Hôm đó sau khi tan học, cô phát hiện di động lại có hai cuộc gọi nhỡ của Đỗ Trường Luân. Gọi lại mới biết, thì ra Đỗ Vân Châu và vài chiến hữu đi cưỡi ngựa, kết quả ngựa nổi chứng khiến ông ngã, bị thương.
Cô vội xin nghỉ, gọi điện thoại xin lỗi Trữ Băng rồi chạy tới tỉnh thành.
Đến bệnh viện, mọi người đều ở đó.
“Sao rồi anh?” cô hỏi Đỗ Trường Luân.
“Cũng ổn, không có gì lớn, là dây chằng bị giãn, và hơi bị chấn động phần não”. Cảm giác như Đỗ Trường Luân cũng khẽ thở phào.
Đỗ Vân Châu nằm trên giường bệnh thở dài: “Ai dà, đúng là già rồi, lúc còn trẻ ngựa có khó thuần cỡ nào cũng từng cưỡi…”
“Cha thấy chưa, nếu không phải cha ỷ vào kinh nghiệm nhiều năm thì hôm nay đã chẳng thế này”. Đỗ Trường Côn khuyên ông.
Thấy Quý Hân Nhiên, Đỗ Vân Châu mắng Đỗ Trường Luân: “Trường Luân, con đúng là, chỉ chút chuyện nhỏ mà cũng làm phiền Hân Nhiên?”
“Ông đừng mắng Trường Luân, còn chẳng phải tại ông, bao nhiêu tuổi rồi còn đi cưỡi ngựa, cứ làm bọn nhỏ phải lo lắng”. Thượng Mai lườm ông một cái.
Bởi vì không có gì quá to tát nên Đỗ Vân Châu kiên quyết không nằm viện, tối hôm đó về nhà.
Mọi người cũng đều về nhà, từ lúc nhận được điện thoại Quý Hân Nhiên đã tức tốc về tỉnh thành, hầu như không được nghỉ ngơi. Giờ thực sự có chút mệt mỏi nên ngủ rất sớm.
Nửa đêm tỉnh lại, Đỗ Trường Luân không ở trong phòng, cô rất khát nước nên nhẹ nhàng xuống lầu, đi phòng bếp tìm nước uống.
Vừa xuống đến cầu thang lại phát hiện ngoài hiên loáng thoáng có tiếng nói chuyện, bước lại gần, nơi đó chỉ có một chiếc đèn tường, người nói chuyện rõ ràng là hai anh em Đỗ Trường Luân, Đỗ Trường Côn.
Lòng hiếu kỳ của Quý Hân Nhiên nổi lên, hai anh em trông không thân thiết sao nửa đêm lại còn nói chuyện gì.
“Trường Luân… xin lỗi… Năm đó, anh không biết em…” Đỗ Trường Côn vốn luôn vui vẻ, nói năng sang sảng giờ lại ấp úng.
“Biết hay không có quan trọng không…? Quan trọng là chị ấy thích anh”. Đỗ Trường Luân vẫn giữ thái độ lạnh lùng, như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình. “Huống chi anh cũng thích chị ấy, không đúng sao?”
Sự yên lặng khiến người ta như ngừng thở.
Nửa ngày, giọng Đỗ Trường Côn lại truyền đến: “Mấy năm nay chắc chắn là em vẫn oán anh, một mình đi xa như vậy…”
“Anh nghĩ nhiều rồi, em rời khỏi nhà không phải vì chuyện này… Chị ấy thành chị dâu của em, hai người hạnh phúc như vậy, em cũng vui…”
Quý Hân Nhiên như bị trúng tà, cô ngơ ngác đứng đó, thì ra, thì ra người Đỗ Trường Luân từng thích là Quản Dĩnh. Điều này khiến đầu óc cô trống rỗng, cô đứng đờ người ở đó…
Hồi lâu sau, mãi đến khi nghe thấy có người nhắc đến tên mình.
“Hân Nhiên là cô gái tốt, em đừng khiến cô ấy bị tổn thương”
Giọng Đỗ Trường Luân chẳng nghe ra cảm xúc gì: “Cái này không cần anh quan tâm, cuộc hôn nhân của em vốn là theo mục đích thôi”.
Đầu như bị dội một chậu nước lạnh, Quý Hân Nhiên cảm thấy lạnh buốt từ trong ra ngoài. Hay lắm, hôn nhân theo mục đích sao?
Trữ Băng phát hiện sau khi từ nhà họ Đỗ trở về Quý Hân Nhiên như có tâm sự, thường thất thần mỗi khi đang nói chuyện.
