Quý Hân Nhiên bắt đầu hơi sợ về nhà, cô sợ cảm giác hai người sống chung một căn nhà lại như người xa lạ. Thời gian cô ở nhà càng ngày càng ngắn, cuối tuần chủ yếu đều cùng Triệu Nghệ Hiểu đi dạo phố, mua sắm.
Hách Lực vì có một hạng mục đầu tư nên hầu hết đều ở công ty, có đôi khi cô ở lại ngay nhà Triệu Nghệ Hiểu, điện thoại cũng chẳng buồn gọi, chỉ nhắn tin: “Đêm nay ở lại nhà Triệu Nghệ Hiểu, không về”. Đối phương ngay cả nhắn lại cũng không có, sau này cô chỉ nhắn “Đêm nay không về”. Dù sao người đó cũng không quan tâm.
Trong thời gian này anh lại về nhà một lần, một tháng về nhà hai lần, đúng là bất thường, trước kia dù về tỉnh họp thì chưa chắc anh đã về nhà.
Có đôi khi cô không nhịn được mà nghĩ, với người đàn ông chung sống cùng mình lâu như vậy, rốt cuộc mình hiểu anh ta được bao nhiêu?
Cô về nhà, Trữ Băng cả kinh nói: “Hân Nhiên, sao con gầy đi nhiều thế?”
Cô nhìn gương rồi tự vuốt mặt mình: “Gầy ạ? Không cảm thấy gì cả?”. Thực ra cằm nhọn hơn nhiều.
“Con ấy à, có phải không nấu cơm mà ăn uống linh tinh ở ngoài không? Lười nấu thì về nhà mẹ nấu cho con”. Cô nghe vậy mà mắt cay cay, vội quay mặt đi.
Lúc ăn cơm, Trữ Băng có hơi buồn lo: “Hân Nhiên, sao mẹ cảm thấy cha con như đang giấu mẹ chuyện gì? Mấy ngày nay đều về rất muộn, bận tối mắt tối mũi”.
“Có bao giờ cha không bận đâu? Mẹ nghĩ nhiều rồi”.
“Không phải, Hân Nhiên, mẹ cảm thấy có hơi lạ, có một lần ông ấy đột nhiên hỏi mẹ muốn đi du lịch ở đâu, nói qua đợt này sẽ cùng mẹ đi du lịch. Con bảo, trước mẹ muốn ông ấy đi cùng, ông ấy luôn nói không rảnh, công ty bận rộn, giờ lại chủ động hỏi mẹ?… Hơn nữa, có đôi khi hình như ông ấy muốn nói gì đó với mẹ nhưng hỏi lại thì lại chẳng chịu nói gì…”
“Mẹ, mẹ cũng đừng tự nghĩ nhiều, chờ lúc về con hỏi chú Đức xem sao”. Thực ra cô cũng chẳng nghĩ sẽ có chuyện gì, nói vậy thuần túy là để mẹ đỡ lo.
Gần đây Đỗ Trường Luân cũng rất bận rộn, trong thành phố có thể sẽ thay đổi nhân sự. Có tin đồn, sang năm bí thư thị ủy sẽ đến tỉnh ủy nhận chức, chức vụ bỏ trống này không biết sẽ do ai tiếp nhận. Đương nhiên, khả năng lớn nhất là thị trưởng Trần nhưng cũng có thể không do đề bạt mà do cấp trên phái tới, chuyện chưa chắc chắn luôn có rất nhiều biến cố bất ngờ.
Về lý mà nói, ai tiếp nhận chức vụ này cũng chẳng liên quan gì nhiều đến anh nhưng làm chính trị luôn có bè phái, ban đầu anh còn mong mình có thể mặc kệ nhưng càng dấn thân vào chốn quan trường thì càng phát hiện, đây là điều không thể.
