Hắn bị oan. Nhưng người kia còn tỏ ra oan ức hơn nữa, phẫn nộ khó cầm nén, nói tiếp: “Ôm cũng ôm rồi. Ở trước mặt hắn lộ chân lộ vai, vừa sờ vừa nắn. Còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ muốn ta xông đến cưỡng bức hắn mới gọi là rõ ràng chính xác hay sao? Ta dù sao vẫn là một thục nữ khuê các chưa gả nha, cũng biết dè dặt chứ…” Dừng một chút, “Tuy rằng không quá nhiều.”
Đó là bởi vì… Nàng cứ không đứng đắn làm cho hắn không thể biết được chính xác là nàng có bao nhiêu phần nghiêm túc, mấy phần vui đùa ầm ĩ nữa!
Những cử chỉ vô cùng thân thiết đó, hắn cũng biết là đã vượt giới hạn nhưng luôn luôn chỉ cho rằng nàng mê muội, tính tình vốn cẩu thả, không câu nệ tiểu tiết. Bởi vậy mới càng cẩn thận giữ gìn chừng mực cho nàng, không thể làm tổn hại đến danh tiết của nàng, ai ngờ… Nàng quả thật là có tâm tư như vậy.
Đúng vậy! Nếu là vô tình thì làm gì mà lúc nào cũng ăn nói khiêu khích, thái độ ái muội như thế? Khôi hài thì cũng phải có giới hạn chứ. Nàng cũng không phải là một cô nương không biết chừng mực.
Hồn nhiên vô tình vì hắn là bại quang danh tiết, là vì… trong lòng sớm đã có định kiến, hạ quyết tâm muốn hắn.
Nhưng hắn không ngờ…Ngay từ rất sớm, từ lúc hắn còn chưa nghĩ rõ ràng được gì, nàng đã trầm ổn quyết định tương lai của bản thân.
Kiên định phó thác cuộc đời này vào tay hắn.
Không thể không thừa nhận, hắn đã bị đánh bại.
Đối mặt với chung thân đại sự, cô nương người ta còn quyết đoán thư thái, thẳng thắn hào phóng hơn cả hắn nữa. Đâu giống như hắn, băn khoăn quá nhiều, ngược lại có vẻ như không quả quyết, dong dài dây dưa.
Chúc đại tẩu liếc mắt về phía hắn. Mặt hắn nóng lên, biết nàng sớm đã phát hiện ra sự có mặt của hắn rồi. Những lời vừa nãy là muốn dụ Mục Hướng Vũ nói ra cho hắn nghe.
Cô nương kia lại không hề hay biết hắn đã đến, vô cùng thành thật, rút ruột rút gan ra mà nói: Khi nào nắm tay, ôm nhau bao nhiêu lần, đùa giỡn hắn như thế nào… Từng chuyện từng chuyện giũ ra sạch sẽ…
Hắn còn không biết, sau khi uống say nàng lại có thể nói nhiều đến như vậy.
“Khụ!” Khiến cho hắn không thể không đứng ra cắt ngang sự thích thú của nàng. Nếu còn để nàng nói tiếp, hắn đâu cần làm người nữa.
“Thật thất lễ, tẩu tử, làm phiền tẩu nhiều quá rồi.” Hắn khom người xin lỗi. “Nàng say rồi, để ta đưa nàng về nhà.”
“Ai say?!” Con sâu rượu kia nhảy dựng lên, chỉ vào mũi hắn. “Tiểu – Mục – Tử! Đúng không?”
Nếu ngay cả hắn mà cũng dám không nhận ra, về nhà nàng sẽ biết tay!
“Không say thì đứng cho vững đi, đừng lảo đảo nữa.”
Nàng cười ngây ngô, mềm yếu đổ dựa vào người hắn. Hai gò má ấm nóng hương rượu dựa dựa, cọ cọ vào cần cổ hắn, mềm mại đáng yêu làm như muốn truyền nhiệt.