“Hân Nhiên, con sao thế? Không phải là cha Đỗ Trường Luân không sao mà?”
“Vâng, không có gì to tát, tĩnh dưỡng một thời gian là được”. Cô thuận miệng đáp rồi mới giật mình phát hiện Trữ Băng hỏi gì: “Con không sao, mẹ, chắc là sắp đến thi giữa kỳ, gần đây hơi bận”.
Trữ Băng biết cô không nói thật nhưng cũng không hỏi lại. Tính Quý Hân Nhiên là thế, cô không muốn nói gì thì có hỏi kiểu gì cũng không hỏi ra được
Quý Hân Nhiên đương nhiên tự biết tâm trạng của mình không tốt, thường thất thần giữa lúc mọi người náo nhiệt nhất. Cô rất sợ những khi rảnh rỗi, những lúc như vậy cô sẽ không nhịn được mà nghĩ đến những lời đã nghe được, mỗi lần nghĩ lại là mỗi lần đau…
Quay về kí túc xá, cô mượn giấy bút mà viết thư pháp:
“Cầm sắt vô đoạn ngũ thập huyền
Nhất huyền nhất trụ tư hoa niên
Trang Sinh hiểu mộng mê hồ điệp
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên”*
* Đây là nửa đầu bài thơ “Cẩm sắt” của Lý Thương Ẩn, tìm hiểu cụ thể hơn tại
Cô cứ viết một mạch mà chẳng nghĩ gì…
Sau khi đợt thi giữa kỳ kết thúc, vì để cuộc sống học đường trở nên sinh động mà tổ chức đấu bóng rổ cho giáo viên, chia theo tổ bộ môn. Tâm tình Quý Hân Nhiên không tốt nhưng vì tập thể mà đành ra trận. Hơn nữa còn việc nhân đức không nhường ai mà trở thành chủ lực của đội. Qua mấy trận, cô rất hăng hái xung phong khiến đội giành được thành tích cao nhất. Kết quả như vậy khiến mọi người rất đề phòng cô, kết quả trong trận đấu với tổ văn thể mỹ, cô vinh quang bị thương, lúc đập rổ bị trượt chân, lúc ấy cổ chân sưng vù.
Đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bắt cô phải nghỉ ngơi một thời gian, cô đành xin nghỉ, về nhà mẹ đẻ.
Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi kết hôn cô về nhà ở, Trữ Băng thấy chân cô sưng vù, vừa đau lòng vừa trách: “Con đúng là, sao cứ như trẻ con, bóng rổ gì chứ? Đi tập thể dục thẩm mỹ không phải tốt hơn sao?”
Lần này Quý Kiến Đông lại chẳng nói gì, chỉ bảo: “Về mấy ngày cũng được, ở cùng mẹ con.”
Ở đến ngày thứ ba, Trữ Băng cảm thấy không ổn, sao Đỗ Trường Luân chẳng gọi lấy một cuộc điện thoại: “Con không nói chuyện này cho Trường Luân?”
Quý Hân Nhiên đang ngồi đọc sách trên giường, là “Ly tao” của Khuất Nguyên, mỗi khi tâm tình không tốt cô đều thích đọc bài thơ này.
“Cũng chẳng có chuyện gì lớn, anh ấy cũng bận lắm”. Cô thản nhiên nói.
Vì chân bị đau nên cô ở ngay phòng của khách ở tầng trệt. Ban ngày nhàn rỗi, cô ngồi đàn piano. Từ sau khi lên đại học, hầu như cô không chạm vào đàn, giờ lại ngồi đàn hết nửa ngày, tất cả những bản nhạc từng học đều đem ra đàn…
Nhớ lại những ngày đau khổ luyện đàn, như mới là hôm qua thôi, thì ra mọi thứ đều đã qua.
Trữ Băng nghe tiếng đàn réo rắt mà càng lo lắng.
Chắc chắn là Hân Nhiên có tâm sự. Tính cách Hân Nhiên rất bướng bỉnh, càng lúc tâm tình tệ hại thì càng cố làm những việc mình không thích. Năm cấp ba, khi Quý Kiến Đông sửa lại nguyện vọng của cô, cô chẳng nói gì mà chỉ tự nhốt mình trong phòng làm toán hình học không gian, đây là thứ khiến cô đau đầu nhất.
Cuối cùng bà vẫn không nhịn được mà gọi điện thoại hỏi Đỗ Trường Luân: “Trường Luân, chỗ con bận lắm à?”
“Sao thế mẹ?”
Trữ Băng rất ít khi gọi điện cho anh.
