie á?” Jeremiah nhún vai. “Cậu ấy dễ thương lắm. Một trong những fan hâm mộ của mình đấy.”
“Ha!”
“Thế còn cậu thì sao? Cam Cameron thật đấy hả? Cam ăn chay. Cam Straigh Edge.”
Tôi cố lắm mới không nhoẻn miệng cười hài lòng. “Thì sao? Mình thích cậu ấy đấy.”
“Cậu ấy cứ lập dị kiểu gì ý.”
“Đó chính là điều mình thích ở cậu ấy. Cậu ấy có cái gì đó… khác biệt.”
Jeremiah nhíu mày, “Khác biệt với ai?”
“Mình cũng không biết,” tôi nói vậy thôi chứ trong đầu tôi biết minh đang ngầm so sánh cậu ấy với ai.
“Ý cậu là cậu ấy không đáng ghét như anh Conrad chứ gì?”
Tôi bật cười, gật đầu, “Chính xác. Cậu ấy dễ thương hơn nhiều,” và Jeremiah cũng bật cười theo.
“Chỉ dễ thương thôi sao?”
“Trên cả dễ thương ý.”
“Nghĩa là cậu đã hoàn toàn quên anh ý rồi? Thật sao?”
“Ừ.”
“Mình không tin,” Jeremiah dí sát mặt về phía tôi, giống như cái cách cậu ấy thường làm mỗi khi hai đứa chơi bài Uno với nhau.
Tôi bỏ kính ra, nhìn thẳng vào mắt Jeremiah, quả quyết nói, “Thật. Mình đã hoàn toàn quên được anh ý rồi.”
“Để rồi xem.” Jeremia đứng vụt dậy. “Giờ nghỉ của mình hết rồi. Cậu ngồi đây được chứ? Đợi một lát rồi mình sẽ đưa cậu về cùng. Chúng ta để xe cậu vào trong cốp là OK.”
Tôi gật đầu và nhìn theo bước chân cậu đi về phía chiếc ghế cứu hộ, Jeremiah là một người bạn tốt của tôi. Cậu ấy luôn đối xử tử tế với tôi, ân cần và lo lắng cho tôi.
Jeremiah nói tôi có thể quanh quẩn bên bể bơi trong khi cậu ấy đi làm thêm (làm cứu hộ) ở đó. Tôi chưa bao giờ được tới bể bơi công cộng này, nghe nói nó to và đẹp lắm vì thế ngay khi nghe thấy lời đề nghị của Jaremiah tôi lập tức nhận lời ngay. Với tôi, CLB này luôn là một điều bí ẩn. Hè năm ngoái anh Conrad nhất quyết không chịu cho tụi tôi tới đó bởi anh thấy ngượng.
Tầm giữa trưa tôi bắt đầu đạp xe đạp tới chỗ hẹn với Jeremiah. Mọi thứ trong đó đều xanh mướt và lỗng lẫy vô cùng, bao xung quanh là một sân golf rộng lớn. Tôi bước tới quầy lễ tân và nói rằng mình đến gặp Jeremiah, lập tức chị ấy vẫy tay ra hiệu cho tôi vào.
Tôi nhìn thấy Jeremiah trước cả khi cậu ấy nhìn thấy tôi. Cậu ấy đang ngồi trên cái ghế dành cho nhân viên cứu hộ và nói chuyện với một cô gái mặc bikini trắng, tóc đen nhánh. Cả hai người họ đang chuyện trò, cười nói rất rôm rả. Trông cậu ấy ngồi trên chiếc ghế cứu hộ đó thật là oai. Tôi chưa bao giờ gặp Jeremiah ở chỗ làm bao giờ.
Đột nhiên tôi cảm thấy ngượng. Tôi loẹt quẹt đôi tông tiến về phía Jeremiah. “Xin chào.” tôi giơ tay vẫy.
Jeremiah từ trên cao nhìn xuống vẫy tay chào lại, “Cậu đến rồi à?” Miệng cậu ấy cười rõ tươi.
“Ừ,” tôi quăng qua quăng lại cái túi vải trên tay, một món quà của cô Susannah dành cho tôi.
“Belly, đây là Yolie. Bạn cùng làm chung với mình.”
