Lúc tỉnh lại, đập vào mắt Quý Hân Nhiên là khuôn mặt của Đỗ Trường Luân, vô cùng lo lắng bất an, xung quanh trắng toát, tay cô còn có kim truyền dịch, hẳn là ở trong bệnh viện.
“Hân Nhiên, em tỉnh rồi?”, giọng Đỗ Trường Luân khàn khàn mang theo chút vui mừng, mắt ươn ướt.
“Trường Luân, sao em lại ở đây?”
Cô nhớ rõ lúc mình té ngã từ trên lầu xuống, Chung Tấn kia vẫn còn đuổi theo cô: “Chung Tấn kia đâu?”, cô hơi giật mình, chỉ cảm thấy ót hơi đau.
“Đừng cử động”, Đỗ Trường Luân nhẹ đè vai cô lại: “Hắn ta đã bị cảnh sát bắt được, em yên tâm, không sao đâu”.
Cảnh sát tiến hành theo dõi Vạn Tuệ, phát hiện ra Chung Tấn và chiếc xe bị trộm kia, sau đó theo dõi hắn ta, may mà đến kịp, nếu không… Đỗ Trường Luân không dám nghĩ thêm, chỉ vội nắm chặt tay cô.
Tay anh vô cùng ấm áp, Quý Hân Nhiên cảm thấy rất an tâm.
“Mẹ em đâu?” Cô không nhìn thấy Trữ Băng, mấy hôm nay chắc chắn bà lo lắng gần chết, không biết cơ thể thế nào.
“Bệnh tim bác tái phát, bác sĩ nói không thể quá kích động, em yên tâm, bác đã biết em không sao, Tiểu Lệ ở nhà cùng bác, không có chuyện gì”. Đỗ Trường Luân an ủi cô.
“Mẹ có biết…?” Chuyện lần này căn nguyên có liên quan đến Quý Kiến Đông, cô không biết mẹ đã biết gì chưa.
“Bác chỉ biết là có người vì tiền mà bắt cóc em, chuyện khác đều không biết, chuyện này chỉ có rất ít người biết, anh đã dặn dò rồi, em cứ yên tâm”. Đỗ Trường Luân biết cô lo lắng điều gì.
“Cảm ơn anh”.
“Còn phải khách sáo thế sao?” Đỗ Trường Luân mỉm cười: “Mắt cá chân em bị thương, chút nữa còn phải phẫu thuật, đừng nói nhiều nữa, nghỉ ngơi đi”.
Cô ngã từ tầng hai xuống, tuy rằng không cao lắm nhưng phía dưới đều là gạch ngói. Đầu cô bị va vào một hòn đá nhỏ, may mà không đụng phải chỗ nguy hiểm. Bác sĩ nói nếu lệch một chút, đụng phải chỗ nguy hại thì rất khó tưởng tượng. Cổ chân bị gãy xương, cũng may không quá nghiêm trọng nhưng phải phẫu thuật.
Thực ra Quý Hân Nhiên hôn mê trong thời gian rất ngắn nhưng anh lại cảm thấy quá dài, mỗi giây mỗi phút đều quá gian nan. Anh nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt trắng bệch của cô, lòng như có vô số giọng nói đang gọi: “Hân Nhiên, Hân Nhiên…”
Hai hôm nay Quý Hân Nhiên đã trải qua lo sợ, hãi hùng, hơn nữa ăn uống không đủ no nên rất yếu, hơi thở của Đỗ Trường Luân khiến cô cảm thấy an tâm, lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cho dù là bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất bệnh viện phẫu thuật cho Quý Hân Nhiên, hơn nữa bác sĩ còn luôn nói chỉ là tiểu phẫu nhưng Đỗ Trường Luân vẫn rất lo lắng. Chứng thực tất cả các vấn đề với bác sĩ một lượt. Triệu Nghệ Hiểu ở bên thấy anh như vậy thì nghĩ: Đúng là liên quan đến mình thì sẽ dễ bị rối loạn.
Ra khỏi phòng mổ, bên ngoài có rất nhiều người đợi, thậm chí là cả Trữ Băng.