Nếu là lúc trước, hắn sẽ tin rằng nàng đã say mèm rồi, nhưng bây giờ thì… Rất khó để hắn không nghi ngờ, nha đầu xấu này đang thuận gió chạy thuyền. Cho nàng cây thang để nàng leo xuống, tránh khỏi bị xấu hổ, không ngờ còn càng leo càng cao, không khéo lại ngã chết nàng!
Nhìn thấy cái nháy mắt như hiểu như đùa của Chúc tẩu, hắn túng quẫn, lại không thể làm sáng tỏ được gì, chỉ đành yên lặng nhẫn nhịn hành vi vô cùng thân thiết này. Tạ từ chủ nhà, cõng con sâu rượu trở về.
“Lần sau còn uống say như vậy nữa, ta sẽ quăng ngươi xuống đường, tự mà bò về nhà!” Ngoài miệng thì ra vẻ đe dọa nhưng lại không hề có sức thuyết phục. Hành động đó, cả người mù cũng nhìn ra được.
Nàng cười cười bá cổ hắn, má kề má. Gần gũi đến mức hắn có thể cảm nhận được hơi thở mang theo hương rượu nhàn nhạt của nàng, hòa quyện với mùi hương nữ nhân uyển mị.
Dọc đường im ắng, chẳng ai nói câu gì.
Màn đêm mông lung, một vầng trăng thanh sáng tỏa. Gió đêm dịu dàng thoang thoảng. Có nàng bên cạnh, dù có phải cõng nàng đi trên con đường dài vô tận, hắn cũng không cảm thấy khổ cực chút nào.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy bình tĩnh, bước chân kiên định như lúc này. Suy ngẫm xem nên làm thế nào để nàng hiểu được tâm ý của mình một cách rành mạch. Nếu không tỏ vẻ gì, nói không chừng nàng thật sự muốn đem những lời nói đùa với Chúc tẩu biến thành hiện thực. Nha đầu to gan này không có gì là không dám làm.
Về đến nhà, đặt nàng trên giường, hắn bưng nước đến định lau mặt cho nàng. Ai ngờ vừa mới chuyển mình, nàng đã biến mất không còn bóng dáng.
Thật chưa thấy cô nương nào lại không chịu an phận như nàng!
Hắn bực mình, lại phải mò đi tìm người. Mới mở cửa đã thấy nàng đang ngồi chồm hổm dưới gốc cây đại thụ trong vườn, vừa cười vừa vẫy tay gọi hắn.
“Đêm đã khuya, không đi ngủ đi còn ngồi đây làm cái gì?”
“Ta muốn uống rượu, ngươi lại đây với ta, chúng ta cùng uống!”
Đã uống nhiều như vậy rồi mà còn chưa đủ sao?
Hắn nghĩ nghĩ, đổi phương thức, đánh lạc hướng suy nghĩ của nàng, “Ta rất muốn, nhưng trong nhà không có rượu.”
“Có a!” Nàng bắt đầu đào đào gốc cây.
“…” Có thật này?
Ôi trời ạ! Hắn sai rồi! Làm người đúng là không được nói dối. Lần sau hắn sẽ không bao giờ nói những lời trái với lương tâm nữa.
Từ trong lớp bùn đất, một cái hũ từ từ được đào lên. Hắn cũng nhìn thấy mảnh giấy hồng dán trên thân bình.
Năm tháng mơ hồ trầy trụa, mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn nhận được ngày tháng năm.
Chớp chớp mắt… hình như hắn đã lĩnh ngộ được điều gì đó.
“Là của ta đó, cha ta chôn cho ta.”
Một vò nữ nhi hồng hai mươi năm. Là nữ nhi hồng* của nàng.
“Cái này không thể…” Hắn vội vã muốn chôn trở về, bị nàng ngăn lại.
“Ngưu thẩm nói hôm nay là ngày lành, sẽ đầu bạc đến già, vợ chồng ân ái. Ngươi cưới ta có được không? Bây giờ chúng ta sẽ thành thân, ngươi cùng ta đến đầu bạc răng long, vợ chồng ân ái.”