Anh vừa tốt nghiệp xong đã làm thư lý cho thị trưởng Trần, lúc đó ông vẫn là phó thị trưởng. Đến hôm nay, vị trí hai người đều thay đổi nhưng trong mắt người khác, anh chính là người của thị trưởng Trần. Nhất cử nhất động của anh đều sẽ ẩn chứa ý tứ của Trần thị trưởng. Mà có thể ngồi vào vị trí bí thư hay không với thị trưởng Trần là rất quan trọng, ngồi rồi, phía trước chính là biển rộng trời cao, không thể ngồi có lẽ sẽ mãi mãi dậm chân tại chỗ. Trong thời điểm mẫn cảm này, Đỗ Trường Luân không mong công việc của mình xảy ra sai sót gì để người khác lấy cớ, ảnh hưởng đến tiền đồ của ông.
Đỗ Trường Luân nhìn Quý Hân Nhiên dần trở nên trầm mặc, gầy yếu, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại chẳng biết nên nói từ đâu. Anh luôn nghĩ, chờ một chút, đợi qua mấy ngày bận rộn rồi nhất định phải nói chuyện tử tế với cô.
Mấy ngày nay, anh vì chuyện của Quản Dĩnh và Đỗ Trường Côn mà về tỉnh hai lần, anh không nói cho Quý Hân Nhiên vì Quản Dĩnh dặn anh, sợ làm Đỗ Trường Côn thấy nặng nề hơn, chuyện này vẫn không cần nói với Hân Nhiên, dù sao cũng liên quan đến riêng tư của Đỗ Trường Côn.
Sở dĩ Đỗ Trường Côn muốn ly hôn cũng là vì Quản Dĩnh. Mấy năm qua hai người vẫn luôn mong có con nhưng lại không có tin gì. Trước đó mấy ngày, hai người đi xét nghiệm, thì ra một lần chấp hành nhiệm vụ, Đỗ Trường Côn đã bị thương mà ảnh hưởng đến khả năng sinh dục. Hai người không thể có con. Đỗ Trường Côn rất đau khổ, không muốn liên lụy đến Quản Dĩnh nên đề nghị ly hôn. Cha mẹ khuyên anh anh cũng không nghe. Quản Dĩnh bất đắc dĩ nên mới nhờ Đỗ Trường Luân giúp.
Anh về tỉnh tìm Đỗ Trường Côn, nhiều năm qua, lần đầu tiên hai anh em mở rộng lòng mà thành thật nói chuyện với nhau.
“Cô ấy thích trẻ con như vậy, anh không thể ích kỷ cướp đi quyền làm mẹ của cô ấy…”, hiển nhiên Đỗ Trường Côn cũng rất đau khổ vì quyết định này.
“Anh, tình cảm của Quản Dĩnh với anh anh hẳn là rõ nhất… nhìn hai người hạnh phúc, em thực sự rất vui, đây là lời em nói rất thật… Thực ra lần trước chỉ là giận nên nói thế… Em thích cuộc sống hiện tại, hi vọng có thể sống tốt với Hân Nhiên…”
Nói tới câu cuối, trong đầu anh hiện ra khuôn mặt gầy yếu của Quý Hân Nhiên, lòng có chút chua xót, trong lòng cô liệu có nghĩ như anh?
Chiều thứ năm, Quý Hân Nhiên đến sở giáo dục đưa tài liệu, lúc về thấy còn sớm nên cô lại quay về trường.
Lúc đi qua quán trà Thanh Phong cũng là lúc đợi đèn đỏ, tầm mắt cô đảo qua cửa sổ thủy tinh của quán trà, đột nhiên quay phắt lại, vị trí bên cửa sổ, một người mặc vest xám chính là Đỗ Trường Luân, mà đối diện anh lại là Quản Dĩnh.
Quý Hân Nhiên cảm thấy tim mình đang dần chìm xuống vực sâu không thấy đáy…
“Hân Nhiên, lúc nào đến Vân Hải nhất định sẽ tới làm phiền em” lời Quản Dĩnh như vẫn vang vọng bên tai…
Cô đã đến Vân Hải mà Đỗ Trường Luân lại chẳng nói cho mình.