Chỉ là gây tê cục bộ nên Quý Hân Nhiên rất tỉnh táo: “Mẹ…”, cô khẽ gọi.
“Hân Nhiên…”, Trữ Băng còn chưa nói xong nước mắt đã rơi.
“Mẹ, con không sao, chẳng phải lại ổn rồi đấy thôi?”. Quý Hân Nhiên biết bà không khỏe, lo lắng nhìn bà.
“Đúng thế, chị dâu, Hân Nhiên không sao, bác sĩ nói chân sẽ nhanh chóng khỏe lại, không thành vấn đề”. Trần Bỉnh Đức ở bên khuyên Trữ Băng.
Đỗ Trường Luân không nói gì thêm chỉ nắm tay cô, sự đau lòng hiện rõ nơi đáy mắt.
Trữ Băng không khỏe, dưới sự khuyên bảo của mọi người, thấy Quý Hân Nhiên quả thật không có chuyện gì nghiêm trọng nên lại về nhà. Vốn Triệu Nghệ Hiểu còn định ở lại chăm sóc cô nhưng Đỗ Trường Luân không chịu: “Mai em còn phải đi làm, ở đây có anh là được”.
Triệu Nghệ Hiểu vốn cảm thấy anh là đàn ông thì không tiện nhưng nghĩ lại, xem bọn họ thế này, tái hôn là chuyện sớm muộn, cũng chẳng có gì mà tiện hay không tiện.
Gật gật đầu: “Được rồi, em về trước, ngày mai lại đến”.
Quý Hân Nhiên ở phòng chăm sóc đặc biệt, điều kiện rất tốt.
Lúc Đỗ Trường Luân quay về, cô đang nhìn chân mình bị bao kín như bánh chưng.
“Đau không?”, Đỗ Trường Luân ngồi xuống bên giường.
Cô lắc đầu: “Không đau, chắc thuốc tê vẫn còn”.
Đỗ Trường Luân kiểm tra đầu cô, phía sau sưng vù, anh cúi đầu, thì thào nói: “Hân Nhiên, làm anh sợ muốn chết…”
Chỉ có giờ khắc này, ôm cô, cảm nhận được hơi thở của cô thì anh cảm thấy tim mình mới được lơi lỏng.
“Em đã nghĩ có lẽ sẽ không còn được gặp lại anh nhưng em không cam lòng, không cam lòng mới nhận được bức thư tình đầu tiên của anh mà đã rời khỏi anh. Em rất tham lam, muốn sau này có thể nhận được nhiều thư của anh hơn nữa, em không muốn cứ thế mà đi… Hơn nữa, em còn có chuyện chưa nói với anh, những lời này nhất định em phải tự mình nói cho anh… Trường Luân, em yêu anh…”
Đỗ Trường Luân khẽ cọ mặt lên má cô, Quý Hân Nhiên chỉ cảm thấy má mình lạnh lạnh, ươn ướt…
Một tiếng ho khan phá tan sự ấm áp trong phòng, hai người ngẩng đầu, đứng ở cửa lại là Tiếu Trình Vỹ.
Anh tỏ vẻ như đang xem hài kịch: “Ấy dà, tôi có gõ cửa chỉ là hai người quá chuyên tâm nên không nghe thấy”.
Đỗ Trường Luân bình thản đứng dậy: “Sao anh lại đến đây?”
“Đương nhiên là đến thăm Hân Nhiên”. Anh nhìn Hân Nhiên nằm trên giường: “Không ngờ tôi mới đi vài ngày mà đã xảy ra chuyện như vậy, Hân Nhiên, em yên tâm, tôi sẽ cho người xử lý thằng khốn đó, cho nó cả đời đừng mong ra tù”.
“Anh đừng dây vào”. Đỗ Trường Luân nạt.
“Trường Luân, nói gì thì nói cậu cũng nên giới thiệu Hân Nhiên với tôi đi chứ? Cũng không thể để cô ấy cứ gọi tôi là Tiếu tổng mãi được?” Anh miễn cưỡng nói.
