Nếu có thể dùng hạnh phúc một đời để trao đổi, ta chỉ nguyện cùng ngươi lại kết một đời duyên.
Năm ấy, mùa đông rất lạnh, càng lúc càng mãnh liệt, giống như không có tận cùng.
Nó đang cố gắng lớn lên, học cách sinh tồn, tiếp xúc – đương nhiên – chính là quy luật cá lớn nuốt cá bé.
Nhưng, có lẽ nó rất ngốc, từ khi vừa mới bắt đầu đã luôn học không xong.
Nó chán ghét mùi máu, chán ghét ra mặt. Con thỏ nhỏ giãy dụa dưới nóng vuốt của nó, thoạt nhìn trông thật đáng thương. Nó chần chờ một chút, lại thả cho bữa tối chạy mất.
Đành phải một mình đối mặt với mùa đông, rất tịch mịch, rất khó chịu.
Vốn chưa học xong khóa săn bắn, lại dưới một màn tuyết trắng xóa bao trùm, có thể tìm được sinh vật nào còn sống để mà ăn là hiếm có vô cùng. Nó luôn phải chịu đói, chỉ có thể nuốt nuốt mấy loại trái cây, miễn cưỡng cũng no bụng.
Rồi sau đó, nó phát hiện ra nàng.
Cái vật nhỏ đó đang đi đi lại lại ngay dưới gốc cây kết sương. Loại sinh vật này, nó chưa từng thấy qua bao giờ. Nàng không có bộ lông tuyết trắng như con thỏ nhỏ, nhưng trên người nàng có một tầng lông tơ. Da lông tơ mịn tròn xoe. Cả người đều giống như một cuộn lông tơ, tròn vo. So với con thỏ nhỏ thì còn đáng yêu hơn nhiều.
Nó không hiểu vì sao nàng lại ở đó. Bao nhiêu sinh vật khác đều trốn đến nơi ấm áp để trú qua mùa đông, còn nàng, dường như luôn luôn ở đó. Chờ đến khi đêm xuống, tuyết lớn một chút, nàng sẽ chết cóng mất.
Nó chậm rãi, thong thả tiến lên, tò mò liếm liếm da thịt lõa lồ bên ngoài. Mềm yếu mịn màng, mang theo hương trầm nhàn nhạt. Nó nghĩ, ăn vào hẳn là rất ngon, còn ngon hơn con thỏ nhỏ kia rất nhiều. Mà nó lại đang rất đói nữa chứ.
Vật nhỏ bỗng nhiên giơ tay lên, túm được một nhúm lông của nó. Dùng sức không nhiều, cho nên cũng không quá đau.
“A, ha ha…” Từ cái miệng của vật nhỏ phát ra âm thanh mềm yếu. Sau đó, vật nhỏ xiêu xiêu đổ đổ đứng lên, phóng lên người nó. Nó hoài nghi nàng muốn túm lấy càng nhiêu lông của nó, vội né sang một bên.
Vật nhỏ kia ngã xuống đất, nghiêng đầu nhìn nhìn nó. Nó cũng trừng trở lại.
“A…” Nàng cho rằng nó đang đùa với nàng, chưa từ bỏ ý định, lại bò lên, nhảy phóc đến ôm.
Không đúng! Vì sao nó lại phải trốn! Nàng phải sợ nó mới đúng chứ, nó sẽ ăn thịt nàng!
Một thoáng do dự này lại làm cho nàng ám toán thành công. Thân thể nho nhỏ bổ nhào đến trên người nó.
Nó có thể vồ lấy, nàng nhỏ hơn nó rất nhiều, chỉ cần dùng một chút lực là có thể nuốt chửng được. Nhưng nàng không sợ nó, còn mò lên, dùng chính da thịt mềm yếu của mình để cọ cọ vào nó, rất kỳ quái.
Mấy loài động vật nhỏ tầm thường vừa nhìn thấy nó liền sợ hãi bỏ chạy, chỉ có nàng là không như vậy, còn chơi cùng với nó.
Nó có chút luyến tiếc, không muốn ăn nàng.
Mùa đông này rất dài, rất tịch mịch. Nó cần một người bạn cùng chơi đùa với nó qua mùa đông.
Chờ mùa đông qua, nó sẽ suy nghĩ tiếp xem có nên ăn vật nhỏ kia hay không.
Dù sao, trông nàng nho nhỏ thế kia, ngay cả đi đứng cũng còn chưa vững, nó không cần lo nàng sẽ bỏ chạy thoát thân như con thỏ nhỏ kia.
Nó ngậm nàng tha về hang động, chia trái cây cho nàng ăn. Trái cây vừa chát vừa chua. Nàng không ăn, vừa cắn một miếng liền oa oa khóc, sau đó phun ra. Nó đành phải tặng trái đào mềm ngọt cho nàng, còn mình thì quả xanh.
Vật nhỏ ăn no, leo lên người nó mà đi, dùng thân thể nho nhỏ cọ cọ vào người nó, chơi với nó. Vì thế, nó cảm thấy ăn quả xanh cũng không sao. Nó còn có thể tìm về nhiều trái cây ngọt cho nàng ăn, chỉ cần nàng luôn luôn ở cùng nó, luôn luôn chơi cùng nó.
Vào đêm, rất lạnh rất lạnh. Nó có bộ lông dày để chống lạnh, nhưng vật nhỏ kia thoạt nhìn rất yếu ớt. Rất nhiều động vật cũng bởi vậy mà chết cóng. Vì thế, nó ủ nàng ở dưới cái bụng ấm áp của mình, dựa vào nhau mà ngủ. Nó rất thích vật nhỏ, không muốn nàng bị chết cóng.
Ban ngày, nó sẽ đi tìm nước, tìm trái cây cho nàng, tựa như cách sói mẹ đã làm trong trí nhớ của nó vậy.
Sau đó, một ngày, một ngày lại một ngày. Vật nhỏ dần dần không còn cười nữa, cũng không còn sung sức mười phần, vùng vẫy lăn lộn, chơi đùa cùng nó như lúc ban đầu nữa.
Càng ngày nàng càng suy yếu.
Đó là bản năng của động vật. Nó ngửi thấy hơi thở của cái chết.
Nàng không giống như nó. Vật nhỏ rất yếu ớt, nó không nuôi dưỡng được nàng.
Nó thật sự rất thích vật nhỏ, vốn định giữ nàng ở lại chơi với nó qua mùa đông. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, nàng sẽ chết.
Nếu là như vậy, hay là để nàng đi còn tốt hơn. Tuy rằng điều này sẽ làm cho nó rất khổ sở.
Nó chọn một ngày không có tuyết rơi, thời tiết ấm áp, cõng vật nhỏ xuống núi. Nó biết dưới chân núi có một thôn trang nhỏ. Trước kia, khi vẫn còn là một con sói con, đồng loại từng báo cho nó biết, không được tiếp cận với con người, bọn họ rất xấu. Ở trong thôn trang nhỏ đó, đều là con người. Một khi nó tiếp cận, sẽ bị đánh chết. Nhưng hiện tại, vì vật nhỏ, nó cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Trong thôn, có một tòa nhà lớn nhất. Mọi người nói, đó là đại địa chủ của bản thôn, rất nhiều tiền. Nhiều năm qua, vợ chồng địa chủ luôn rất muốn có một đứa con, nhưng lại không sinh được.
Nó nghĩ, đã có thể ở trong tòa nhà lớn xinh đẹp như vậy, hẳn là sẽ không keo kiệt đến nỗi không cho được vật nhỏ mấy miếng đồ ăn, đúng không?
Nó đem vật nhỏ đặt ở cửa, dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ bùn đất dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Vật nhỏ rất đáng yêu, từ khi bắt đầu tìm thấy nàng, nó đã cảm thấy như vậy rồi. Huống chi là bây giờ, sau khi liếm sạch sẽ rồi, ai ai cũng sẽ giống như nó, yêu thích nàng, đúng không?
Liếm sạch sẽ, vật nhỏ túm chặt lấy lông của nó mà oa oa khóc lớn, không cho nó đi, cũng làm kinh động đến những người ở trong tòa nhà lớn.
“Ây da, tiểu súc sinh, sao lại thế này được…”
Nó vốn đang luyến tiếc không muốn đi, nhưng lại nghe người đàn bà kia kinh sợ kêu to, gọi tráng đinh trong nhà, người người cầm gậy trong tay, nó không thể không bỏ chạy.
Đây là lần đầu tiên nó tiếp xúc với con người, cảm giác thật không tốt. Đồng loại nó nói rất đúng, chúng nó và con người không thể nào chung sống hòa bình được. Cho dù nó căn bản cũng chưa nghĩ tới chuyện làm hại đến ai.
Nó nghĩ, đến khi vật nhỏ lớn lên giống như bọn họ rồi, có chán ghét nó, cứ thấy nó thì không phải kêu đánh thì cũng tránh rất xa tựa như người đàn bà kia hay không?
Nhưng cho dù có như vậy, nó vẫn rất nhớ nàng, lúc nào cũng chạy xuống núi, vụng trộm nấp trong một chỗ tối để nhìn vật nhỏ của nó, không dám để con người phát hiện.
Phu nhân nhà giàu đó thật sự rất thích nàng, nhận nuôi nàng, cho nàng ăn, cho nàng mặc, dưỡng nàng trắng trẻo non mềm. Nàng lại biết cười, biết xoay xoay ánh mắt thật to lóng lánh, hào phóng bay nhảy, tựa như lúc ban đầu khi nó nhặt được vật nhỏ vậy: ngọt ngào, mang theo hương trầm nhàn nhạt.
Thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu. Nó tính không rõ ràng, chỉ biết vật nhỏ càng ngày càng lớn lên. Hiện thời đã biết đi đường, không còn giống như lúc đầu chỉ thích đuổi theo nó, túm lấy lông mao của nó vừa vò vừa vật ngã, cho nên mỗi lần như vậy, nó đều làm bộ bị nàng bắt được, sau đó, nàng liền cười rất vui vẻ.
Có một ngày, phu nhân đưa nàng đi dạo hội chùa. Người đi hội chùa rất đông. Nó không thể đi quá gần, nên phải bám theo rất vất vả. Sau đó, phu nhân trong một thoáng không chú ý, đi hơi cách xa vật nhỏ. Có người muốn thừa dịp hỗn loạn mà ôm nàng đi, ăn cắp sợi dây chuyền vàng trên cổ nàng. Hắn hại vật nhỏ khóc, nó rất tức giận, từ trong chỗ tối lao ra, nhảy phóc lên cắn hắn.
Nó không cắn người, nhưng ai dám ăn hiếp vật nhỏ của nó, nó sẽ cắn.
Nó cưỡng chế, buộc kẻ xấu phải bỏ đi. Vật nhỏ lau nước mắt, tự mình vỗ vỗ cái mông rồi đứng dậy khỏi nền đất bùn, vui vẻ lắc lắc đi về phía nó, dùng đôi mắt nhòa lệ cọ cọ vào nó, miệng cứ gọi mãi: “Cẩu cẩu, đại cẩu cẩu…”
Nàng còn nhớ nó sao?
Nó rất cảm động. Con người đón mừng năm mới đều phải mặc bộ đồ mới màu đỏ, đốt pháo. Vật nhỏ đã mặc đồ mới hai lần rồi mà vẫn còn nhớ đến nó sao?