Mãi đến khi tiếng còi xe đằng sau vang lên, cô mới lấy lại tinh thần, thì ra đèn đã chuyển xanh.
Không về trường, cô về thẳng nhà.
Trên đường, mấy lần cô rút di động nhưng lại cất vào, cô sợ nghe được đáp án mình không muốn nghe.
Đỗ Trường Luân cũng không về muộn quá, bật đèn lên mới phát hiện Quý Hân Nhiên đang ngồi trên sofa.
“Về rồi sao không bật đèn?”. Lòng anh có chút kinh ngạc, thời gian này, nếu không phải là cuối tuần thì hầu như cô đều không về.
Quý Hân Nhiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Trường Luân, “Lại tăng ca?”
“Ừm, có chút việc”. Quản Dĩnh đến đây công tác, tìm anh vẫn là nói chuyện kia, Đỗ Trường Côn tham gia tập huấn nhưng hình như đã dần buông lỏng chuyện này, không kiên trì như trước nữa. “Cảm ơn em, Trường Luân, thực ra không có con đương nhiên sẽ thấy tiếc nuối nhưng so ra thì ở bên anh ấy đã là rất tốt rồi”. Quản Dĩnh chân thành nói.
Lúc Quản Dĩnh nói vậy, lòng anh lại có cảm giác như trút được gánh nặng, thực sự thoải mái.
Anh không nói chuyện Quản Dĩnh cho Quý Hân Nhiên, thứ nhất là vì mai Quản Dĩnh sẽ về, thứ hai là nếu Hân Nhiên ở đây, hiển nhiên là có chút chuyện không tiện nói.
Quý Hân Nhiên thấy rõ chút chần chừ trong mắt anh, cô đứng dậy:“Anh cũng mệt rồi, đi ngủ sớm đi”.
“Em ăn cơm chưa?” phòng bếp không có dấu vết gì.
“Ăn ở nhà mẹ”. Quý Hân Nhiên cảm thấy chút sức lực cuối cùng giờ cũng đã biến mất…
Hách Lực vì có một hạng mục đầu tư nên hầu hết đều ở công ty, có đôi khi cô ở lại ngay nhà Triệu Nghệ Hiểu, điện thoại cũng chẳng buồn gọi, chỉ nhắn tin: “Đêm nay ở lại nhà Triệu Nghệ Hiểu, không về”. Đối phương ngay cả nhắn lại cũng không có, sau này cô chỉ nhắn “Đêm nay không về”. Dù sao người đó cũng không quan tâm.
Trong thời gian này anh lại về nhà một lần, một tháng về nhà hai lần, đúng là bất thường, trước kia dù về tỉnh họp thì chưa chắc anh đã về nhà.
Có đôi khi cô không nhịn được mà nghĩ, với người đàn ông chung sống cùng mình lâu như vậy, rốt cuộc mình hiểu anh ta được bao nhiêu?
Cô về nhà, Trữ Băng cả kinh nói: “Hân Nhiên, sao con gầy đi nhiều thế?”
Cô nhìn gương rồi tự vuốt mặt mình: “Gầy ạ? Không cảm thấy gì cả?”. Thực ra cằm nhọn hơn nhiều.
“Con ấy à, có phải không nấu cơm mà ăn uống linh tinh ở ngoài không? Lười nấu thì về nhà mẹ nấu cho con”. Cô nghe vậy mà mắt cay cay, vội quay mặt đi.
Lúc ăn cơm, Trữ Băng có hơi buồn lo: “Hân Nhiên, sao mẹ cảm thấy cha con như đang giấu mẹ chuyện gì? Mấy ngày nay đều về rất muộn, bận tối mắt tối mũi”.
“Có bao giờ cha không bận đâu? Mẹ nghĩ nhiều rồi”.