“À, cũng không có gì, Hân Nhiên bị đau chân, ở nhà nghỉ, sợ con lo nên không cho mẹ nói cho con, nếu con không bận thì về xem sao”
“Sao lại bất cẩn như thế, có nghiêm trọng không ạ?”. Lần trước từ tỉnh trở về, Quý Hân Nhiên cũng ít khi gọi điện thoại cho anh. Mà mỗi lần anh cầm điện thoại muốn gọi là lại nhớ đến hình ảnh tối hôm đó, tâm tình trở nên lo lắng, buồn bực.
“Đừng lo, bác sĩ nói nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi. Chắc là ở nhà buồn, mẹ thấy tâm tình nó không tốt”. Trữ Băng vội giải thích.
Việc học ở trường Đảng đã kết thúc, theo lệ thường là ra ngoài thực tế, thực ra cũng chính là coi như đi du lịch. Đỗ Trường Luân lấy cớ có việc gấp cần làm nên không tham gia, về thẳng Vân Hải.
Chân Quý Hân Nhiên đã tốt lên nhiều, chỉ là không dám đứng quá lâu.
Ăn cơm tối xong, hai người về nhà.
“Chân bị thương sao không nói cho anh một tiếng?” Đỗ Trường Luân lái xe, ngữ khí bình tĩnh.
“Chẳng lẽ chỉ vì chút việc nhỏ này mà bắt anh về?” Quý Hân Nhiên trả lời cũng rất bình tĩnh.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường dần dần sáng lên, từ xa nhìn lại tựa như một chuỗi vòng lấp lánh, ánh sáng ngọc trong veo.
Sự yên lặng và vẻ bất an của cô càng khiến Đỗ Trường Luân lo lắng.
Hai người đều có tâm sự riêng, cả đường đều im lặng.
Đến dưới lầu, Đỗ Trường Luân định đỡ cô lên.
“Không sao, em tự đi được”.
Sự từ chối của cô khiến lửa giận đè nén đã lâu của Đỗ Trường Luân không thể nhịn thêm nữa: “Quý Hân Nhiên, em coi anh là gì? Là người thuê phòng với em à?… Trẹo chân là chuyện nhỏ không cần nói cho anh biết thì chuyện gì mới là chuyện lớn? Cái gì mới là chuyện anh cần biết?… Hay là chẳng có gì cần nói cho anh biết?…”
Mặt anh xanh mét, mặc kệ Quý Hân Nhiên phản ứng thế nào, bế thốc cô lên lầu.
Cô vội xin nghỉ, gọi điện thoại xin lỗi Trữ Băng rồi chạy tới tỉnh thành.
Đến bệnh viện, mọi người đều ở đó.
“Sao rồi anh?” cô hỏi Đỗ Trường Luân.
“Cũng ổn, không có gì lớn, là dây chằng bị giãn, và hơi bị chấn động phần não”. Cảm giác như Đỗ Trường Luân cũng khẽ thở phào.
Đỗ Vân Châu nằm trên giường bệnh thở dài: “Ai dà, đúng là già rồi, lúc còn trẻ ngựa có khó thuần cỡ nào cũng từng cưỡi…”
“Cha thấy chưa, nếu không phải cha ỷ vào kinh nghiệm nhiều năm thì hôm nay đã chẳng thế này”. Đỗ Trường Côn khuyên ông.
Thấy Quý Hân Nhiên, Đỗ Vân Châu mắng Đỗ Trường Luân: “Trường Luân, con đúng là, chỉ chút chuyện nhỏ mà cũng làm phiền Hân Nhiên?”
“Ông đừng mắng Trường Luân, còn chẳng phải tại ông, bao nhiêu tuổi rồi còn đi cưỡi ngựa, cứ làm bọn nhỏ phải lo lắng”. Thượng Mai lườm ông một cái.
Bởi vì không có gì quá to tát nên Đỗ Vân Châu kiên quyết không nằm viện, tối hôm đó về nhà.
Mọi người cũng đều về nhà, từ lúc nhận được điện thoại Quý Hân Nhiên đã tức tốc về tỉnh thành, hầu như không được nghỉ ngơi. Giờ thực sự có chút mệt mỏi nên ngủ rất sớm.
Nửa đêm tỉnh lại, Đỗ Trường Luân không ở trong phòng, cô rất khát nước nên nhẹ nhàng xuống lầu, đi phòng bếp tìm nước uống.
Vừa xuống đến cầu thang lại phát hiện ngoài hiên loáng thoáng có tiếng nói chuyện, bước lại gần, nơi đó chỉ có một chiếc đèn tường, người nói chuyện rõ ràng là hai anh em Đỗ Trường Luân, Đỗ Trường Côn.