“Linh Nhi… Ây da!” Phu nhân tìm đến nơi, thấy nó miệng đầy máu tươi, hoảng sợ đến mức mặt trắng bạch. “Tiểu súc sinh, ngươi tính làm gì Linh Nhi của ta vậy? Mau buông nàng ra…”
Nói bậy! Vật nhỏ mới không phải là của ngươi. Nàng là của ta! Ta chỉ gửi đến ở chỗ ngươi thôi!
“Mẹ, cẩu cẩu, đánh đánh, không được, Linh Nhi muốn…”
Vật nhỏ cứ ôm chặt lấy nó. Lần này, nó không dám lại chạy trốn nữa, lần trước nàng đã khóc rất lâu.
Sau đó, nó liền theo phu nhân trở về.
Nó biết con người vẫn không hề thích nó. Nhưng bởi vì vật nhỏ luôn ôm miết lấy nó, ăn cơm, đi ngủ đều phải nhìn thấy nó, bằng không sẽ khóc đòi, bọn họ hết cách, lại sợ nếu cưỡng bức tách ra nó sẽ ngộ thương vật nhỏ, cho nên đành phải miễn cưỡng cho nó ở lại.
Tuy về sau bọn họ đã biết là nó đã cứu vật nhỏ, nhưng con người mắc bệnh đa nghi rất nặng, chưa từng tin tưởng nó. Nói súc sinh chính là súc sinh, dã tính khó thuần. Kiêng kị nó sẽ phát cuồng mà đả thương người bất cứ lúc nào.
Nhưng vậy cũng không sao, vật nhỏ thích nó là đủ rồi. Chỉ cần nó được ở cùng với vật nhỏ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng, không cần phải trốn xa xa mà nhìn lén thì nó chẳng thiết quan tâm đến gì khác nữa.
Thời gian lại trôi qua thật lâu, thật lâu. Nó luôn bảo vệ vật nhỏ rất khá. Có một lần vật nhỏ phạm sai, bị cha nàng trách đánh, nó muốn nhảy lên cắn người, nhưng vật nhỏ nói: “Không được, đó là phụ thân, ông ấy vì muốn ta tốt.”
Bị đánh sẽ đau. Nó cũng bị gậy đánh qua rồi, vì sao như vậy còn nói là vì tốt cho nàng?
Dù thế nào nó cũng không hiểu, nhưng vật nhỏ rất kiên quyết nói cho nó biết, tuyệt đối không thể đả thương người, bằng không nàng sẽ bỏ mặc nó.
Được, nó sẽ ngoan. Chuyện mà vật nhỏ không thích thì nó không làm. Chỉ cần nàng luôn luôn, luôn luôn thích nó, đừng bỏ mặc nó.
Vật nhỏ, bây giờ không còn là vật nhỏ nữa. Nàng càng ngày càng lớn. Trong phủ mời tiên sinh đến dạy học, để nàng bắt đầu học chữ, đọc sách, không thể suốt ngày chơi với nó nữa. Nhưng không sao, khi nàng đọc sách, nó liền ghé bên ngoài thư phòng, chơi đùa với lá rụng, liếm liếm bộ lông của mình. Có đôi khi, đuổi theo mấy con mèo được nhà bếp nuôi, nhưng chẳng làm thương hại đến chúng nó chút xíu nào. Cho dù mỗi lần nhìn thấy đám cá trong ao, con nào con nấy màu mỡ béo múp làm nó chảy nước miếng, cứ kiêu ngạo bơi qua bơi lại trước mặt nó, nó cũng không dám chộp lấy ăn, sợ Linh Nhi không vui, sẽ không thích nó nữa.
Những lúc rảnh rỗi, nàng sẽ tắm rửa cho nó, chải lông cho nó. Nàng còn đặt cho nó một cái tên, kêu là “Bất Khí”.
Còn người đều có tên, giống như cha mẹ nuôi của nàng đều gọi nàng là Linh Nhi. Nhưng nó đâu phải là con người, vì sao phải có tên?
Nàng nói: “Như vậy thì về sau, chỉ cần kêu Bất Khí, ngươi sẽ biết là đang gọi ngươi.”
Nếu là như vậy, được, nó cũng muốn có tên.
Thật lâu thật lâu về sau, nó mới lý giải được. Tên, thật ra không chỉ là tên, mà còn là một lời hứa hẹn.
Nàng nói, không rời không bỏ.
Nói đơn giản thì, chính là ý: sẽ luôn luôn, luôn luôn ở bên nó, không xa rời nhau. Cho nên nó rất thích cái tên này, mỗi lần nàng kêu, nó liền vui vẻ bổ nhào đến.
Dần dần, cha mẹ nàng cũng không còn phòng bị nó như trước nữa. Đại khái, có lẽ là vì nó thay bọn họ bắt kẻ trộm ban đêm leo tường vào nhà mấy lần, dọa cho đám người dám ăn hiếp Linh Nhi bỏ chạy, lại chưa từng để nàng phải nhận một chút thương tổn nào chứ sao nữa!
Lão gia nói: “Con sói này có linh tính, giống như trời sinh ra là để đến bảo hộ Linh Nhi vậy.”
“Đúng vậy, xem nó coi Linh Nhi như châu như bảo, cứ nhìn con bé, một tấc cũng không rời. Có nó chăm sóc cho sự an nguy của Linh Nhi, chúng ta cũng có thể an tâm rồi.”
Nó ghé vào cửa phòng, không phải quá nghiêm túc lắng nghe lão gia cùng phu nhân nói chuyện mà ánh mắt lúc nào cũng chú ý đến phía kia hành lang. Linh Nhi bấy giờ đang luyện bảng chữ cái, không thể làm ồn nàng. Chờ nàng luyện xong sẽ tự đến thỉnh an cha mẹ, lúc đó nó sẽ đi ra.
Nó chỉ cần chờ, luôn luôn luôn luôn chờ, là có thể nhìn thấy nàng…
A! Đến đây đến đây! Nó vui vẻ phóng đến. Thân mình bé bỏng của nàng không chịu nổi xung lượng khổng lồ của nó, ngã về phía sau. Nhưng nó quá vui vẻ, bất chấp nhiều. Đã đằng đẵng ba buổi tối, ba buổi sớm, lại còn có cả nửa ngày hôm nay nó không được nhìn thấy nàng rồi. Nó đặt mình trên người nàng, liếm liên tục, liên tục liếm.
Phu nhân nói nàng mắc bệnh, không thể ồn ào đến nàng. Phải để nàng an tĩnh tĩnh dưỡng, sau khi khỏi bệnh một chút lại phải đọc sách, luyện bảng chữ cái… Con người thật sự rất phiền phức. Vì sao không thể giống như trước kia, cứ chơi đùa với nó là tốt rồi, không phải sao?
Nó nghe thấy tiếng phu nhân kinh hô, kêu gọi mấy nam đinh trong phủ, hoảng hốt kéo nó ra. Nó không hiểu lắm, vì sao không cho nó tiếp cận Linh Nhi. Nó và nàng trước kia vẫn luôn chơi cùng nhau như vậy mà. Còn nữa, vì sao Linh Nhi lại khóc? Dường như không còn vui vẻ khi nhìn thấy nó nữa, lùi thân mình, ô ô mếu máo. Ánh mắt luôn luôn chứa đầy thứ nước trong suốt….
Nó bị gia đinh cầm gậy dài đuổi chạy đến một nơi rất xa rất xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy Linh Nhi nữa. Những chiếc gậy đánh tới tấp vào người nó. Lão gia tức giận mắng: “Mới vừa khen hai câu, mày đã làm Linh Nhi bị thương rồi. Súc sinh đúng là súc sinh…”
Nó làm Linh Nhi bị thương ư? Khi nào? Vì sao nó không biết…
Nó rất đau, rất hoảng sợ. Bị gậy đánh rất đau, nhưng nó càng hoảng sợ khi nghĩ đến Linh Nhi bị thương. Lỡ may nó thật sự hại nàng bị thương thì phải làm sao bây giờ…
Tuy rất đau, nhưng nó không dám chạy trốn. Một khi chạy trốn thì sẽ không nhìn thấy Linh Nhi nữa.
Nhưng dù không chạy, lão cha vẫn cứ muốn đuổi nó đi.
Nó cứ vòng quanh ngoài cửa sau, không chịu đi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày…
Nó rất đói bụng. Nhưng không muốn đi kiếm ăn, luôn luôn trấn thủ ở chỗ này, để Linh Nhi vừa ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy nó.
Sau đó cửa mở, phu nhân đã hết cách, thở dài nói: “Linh Nhi cứ khóc đòi ngươi suốt. Con bé đối với ngươi tốt như vậy, xem ngươi là bạn. Tuy ngươi là súc sinh, nhưng ta tin ngươi nghe hiểu được. Phải để ý một chút, đừng làm con bé bị thương nữa, biết không?” Phu nhân lại cho nó trở về và nói mấy lời này khi bà dẫn nó đi tìm Linh Nhi.
Nó vốn không muốn làm hại Linh Nhi. Không phải nó cố ý mà. Nhưng Linh Nhi có biết hay không? Có giận nó hay không? Có thể… sợ nó hay không?
“Bất Khí, ngươi đi đâu vậy? Ta tìm ngươi khắp nơi…” Còn chưa tới phòng ngủ của Linh Nhi, nàng đã mở cửa phòng, tươi cười chạy vội đến.
Nó vội lùi lại một bước, không dám đến gần nàng, cũng không dám làm càn nhảy phóc lên như trước kia nữa, sợ lại làm nàng bị thương.
Xem ra, thật sự không có. Chính nàng tự mình chạy về phía nó, vẫn ôm nó, sờ nó, dựa trên người nó hệt như trước kia.
Cánh tay nàng quấn một mảnh vải, bên trên còn có vết máu. Đó là do nó cào.
Móng vuốt của nó rất sắc, vui vẻ quá, không lưu ý một chút là sẽ cào người bị thương. Cho nên không thể nhảy loạn lên, sẽ hại nàng bị ngã, bị cào. Điều này đều là phu nhân báo cho lần nữa. Về sau, về sau phải nhắc nhở chính mình, tuyệt đối không thể…
Sau thời gian đó, mỗi khi rảnh rỗi là nó lại cào cào mặt đất, muốn mài cho móng vuốt sắc nhọn của mình trơn nhẵn đi một chút. Nàng không hiểu, thường nhìn xem với vẻ thú vị, cho rằng đây là trò chơi mới của nó khi nhàm chán.
Về sau, lại qua rất lâu, rất lâu, lâu đến nỗi nó không đếm nổi nữa.
Linh Nhi mười lăm tuổi. Nó cảm thấy mình cũng dần dần già đi, có lẽ cũng sắp chết rồi, không còn cách nào ở chung với nàng lâu hơn được nữa.
Nhưng đúng năm đó, đã xảy ra rất nhiều việc. Cha mẹ Linh Nhi lần lượt qua đời. Nàng chỉ là một tiểu cô nương tuổi còn trẻ, cái gì cũng đều không hiểu, bị những người khác trong gia đình lừa chiếm hết gia sản, còn đuổi nàng đi, nói nàng chỉ là một đứa con nuôi, lai lịch không rõ, cũng không phải là người nhà này, không có tư cách kế thừa tài sản.
Nó không phải con người, không có cách gì để giúp nàng được, chỉ có thể rất ngốc, rất bất đắc dĩ nhìn nàng bị ăn hiếp, bị đuổi ra đường không có lấy một xu dính túi. Ngoại trừ luôn luôn ở bên cạnh nàng, giúp nàng liếm nước mắt ra thì chẳng thể làm được gì khác.