Lời vừa nói ra, Quý Hân Nhiên sửng sốt. Cô không thể tưởng tượng được là Tiếu Trình Vỹ và Đỗ Trường Luân lại biết nhau.
Đỗ Trường Luân nhìn cô, do dự một chút rồi nói: “Xin lỗi em, Hân Nhiên, anh vẫn chưa nói cho em, anh ta là anh họ anh”.
Câu cuối rất nhỏ nhưng Quý Hân Nhiên lại nghe rõ. Trong đầu có có vô số suy nghĩ thoáng qua, thì ra là thế, khó trách lúc trước Long Gia lại vô duyên vô cớ chịu giúp cô.
Tiếu Trình Vĩ đắc ý nói: “Hân Nhiên, cho dù tôi chỉ lớn hơn Trường Luân vài tháng nhưng em cũng phải gọi một tiếng “anh họ” đấy biết chưa?”
“Tiếu Trình Vỹ, anh đừng quá đáng”. Mặt Đỗ Trường Luân đen thui, người này chán sống rồi đây.
“Trường Luân, đừng như vậy”. Quý Hân Nhiên dịu dàng nói. Cho dù lòng cô có rất nhiều nghi vấn, hơn nữa nhìn ra được Đỗ Trường Luân không thích Tiếu Trình Vỹ nhưng nói thế nào người ta cũng từng giúp mình. Huống chi cô thấy, Tiếu Trình Vỹ này chỉ là mồm mép xấu xa nhưng tâm địa không xấu.
“Cảm ơn anh, anh họ Tiếu”. Cô nghiêm trang nói.
Tiếu Trình Vĩ vui tươi hớn hở: “Vẫn là Hân Nhiên tốt nhất, ây dà, coi như anh cũng không chịu đòn oan”.
Lúc này Quý Hân Nhiên mới biết, thì ra ngày đó anh bị Đỗ Trường Luân đánh. Không ngờ Đỗ Trường Luân lại có lúc đáng sợ như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng được, nhịn không được lặng lẽ liếc Đỗ Trường Luân một cái. Đỗ Trường Luân đứng đó, mặt đen thui.
“Hân Nhiên, em tỉnh rồi?”, giọng Đỗ Trường Luân khàn khàn mang theo chút vui mừng, mắt ươn ướt.
“Trường Luân, sao em lại ở đây?”
Cô nhớ rõ lúc mình té ngã từ trên lầu xuống, Chung Tấn kia vẫn còn đuổi theo cô: “Chung Tấn kia đâu?”, cô hơi giật mình, chỉ cảm thấy ót hơi đau.
“Đừng cử động”, Đỗ Trường Luân nhẹ đè vai cô lại: “Hắn ta đã bị cảnh sát bắt được, em yên tâm, không sao đâu”.
Cảnh sát tiến hành theo dõi Vạn Tuệ, phát hiện ra Chung Tấn và chiếc xe bị trộm kia, sau đó theo dõi hắn ta, may mà đến kịp, nếu không… Đỗ Trường Luân không dám nghĩ thêm, chỉ vội nắm chặt tay cô.
Tay anh vô cùng ấm áp, Quý Hân Nhiên cảm thấy rất an tâm.
“Mẹ em đâu?” Cô không nhìn thấy Trữ Băng, mấy hôm nay chắc chắn bà lo lắng gần chết, không biết cơ thể thế nào.
“Bệnh tim bác tái phát, bác sĩ nói không thể quá kích động, em yên tâm, bác đã biết em không sao, Tiểu Lệ ở nhà cùng bác, không có chuyện gì”. Đỗ Trường Luân an ủi cô.
“Mẹ có biết…?” Chuyện lần này căn nguyên có liên quan đến Quý Kiến Đông, cô không biết mẹ đã biết gì chưa.
“Bác chỉ biết là có người vì tiền mà bắt cóc em, chuyện khác đều không biết, chuyện này chỉ có rất ít người biết, anh đã dặn dò rồi, em cứ yên tâm”. Đỗ Trường Luân biết cô lo lắng điều gì.