Hắn câm lặng.
Có gì không tốt? Hắn cầu còn không được!
Nhưng… chuyện này quá đột ngột, cũng quá khó coi. Không thể để nàng phải chịu thiệt thòi như thế được.
“Việc này, chờ ngươi tỉnh rượu lại đã…”
“Ngươi biết ta không có say mà.”
Hắn lại im lặng.
Đúng vậy, có gì mà không thể chứ?
Trước kia hắn đã băn khoăn quá nhiều, khiến nàng phải nhọc lòng tỏ rõ thái độ, làm cho nàng phải thua thiệt. Hiện giờ nàng đã chủ động cầu thân rồi, chẳng lẽ còn muốn dây dưa kéo dài?
Hắn nguyện cùng nàng điên một lần!
“Được, chúng ta thành thân.” Bất luận là nàng giả say hay say thật thì hắn vẫn thật tình thật tâm muốn cưới nàng làm vợ, dùng cả đời chân thành đối đãi.
Liệu cơm gắp mắm, hai người bái thiên địa ngay tại chỗ. Lại quay về hướng có mộ phần của cha mẹ nàng mà dập đầu ba lạy. Cuối cùng, vợ chồng cầm tay nhau thi lễ, hy vọng vợ chồng tôn trọng nhau, thành tâm giữ lấy nhau.
Không có nến đỏ, hỉ khăn (khăn đỏ đội đầu của cô dâu), đèn lồng đỏ thắm. Cũng không có yến tiệc tân hôn mời khách đến mừng. Chỉ có hai người cầm tay gắn bó, cùng với một vò nữ nhi hồng đã được chôn giấu hai mươi năm.
Nàng mở niêm phong, rót rượu đối ẩm.
Ánh trăng chìm sâu.
Một vò nữ nhi hồng, hai bóng người vai kề vai nâng chén đối ẩm. Trò chuyện câu được câu chăng, cũng uống hết hơn phân nửa vò rượu.
“Uống nữ nhi hồng của thiếp rồi, còn dám không chịu trách nhiệm.”
“Ta không dám.” Hắn tiếp nhận chiếc ly không trong tay nàng, ôn tồn lau vết rượu nơi khóe môi nàng rồi mới châm cho nàng thêm nửa ly nữa. Vẫn như trước kia, chăm lo thỏa đáng những nhu cầu của nàng.
“Kỳ thật tửu lượng của thiếp rất tốt, không say đâu. Hồi nhỏ cha thường cho thiếp uống rất nhiều rượu thuốc bổ dưỡng trân quý, cho nên xương cốt rất tốt, cũng không dễ gì mắc bệnh.”
“Một ngăn tủ đựng đầy sách thuốc trong phòng kia, tất cả đều do cha để lại?”
“Ừm, ông là đại phu, y thuật rất giỏi, y đức cũng rất tốt. Nếu gặp phải người cùng khổ, khám bệnh xong thường không lấy một xu. Câu nói cửa miệng của ông luôn là lương y như từ mẫu, cứ nói rằng muốn truyền tất cả y thuật của ông cho thiếp. Hy vọng thiếp cũng giống như ông, biết giúp đỡ những người bất lực đau khổ.”
“Ta… quả nhiên là bệnh nhân đầu tiên của nàng?” Không phải thuần túy chỉ muốn dọa hắn, mà thật sự là chỉ mới chữa trị cho súc vật thôi?
“Đúng vậy. Từ khi thiếp có trí nhớ cho đến nay vẫn luôn ở bên cạnh xem cha khám bệnh, bắt mạch, hạ châm, cũng học được một chút. Gặp chỗ nào không hiểu thì lật sách thuốc ra xem, luôn luôn có biện pháp.”
“…” Nàng nói như vậy, khó trách vì sao không ai dám để cho nàng chữa!
Thật ra nàng còn thông minh hơn hắn nghĩ nhiều. Bệnh tình của hắn trầm kha, có thể được nàng trị liệu có được tình hình như bây giờ, cũng không phải chỉ dựa vào may mắn.