Nàng ôm lấy nó, khóc rất thương tâm, trong miệng thì thào nói: “Ta chỉ còn lại mình ngươi thôi, Bất Khí… đừng bỏ ta…”
Đúng, nó còn chưa thể chết được, phải sống cùng Linh Nhi.
Cuộc sống của bọn họ thật sự rất nghèo khổ, thường xuyên bị đói. Nhưng Linh Nhi có thứ gì cũng đều chia cho nó ăn một nửa.
Nàng bày bán đậu hũ trên đường, tiền kiếm được rất ít. Bọn họ đã lâu rồi không được ăn thịt, đều đã quên mất nó có mùi vị thế nào rồi.
Ngẫu nhiên, nàng sẽ rất áy náy sờ sờ nó, nói với nó: “Thiệt thòi cho ngươi quá, Bất Khí.”
Không đâu, nó không hề cảm thấy thiệt thòi chút nào. Chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, luôn luôn được nhìn thấy nàng là nó cảm thấy vui vẻ lắm rồi. Hơn nữa, nó còn hy vọng nàng có thể được ăn no một chút, nó bị đói bụng cũng không sao. Nhưng cho đến bây giờ nàng vẫn không hề nghĩ như vậy.
Ở đối diện quầy hàng của bọn họ, có một cô nương bán bánh trôi, đôi khi sẽ đến tìm nàng nói chuyện, sau đó sẽ nghịch nó một chút.
Thật ra nó cũng không chán ghét cô nương kia. Nàng hay cười với Linh Nhi, lại còn lén phụ giúp những lúc Linh Nhi bận rộn. Nó thấy được. Người nào đối tốt với Linh Nhi, nó đều thích.
Lúc nàng lấy bánh trôi nhân thịt đến đùa nghịch nó, thật ra nó cũng rất tham, rất muốn ăn, nhưng lại không thể ăn. Ánh mắt Linh Nhi nhìn nó, ê ẩm, dường như đang rất muốn khóc. Tuy nó không hoàn toàn hiểu, nhưng vẫn cảm giác được nếu nó tiếp nhận rồi, Linh Nhi có thể sẽ bỏ mặc nó không? Bắt nó đưa cho vị cô nương có thể cho nó ăn thịt kia?
Cho nên, nó không hề để ý đến cô nương kia dù chỉ một lần, còn làm ra vẻ rất chán ghét.
Về sau, bên cạnh cô nương kia có thêm một nam nhân. Nam nhân làm việc rất chăm chỉ, giúp nàng rất nhiều. Linh Nhi thường xuyên nhìn bọn họ đến xuất thần. Ánh mắt đó, nó biết, kêu là yêu thích hay ngưỡng mộ gì gì đó…
Nàng hâm mộ cô nương kia sao? Hâm mộ cô nương vì có nam nhân bên cạnh? Cho nên nàng cũng muốn có một nam nhân?
Cũng đúng. Tuy Linh Nhi có nó bên cạnh, nhưng nó đã không còn cách nào sống thêm thật lâu, chung sống với nàng thật lâu được nữa. Huống hồ, con người ai cũng muốn thành thân. Bà Trương làm mối ở bên phố Đông từng đến nói với nàng vài cuộc mối mai. Bọn họ nói gì nó đều nghe được hết.
Chuyện hạnh phúc nhất của nữ nhân, chính là tìm được một tấm chồng tốt, tựa như nam nhân kia. Như vậy, ít nhất hắn cũng có thể giúp nàng làm rất nhiều chuyện, chăm sóc nàng quãng đời sau này… Nếu như nó có chết đi.
Về sau, đôi nam nữ kia không ra bày hàng bán quán nữa. Đã một thời gian nó không còn trông thấy bọn họ. Có một ngày, nam nhân kia đột nhiên đến tìm nàng, nói muốn mời nàng đến làm tiểu nhị trong tiệm, hỏi xem ý nàng thấy thế nào.
Bọn họ nói chuyện một lúc. Khi phải chia tay, nó tự nhiên lại nghĩ, Linh Nhi rất muốn nam nhân này.
Thể lực của nó đã không còn tốt lắm, vẫn dùng hết sức lực để nhảy lên. Nam nhân phát hoảng, ngã xuống vài bước, kéo Linh Nhi ngã thành một tụ.
“Bất Khí, ngươi làm gì vậy?!” Linh Nhi tức giận hô một tiếng, lại liên tục xin lỗi nam nhân. “Xin lỗi, bình thường nó không như vậy đâu…”
Nó biết nàng sẽ tức giận, nhưng vẫn liều mạng làm khó dễ, đem nam nhân đẩy về phía Linh Nhi.
Trước kia, lúc xem diễn ở hội chùa, hình như đều diễn như vậy cả. Nam nhân đều vì thế mà yêu nữ nhân…
Nhưng nam nhân này vẫn còn muốn chạy. Cho dù nó liều mạng cắn vạt áo hắn, vẫn không có cách nào giữ hắn lại được.
“Bất Khí!” Linh Nhi dường như đã hiểu, không tức giận hung dữ với nó nữa, chỉ ngăn nó lại. Đợi đến khi nam nhân kia đi rồi, nàng mới ngồi xổm xuống nói với nó: “Đó là của người khác, không phải của ta.”
Nàng vươn tay ra, ôm ôm nó. Lúc mở miệng nói tiếp, thanh âm rất nhẹ, mang theo chút chua xót. “Không sao mà, ngươi là của ta. Ta có ngươi là tốt rồi, ta có ngươi…”
Thật sự, như vậy là đủ rồi ư? Vậy vì sao nàng lại còn muốn khóc? Một viên, lại một viên bọt nước rơi xuống, nó đều nhìn thấy cả.
“Ta đến chỗ hắn làm việc có được không? Như vậy cuộc sống sẽ ổn định hơn, có thể cho ngươi ăn nhiều hơn một chút. Không cần phải đi theo ta chịu khổ, bữa đói bữa no nữa…”
Ừm, nàng muốn thế nào cũng được, nó đều sẽ đi cùng nàng. Nàng ở đâu, nó phải ở đó.
Chỉ có điều, còn có thể chung sống được bao lâu? Nó đã mệt quá, mệt quá rồi, sắp đi không nổi nữa, cũng không có thể lực. Nàng để nam nhân kia đi rồi, nếu nó chết đi, sẽ chỉ còn lại một mình nàng thôi.
Sau đêm hôm đó, nó ngủ rồi không mở mắt ra được nữa. Nó nghe thấy nàng đau lòng thút thít, nhưng không tài nào mở mắt ra được, cũng không có biện pháp cùng nàng sống qua những ngày tháng mà nàng nói sẽ có thịt ăn kia.
Đợi đến khi ý thức thanh minh trở lại, đã ở một nơi khói bụi mịt mù. Bọn họ nói, đó là địa phủ, nói nó dương thọ đã tận. Cả đời này nó chưa từng phạm sát nghiệt, chưa dính chút máu tanh nào, bởi vậy có thể cho nó một tâm nguyện, hỏi nó có cầu mong gì không?
Nếu thật sự có thể có một nguyện vọng…
Nó nhớ đến Linh Nhi thút thít, nó muốn trở về tìm nàng, không để nàng phải khóc một mình, cô đơn một mình, không ai chăm sóc. Cho dù dương thọ đã tận, cũng muốn lại đầu thai trở về.
Vì thế nó nói: “Ta còn muốn lại làm sói.”
Kiếp này thật hạnh phúc, nó bằng lòng lại làm một đời sói, cùng nàng gặp gỡ, giống như cuộc đời này, luôn luôn luôn luôn vui vẻ làm bạn với nàng.
“Thật đúng là một tên ngốc không có dã tâm.” Ngốc… dễ làm cho người thương tiếc.
Vừa vặn đến địa phủ chơi, Linh Sơn Thần Quân đang cùng Diêm Quân uống trà chơi cờ, vô tình gặp gỡ linh hồn tinh thuần này, trong lòng nổi lên liên ý.
Hắn là người rất trọng những kẻ ngốc, tình căn thâm chủng, lại tỉnh tỉnh mê mê, động tình rồi mà còn không biết tình, không hiểu nên vì mình tranh thủ cơ hội được mến nhau gần nhau một đời. Hắn lập tức tâm tư vừa chuyển, gọi cô gái bên cạnh. “Nỉ nỉ, lần trước có làm một tiểu người gỗ ở chỗ thụ công hoa bà, có còn không? Có thể cho ta không?”
“Được!” Nữ tử hào phóng lấy ra một tiểu người gỗ đưa cho. Nguyên bản là muốn khắc bộ dáng của chủ tử, nhưng khắc không ra được khí chất tuấn tú tuyệt trần của chủ tử. Thất bại vài lần, đây là cái đẹp mắt nhất.
Người gỗ này, vốn là nguyên liệu để thụ công hoa bà nặn thai hồn, chỉ còn thiếu một chút tiên linh khí do hắn làm phép nữa thôi.
“Có thể giúp chủ tử làm một việc được không? Đem cái này giấu trên người nam hồn kia, coi chừng một chút, không được để bất cứ kẻ nào nhìn thấy.”
“Được!” Được làm chút gì đó cho chủ tử, nữ tử vui vẻ lĩnh mệnh mà đi.
Hắn giúp cho nó có một hình thể. Đây vốn là việc mà phúc trạch của nó có thể có được. Nhưng nó lại ngốc đến mức không biết yêu cầu, cho rằng lại muốn làm một kiếp súc sinh để tiếp tục được làm bạn bên cạnh người trong lòng.
“Chỉ mong, các ngươi có duyên.” Việc hắn có thể làm, cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Nào biết rằng, chỉ vì một cử chỉ vô tâm hôm nay, lại kết thành duyên phận giữa hắn cùng bạch sói. Mãi đến ngàn năm sau này, dây dưa quá sâu.
Hôn kỳ đã đến. Hiện nay, mọi chuyện đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn thiếu bái đường nữa mà thôi.
Trước hôn kỳ ba ngày, Mục Hướng Vũ trở về nhà cũ ở. Trượng phu (chồng) của nàng còn tâm lý đến mức cho cả một đoàn tỳ nữ hộ tống, thay nàng chuẩn bị tất cả. Mọi việc đều chẳng cần nàng phải động tay đến, chỉ cần ngoan ngoãn chờ đám rước đến đón nữa là xong.
Ngày đầu tiên cũng rất tốt. Hết sai vặt những người chung quanh lại đi tìm mấy hàng xóm cũ ôn chuyện. Nhưng đến ngày thứ hai, nàng bắt đầu nhớ chồng nhớ con, chịu không nổi nữa.
Vì thế, nàng lại quay trở về.
Dù sao hắn cũng biết nàng không phải là một cô nương hiền lành ngoan ngoãn chịu an phận gì đó. Nhiều nhất thì để hắn mắng hai câu. Mắng xong, chẳng phải sẽ tiếp tục dung túng, sờ sờ đầu nàng rồi buông một câu: ‘Thôi bỏ đi, nàng có muốn ngoan ngoãn nghe lời thì ta cũng không quen.’
Nàng ngọt ngào nghĩ, vụng trộm vào nhà bằng cửa sau, muốn cho người ta một sự bất ngờ. Kết quả, ngược lại là hắn làm cho nàng kinh hãi.
Bà vú ôm Thanh Thanh ở trong hậu viện hóng gió, nói cho nàng biết, chủ tử đang ở tiền thính tiếp khách.
