Cô vẫn như trước đây, cứ cuối tuần mới quay về Vân Hải.
Chuyện đi về này cô cũng không nói trước với Đỗ Trường Luân, lúc sáng hôm khai giảng về trường, đang định ra ngoài thì Đỗ Trường Luân gọi giật lại: “Chuyện này… Quý Hân Nhiên, có chuyện này anh định nói một tiếng. Anh mong chúng ta sẽ không tham gia vào công việc của nhau”. Hồi lâu sau cô mới hiểu được ý của anh, trong lòng có chút tức giận, anh chẳng qua chỉ là một thư lý, cho dù có chút quyền nhưng cũng quá coi thường Quý Hân Nhiên cô rồi: “Anh yên tâm, em không có ham mê đó”.
Đỗ Trường Luân thực ra là vì sợ quan hệ quan trường phức tạp, sợ có người sẽ kéo Quý Hân Nhiên vào vòng luẩn quẩn này nhưng nhìn vẻ mặt của Quý Hân Nhiên thì hiển nhiên là cô đã hiểu nhầm ý anh.
(Lạy anh, nói như anh thì ai chả hiểu nhầm)
Lúc cuối tuần quay về, cô đi siêu thị trước rồi mới về nhà. Sau khi bọn họ kết hôn, số lần thực sự nổi lửa nấu cơm quả thực cũng không quá nhiều. Buổi trưa Đỗ Trường Luân không về nhà, tối lại hay đi xã giao, một mình cô đâm ra cũng lười.
Thật ra khả năng nấu nướng của cô cũng chỉ thường thường, biết làm một số món ăn đơn giản như món trứng sốt cà chua, bò hầm khoai tây như cô đang làm.
Đỗ Trường Luân vừa vào nhà đã thấy Quý Hân Nhiên mặc tạp dề hoa bận rộn bên bếp, anh đẩy cửa ra rồi nói: “Đây hình như là lần đầu tiên anh được hưởng phúc lợi hôn nhân”
“Không ngờ yêu cầu với hôn nhân của Đỗ tiên sinh lại đơn giản như vậy, phúc lợi này anh đâu cần kết hôn, tìm bảo mẫu là được rồi”. Quý Hân Nhiên dọn đồ ăn, giận dỗi nói.
“Ha ha, có cần anh giúp gì không?”
“Lúc em nấu cơm không cần anh giúp nhưng phải nói rõ một chút, lúc anh nấu cơm em cũng không cần giúp”. Quý Hân Nhiên xoay người nghiêm túc nói.
“Sao em biết anh biết nấu ăn? Đến nước tương hay giấm anh còn không phân biệt được nữa là”. Anh buồn cười nhìn cô.
“Không biết làm thì có thể học, đây là nghĩa vụ của anh, “luật hôn nhân” có quy định, anh chẳng những có quyền mà còn phải thực hiện nghĩa vụ nữa”. Dựa vào cảm giác của mình, cô cảm thấy, Đỗ Trường Luân nhất định biết nấu ăn.
Anh là người có khả năng tự lập rất cao, sau khi kết hôn quần áo của anh đều là tự anh để ý, ngăn tủ của anh quần áo, âu phục, caravat… đều rất gọn gàng ngăn nắp. Ngược lại tủ quần áo của Quý Hân Nhiên thì lộn xộn vô cùng.
Không khí bữa cơm chiều rất tốt, Đỗ Trường Luân rất nể mặt mà ăn hết hai bát cơm đầy.
“Đây từng là món ăn được hoan nghênh nhất trong căng tin trường đại học của anh”. Anh chỉ vào món thịt bò hầm khoai tây. “Đi muộn là hết phần”.
“Lúc đó em lại thích ăn nhất là món đậu phụ ma bà trong căng tin số 2 của trường, hehe, rất tiện, ăn cũng rất ngon”. Lúc đó hầu như ngày nào cô cũng đến căng tin số 2 ăn cơm, sau này bác bán cơm dần quen cô, cặp lồng cơm của cô vừa giơ ra thì bác bán cơm đã hét to: “…”
Sau này tốt nghiệp, mỗi khi ra ngoài ăn cơm cô đều gọi món này nhưng không đâu có thể làm ra hương vị giống của trường học kia.
Cơm nước xong, Đỗ Trường Luân rất tự giác đi rửa chén.
Quý Hân Nhiên cũng ăn no căng. Cô có một tật xấu, ăn no rồi thì tuyệt đối không muốn làm gì, chỉ nằm lười trên sofa xem TV.
Lúc đi vào, Đỗ Trường Luân thấy cô như con mèo nằm sấp ở đó thì nói: “Này, em khôn nghe người ta nói ăn cơm xong đã nằm sẽ không tốt cho tiêu hóa à? Hơn nữa sẽ bị béo phì”.
“Lý thuyết này em không thực hiện được”. Lưu Lâm đã từng rất nghiêm khắc kháng nghị: “Quý Hân Nhiên, em như thế mà không bị béo, tại sao chị phải gánh chịu hết chứ?”. Cô vừa cố gắng ngồi nghỉ vừa oán hận nhìn Quý Hân Nhiên đang ung dung nằm trên giường.
Đỗ Trường Luân ngồi xuống bên kia sofa: “Có ai từng nói với em là tiếp xúc với em ở cự ly xa khác hẳn với khi tiếp xúc ở cự ly gần không?”
