Một ngày u ấp tại Liễu thị, Hà Trí Văn ngồi vị trí trụ trì trong phòng họp mặt đỏ tía tai nhìn Liễu Thiên Bình cùng Cố Dương Phong, cả đời Hà Trí Văn nhất định sẽ không nghĩ tời việc công trình cả đời ông ta chiền đấu giành của kẻ lại chỉ trong phút chốc bị chính đứa con gái mình vứt bỏ huỷ hoại trong một giây không thương tiếc. Chỉ trong một ngày Liễu thị đổi chủ nhân về đúng vị trí của nó, Thiền Bình sang tên cho Liễu khoa 20 % cổ phần chính thức đưa Liễu Khoa lên đừng đầu Liễu thị. Hà Trí Văn trong phút chốc không còn gì nhưng mà Thiên Bình cũng không đến nỗi tuyệt đường sống của gia đình ông ta vẫn để lại khu biệt thự Liễu và số tiến nhỏ cho ông ta dưỡng già coi như đền đáp công sinh thành của ông ta đối mình .
Thiên Bình ngồi trên ghế xoa bụng bầu 6 tháng mà giống như 8 tháng vượt mặt của mình mà mặt nặng mặt nhẹ nhìn anh. Cố Dương Phong thở dài đi đến chỗ cô dịu dàng ôm lấy cô kéo lên đùi mình.
- " vợ à " Cố Dương Phong gối đầu lên vai cô ngọt ngào gọi còn đưa tay nắm lấy tay cô giút cô xoa bụng " khó chịu lắm sao, vậy đợi em sinh xong thì chúng ta tổ chức đám cưới được chưa "
- "Không thích, em thấy không cần thiết chỉ cần làm một bữa cơm đơn giản mời gia đình Liễu Khoa cùng dì của em là được rùi , chúng ta đừng có thể đừng tổ chức đám cưới được không, đâu nhất tiết tốn kém như vậy "
- " Thiên Bình, sao em lại bán rẻ bản thân mình thế "
- " Em bán rẻ bản thân anh không thích sao "Thiên Bình xoay người ôm lấy cổ anh
- " phí ...... Thích, em làm gì anh cũng thích " Cố Dương Phong dịu dàng kéo sát cơ thể nặng nề của cô vào lòng " nhưng anh muốn thấy em mặc váy cưới đường hoàng làm vợ anh "
- " vậy giờ em là gì của anh "
- "Là gì à,là hồ yêu tinh quyến rũ chết anh còn dám mang thai thêm hai tiểu hồ ly nữa" Cố Dương Phong cố làm mặt nghiệm nói
- " cái gì hả " Thiên Bình giật lẩy mình định đứng dậy bỏ đi thì bị ai đó ôm chặt quá không của động được " bỏ ra"
- "Không bỏ " Cố Dương Phong " Thiên Bình hai lần trước em sinh đã làm tim anh chút nữa rơi ra ngoài rùi lần này em nhất định phải sinh để đoàng hoàng cho anh nếu không làm oan hồn anh nhất định không tha cho em "
- " lần này nhất định cho anh rơi tim ra ngoài luôn "Thiên Bình dựa vào người anh tận hưởng sự dịu dàng và hơi ấm ngọt ngào từ anh
Trời xanh lam, Thiên Bình ruốc cuộc vẫn phải khoác lên mình chiếc váy cô dâu lộng lẫy bước vào lễ đường cùng người đàn ông cả đời cô thoát không nổi.
Cố Dương Phong lại một lần nữa đeo vào ngón áp út một chiêc nhẫn
- " làm sao anh lại có nó "
- " nhặc được đêm em vứt đi đó " Cố Dương Phong vương tay kéo cả cơ thể trắng bồng bềnh vào lòng thì thầm vào tai cô " em thử vất nó đi lần nữa xem "
- " thì anh sẽ làm gì "
- " thì tôi sẽ nhặt lại cho em, giống như nhặt em về vậy"
END
Thiên Bình ngồi trên ghế xoa bụng bầu 6 tháng mà giống như 8 tháng vượt mặt của mình mà mặt nặng mặt nhẹ nhìn anh. Cố Dương Phong thở dài đi đến chỗ cô dịu dàng ôm lấy cô kéo lên đùi mình.
- " vợ à " Cố Dương Phong gối đầu lên vai cô ngọt ngào gọi còn đưa tay nắm lấy tay cô giút cô xoa bụng " khó chịu lắm sao, vậy đợi em sinh xong thì chúng ta tổ chức đám cưới được chưa "
- "Không thích, em thấy không cần thiết chỉ cần làm một bữa cơm đơn giản mời gia đình Liễu Khoa cùng dì của em là được rùi , chúng ta đừng có thể đừng tổ chức đám cưới được không, đâu nhất tiết tốn kém như vậy "
- " Thiên Bình, sao em lại bán rẻ bản thân mình thế "
- " Em bán rẻ bản thân anh không thích sao "Thiên Bình xoay người ôm lấy cổ anh
- " phí ...... Thích, em làm gì anh cũng thích " Cố Dương Phong dịu dàng kéo sát cơ thể nặng nề của cô vào lòng " nhưng anh muốn thấy em mặc váy cưới đường hoàng làm vợ anh "
- " vậy giờ em là gì của anh "
- "Là gì à,là hồ yêu tinh quyến rũ chết anh còn dám mang thai thêm hai tiểu hồ ly nữa" Cố Dương Phong cố làm mặt nghiệm nói
- " cái gì hả " Thiên Bình giật lẩy mình định đứng dậy bỏ đi thì bị ai đó ôm chặt quá không của động được " bỏ ra"
- "Không bỏ " Cố Dương Phong " Thiên Bình hai lần trước em sinh đã làm tim anh chút nữa rơi ra ngoài rùi lần này em nhất định phải sinh để đoàng hoàng cho anh nếu không làm oan hồn anh nhất định không tha cho em "
- " lần này nhất định cho anh rơi tim ra ngoài luôn "Thiên Bình dựa vào người anh tận hưởng sự dịu dàng và hơi ấm ngọt ngào từ anh
Trời xanh lam, Thiên Bình ruốc cuộc vẫn phải khoác lên mình chiếc váy cô dâu lộng lẫy bước vào lễ đường cùng người đàn ông cả đời cô thoát không nổi.
Cố Dương Phong lại một lần nữa đeo vào ngón áp út một chiêc nhẫn
- " làm sao anh lại có nó "
- " nhặc được đêm em vứt đi đó " Cố Dương Phong vương tay kéo cả cơ thể trắng bồng bềnh vào lòng thì thầm vào tai cô " em thử vất nó đi lần nữa xem "
- " thì anh sẽ làm gì "
- " thì tôi sẽ nhặt lại cho em, giống như nhặt em về vậy"
END