“Là khách đến bàn chuyện làm ăn sao?”
“Hình như không phải. Là một danh nữ. Thoạt nhìn hình như họ đã có quen biết. Dáng vẻ rất xinh đẹp.”
“Tốt! Ta mới đi có một ngày mà đã cho ta hồng hạnh xuất tường?!” Không an phận vậy sao?
“Phu nhân… Hồng hạnh xuất tường không phải dùng như vậy đâu…”
“Đó đâu phải là trọng điểm!” Hừ hừ, đợi người ta đi rồi…Tốt xấu gì cũng phải dọa hắn một chút mới được. Nàng được một lúc suy nghĩ nghiêm túc.
“Ngươi… sao lại biến thành thế này?” Nữ tử rưng rưng nước mắt, người run run, nói không thành câu.
“Ta vẫn là ta đó thôi, không hề thay đổi a.” Trái lại, hắn vẫn bình thản, hiền hòa cười trấn an nàng.
“Không giống mà, không giống mà…” Mạc Nhạn Hồi thì thào lặp lại, đau lòng đến mức không thể chịu đựng nổi.
Trước kia, hắn khí phách hiên ngang, phong thái trác tuyệt, ôn nhuận như ngọc, là một mỹ nam. Nơi nào có hắn, nơi đó các cô nương không tài nào dời mắt đi được. Nhưng bây giờ, bây giờ…
Hắn rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ? Bị bao nhiêu tội?
Nàng không thể tưởng được, tên kia rốt cuộc đã trút bao nhiêu tra tấn cùng nhục nhã xuống người hắn, khiến cho một người vốn là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) được người người thèm muốn, biến thành bộ dáng thế này.
“Ta rất hận hắn…”
Hắn mặt mày vừa động, nhìn qua nàng. “Ngươi thật không hiểu, vì sao hắn phải làm như vậy ư?”
Nàng run rẩy, hai tay nắm chặt, nhắm mắt không đáp.
Hai người này… Ấp Trần thở dài.
Không biết cũng tốt, không muốn đối mặt cũng thế. Nàng không đáp, hắn cũng sẽ không nhất thiết phải nhai mãi vấn đề này, chọc cho người ta khó chịu.
“Nhạn Hồi, hứa với ta, đừng làm tổn thương hắn.”
“Vì sao?” Nàng phút chốc ngước mắt, đã kinh ngạc hết nói.
Chẳng lẽ hắn… không hận sao? Tất cả mọi thứ, nguyên bản vốn đều là của hắn mà…
“Phải chịu đựng tất cả chuyện này là ta, cuối cùng ta vẫn là người có quyền quyết định, có trả thù hay không.” Mà hắn đã không muốn trả thù, thì càng đặc biệt không muốn mượn tay nàng để trả thù. “Nhạn Hồi, ngươi vẫn còn nợ ta. Ta chỉ muốn ngươi lúc này đây, nếu hắn làm gì có lỗi với ngươi, hãy vì ta mà tha thứ cho hắn lần này. Dùng ân tình của ta để trả nợ cho hắn, như vậy xóa bỏ.”
“Không được!” Không thể thay hắn trả thù, cũng không thể trả thù vì bản thân, hắn muốn nàng làm sao bây giờ? Ngay cả hận cũng không được, nàng phải đối với Mộ Dung Lược thế nào đây?
“Ta biết, ép buộc nàng thế này là không phải, nhưng… ít nhất thì, cứ xem như là nể mặt ta, xin ngươi đừng làm tổn thương đến người thân nhất của ta.”
“Người thân nhất? Thân nhất! Thân nhất…” Nàng châm chọc. Mộc Dung Lược nếu từng niệm tình thân, sao có thể hạ thủ được? Còn hắn, lại muốn nàng khoan thứ cho cái tên còn không bằng loài súc sinh cầm thú đó hay sao!
“Ta không thể cưỡng cầu ngươi phải làm thế nào. Chung quy, quyết định vẫn thuộc về ngươi. Nhưng người có tư cách trách hắn nhất là ta mà cũng có thể tha thứ được. Người không đủ lập trường để chỉ trích hắn nhất, thật ra lại là ngươi. Với trí tuệ như ngươi, sẽ không thể không hiểu ta đang nói gì chứ.”
“Tài trí hơn người như ngươi, đã nhiều năm như vậy rồi, sao lại không biết…” Sao lại không biết tâm tư của nàng?
Rất nhiều lần rồi, nàng không khỏi hoài nghi. Thật ra hắn giả câm vờ điếc, là vì không thể hưởng ứng tấm chân tình của nàng, hay là… bởi vì muốn thành toàn cho đệ đệ thân yêu nhất của hắn?
Nàng không hiểu, cũng không có cái thân phận kia để hỏi thăm. Dù sao nàng cũng chỉ là một cái bóng phía sau hắn, chỉ là một cái bóng bé nhỏ không đáng kể. Ngoại trừ toàn tâm hộ vệ sự an nguy cho hắn, còn lại, nàng không thể, cũng không có tư cách hy vọng xa vời.
Nhưng đến cuối cùng, với sự toàn tâm hộ vệ của nàng, hắn vẫn xảy ra chuyện.
Hắn sẽ không hiểu được nàng đã hận bao nhiêu. Không thể tha thứ người đã làm hại hắn, càng không thể tha thứ cho sự thất trách của bản thân.
“Đó không phải là giá trị tồn tại duy nhất của ngươi.” Dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn chậm rãi nói: “Lúc trước ta mang ngươi về là xuất phát từ thiện tâm, chứ không phải muốn ngươi phải đền đáp bằng thanh xuân cả đời, vì ta mà bỏ mặc sự sống chết của mình, coi việc bảo vệ ta là sứ mệnh cả đời. Như vậy thì nếu ta chết, ngươi sẽ thế nào đây? Việc thiện lúc ban đầu, bây giờ ngược lại, là một sai lầm đã hại cả đời ngươi. Đây vốn không phải là ý nguyện ban đầu của ta. Nhạn Hồi, Nhạn Hồi… Hãy suy nghĩ đến tâm ý của ta khi đặt cái tên này cho ngươi.”
Nhạn đi, cuối cùng cũng có lúc nhạn về. Muốn nàng lui một bước, tầm mắt mở rộng, đừng cố chấp mà bỏ mặc sinh mệnh như vậy nữa.
Không ngờ, quay đầu hỏi lại nàng mang họ gì, chỉ nghe lạnh lùng đáp một chữ ‘Mặc’ (đừng), lập tức khiến hắn không thể nói được gì mất một lúc lâu.
Mặc Nhạn Hồi – đừng chờ mong nhạn về, đổ thành giống như hắn đang nguyền rủa vậy, hại nàng cả đời cũng chờ không thấy ngày tâm quy.
“Ngươi… thật sự sẽ không bao giờ trở về hay sao?” Vậy nàng ở lại nơi đó, còn có ý nghĩa gì nữa?
“Mộ Dung gia, ngoại trừ Mộ Dung Thao, còn có Mộ Dung Lược.” Hắn ngầm ám chỉ, ý nghĩa sâu xa mà nhìn nàng.
Nhưng cho đến tận bây giờ, đều không có ai nhận ra.
“Nhàn Hồi, phiền ngươi hãy thay ta nói với hắn… Mộ Dung Thao đã không còn tồn tại nữa. Trên đời này, chỉ có Mộ Dung Lược. Hắn, đã là duy nhất.”
Nếu tất cả, thật sự là niềm khao khát ngày đêm, vậy thì hắn đã lui một bước mà thành toàn cho họ rồi. Về phần phải làm thế nào để giữ vững chúng, thì phải nhờ vào bản thân hắn.
Đây coi như sự sủng ái cuối cùng mà kẻ làm huynh trưởng như hắn giành cho đệ đệ của mình.
Mạc Nhạn Hồi hiểu được. Hắn nói vậy không chỉ muốn nói cho Mộ Dung Lược nghe, mà cũng là nói cho nàng nghe.
Mộ Dung Thao, nói thế nào cũng không thể trở về được nữa. Nàng, có đợi cả đời cũng không đợi được.
“Tán gẫu gì mà lâu quá vậy! Nói nhiều quá đi…” Nàng đợi trong phòng, càng chờ càng buồn, càng chờ càng ngồi không yên.
Ban đầu vốn đã muốn đến tiền thính dọa hắn một phen, nhưng vừa đặt chân đến trước cửa tiền thính, nàng lỡ đãng nghe được vài câu, liền yên lặng thu chân, xoay người trở về phòng chờ đợi.
Nàng giỡn thì giỡn nhưng cũng rất có tự trọng, không phải là kẻ không biết chừng mực.
Nhưng… Thật sự nhiều chuyện để tán gẫu đến thế sao?
Nói cái gì cũng không thèm thừa nhận đã bị ghen tuông chọc thẳng lên mũi. Nàng đi tới đi lui trong phòng, giậm chân tại chỗ. Lại cầm lên bộ quần áo mới may được một nữa may tiếp, luyện tính tình trinh tĩnh…
Tính tình trinh tĩnh cái gì chứ! Lòng yêu thương vợ triền miên, tình ý sâu nặng. Nàng không mù, hắn cũng không mù, bằng không, trinh tĩnh kia làm sao tốt đến vậy được?
Nhưng hắn chưa từng đề cập với nàng về đoạn tình này!
Mục Ấp Trần quả đúng là không biết sống chết, nhằm ngay lúc ghen tuông đang bốc ngút trời mà bước vào phòng.
Vừa thấy nàng liền ngẩn người. “Không phải đã nói phải về nhà cũ ở mấy ngày sao, trước khi thành thân không thể gặp nhau kia mà?”
Phải mà, không gặp mặt, để ngươi tận tình phát huy ‘Tình cũ’!
Vốn định phun ra mấy lời giấm chua mắng mỏ hắn, bỗng nhiên hắn cười, tiến lên xoa xoa gò má nàng. “Mà thôi bỏ đi, sớm biết nàng không an phận như vậy mà. Nếu nhất nhất đều nghe lời ta, thật sự khiến ta thụ sủng nhược kinh.”
Bị hắn kiểm tra, cười một cái, tim gàn gì cũng đều mềm nhũn cả rồi, làm gì mà còn phun dấm chua nổi nữa?
Nàng bất đắc dĩ hừ hừ, “Tiễn ‘Bạn cũ’ về rồi à?” Rất tận lực nhấn mạnh hai chữ ‘Bạn cũ’.
Hắn tiến lên, đang muốn lấy chén châm trà, nghe nàng nói với giọng buồn tang như vậy, có chút hoang mang ngoái đầu lại nhìn nàng.
“Hàn huyên cái gì thế? Có muốn kể cho thiếp nghe một chút không?” Vẫn làm ra vẻ lơ đãng, nhưng rõ ràng là muốn cho hắn biết mà.
Hắn suy ngẫm một hồi. “Cũng hàn huyên không ít…”
Yêu chủ tử, chẳng lẽ là số mệnh của phận nô bộc hay sao? Hắn đã vậy, mà Nhạn Hồi cũng thế.
Tâm ý của Nhạn Hồi, không phải hắn không biết. Sau này gặp gỡ Vũ nhi, mới chính thức hiểu được, cảm giác đó là như thế nào. Ngày ngày đều nhìn thấy, lúc nào cũng nghĩ đến. Toàn tâm toàn ý vì người mà tính toán. Để ở trong lòng, gặp mặt lâu ngày, rốt cuộc đã khắc cốt ghi tâm.