“Cảm ơn anh”.
“Còn phải khách sáo thế sao?” Đỗ Trường Luân mỉm cười: “Mắt cá chân em bị thương, chút nữa còn phải phẫu thuật, đừng nói nhiều nữa, nghỉ ngơi đi”.
Cô ngã từ tầng hai xuống, tuy rằng không cao lắm nhưng phía dưới đều là gạch ngói. Đầu cô bị va vào một hòn đá nhỏ, may mà không đụng phải chỗ nguy hiểm. Bác sĩ nói nếu lệch một chút, đụng phải chỗ nguy hại thì rất khó tưởng tượng. Cổ chân bị gãy xương, cũng may không quá nghiêm trọng nhưng phải phẫu thuật.
Thực ra Quý Hân Nhiên hôn mê trong thời gian rất ngắn nhưng anh lại cảm thấy quá dài, mỗi giây mỗi phút đều quá gian nan. Anh nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt trắng bệch của cô, lòng như có vô số giọng nói đang gọi: “Hân Nhiên, Hân Nhiên…”
Hai hôm nay Quý Hân Nhiên đã trải qua lo sợ, hãi hùng, hơn nữa ăn uống không đủ no nên rất yếu, hơi thở của Đỗ Trường Luân khiến cô cảm thấy an tâm, lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cho dù là bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất bệnh viện phẫu thuật cho Quý Hân Nhiên, hơn nữa bác sĩ còn luôn nói chỉ là tiểu phẫu nhưng Đỗ Trường Luân vẫn rất lo lắng. Chứng thực tất cả các vấn đề với bác sĩ một lượt. Triệu Nghệ Hiểu ở bên thấy anh như vậy thì nghĩ: Đúng là liên quan đến mình thì sẽ dễ bị rối loạn.
Ra khỏi phòng mổ, bên ngoài có rất nhiều người đợi, thậm chí là cả Trữ Băng.
Chỉ là gây tê cục bộ nên Quý Hân Nhiên rất tỉnh táo: “Mẹ…”, cô khẽ gọi.
“Hân Nhiên…”, Trữ Băng còn chưa nói xong nước mắt đã rơi.
“Mẹ, con không sao, chẳng phải lại ổn rồi đấy thôi?”. Quý Hân Nhiên biết bà không khỏe, lo lắng nhìn bà.
“Đúng thế, chị dâu, Hân Nhiên không sao, bác sĩ nói chân sẽ nhanh chóng khỏe lại, không thành vấn đề”. Trần Bỉnh Đức ở bên khuyên Trữ Băng.
Đỗ Trường Luân không nói gì thêm chỉ nắm tay cô, sự đau lòng hiện rõ nơi đáy mắt.
Trữ Băng không khỏe, dưới sự khuyên bảo của mọi người, thấy Quý Hân Nhiên quả thật không có chuyện gì nghiêm trọng nên lại về nhà. Vốn Triệu Nghệ Hiểu còn định ở lại chăm sóc cô nhưng Đỗ Trường Luân không chịu: “Mai em còn phải đi làm, ở đây có anh là được”.
Triệu Nghệ Hiểu vốn cảm thấy anh là đàn ông thì không tiện nhưng nghĩ lại, xem bọn họ thế này, tái hôn là chuyện sớm muộn, cũng chẳng có gì mà tiện hay không tiện.
Gật gật đầu: “Được rồi, em về trước, ngày mai lại đến”.
Quý Hân Nhiên ở phòng chăm sóc đặc biệt, điều kiện rất tốt.
Lúc Đỗ Trường Luân quay về, cô đang nhìn chân mình bị bao kín như bánh chưng.
“Đau không?”, Đỗ Trường Luân ngồi xuống bên giường.
Cô lắc đầu: “Không đau, chắc thuốc tê vẫn còn”.
Đỗ Trường Luân kiểm tra đầu cô, phía sau sưng vù, anh cúi đầu, thì thào nói: “Hân Nhiên, làm anh sợ muốn chết…”
Chỉ có giờ khắc này, ôm cô, cảm nhận được hơi thở của cô thì anh cảm thấy tim mình mới được lơi lỏng.