Lòng hiếu kỳ của Quý Hân Nhiên nổi lên, hai anh em trông không thân thiết sao nửa đêm lại còn nói chuyện gì.
“Trường Luân… xin lỗi… Năm đó, anh không biết em…” Đỗ Trường Côn vốn luôn vui vẻ, nói năng sang sảng giờ lại ấp úng.
“Biết hay không có quan trọng không…? Quan trọng là chị ấy thích anh”. Đỗ Trường Luân vẫn giữ thái độ lạnh lùng, như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình. “Huống chi anh cũng thích chị ấy, không đúng sao?”
Sự yên lặng khiến người ta như ngừng thở.
Nửa ngày, giọng Đỗ Trường Côn lại truyền đến: “Mấy năm nay chắc chắn là em vẫn oán anh, một mình đi xa như vậy…”
“Anh nghĩ nhiều rồi, em rời khỏi nhà không phải vì chuyện này… Chị ấy thành chị dâu của em, hai người hạnh phúc như vậy, em cũng vui…”
Quý Hân Nhiên như bị trúng tà, cô ngơ ngác đứng đó, thì ra, thì ra người Đỗ Trường Luân từng thích là Quản Dĩnh. Điều này khiến đầu óc cô trống rỗng, cô đứng đờ người ở đó…
Hồi lâu sau, mãi đến khi nghe thấy có người nhắc đến tên mình.
“Hân Nhiên là cô gái tốt, em đừng khiến cô ấy bị tổn thương”
Giọng Đỗ Trường Luân chẳng nghe ra cảm xúc gì: “Cái này không cần anh quan tâm, cuộc hôn nhân của em vốn là theo mục đích thôi”.
Đầu như bị dội một chậu nước lạnh, Quý Hân Nhiên cảm thấy lạnh buốt từ trong ra ngoài. Hay lắm, hôn nhân theo mục đích sao?
Trữ Băng phát hiện sau khi từ nhà họ Đỗ trở về Quý Hân Nhiên như có tâm sự, thường thất thần mỗi khi đang nói chuyện.
“Hân Nhiên, con sao thế? Không phải là cha Đỗ Trường Luân không sao mà?”
“Vâng, không có gì to tát, tĩnh dưỡng một thời gian là được”. Cô thuận miệng đáp rồi mới giật mình phát hiện Trữ Băng hỏi gì: “Con không sao, mẹ, chắc là sắp đến thi giữa kỳ, gần đây hơi bận”.
Trữ Băng biết cô không nói thật nhưng cũng không hỏi lại. Tính Quý Hân Nhiên là thế, cô không muốn nói gì thì có hỏi kiểu gì cũng không hỏi ra được
Quý Hân Nhiên đương nhiên tự biết tâm trạng của mình không tốt, thường thất thần giữa lúc mọi người náo nhiệt nhất. Cô rất sợ những khi rảnh rỗi, những lúc như vậy cô sẽ không nhịn được mà nghĩ đến những lời đã nghe được, mỗi lần nghĩ lại là mỗi lần đau…
Quay về kí túc xá, cô mượn giấy bút mà viết thư pháp:
“Cầm sắt vô đoạn ngũ thập huyền
Nhất huyền nhất trụ tư hoa niên
Trang Sinh hiểu mộng mê hồ điệp
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên”*
* Đây là nửa đầu bài thơ “Cẩm sắt” của Lý Thương Ẩn, tìm hiểu cụ thể hơn tại
Cô cứ viết một mạch mà chẳng nghĩ gì…
Sau khi đợt thi giữa kỳ kết thúc, vì để cuộc sống học đường trở nên sinh động mà tổ chức đấu bóng rổ cho giáo viên, chia theo tổ bộ môn. Tâm tình Quý Hân Nhiên không tốt nhưng vì tập thể mà đành ra trận. Hơn nữa còn việc nhân đức không nhường ai mà trở thành chủ lực của đội. Qua mấy trận, cô rất hăng hái xung phong khiến đội giành được thành tích cao nhất. Kết quả như vậy khiến mọi người rất đề phòng cô, kết quả trong trận đấu với tổ văn thể mỹ, cô vinh quang bị thương, lúc đập rổ bị trượt chân, lúc ấy cổ chân sưng vù.
Đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bắt cô phải nghỉ ngơi một thời gian, cô đành xin nghỉ, về nhà mẹ đẻ.
Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi kết hôn cô về nhà ở, Trữ Băng thấy chân cô sưng vù, vừa đau lòng vừa trách: “Con đúng là, sao cứ như trẻ con, bóng rổ gì chứ? Đi tập thể dục thẩm mỹ không phải tốt hơn sao?”
Lần này Quý Kiến Đông lại chẳng nói gì, chỉ bảo: “Về mấy ngày cũng được, ở cùng mẹ con.”
Ở đến ngày thứ ba, Trữ Băng cảm thấy không ổn, sao Đỗ Trường Luân chẳng gọi lấy một cuộc điện thoại: “Con không nói chuyện này cho Trường Luân?”
Quý Hân Nhiên đang ngồi đọc sách trên giường, là “Ly tao” của Khuất Nguyên, mỗi khi tâm tình không tốt cô đều thích đọc bài thơ này.
“Cũng chẳng có chuyện gì lớn, anh ấy cũng bận lắm”. Cô thản nhiên nói.
Vì chân bị đau nên cô ở ngay phòng của khách ở tầng trệt. Ban ngày nhàn rỗi, cô ngồi đàn piano. Từ sau khi lên đại học, hầu như cô không chạm vào đàn, giờ lại ngồi đàn hết nửa ngày, tất cả những bản nhạc từng học đều đem ra đàn…
Nhớ lại những ngày đau khổ luyện đàn, như mới là hôm qua thôi, thì ra mọi thứ đều đã qua.
Trữ Băng nghe tiếng đàn réo rắt mà càng lo lắng.
Chắc chắn là Hân Nhiên có tâm sự. Tính cách Hân Nhiên rất bướng bỉnh, càng lúc tâm tình tệ hại thì càng cố làm những việc mình không thích. Năm cấp ba, khi Quý Kiến Đông sửa lại nguyện vọng của cô, cô chẳng nói gì mà chỉ tự nhốt mình trong phòng làm toán hình học không gian, đây là thứ khiến cô đau đầu nhất.
Cuối cùng bà vẫn không nhịn được mà gọi điện thoại hỏi Đỗ Trường Luân: “Trường Luân, chỗ con bận lắm à?”
“Sao thế mẹ?”
Trữ Băng rất ít khi gọi điện cho anh.
“À, cũng không có gì, Hân Nhiên bị đau chân, ở nhà nghỉ, sợ con lo nên không cho mẹ nói cho con, nếu con không bận thì về xem sao”
“Sao lại bất cẩn như thế, có nghiêm trọng không ạ?”. Lần trước từ tỉnh trở về, Quý Hân Nhiên cũng ít khi gọi điện thoại cho anh. Mà mỗi lần anh cầm điện thoại muốn gọi là lại nhớ đến hình ảnh tối hôm đó, tâm tình trở nên lo lắng, buồn bực.
“Đừng lo, bác sĩ nói nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi. Chắc là ở nhà buồn, mẹ thấy tâm tình nó không tốt”. Trữ Băng vội giải thích.
Việc học ở trường Đảng đã kết thúc, theo lệ thường là ra ngoài thực tế, thực ra cũng chính là coi như đi du lịch. Đỗ Trường Luân lấy cớ có việc gấp cần làm nên không tham gia, về thẳng Vân Hải.
Chân Quý Hân Nhiên đã tốt lên nhiều, chỉ là không dám đứng quá lâu.
Ăn cơm tối xong, hai người về nhà.
“Chân bị thương sao không nói cho anh một tiếng?” Đỗ Trường Luân lái xe, ngữ khí bình tĩnh.
“Chẳng lẽ chỉ vì chút việc nhỏ này mà bắt anh về?” Quý Hân Nhiên trả lời cũng rất bình tĩnh.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường dần dần sáng lên, từ xa nhìn lại tựa như một chuỗi vòng lấp lánh, ánh sáng ngọc trong veo.
Sự yên lặng và vẻ bất an của cô càng khiến Đỗ Trường Luân lo lắng.
Hai người đều có tâm sự riêng, cả đường đều im lặng.
Đến dưới lầu, Đỗ Trường Luân định đỡ cô lên.
“Không sao, em tự đi được”.
Sự từ chối của cô khiến lửa giận đè nén đã lâu của Đỗ Trường Luân không thể nhịn thêm nữa: “Quý Hân Nhiên, em coi anh là gì? Là người thuê phòng với em à?… Trẹo chân là chuyện nhỏ không cần nói cho anh biết thì chuyện gì mới là chuyện lớn? Cái gì mới là chuyện anh cần biết?… Hay là chẳng có gì cần nói cho anh biết?…”
Mặt anh xanh mét, mặc kệ Quý Hân Nhiên phản ứng thế nào, bế thốc cô lên lầu.