“Về sau thế nào? Vì sao cha lại mất?”
“Sầu lo thành bệnh.” Loại tâm bệnh này, cho dù y thuật của đại phu có cao minh tới đâu cũng không thể chữa khỏi.
“Hiệu thuốc mà chúng ta vẫn thường đi bốc thuốc, vốn là của gia đình thiếp. Cha rất tín nhiệm người ta, mới có thể cho người ta cơ hội lừa đảo lấy hết gia tài. Nhưng ông không oán, chỉ khẩn cầu người đó giữ lại Vương chưởng quầy. Lão đã đi theo cha ta làm việc hơn phân nửa cuộc đời. Đều đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi sóng gió này nữa.”
Thật là ngốc nghếch hết chỗ nói! Bản thân cũng khó bảo toàn lại còn cứ lo nghĩ cách cho người khác.
Chính vì ngốc nghếch như vậy nên mới có thể dạy dỗ ra một đứa con gái ngốc thế này. Ngốc – vô cùng tốt đẹp.
Như vậy mới có nàng ngày hôm nay để làm cho cuộc đời này của hắn viên mãn.
Hắn ngẫm lại, cõi lòng ngập tràn biết ơn, ôm nàng vào lòng.
Nàng dựa vào lồng ngực dày, cúi đầu kể tiếp: “Cả nhà mất trắng, đành phải trở lại căn nhà tổ truyền này. Đầu tiên là mẹ thiếp không chịu nổi mệt nhọc mà ngã bệnh. Nhà thiếp, ngay cả tiền bốc thuốc cũng không có. Những người ngày xưa từng được giúp đỡ, không có lấy một người nào đứng ra giúp gia đình thiếp. Bởi vậy chưa đầy nửa năm, mẹ thiếp đã qua đời. Lại đến lượt chính cha thiếp… Trước khi lâm chung, ông vẫn kiên trì tín niệm cùng hỵ vọng cả đời nhưng lại thẹn thùng vì đã liên lụy vợ con. Ông hỏi thiếp… cả đời vì thiện, là sai hay sao?”
“Sai lầm sao? Thiếp không trả lời được. Nhưng vẫn không tự giác đi theo con đường cũ của ông. Tín niệm mà cả đời cha đã dạy thiếp, không thể cứ nói quên là có thể quên hết được.” Nàng nhướng mắt, hỏi hắn: “Chàng cho rằng, thiếp nên trả lời cha như thế nào?”
Hắn không đáp mà hỏi lại: “Mua ta về, có hối hận không?”
“Đương nhiên không.” Lần này vừa đáp lời, nàng liền hiểu ra.
Nếu nàng hối hận, nếu nàng không mềm lòng thì hôm nay hắn sẽ không có ở đây cùng nàng bái thiên địa, cùng uống chung rượu vợ chồng.
Cha không sai. Thế nhân có hàng ngàn hàng vạn loại người. Không phải tất cả kết quả đều giống nhau. Có tốt thì cũng sẽ có xấu. Có Mục Ấp Trần thì cũng sẽ có Tôn tú tài. Không nên đau khổ câu nệ vì một kết quả không như ý muốn
Trên đời này phải có vài chuyện đau khổ để dạy cho con người hiểu được sự tồn tại của thời gian, hy vọng và hạnh phúc.
“Nếu thiếp lại gây rắc rối nữa, chàng cũng dừng lải nhải với thiếp đó…” Nàng than.
Trong lòng sớm đã có chuẩn bị, nếu nàng phá sản, hắn sẽ dùng cái mạng già này để nuôi gia đình.
“Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.” Hắn hất ly rượu trên tay nàng ra, không cho nàng uống nữa. Tuy không có say, nhưng uống nữa sẽ có hại sức khỏe.
Hiếm khi nàng lại ngoan ngoãn thế này, một câu cũng không biện hộ. Mềm yếu dựa vào, cánh tay đặt lên vai cổ hắn, ý đồ cực kỳ rõ ràng.