Trước đây vốn luôn muốn lảng tránh, không để mình nghĩ nhiều. Bây giờ mới biết, tấm chân tình của Nhạn Hồi sâu đậm bao nhiêu. Nhưng sau khi hắn phụ lòng người ta rồi mà trời xanh vẫn đối xử với hắn không tệ. Cho phép trong lòng hắn yêu thương một người, và người đó cũng đáp lại chân tình của hắn.
Ấp, thấm vào ý, nếu không có Hướng Vũ, tại sao lại Ấp Trần? Cả đời này, hắn chỉ vì nàng.
Không cần nhiều lời, đã biết hắn cũng giống như Nhạn Hồi, tất nhiên có thể biết.
“Này này này, chàng than thở cái gì vậy!” Làm gì mà thở dài thườn thượt như thế, đang thương hương tiếc ngọc sao?
Hắn đoan trang ngay thẳng, vô cùng nghiêm túc nói: “Ta luôn muốn nói chuyện rõ ràng với nàng. Nàng có biết là… hai gian cửa hàng, còn có hiệu thuốc, đều thuộc quyền sở hữu của nàng. Giấy tờ chủ quyền đều đã rành mạch để ở chỗ nàng. Số tiền thu chi hiện nay, đều được ghi rõ ràng trong sổ sách…”
“Chàng… vì sao bỗng nhiên lại nói chuyện này?” Dấm chua nàng cũng không ăn, lập tức bị hắn làm sợ đến mức lắp bắp.
Nói rõ ràng ra như vậy, cũng không phải là chuẩn bị bỏ đi bất cứ lúc nào đấy chứ…
“Chỉ muốn giải thích rõ ràng với nàng thôi. Cho đến nay, mọi thứ đều là của nàng, ta chỉ thay nàng quản lý mà thôi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy, giữa chúng ta không mấy công bằng. Tuy là vợ chồng thì cũng phải tính sổ cho rõ. Thừa dịp trước khi thành thân, chúng ta bàn điều kiện cho rõ ràng đi, tránh cho sau này hai bên lại nói hai lời. Ta đã là thương nhân, việc làm ăn lỗ vốn thì sẽ không bao giờ làm. Nàng cùng lắm cũng chỉ dùng có hơn năm lượng bạc để mua ta về, nhưng ta đã trông quán, lo việc kinh doanh, làm việc nhà, quản tất cả những việc lớn nhỏ … Tóm lại là quản tất tần tật không bỏ chỗ nào, khiến cho bản thân phải làm lụng vất vả chết khiếp. Ít nhất thì ta cũng phải có quyền yêu cầu chi lĩnh lương bổng chứ?”
“Nói như vậy… hình như cũng có lý.” Nàng nghe mà sửng sốt sững sờ. Ngẫm lại, quả thật đã áp bức hắn quá đáng.
“Nàng cũng đồng ý?” Tốt lắm, lập tức nói là làm liền. Hắn mài mực cầm bút, cấp tốc múa bút.
Không hổ là người làm ăn. Tư thế thật sự là mười phần quyết đoán.
Nàng còn đang bị phong thái tự tin bình tĩnh trong lúc đàm phán của hắn làm cho mê đầu choáng váng, hắn đã cực lực tăng hiệu suất, đưa ra bản hợp đồng mới. “Nếu không có ý kiến gì thì điểm chỉ vào chỗ này.”
“Hả.” Mới xem qua điều khoản thứ nhất, nàng liền ngây người. “Một tháng bảy lần?”
Nàng xem xem điều khoản, lại ngửa đầu lên nhìn hắn, đảo qua đảo lại mấy lần.
Còn có thể có cái nào bảy lần? Giấy trắng mực đen đều đã ghi rõ ràng, chính là chuyện mà vợ chồng thường làm trên giường đó đó. Tất nhiên cũng không phải là chuyện đắp cái chăn, xoa bóp vai, mát xa cổ hay thay phiên ru con ngủ yên… gì đó rồi!
“Ơ… bộ nhiều lắm sao?” Bị ánh mắt khiếp sợ của nàng nhìn lên, hắn không khỏi âm thầm tỉnh lại, nghĩ xem điều kiện này có phải rất khắc nghiệt hay không. Có người thẹn thùng vì đã nhân lúc cháy mà đi hôi của.
“Bên vợ không được vô cớ thoái thác?” Nàng giống như muốn xác nhận, đọc ra một câu.
“Ý nói là không được lý do, không được cò kè mặc cả, một lần cũng không thể thêm bớt.”
“Nếu không, nô bộc số khổ có thể hợp lý đình công?” Đây là uy hiếp sao?
“Rất hợp lý, không phải sao?” Nếu không có lương bổng, hắn tội gì phải vất vả?
Buồn cười! Nàng cũng nhìn không được nữa. Dùng một chưởng đập một phát, chụp bản hợp đồng xuống mặt bàn, đứng dậy, đi đến gần hắn: “Bảy lần? Bảy lần? Bảy lần?! Thiếp tốn nhiều ngân lượng như vậy, nấu bao nhiêu ấm thuốc, dưỡng chàng trở nên cường tráng như vậy, một giọt chất độc cũng không còn. Chàng lại chỉ có năng lực một tháng bảy lần?! Còn lại, chàng muốn để dành cho ai hưởng hả?!”
Rất vô liêm sỉ, nàng yêu cầu một đêm bảy lần thì còn nghe được!
“Hả?” Ngón tay chỉ thẳng vào bộ ngực dày của hắn, càng chỉ càng nặng. Hắn mạo hiểm gây ra sơ suất lớn, cả gan dám phỏng đoán ý của bề trên. “Ý nàng là… có thể thêm sao?”
Thật sự là từ khi mở niêm phong của bình nữ nhi hồng cho đến bây giờ, đã hơn một năm rồi, số lần hai người bọn họ thân mật, nếu tính ra, ngay cả hai bàn tay cũng vẫn còn dư. Mỗi lần nàng xoay lưng đi, hắn sẽ không làm. Bảy lần, đối với hắn mà nói, đã là một sự ban ân lớn rồi. Cũng không dám đòi hỏi quá nhiều, nếu không, có thể sẽ bi thảm đến cực điểm. Hắn cũng không muốn dùng chiêu hạ lưu này.
“Còn có câu này nữa… căn cứ vào lo lắng ổn định hôn nhân lâu dài. Bên vợ phải tương đối thành ý, cố gắng yêu thương phu quân. Vừa kính vừa yêu mới có thể tạo dựng hôn nhân mỹ mãn…”
Ấp Trần cũng biết, tình yêu là một chuyện không thể dùng hợp đồng để ép buộc được. Chỉ có điều, viết ra để an ủi mà thôi, tốt xấu gì thì cũng để nàng hiểu, nguyện ý cố gắng thử hứa hẹn một lần. Trong lòng cũng cảm thấy vui sướng hơn.
“Được rồi, cái này thật sự có chút gian thương. Ta…”
Không đợi hắn nói xong, nàng nghiến răng oán hận. “Ít nhất thiếp cũng đã nói đến tám trăm lần rồi, vậy mà gọi là không yêu chàng sao?! Không ngờ còn dám làm ra sắc mặt oán phu, oán nàng sao!
“Lúc đó nàng…”
“Ngày nào cũng dùng luận điệu như oan hồn đòi mạng, ở bên tai thiếp truy hỏi ‘Có yêu ta không’, ‘Có yêu ta không’… Phiền đến nỗi không thể ngủ được, là hỏi giả sao?”
A! Hóa ra…
“Nàng không ngủ?!” Hắn quả thật xấu hổ muốn chết!
“Vô nghĩa.” Nàng là ai! Người đời đều tôn là quỷ tinh – Mục Hướng Vũ nha. Xưa nay chỉ có nàng chọc người ta, muốn lừa bịp tống tiền nàng sao, nói dễ hơn làm! Đúng là cái tên không biết sống chết!
Hắn vừa xấu hổ vừa quẫn, nhất thời ngũ vị tạp trần ( vị ngọt chua cay đắng mặn trộn lẫn vào nhau).
Bản thân ngây thở ngu xuẩn, vừa đánh đã thua, thật quẫn muốn chết. Nhưng… biết nàng không ngủ mà vẫn đáp lời hắn cả tám trăm lần, lại đều là thật tình thật lòng. Niềm vui sướng khó nói thành lời lập tức nhét đầy trái tim.
“Cho nên, là thật lòng yêu ta?” Đành bỏ mặc sự xấu hổ mất mặt. Đây là lần đầu tiên hắn hỏi thẳng trong lúc nàng tỉnh. Khát vọng, mong muốn được xác thật.
“Yêu yêu…” Tức giận đáp xong, nàng nhẹ giọng, mang chút ôn nhu cùng ý cười, than: “Đồ ngốc! Không yêu chàng thì yêu ai bây giờ!” Bằng không, hắn cho rằng đêm đó, vì sao phải cùng hắn bái thiên địa, vì sao phải mở bình nữ nhi hồng đã được niêm phong hai mươi năm? Bộ tưởng rằng với ai nàng cũng làm vậy thật sao?
Trấn an xong nô bộc nhà nàng, nói mấy câu khiến hắn thỏa mãn cõi lòng, giống như con sư tử được vuốt lông, nhu thuần ôm ấp.
Mơ màng ngả dựa vào nhau một lát, nàng giơ giơ vật trong tay lên. “Hợp đồng thế nào? Còn ký hay không?”
“Ký chứ.” Giỡn hoài, người làm ăn mà, nếu chỉ dựa vào hai ba chén mê canh mà đầu óc choáng váng, làm sao làm ăn? Hơn nữa, hắn thật sự đã bị nha đầu tặc tử này làm sợ, giấy trắng mực đen là đáng tin nhất.
“Vậy… Không được vô cớ thoái thác này, vậy nếu có lý do thì sao?”
Nàng lúc nào mà chẳng có lý do… Ai nói lại nàng chứ!
“Miễn thương lượng.” Hắn rất kiên trì. Ai thèm quản có cớ hay vô cớ, không muốn nghe.
“…” Xem ra, hắn đã nín nhịn từ rất lâu, oán khí tận trời rồi.
“Mục Tân Liễu, chàng cảm thấy thế nào?”
“Cái gì thế nào? Mơ tưởng lảng sang chuyện khác à.” Đó là chuyện chính yếu nhất, hắn tuyệt đối không… Bỗng nhiên, hắn trừng mắt nhìn nàng.
“Hay là chàng thích Mộ Dung Tân Liễu?”
Là “Khách xá thanh thanh liễu sắc tân”… Chính là ý chỉ … Tân Liễu đó sao?
Hắn ngốc đến thất thần, dời mắt về phía phần bụng của nàng, gắt gao nhìn chằm chằm, bất kể thế nào cũng không chịu dời mắt.
“Lại không thích à, thiếp cũng hết cách. Cảnh cáo chàng đó, không được đọc tiếp câu sau đâu đấy.”
Nàng có chết cũng không muốn nghe hai câu sau
Chính mình cũng thật là não heo mà, đến lúc cần đặt tên thì tìm mãi không ra, mới nghĩ đến hai câu thơ đó… Xui làm sao, lại chính là một bài thơ đưa tiễn! Cái gì nàng không chọn, đi chọn bài thơ xui xẻo đó!
“Ta quên mất, tiếp theo vẫn còn mà nhỉ?” Hắn cực kỳ thức thời đáp.
“Ừm, tốt lắm.”