“Không phải, Hân Nhiên, mẹ cảm thấy có hơi lạ, có một lần ông ấy đột nhiên hỏi mẹ muốn đi du lịch ở đâu, nói qua đợt này sẽ cùng mẹ đi du lịch. Con bảo, trước mẹ muốn ông ấy đi cùng, ông ấy luôn nói không rảnh, công ty bận rộn, giờ lại chủ động hỏi mẹ?… Hơn nữa, có đôi khi hình như ông ấy muốn nói gì đó với mẹ nhưng hỏi lại thì lại chẳng chịu nói gì…”
“Mẹ, mẹ cũng đừng tự nghĩ nhiều, chờ lúc về con hỏi chú Đức xem sao”. Thực ra cô cũng chẳng nghĩ sẽ có chuyện gì, nói vậy thuần túy là để mẹ đỡ lo.
Gần đây Đỗ Trường Luân cũng rất bận rộn, trong thành phố có thể sẽ thay đổi nhân sự. Có tin đồn, sang năm bí thư thị ủy sẽ đến tỉnh ủy nhận chức, chức vụ bỏ trống này không biết sẽ do ai tiếp nhận. Đương nhiên, khả năng lớn nhất là thị trưởng Trần nhưng cũng có thể không do đề bạt mà do cấp trên phái tới, chuyện chưa chắc chắn luôn có rất nhiều biến cố bất ngờ.
Về lý mà nói, ai tiếp nhận chức vụ này cũng chẳng liên quan gì nhiều đến anh nhưng làm chính trị luôn có bè phái, ban đầu anh còn mong mình có thể mặc kệ nhưng càng dấn thân vào chốn quan trường thì càng phát hiện, đây là điều không thể.
Anh vừa tốt nghiệp xong đã làm thư lý cho thị trưởng Trần, lúc đó ông vẫn là phó thị trưởng. Đến hôm nay, vị trí hai người đều thay đổi nhưng trong mắt người khác, anh chính là người của thị trưởng Trần. Nhất cử nhất động của anh đều sẽ ẩn chứa ý tứ của Trần thị trưởng. Mà có thể ngồi vào vị trí bí thư hay không với thị trưởng Trần là rất quan trọng, ngồi rồi, phía trước chính là biển rộng trời cao, không thể ngồi có lẽ sẽ mãi mãi dậm chân tại chỗ. Trong thời điểm mẫn cảm này, Đỗ Trường Luân không mong công việc của mình xảy ra sai sót gì để người khác lấy cớ, ảnh hưởng đến tiền đồ của ông.
Đỗ Trường Luân nhìn Quý Hân Nhiên dần trở nên trầm mặc, gầy yếu, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại chẳng biết nên nói từ đâu. Anh luôn nghĩ, chờ một chút, đợi qua mấy ngày bận rộn rồi nhất định phải nói chuyện tử tế với cô.
Mấy ngày nay, anh vì chuyện của Quản Dĩnh và Đỗ Trường Côn mà về tỉnh hai lần, anh không nói cho Quý Hân Nhiên vì Quản Dĩnh dặn anh, sợ làm Đỗ Trường Côn thấy nặng nề hơn, chuyện này vẫn không cần nói với Hân Nhiên, dù sao cũng liên quan đến riêng tư của Đỗ Trường Côn.
Sở dĩ Đỗ Trường Côn muốn ly hôn cũng là vì Quản Dĩnh. Mấy năm qua hai người vẫn luôn mong có con nhưng lại không có tin gì. Trước đó mấy ngày, hai người đi xét nghiệm, thì ra một lần chấp hành nhiệm vụ, Đỗ Trường Côn đã bị thương mà ảnh hưởng đến khả năng sinh dục. Hai người không thể có con. Đỗ Trường Côn rất đau khổ, không muốn liên lụy đến Quản Dĩnh nên đề nghị ly hôn. Cha mẹ khuyên anh anh cũng không nghe. Quản Dĩnh bất đắc dĩ nên mới nhờ Đỗ Trường Luân giúp.