Chuyện đi về này cô cũng không nói trước với Đỗ Trường Luân, lúc sáng hôm khai giảng về trường, đang định ra ngoài thì Đỗ Trường Luân gọi giật lại: “Chuyện này… Quý Hân Nhiên, có chuyện này anh định nói một tiếng. Anh mong chúng ta sẽ không tham gia vào công việc của nhau”. Hồi lâu sau cô mới hiểu được ý của anh, trong lòng có chút tức giận, anh chẳng qua chỉ là một thư lý, cho dù có chút quyền nhưng cũng quá coi thường Quý Hân Nhiên cô rồi: “Anh yên tâm, em không có ham mê đó”.
Đỗ Trường Luân thực ra là vì sợ quan hệ quan trường phức tạp, sợ có người sẽ kéo Quý Hân Nhiên vào vòng luẩn quẩn này nhưng nhìn vẻ mặt của Quý Hân Nhiên thì hiển nhiên là cô đã hiểu nhầm ý anh.
(Lạy anh, nói như anh thì ai chả hiểu nhầm)
Lúc cuối tuần quay về, cô đi siêu thị trước rồi mới về nhà. Sau khi bọn họ kết hôn, số lần thực sự nổi lửa nấu cơm quả thực cũng không quá nhiều. Buổi trưa Đỗ Trường Luân không về nhà, tối lại hay đi xã giao, một mình cô đâm ra cũng lười.
Thật ra khả năng nấu nướng của cô cũng chỉ thường thường, biết làm một số món ăn đơn giản như món trứng sốt cà chua, bò hầm khoai tây như cô đang làm.
Đỗ Trường Luân vừa vào nhà đã thấy Quý Hân Nhiên mặc tạp dề hoa bận rộn bên bếp, anh đẩy cửa ra rồi nói: “Đây hình như là lần đầu tiên anh được hưởng phúc lợi hôn nhân”
“Không ngờ yêu cầu với hôn nhân của Đỗ tiên sinh lại đơn giản như vậy, phúc lợi này anh đâu cần kết hôn, tìm bảo mẫu là được rồi”. Quý Hân Nhiên dọn đồ ăn, giận dỗi nói.
“Ha ha, có cần anh giúp gì không?”
“Lúc em nấu cơm không cần anh giúp nhưng phải nói rõ một chút, lúc anh nấu cơm em cũng không cần giúp”. Quý Hân Nhiên xoay người nghiêm túc nói.
“Sao em biết anh biết nấu ăn? Đến nước tương hay giấm anh còn không phân biệt được nữa là”. Anh buồn cười nhìn cô.
“Không biết làm thì có thể học, đây là nghĩa vụ của anh, “luật hôn nhân” có quy định, anh chẳng những có quyền mà còn phải thực hiện nghĩa vụ nữa”. Dựa vào cảm giác của mình, cô cảm thấy, Đỗ Trường Luân nhất định biết nấu ăn.
Anh là người có khả năng tự lập rất cao, sau khi kết hôn quần áo của anh đều là tự anh để ý, ngăn tủ của anh quần áo, âu phục, caravat… đều rất gọn gàng ngăn nắp. Ngược lại tủ quần áo của Quý Hân Nhiên thì lộn xộn vô cùng.
Không khí bữa cơm chiều rất tốt, Đỗ Trường Luân rất nể mặt mà ăn hết hai bát cơm đầy.
“Đây từng là món ăn được hoan nghênh nhất trong căng tin trường đại học của anh”. Anh chỉ vào món thịt bò hầm khoai tây. “Đi muộn là hết phần”.
“Lúc đó em lại thích ăn nhất là món đậu phụ ma bà trong căng tin số 2 của trường, hehe, rất tiện, ăn cũng rất ngon”. Lúc đó hầu như ngày nào cô cũng đến căng tin số 2 ăn cơm, sau này bác bán cơm dần quen cô, cặp lồng cơm của cô vừa giơ ra thì bác bán cơm đã hét to: “…”
Sau này tốt nghiệp, mỗi khi ra ngoài ăn cơm cô đều gọi món này nhưng không đâu có thể làm ra hương vị giống của trường học kia.
Cơm nước xong, Đỗ Trường Luân rất tự giác đi rửa chén.
Quý Hân Nhiên cũng ăn no căng. Cô có một tật xấu, ăn no rồi thì tuyệt đối không muốn làm gì, chỉ nằm lười trên sofa xem TV.
Lúc đi vào, Đỗ Trường Luân thấy cô như con mèo nằm sấp ở đó thì nói: “Này, em khôn nghe người ta nói ăn cơm xong đã nằm sẽ không tốt cho tiêu hóa à? Hơn nữa sẽ bị béo phì”.
“Lý thuyết này em không thực hiện được”. Lưu Lâm đã từng rất nghiêm khắc kháng nghị: “Quý Hân Nhiên, em như thế mà không bị béo, tại sao chị phải gánh chịu hết chứ?”. Cô vừa cố gắng ngồi nghỉ vừa oán hận nhìn Quý Hân Nhiên đang ung dung nằm trên giường.
Đỗ Trường Luân ngồi xuống bên kia sofa: “Có ai từng nói với em là tiếp xúc với em ở cự ly xa khác hẳn với khi tiếp xúc ở cự ly gần không?”