“… Thật sao?” Bàn tay to sờ sờ bụng nàng, vẫn cảm thấy rất chân thật. “Có đi khám đại phu chưa? Chắc chứ?”
“Thiếp đây chính là đại phu.”
…Phải ha!
Lại yên lặng một lát.
“Thật ra ta cũng không ngại đặt là ‘Dương quan’.” Nàng đã dám nói muốn đặt là Vị Thành, không có lý nào hắn không có can đảm đặt Dương Quan, nếu nàng thật sự sinh thêm vài đứa nữa.
“… Mộ Dung Ấp Trần, chàng muốn chết sao?”
“Được, được, được, quên rồi mà.”
Cả nhà bọn họ muốn ở bên nhau cả đời. Mấy câu thơ này không nhớ cũng thế, không dùng cũng được, vĩnh viễn sẽ không xướng lên khúc tiễn đưa.
Ghi chú:
Ưng liên kịch xỉ ấn thương đài,
Tiểu khấu sài phi cửu bất khai.
Xuân sắc mãn viên quan bất trú,
Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai
Dịch:
Sợ chăng guốc phạm lối rêu
Mười lần gõ cổng, chín đều lặng thinh
Vườn bưng khó nhốt xuân xinh
Vượt tường hạnh đỏ một cành khoe bông.
Ở đây tác giả ý muốn nói, dù tường có cao đến mấy cũng không giấu nỗi một đóa hoa (ý nói người con gái) đang ở tuổi xuân thì.
Nhưng bây giờ câu nói “Hồng hạnh xuất tường” lại ý chỉ người phụ nữ trèo tường đi ngoại tình.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nếu có thể dùng hạnh phúc một đời để trao đổi, ta chỉ nguyện cùng ngươi lại kết một đời duyên.
Năm ấy, mùa đông rất lạnh, càng lúc càng mãnh liệt, giống như không có tận cùng.
Nó đang cố gắng lớn lên, học cách sinh tồn, tiếp xúc – đương nhiên – chính là quy luật cá lớn nuốt cá bé.
Nhưng, có lẽ nó rất ngốc, từ khi vừa mới bắt đầu đã luôn học không xong.
Nó chán ghét mùi máu, chán ghét ra mặt. Con thỏ nhỏ giãy dụa dưới nóng vuốt của nó, thoạt nhìn trông thật đáng thương. Nó chần chờ một chút, lại thả cho bữa tối chạy mất.
Đành phải một mình đối mặt với mùa đông, rất tịch mịch, rất khó chịu.
Vốn chưa học xong khóa săn bắn, lại dưới một màn tuyết trắng xóa bao trùm, có thể tìm được sinh vật nào còn sống để mà ăn là hiếm có vô cùng. Nó luôn phải chịu đói, chỉ có thể nuốt nuốt mấy loại trái cây, miễn cưỡng cũng no bụng.
Rồi sau đó, nó phát hiện ra nàng.
Cái vật nhỏ đó đang đi đi lại lại ngay dưới gốc cây kết sương. Loại sinh vật này, nó chưa từng thấy qua bao giờ. Nàng không có bộ lông tuyết trắng như con thỏ nhỏ, nhưng trên người nàng có một tầng lông tơ. Da lông tơ mịn tròn xoe. Cả người đều giống như một cuộn lông tơ, tròn vo. So với con thỏ nhỏ thì còn đáng yêu hơn nhiều.
Nó không hiểu vì sao nàng lại ở đó. Bao nhiêu sinh vật khác đều trốn đến nơi ấm áp để trú qua mùa đông, còn nàng, dường như luôn luôn ở đó. Chờ đến khi đêm xuống, tuyết lớn một chút, nàng sẽ chết cóng mất.
Nó chậm rãi, thong thả tiến lên, tò mò liếm liếm da thịt lõa lồ bên ngoài. Mềm yếu mịn màng, mang theo hương trầm nhàn nhạt. Nó nghĩ, ăn vào hẳn là rất ngon, còn ngon hơn con thỏ nhỏ kia rất nhiều. Mà nó lại đang rất đói nữa chứ.
Vật nhỏ bỗng nhiên giơ tay lên, túm được một nhúm lông của nó. Dùng sức không nhiều, cho nên cũng không quá đau.
“A, ha ha…” Từ cái miệng của vật nhỏ phát ra âm thanh mềm yếu. Sau đó, vật nhỏ xiêu xiêu đổ đổ đứng lên, phóng lên người nó. Nó hoài nghi nàng muốn túm lấy càng nhiêu lông của nó, vội né sang một bên.
Vật nhỏ kia ngã xuống đất, nghiêng đầu nhìn nhìn nó. Nó cũng trừng trở lại.
“A…” Nàng cho rằng nó đang đùa với nàng, chưa từ bỏ ý định, lại bò lên, nhảy phóc đến ôm.
Không đúng! Vì sao nó lại phải trốn! Nàng phải sợ nó mới đúng chứ, nó sẽ ăn thịt nàng!
Một thoáng do dự này lại làm cho nàng ám toán thành công. Thân thể nho nhỏ bổ nhào đến trên người nó.
Nó có thể vồ lấy, nàng nhỏ hơn nó rất nhiều, chỉ cần dùng một chút lực là có thể nuốt chửng được. Nhưng nàng không sợ nó, còn mò lên, dùng chính da thịt mềm yếu của mình để cọ cọ vào nó, rất kỳ quái.
Mấy loài động vật nhỏ tầm thường vừa nhìn thấy nó liền sợ hãi bỏ chạy, chỉ có nàng là không như vậy, còn chơi cùng với nó.
Nó có chút luyến tiếc, không muốn ăn nàng.
Mùa đông này rất dài, rất tịch mịch. Nó cần một người bạn cùng chơi đùa với nó qua mùa đông.
Chờ mùa đông qua, nó sẽ suy nghĩ tiếp xem có nên ăn vật nhỏ kia hay không.
Dù sao, trông nàng nho nhỏ thế kia, ngay cả đi đứng cũng còn chưa vững, nó không cần lo nàng sẽ bỏ chạy thoát thân như con thỏ nhỏ kia.
Nó ngậm nàng tha về hang động, chia trái cây cho nàng ăn. Trái cây vừa chát vừa chua. Nàng không ăn, vừa cắn một miếng liền oa oa khóc, sau đó phun ra. Nó đành phải tặng trái đào mềm ngọt cho nàng, còn mình thì quả xanh.
Vật nhỏ ăn no, leo lên người nó mà đi, dùng thân thể nho nhỏ cọ cọ vào người nó, chơi với nó. Vì thế, nó cảm thấy ăn quả xanh cũng không sao. Nó còn có thể tìm về nhiều trái cây ngọt cho nàng ăn, chỉ cần nàng luôn luôn ở cùng nó, luôn luôn chơi cùng nó.
Vào đêm, rất lạnh rất lạnh. Nó có bộ lông dày để chống lạnh, nhưng vật nhỏ kia thoạt nhìn rất yếu ớt. Rất nhiều động vật cũng bởi vậy mà chết cóng. Vì thế, nó ủ nàng ở dưới cái bụng ấm áp của mình, dựa vào nhau mà ngủ. Nó rất thích vật nhỏ, không muốn nàng bị chết cóng.
Ban ngày, nó sẽ đi tìm nước, tìm trái cây cho nàng, tựa như cách sói mẹ đã làm trong trí nhớ của nó vậy.
Sau đó, một ngày, một ngày lại một ngày. Vật nhỏ dần dần không còn cười nữa, cũng không còn sung sức mười phần, vùng vẫy lăn lộn, chơi đùa cùng nó như lúc ban đầu nữa.
Càng ngày nàng càng suy yếu.
Đó là bản năng của động vật. Nó ngửi thấy hơi thở của cái chết.
Nàng không giống như nó. Vật nhỏ rất yếu ớt, nó không nuôi dưỡng được nàng.
Nó thật sự rất thích vật nhỏ, vốn định giữ nàng ở lại chơi với nó qua mùa đông. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, nàng sẽ chết.
Nếu là như vậy, hay là để nàng đi còn tốt hơn. Tuy rằng điều này sẽ làm cho nó rất khổ sở.
Nó chọn một ngày không có tuyết rơi, thời tiết ấm áp, cõng vật nhỏ xuống núi. Nó biết dưới chân núi có một thôn trang nhỏ. Trước kia, khi vẫn còn là một con sói con, đồng loại từng báo cho nó biết, không được tiếp cận với con người, bọn họ rất xấu. Ở trong thôn trang nhỏ đó, đều là con người. Một khi nó tiếp cận, sẽ bị đánh chết. Nhưng hiện tại, vì vật nhỏ, nó cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Trong thôn, có một tòa nhà lớn nhất. Mọi người nói, đó là đại địa chủ của bản thôn, rất nhiều tiền. Nhiều năm qua, vợ chồng địa chủ luôn rất muốn có một đứa con, nhưng lại không sinh được.
Nó nghĩ, đã có thể ở trong tòa nhà lớn xinh đẹp như vậy, hẳn là sẽ không keo kiệt đến nỗi không cho được vật nhỏ mấy miếng đồ ăn, đúng không?
Nó đem vật nhỏ đặt ở cửa, dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ bùn đất dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Vật nhỏ rất đáng yêu, từ khi bắt đầu tìm thấy nàng, nó đã cảm thấy như vậy rồi. Huống chi là bây giờ, sau khi liếm sạch sẽ rồi, ai ai cũng sẽ giống như nó, yêu thích nàng, đúng không?
Liếm sạch sẽ, vật nhỏ túm chặt lấy lông của nó mà oa oa khóc lớn, không cho nó đi, cũng làm kinh động đến những người ở trong tòa nhà lớn.
“Ây da, tiểu súc sinh, sao lại thế này được…”
Nó vốn đang luyến tiếc không muốn đi, nhưng lại nghe người đàn bà kia kinh sợ kêu to, gọi tráng đinh trong nhà, người người cầm gậy trong tay, nó không thể không bỏ chạy.
Đây là lần đầu tiên nó tiếp xúc với con người, cảm giác thật không tốt. Đồng loại nó nói rất đúng, chúng nó và con người không thể nào chung sống hòa bình được. Cho dù nó căn bản cũng chưa nghĩ tới chuyện làm hại đến ai.
Nó nghĩ, đến khi vật nhỏ lớn lên giống như bọn họ rồi, có chán ghét nó, cứ thấy nó thì không phải kêu đánh thì cũng tránh rất xa tựa như người đàn bà kia hay không?
Nhưng cho dù có như vậy, nó vẫn rất nhớ nàng, lúc nào cũng chạy xuống núi, vụng trộm nấp trong một chỗ tối để nhìn vật nhỏ của nó, không dám để con người phát hiện.
Phu nhân nhà giàu đó thật sự rất thích nàng, nhận nuôi nàng, cho nàng ăn, cho nàng mặc, dưỡng nàng trắng trẻo non mềm. Nàng lại biết cười, biết xoay xoay ánh mắt thật to lóng lánh, hào phóng bay nhảy, tựa như lúc ban đầu khi nó nhặt được vật nhỏ vậy: ngọt ngào, mang theo hương trầm nhàn nhạt.
Thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu. Nó tính không rõ ràng, chỉ biết vật nhỏ càng ngày càng lớn lên. Hiện thời đã biết đi đường, không còn giống như lúc đầu chỉ thích đuổi theo nó, túm lấy lông mao của nó vừa vò vừa vật ngã, cho nên mỗi lần như vậy, nó đều làm bộ bị nàng bắt được, sau đó, nàng liền cười rất vui vẻ.