Yolie nhoài người ra bắt tay tôi. Thì ra không phải ai mặc bikini cũng chỉ là để bơi, người ta vẫn có thể làm việc khi mặc bikini. Cái bắt tay của Yolie rất chắc và khỏe, đảm bảo nếu gặp mẹ chắc thế nào cũng được hết lời ca ngợi cho mà xem. “Chào Belly, mình được nghe nói rất nhiều chuyện về cậu.”
“Ồ, vậy sao?” Tôi ngước mắt nhìn Jeremiah.
“Ờ, mình kể cho cậu ấy nghe chuyện cậu ngủ ngáy to đến thế nào, mình ở tít cuối hành lang còn nghe thấy.” Jeremiah lè lưỡi trêu.
Tôi tét một cái rõ đau vào chân cậu ấy. “Cậu thôi đi,” rồi quay sang niềm nở chào Yolie, “Rất vui được gặp cậu.”
Cậu ấy mỉm cười đầy thân thiện, hai má hiện rõ hai cái lúm đồng tiền rất duyên. “Mình cũng vậy. Jere, cậu có muốn nghỉ một lát không?”
“Ờ, một lát nữa,” Jeremiah nói. “Belly, đi bôi kem chống nắng đi.”
Tôi lè lưỡi lại với Jeremiah, sau đó trải khăn tắm ra cái ghế cách đó không xa. Nước ở đây có màu xanh ngắt, ngoài ra còn có hai cái cầu nhảy, một cao, một thấp. Ở phía đằng xa, đám trẻ con đang hò hét nô đùa với nhau, té nước ầm ĩ. Tôi quyết định khi nào thấy nóng quá sẽ nhảy xuống nước sau, còn giờ cứ nằm trên ghế phơi nắng, đeo kính râm, nhắm mắt nằm nghe nhạc cái đã.
Một lát sau Jeremiah đi tới. Cậu ghé mông ngồi xuống mép ghế tôi đang nằm, và ngửa cổ tu nốt cốc Kool-Aid trên bàn của tôi. “Cậu ấy xinh đấy,” tôi nói.
“Ai cơ? Yolie á?” Jeremiah nhún vai. “Cậu ấy dễ thương lắm. Một trong những fan hâm mộ của mình đấy.”
“Ha!”
“Thế còn cậu thì sao? Cam Cameron thật đấy hả? Cam ăn chay. Cam Straigh Edge.”
Tôi cố lắm mới không nhoẻn miệng cười hài lòng. “Thì sao? Mình thích cậu ấy đấy.”
“Cậu ấy cứ lập dị kiểu gì ý.”
“Đó chính là điều mình thích ở cậu ấy. Cậu ấy có cái gì đó… khác biệt.”
Jeremiah nhíu mày, “Khác biệt với ai?”
“Mình cũng không biết,” tôi nói vậy thôi chứ trong đầu tôi biết minh đang ngầm so sánh cậu ấy với ai.
“Ý cậu là cậu ấy không đáng ghét như anh Conrad chứ gì?”
Tôi bật cười, gật đầu, “Chính xác. Cậu ấy dễ thương hơn nhiều,” và Jeremiah cũng bật cười theo.
“Chỉ dễ thương thôi sao?”
“Trên cả dễ thương ý.”
“Nghĩa là cậu đã hoàn toàn quên anh ý rồi? Thật sao?”
“Ừ.”
“Mình không tin,” Jeremiah dí sát mặt về phía tôi, giống như cái cách cậu ấy thường làm mỗi khi hai đứa chơi bài Uno với nhau.
Tôi bỏ kính ra, nhìn thẳng vào mắt Jeremiah, quả quyết nói, “Thật. Mình đã hoàn toàn quên được anh ý rồi.”
“Để rồi xem.” Jeremia đứng vụt dậy. “Giờ nghỉ của mình hết rồi. Cậu ngồi đây được chứ? Đợi một lát rồi mình sẽ đưa cậu về cùng. Chúng ta để xe cậu vào trong cốp là OK.”
Tôi gật đầu và nhìn theo bước chân cậu đi về phía chiếc ghế cứu hộ, Jeremiah là một người bạn tốt của tôi. Cậu ấy luôn đối xử tử tế với tôi, ân cần và lo lắng cho tôi.