“Em đã nghĩ có lẽ sẽ không còn được gặp lại anh nhưng em không cam lòng, không cam lòng mới nhận được bức thư tình đầu tiên của anh mà đã rời khỏi anh. Em rất tham lam, muốn sau này có thể nhận được nhiều thư của anh hơn nữa, em không muốn cứ thế mà đi… Hơn nữa, em còn có chuyện chưa nói với anh, những lời này nhất định em phải tự mình nói cho anh… Trường Luân, em yêu anh…”
Đỗ Trường Luân khẽ cọ mặt lên má cô, Quý Hân Nhiên chỉ cảm thấy má mình lạnh lạnh, ươn ướt…
Một tiếng ho khan phá tan sự ấm áp trong phòng, hai người ngẩng đầu, đứng ở cửa lại là Tiếu Trình Vỹ.
Anh tỏ vẻ như đang xem hài kịch: “Ấy dà, tôi có gõ cửa chỉ là hai người quá chuyên tâm nên không nghe thấy”.
Đỗ Trường Luân bình thản đứng dậy: “Sao anh lại đến đây?”
“Đương nhiên là đến thăm Hân Nhiên”. Anh nhìn Hân Nhiên nằm trên giường: “Không ngờ tôi mới đi vài ngày mà đã xảy ra chuyện như vậy, Hân Nhiên, em yên tâm, tôi sẽ cho người xử lý thằng khốn đó, cho nó cả đời đừng mong ra tù”.
“Anh đừng dây vào”. Đỗ Trường Luân nạt.
“Trường Luân, nói gì thì nói cậu cũng nên giới thiệu Hân Nhiên với tôi đi chứ? Cũng không thể để cô ấy cứ gọi tôi là Tiếu tổng mãi được?” Anh miễn cưỡng nói.
Lời vừa nói ra, Quý Hân Nhiên sửng sốt. Cô không thể tưởng tượng được là Tiếu Trình Vỹ và Đỗ Trường Luân lại biết nhau.
Đỗ Trường Luân nhìn cô, do dự một chút rồi nói: “Xin lỗi em, Hân Nhiên, anh vẫn chưa nói cho em, anh ta là anh họ anh”.
Câu cuối rất nhỏ nhưng Quý Hân Nhiên lại nghe rõ. Trong đầu có có vô số suy nghĩ thoáng qua, thì ra là thế, khó trách lúc trước Long Gia lại vô duyên vô cớ chịu giúp cô.
Tiếu Trình Vĩ đắc ý nói: “Hân Nhiên, cho dù tôi chỉ lớn hơn Trường Luân vài tháng nhưng em cũng phải gọi một tiếng “anh họ” đấy biết chưa?”
“Tiếu Trình Vỹ, anh đừng quá đáng”. Mặt Đỗ Trường Luân đen thui, người này chán sống rồi đây.
“Trường Luân, đừng như vậy”. Quý Hân Nhiên dịu dàng nói. Cho dù lòng cô có rất nhiều nghi vấn, hơn nữa nhìn ra được Đỗ Trường Luân không thích Tiếu Trình Vỹ nhưng nói thế nào người ta cũng từng giúp mình. Huống chi cô thấy, Tiếu Trình Vỹ này chỉ là mồm mép xấu xa nhưng tâm địa không xấu.
“Cảm ơn anh, anh họ Tiếu”. Cô nghiêm trang nói.
Tiếu Trình Vĩ vui tươi hớn hở: “Vẫn là Hân Nhiên tốt nhất, ây dà, coi như anh cũng không chịu đòn oan”.
Lúc này Quý Hân Nhiên mới biết, thì ra ngày đó anh bị Đỗ Trường Luân đánh. Không ngờ Đỗ Trường Luân lại có lúc đáng sợ như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng được, nhịn không được lặng lẽ liếc Đỗ Trường Luân một cái. Đỗ Trường Luân đứng đó, mặt đen thui.