Có một ngày, phu nhân đưa nàng đi dạo hội chùa. Người đi hội chùa rất đông. Nó không thể đi quá gần, nên phải bám theo rất vất vả. Sau đó, phu nhân trong một thoáng không chú ý, đi hơi cách xa vật nhỏ. Có người muốn thừa dịp hỗn loạn mà ôm nàng đi, ăn cắp sợi dây chuyền vàng trên cổ nàng. Hắn hại vật nhỏ khóc, nó rất tức giận, từ trong chỗ tối lao ra, nhảy phóc lên cắn hắn.
Nó không cắn người, nhưng ai dám ăn hiếp vật nhỏ của nó, nó sẽ cắn.
Nó cưỡng chế, buộc kẻ xấu phải bỏ đi. Vật nhỏ lau nước mắt, tự mình vỗ vỗ cái mông rồi đứng dậy khỏi nền đất bùn, vui vẻ lắc lắc đi về phía nó, dùng đôi mắt nhòa lệ cọ cọ vào nó, miệng cứ gọi mãi: “Cẩu cẩu, đại cẩu cẩu…”
Nàng còn nhớ nó sao?
Nó rất cảm động. Con người đón mừng năm mới đều phải mặc bộ đồ mới màu đỏ, đốt pháo. Vật nhỏ đã mặc đồ mới hai lần rồi mà vẫn còn nhớ đến nó sao?
“Linh Nhi… Ây da!” Phu nhân tìm đến nơi, thấy nó miệng đầy máu tươi, hoảng sợ đến mức mặt trắng bạch. “Tiểu súc sinh, ngươi tính làm gì Linh Nhi của ta vậy? Mau buông nàng ra…”
Nói bậy! Vật nhỏ mới không phải là của ngươi. Nàng là của ta! Ta chỉ gửi đến ở chỗ ngươi thôi!
“Mẹ, cẩu cẩu, đánh đánh, không được, Linh Nhi muốn…”
Vật nhỏ cứ ôm chặt lấy nó. Lần này, nó không dám lại chạy trốn nữa, lần trước nàng đã khóc rất lâu.
Sau đó, nó liền theo phu nhân trở về.
Nó biết con người vẫn không hề thích nó. Nhưng bởi vì vật nhỏ luôn ôm miết lấy nó, ăn cơm, đi ngủ đều phải nhìn thấy nó, bằng không sẽ khóc đòi, bọn họ hết cách, lại sợ nếu cưỡng bức tách ra nó sẽ ngộ thương vật nhỏ, cho nên đành phải miễn cưỡng cho nó ở lại.
Tuy về sau bọn họ đã biết là nó đã cứu vật nhỏ, nhưng con người mắc bệnh đa nghi rất nặng, chưa từng tin tưởng nó. Nói súc sinh chính là súc sinh, dã tính khó thuần. Kiêng kị nó sẽ phát cuồng mà đả thương người bất cứ lúc nào.
Nhưng vậy cũng không sao, vật nhỏ thích nó là đủ rồi. Chỉ cần nó được ở cùng với vật nhỏ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng, không cần phải trốn xa xa mà nhìn lén thì nó chẳng thiết quan tâm đến gì khác nữa.
Thời gian lại trôi qua thật lâu, thật lâu. Nó luôn bảo vệ vật nhỏ rất khá. Có một lần vật nhỏ phạm sai, bị cha nàng trách đánh, nó muốn nhảy lên cắn người, nhưng vật nhỏ nói: “Không được, đó là phụ thân, ông ấy vì muốn ta tốt.”
Bị đánh sẽ đau. Nó cũng bị gậy đánh qua rồi, vì sao như vậy còn nói là vì tốt cho nàng?
Dù thế nào nó cũng không hiểu, nhưng vật nhỏ rất kiên quyết nói cho nó biết, tuyệt đối không thể đả thương người, bằng không nàng sẽ bỏ mặc nó.
Được, nó sẽ ngoan. Chuyện mà vật nhỏ không thích thì nó không làm. Chỉ cần nàng luôn luôn, luôn luôn thích nó, đừng bỏ mặc nó.
Vật nhỏ, bây giờ không còn là vật nhỏ nữa. Nàng càng ngày càng lớn. Trong phủ mời tiên sinh đến dạy học, để nàng bắt đầu học chữ, đọc sách, không thể suốt ngày chơi với nó nữa. Nhưng không sao, khi nàng đọc sách, nó liền ghé bên ngoài thư phòng, chơi đùa với lá rụng, liếm liếm bộ lông của mình. Có đôi khi, đuổi theo mấy con mèo được nhà bếp nuôi, nhưng chẳng làm thương hại đến chúng nó chút xíu nào. Cho dù mỗi lần nhìn thấy đám cá trong ao, con nào con nấy màu mỡ béo múp làm nó chảy nước miếng, cứ kiêu ngạo bơi qua bơi lại trước mặt nó, nó cũng không dám chộp lấy ăn, sợ Linh Nhi không vui, sẽ không thích nó nữa.
Những lúc rảnh rỗi, nàng sẽ tắm rửa cho nó, chải lông cho nó. Nàng còn đặt cho nó một cái tên, kêu là “Bất Khí”.
Còn người đều có tên, giống như cha mẹ nuôi của nàng đều gọi nàng là Linh Nhi. Nhưng nó đâu phải là con người, vì sao phải có tên?
Nàng nói: “Như vậy thì về sau, chỉ cần kêu Bất Khí, ngươi sẽ biết là đang gọi ngươi.”
Nếu là như vậy, được, nó cũng muốn có tên.
Thật lâu thật lâu về sau, nó mới lý giải được. Tên, thật ra không chỉ là tên, mà còn là một lời hứa hẹn.
Nàng nói, không rời không bỏ.
Nói đơn giản thì, chính là ý: sẽ luôn luôn, luôn luôn ở bên nó, không xa rời nhau. Cho nên nó rất thích cái tên này, mỗi lần nàng kêu, nó liền vui vẻ bổ nhào đến.
Dần dần, cha mẹ nàng cũng không còn phòng bị nó như trước nữa. Đại khái, có lẽ là vì nó thay bọn họ bắt kẻ trộm ban đêm leo tường vào nhà mấy lần, dọa cho đám người dám ăn hiếp Linh Nhi bỏ chạy, lại chưa từng để nàng phải nhận một chút thương tổn nào chứ sao nữa!
Lão gia nói: “Con sói này có linh tính, giống như trời sinh ra là để đến bảo hộ Linh Nhi vậy.”
“Đúng vậy, xem nó coi Linh Nhi như châu như bảo, cứ nhìn con bé, một tấc cũng không rời. Có nó chăm sóc cho sự an nguy của Linh Nhi, chúng ta cũng có thể an tâm rồi.”
Nó ghé vào cửa phòng, không phải quá nghiêm túc lắng nghe lão gia cùng phu nhân nói chuyện mà ánh mắt lúc nào cũng chú ý đến phía kia hành lang. Linh Nhi bấy giờ đang luyện bảng chữ cái, không thể làm ồn nàng. Chờ nàng luyện xong sẽ tự đến thỉnh an cha mẹ, lúc đó nó sẽ đi ra.
Nó chỉ cần chờ, luôn luôn luôn luôn chờ, là có thể nhìn thấy nàng…
A! Đến đây đến đây! Nó vui vẻ phóng đến. Thân mình bé bỏng của nàng không chịu nổi xung lượng khổng lồ của nó, ngã về phía sau. Nhưng nó quá vui vẻ, bất chấp nhiều. Đã đằng đẵng ba buổi tối, ba buổi sớm, lại còn có cả nửa ngày hôm nay nó không được nhìn thấy nàng rồi. Nó đặt mình trên người nàng, liếm liên tục, liên tục liếm.
Phu nhân nói nàng mắc bệnh, không thể ồn ào đến nàng. Phải để nàng an tĩnh tĩnh dưỡng, sau khi khỏi bệnh một chút lại phải đọc sách, luyện bảng chữ cái… Con người thật sự rất phiền phức. Vì sao không thể giống như trước kia, cứ chơi đùa với nó là tốt rồi, không phải sao?
Nó nghe thấy tiếng phu nhân kinh hô, kêu gọi mấy nam đinh trong phủ, hoảng hốt kéo nó ra. Nó không hiểu lắm, vì sao không cho nó tiếp cận Linh Nhi. Nó và nàng trước kia vẫn luôn chơi cùng nhau như vậy mà. Còn nữa, vì sao Linh Nhi lại khóc? Dường như không còn vui vẻ khi nhìn thấy nó nữa, lùi thân mình, ô ô mếu máo. Ánh mắt luôn luôn chứa đầy thứ nước trong suốt….
Nó bị gia đinh cầm gậy dài đuổi chạy đến một nơi rất xa rất xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy Linh Nhi nữa. Những chiếc gậy đánh tới tấp vào người nó. Lão gia tức giận mắng: “Mới vừa khen hai câu, mày đã làm Linh Nhi bị thương rồi. Súc sinh đúng là súc sinh…”
Nó làm Linh Nhi bị thương ư? Khi nào? Vì sao nó không biết…
Nó rất đau, rất hoảng sợ. Bị gậy đánh rất đau, nhưng nó càng hoảng sợ khi nghĩ đến Linh Nhi bị thương. Lỡ may nó thật sự hại nàng bị thương thì phải làm sao bây giờ…
Tuy rất đau, nhưng nó không dám chạy trốn. Một khi chạy trốn thì sẽ không nhìn thấy Linh Nhi nữa.
Nhưng dù không chạy, lão cha vẫn cứ muốn đuổi nó đi.
Nó cứ vòng quanh ngoài cửa sau, không chịu đi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày…
Nó rất đói bụng. Nhưng không muốn đi kiếm ăn, luôn luôn trấn thủ ở chỗ này, để Linh Nhi vừa ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy nó.
Sau đó cửa mở, phu nhân đã hết cách, thở dài nói: “Linh Nhi cứ khóc đòi ngươi suốt. Con bé đối với ngươi tốt như vậy, xem ngươi là bạn. Tuy ngươi là súc sinh, nhưng ta tin ngươi nghe hiểu được. Phải để ý một chút, đừng làm con bé bị thương nữa, biết không?” Phu nhân lại cho nó trở về và nói mấy lời này khi bà dẫn nó đi tìm Linh Nhi.
Nó vốn không muốn làm hại Linh Nhi. Không phải nó cố ý mà. Nhưng Linh Nhi có biết hay không? Có giận nó hay không? Có thể… sợ nó hay không?
“Bất Khí, ngươi đi đâu vậy? Ta tìm ngươi khắp nơi…” Còn chưa tới phòng ngủ của Linh Nhi, nàng đã mở cửa phòng, tươi cười chạy vội đến.
Nó vội lùi lại một bước, không dám đến gần nàng, cũng không dám làm càn nhảy phóc lên như trước kia nữa, sợ lại làm nàng bị thương.
Xem ra, thật sự không có. Chính nàng tự mình chạy về phía nó, vẫn ôm nó, sờ nó, dựa trên người nó hệt như trước kia.
Cánh tay nàng quấn một mảnh vải, bên trên còn có vết máu. Đó là do nó cào.