Anh về tỉnh tìm Đỗ Trường Côn, nhiều năm qua, lần đầu tiên hai anh em mở rộng lòng mà thành thật nói chuyện với nhau.
“Cô ấy thích trẻ con như vậy, anh không thể ích kỷ cướp đi quyền làm mẹ của cô ấy…”, hiển nhiên Đỗ Trường Côn cũng rất đau khổ vì quyết định này.
“Anh, tình cảm của Quản Dĩnh với anh anh hẳn là rõ nhất… nhìn hai người hạnh phúc, em thực sự rất vui, đây là lời em nói rất thật… Thực ra lần trước chỉ là giận nên nói thế… Em thích cuộc sống hiện tại, hi vọng có thể sống tốt với Hân Nhiên…”
Nói tới câu cuối, trong đầu anh hiện ra khuôn mặt gầy yếu của Quý Hân Nhiên, lòng có chút chua xót, trong lòng cô liệu có nghĩ như anh?
Chiều thứ năm, Quý Hân Nhiên đến sở giáo dục đưa tài liệu, lúc về thấy còn sớm nên cô lại quay về trường.
Lúc đi qua quán trà Thanh Phong cũng là lúc đợi đèn đỏ, tầm mắt cô đảo qua cửa sổ thủy tinh của quán trà, đột nhiên quay phắt lại, vị trí bên cửa sổ, một người mặc vest xám chính là Đỗ Trường Luân, mà đối diện anh lại là Quản Dĩnh.
Quý Hân Nhiên cảm thấy tim mình đang dần chìm xuống vực sâu không thấy đáy…
“Hân Nhiên, lúc nào đến Vân Hải nhất định sẽ tới làm phiền em” lời Quản Dĩnh như vẫn vang vọng bên tai…
Cô đã đến Vân Hải mà Đỗ Trường Luân lại chẳng nói cho mình.
Mãi đến khi tiếng còi xe đằng sau vang lên, cô mới lấy lại tinh thần, thì ra đèn đã chuyển xanh.
Không về trường, cô về thẳng nhà.
Trên đường, mấy lần cô rút di động nhưng lại cất vào, cô sợ nghe được đáp án mình không muốn nghe.
Đỗ Trường Luân cũng không về muộn quá, bật đèn lên mới phát hiện Quý Hân Nhiên đang ngồi trên sofa.
“Về rồi sao không bật đèn?”. Lòng anh có chút kinh ngạc, thời gian này, nếu không phải là cuối tuần thì hầu như cô đều không về.
Quý Hân Nhiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Trường Luân, “Lại tăng ca?”
“Ừm, có chút việc”. Quản Dĩnh đến đây công tác, tìm anh vẫn là nói chuyện kia, Đỗ Trường Côn tham gia tập huấn nhưng hình như đã dần buông lỏng chuyện này, không kiên trì như trước nữa. “Cảm ơn em, Trường Luân, thực ra không có con đương nhiên sẽ thấy tiếc nuối nhưng so ra thì ở bên anh ấy đã là rất tốt rồi”. Quản Dĩnh chân thành nói.
Lúc Quản Dĩnh nói vậy, lòng anh lại có cảm giác như trút được gánh nặng, thực sự thoải mái.
Anh không nói chuyện Quản Dĩnh cho Quý Hân Nhiên, thứ nhất là vì mai Quản Dĩnh sẽ về, thứ hai là nếu Hân Nhiên ở đây, hiển nhiên là có chút chuyện không tiện nói.
Quý Hân Nhiên thấy rõ chút chần chừ trong mắt anh, cô đứng dậy:“Anh cũng mệt rồi, đi ngủ sớm đi”.
“Em ăn cơm chưa?” phòng bếp không có dấu vết gì.
“Ăn ở nhà mẹ”. Quý Hân Nhiên cảm thấy chút sức lực cuối cùng giờ cũng đã biến mất…