Móng vuốt của nó rất sắc, vui vẻ quá, không lưu ý một chút là sẽ cào người bị thương. Cho nên không thể nhảy loạn lên, sẽ hại nàng bị ngã, bị cào. Điều này đều là phu nhân báo cho lần nữa. Về sau, về sau phải nhắc nhở chính mình, tuyệt đối không thể…
Sau thời gian đó, mỗi khi rảnh rỗi là nó lại cào cào mặt đất, muốn mài cho móng vuốt sắc nhọn của mình trơn nhẵn đi một chút. Nàng không hiểu, thường nhìn xem với vẻ thú vị, cho rằng đây là trò chơi mới của nó khi nhàm chán.
Về sau, lại qua rất lâu, rất lâu, lâu đến nỗi nó không đếm nổi nữa.
Linh Nhi mười lăm tuổi. Nó cảm thấy mình cũng dần dần già đi, có lẽ cũng sắp chết rồi, không còn cách nào ở chung với nàng lâu hơn được nữa.
Nhưng đúng năm đó, đã xảy ra rất nhiều việc. Cha mẹ Linh Nhi lần lượt qua đời. Nàng chỉ là một tiểu cô nương tuổi còn trẻ, cái gì cũng đều không hiểu, bị những người khác trong gia đình lừa chiếm hết gia sản, còn đuổi nàng đi, nói nàng chỉ là một đứa con nuôi, lai lịch không rõ, cũng không phải là người nhà này, không có tư cách kế thừa tài sản.
Nó không phải con người, không có cách gì để giúp nàng được, chỉ có thể rất ngốc, rất bất đắc dĩ nhìn nàng bị ăn hiếp, bị đuổi ra đường không có lấy một xu dính túi. Ngoại trừ luôn luôn ở bên cạnh nàng, giúp nàng liếm nước mắt ra thì chẳng thể làm được gì khác.
Nàng ôm lấy nó, khóc rất thương tâm, trong miệng thì thào nói: “Ta chỉ còn lại mình ngươi thôi, Bất Khí… đừng bỏ ta…”
Đúng, nó còn chưa thể chết được, phải sống cùng Linh Nhi.
Cuộc sống của bọn họ thật sự rất nghèo khổ, thường xuyên bị đói. Nhưng Linh Nhi có thứ gì cũng đều chia cho nó ăn một nửa.
Nàng bày bán đậu hũ trên đường, tiền kiếm được rất ít. Bọn họ đã lâu rồi không được ăn thịt, đều đã quên mất nó có mùi vị thế nào rồi.
Ngẫu nhiên, nàng sẽ rất áy náy sờ sờ nó, nói với nó: “Thiệt thòi cho ngươi quá, Bất Khí.”
Không đâu, nó không hề cảm thấy thiệt thòi chút nào. Chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, luôn luôn được nhìn thấy nàng là nó cảm thấy vui vẻ lắm rồi. Hơn nữa, nó còn hy vọng nàng có thể được ăn no một chút, nó bị đói bụng cũng không sao. Nhưng cho đến bây giờ nàng vẫn không hề nghĩ như vậy.
Ở đối diện quầy hàng của bọn họ, có một cô nương bán bánh trôi, đôi khi sẽ đến tìm nàng nói chuyện, sau đó sẽ nghịch nó một chút.
Thật ra nó cũng không chán ghét cô nương kia. Nàng hay cười với Linh Nhi, lại còn lén phụ giúp những lúc Linh Nhi bận rộn. Nó thấy được. Người nào đối tốt với Linh Nhi, nó đều thích.
Lúc nàng lấy bánh trôi nhân thịt đến đùa nghịch nó, thật ra nó cũng rất tham, rất muốn ăn, nhưng lại không thể ăn. Ánh mắt Linh Nhi nhìn nó, ê ẩm, dường như đang rất muốn khóc. Tuy nó không hoàn toàn hiểu, nhưng vẫn cảm giác được nếu nó tiếp nhận rồi, Linh Nhi có thể sẽ bỏ mặc nó không? Bắt nó đưa cho vị cô nương có thể cho nó ăn thịt kia?
Cho nên, nó không hề để ý đến cô nương kia dù chỉ một lần, còn làm ra vẻ rất chán ghét.
Về sau, bên cạnh cô nương kia có thêm một nam nhân. Nam nhân làm việc rất chăm chỉ, giúp nàng rất nhiều. Linh Nhi thường xuyên nhìn bọn họ đến xuất thần. Ánh mắt đó, nó biết, kêu là yêu thích hay ngưỡng mộ gì gì đó…
Nàng hâm mộ cô nương kia sao? Hâm mộ cô nương vì có nam nhân bên cạnh? Cho nên nàng cũng muốn có một nam nhân?
Cũng đúng. Tuy Linh Nhi có nó bên cạnh, nhưng nó đã không còn cách nào sống thêm thật lâu, chung sống với nàng thật lâu được nữa. Huống hồ, con người ai cũng muốn thành thân. Bà Trương làm mối ở bên phố Đông từng đến nói với nàng vài cuộc mối mai. Bọn họ nói gì nó đều nghe được hết.
Chuyện hạnh phúc nhất của nữ nhân, chính là tìm được một tấm chồng tốt, tựa như nam nhân kia. Như vậy, ít nhất hắn cũng có thể giúp nàng làm rất nhiều chuyện, chăm sóc nàng quãng đời sau này… Nếu như nó có chết đi.
Về sau, đôi nam nữ kia không ra bày hàng bán quán nữa. Đã một thời gian nó không còn trông thấy bọn họ. Có một ngày, nam nhân kia đột nhiên đến tìm nàng, nói muốn mời nàng đến làm tiểu nhị trong tiệm, hỏi xem ý nàng thấy thế nào.
Bọn họ nói chuyện một lúc. Khi phải chia tay, nó tự nhiên lại nghĩ, Linh Nhi rất muốn nam nhân này.
Thể lực của nó đã không còn tốt lắm, vẫn dùng hết sức lực để nhảy lên. Nam nhân phát hoảng, ngã xuống vài bước, kéo Linh Nhi ngã thành một tụ.
“Bất Khí, ngươi làm gì vậy?!” Linh Nhi tức giận hô một tiếng, lại liên tục xin lỗi nam nhân. “Xin lỗi, bình thường nó không như vậy đâu…”
Nó biết nàng sẽ tức giận, nhưng vẫn liều mạng làm khó dễ, đem nam nhân đẩy về phía Linh Nhi.
Trước kia, lúc xem diễn ở hội chùa, hình như đều diễn như vậy cả. Nam nhân đều vì thế mà yêu nữ nhân…
Nhưng nam nhân này vẫn còn muốn chạy. Cho dù nó liều mạng cắn vạt áo hắn, vẫn không có cách nào giữ hắn lại được.
“Bất Khí!” Linh Nhi dường như đã hiểu, không tức giận hung dữ với nó nữa, chỉ ngăn nó lại. Đợi đến khi nam nhân kia đi rồi, nàng mới ngồi xổm xuống nói với nó: “Đó là của người khác, không phải của ta.”
Nàng vươn tay ra, ôm ôm nó. Lúc mở miệng nói tiếp, thanh âm rất nhẹ, mang theo chút chua xót. “Không sao mà, ngươi là của ta. Ta có ngươi là tốt rồi, ta có ngươi…”
Thật sự, như vậy là đủ rồi ư? Vậy vì sao nàng lại còn muốn khóc? Một viên, lại một viên bọt nước rơi xuống, nó đều nhìn thấy cả.
“Ta đến chỗ hắn làm việc có được không? Như vậy cuộc sống sẽ ổn định hơn, có thể cho ngươi ăn nhiều hơn một chút. Không cần phải đi theo ta chịu khổ, bữa đói bữa no nữa…”
Ừm, nàng muốn thế nào cũng được, nó đều sẽ đi cùng nàng. Nàng ở đâu, nó phải ở đó.
Chỉ có điều, còn có thể chung sống được bao lâu? Nó đã mệt quá, mệt quá rồi, sắp đi không nổi nữa, cũng không có thể lực. Nàng để nam nhân kia đi rồi, nếu nó chết đi, sẽ chỉ còn lại một mình nàng thôi.
Sau đêm hôm đó, nó ngủ rồi không mở mắt ra được nữa. Nó nghe thấy nàng đau lòng thút thít, nhưng không tài nào mở mắt ra được, cũng không có biện pháp cùng nàng sống qua những ngày tháng mà nàng nói sẽ có thịt ăn kia.
Đợi đến khi ý thức thanh minh trở lại, đã ở một nơi khói bụi mịt mù. Bọn họ nói, đó là địa phủ, nói nó dương thọ đã tận. Cả đời này nó chưa từng phạm sát nghiệt, chưa dính chút máu tanh nào, bởi vậy có thể cho nó một tâm nguyện, hỏi nó có cầu mong gì không?
Nếu thật sự có thể có một nguyện vọng…
Nó nhớ đến Linh Nhi thút thít, nó muốn trở về tìm nàng, không để nàng phải khóc một mình, cô đơn một mình, không ai chăm sóc. Cho dù dương thọ đã tận, cũng muốn lại đầu thai trở về.
Vì thế nó nói: “Ta còn muốn lại làm sói.”
Kiếp này thật hạnh phúc, nó bằng lòng lại làm một đời sói, cùng nàng gặp gỡ, giống như cuộc đời này, luôn luôn luôn luôn vui vẻ làm bạn với nàng.
“Thật đúng là một tên ngốc không có dã tâm.” Ngốc… dễ làm cho người thương tiếc.
Vừa vặn đến địa phủ chơi, Linh Sơn Thần Quân đang cùng Diêm Quân uống trà chơi cờ, vô tình gặp gỡ linh hồn tinh thuần này, trong lòng nổi lên liên ý.
Hắn là người rất trọng những kẻ ngốc, tình căn thâm chủng, lại tỉnh tỉnh mê mê, động tình rồi mà còn không biết tình, không hiểu nên vì mình tranh thủ cơ hội được mến nhau gần nhau một đời. Hắn lập tức tâm tư vừa chuyển, gọi cô gái bên cạnh. “Nỉ nỉ, lần trước có làm một tiểu người gỗ ở chỗ thụ công hoa bà, có còn không? Có thể cho ta không?”
“Được!” Nữ tử hào phóng lấy ra một tiểu người gỗ đưa cho. Nguyên bản là muốn khắc bộ dáng của chủ tử, nhưng khắc không ra được khí chất tuấn tú tuyệt trần của chủ tử. Thất bại vài lần, đây là cái đẹp mắt nhất.
Người gỗ này, vốn là nguyên liệu để thụ công hoa bà nặn thai hồn, chỉ còn thiếu một chút tiên linh khí do hắn làm phép nữa thôi.
“Có thể giúp chủ tử làm một việc được không? Đem cái này giấu trên người nam hồn kia, coi chừng một chút, không được để bất cứ kẻ nào nhìn thấy.”
“Được!” Được làm chút gì đó cho chủ tử, nữ tử vui vẻ lĩnh mệnh mà đi.
Hắn giúp cho nó có một hình thể. Đây vốn là việc mà phúc trạch của nó có thể có được. Nhưng nó lại ngốc đến mức không biết yêu cầu, cho rằng lại muốn làm một kiếp súc sinh để tiếp tục được làm bạn bên cạnh người trong lòng.
“Chỉ mong, các ngươi có duyên.” Việc hắn có thể làm, cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Nào biết rằng, chỉ vì một cử chỉ vô tâm hôm nay, lại kết thành duyên phận giữa hắn cùng bạch sói. Mãi đến ngàn năm sau này, dây dưa quá sâu.