Quỷ lười ạ!
Hắn cũng nhận mệnh, vươn cánh tay ra ôm lấy nàng, đảm đương công việc chân kiệu phu của Mục đại cô nương, đưa người an an ổn ổn trở về giường.
Vươn thẳng thắt lưng, hắn đang muốn lùi lại thì bất thình lình lại bị nàng túm lấy vạt áo, kéo mạnh trở lại.
“Đêm động phòng hoa chúc, chàng muốn đi đâu?”
“Đừng…” Lúc này phòng bị không kịp, cả người hắn ngã đè lên tấm thân mềm mại quyến rũ.
Hóa ra, thân hình cô nương mềm mại như thế. Cảm nhận được thân thể nữ nhi uyển mị như nước, cực kỳ gây hứng khởi, tâm thần hắn gần như muốn dập dờn.
Ngón tay thon nhỏ của nàng phất nhẹ lên gò má của hắn. “Có ai nhắc nhở chàng rằng, quân tử không được làm như vậy ư?”
Sẽ không kiềm chế nữa, sẽ không làm quân tử nữa, mà là lưu manh.
Hắn bắt lấy bàn tay mềm mại đang ấp nhẹ bên má mình, quý trọng dùng môi khẽ hôn một cái. “Thực sự có thể chứ?”
Cứ cảm thấy rất thiệt thòi cho nàng.
Ít nhất cũng phải chờ hắn có năng lực, dùng kiệu hoa đỏ thẫm cưới hỏi đàng hoàng, rước nàng vào cửa đã.
“Hình như chàng còn chưa ý thức được… bây giờ là thiếp cưới chàng, không phải chàng cưới thiếp.” Sớm đã theo họ của nàng rồi, không phải ở rể thì là gì?
Không ngờ ngay từ lúc đầu, nàng đã có quỷ ý này.
Ngại gì chứ? Cưới vợ hoặc chuế phu*, không cần phải tranh cãi làm gì. Điều quan trọng là, người đó là nàng.
(*Tục người nam lấy vợ phải sống trong nhà vợ này người Việt gọi là “ở rể ”, “gửi rể ”, hay “bắt rể ”, còn người Hoa gọi là “nhập chuế ”, “nhập tế ”, hay “nhập xá”=> “Chuế phu” chỉ người chồng sống trong nhà vợ với ý khinh miệt)
———- *** ———–
Khi chân trời mênh mông hiện lên vài tia sáng, hắn đã tỉnh dậy.
Quen tính ngủ ít, trước khi nàng tỉnh dậy thì hắn đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cả rồi.
Nhưng hôm nay hắn lại lười nhác, chăm chú nhìn thân thể mềm mại đang cuộn tròn say ngủ trong khuỷu tay mình, vô cùng quyến luyến ôm lấy, làm thế nào cũng không buông bỏ mảy may.
Trước kia vốn vẫn ngủ chung một phòng, không phải chưa từng thấy khuôn mặt lúc ngủ của nàng. Nhưng khi đó cực kỳ tự kiềm chế, chưa bao giờ dám, cũng không thể theo đuổi bản năng mà tùy ý chăm chú nhìn như hôm nay.
Bộ dáng lúc ngủ của nàng tựa như một đứa trẻ. Hai gò má hơi hơi đỏ ửng, môi khẽ cong lên, giống như đang mời mọc người đến hái…
Hắn nhớ lại. Đêm qua đã bừa bãi nhấm nháp nó như thế nào. Hết lần này đến lần khác. Có vài lần mất kiềm chế, hôn hơi mạnh một chút, nàng liền kháng nghị cắn lại hắn. Nhưng sự khiêu khích đó, đối với nam nhân mà nói, chính là càng cổ vũ thú tính. Hắn không chỉ xâm nhập đôi môi mềm mại mà còn được đằng chân lân đằng đầu, xông lên chiếm lấy mỗi một tấc da tấc thịt quá ư ngọt ngào mềm mại, không hề phòng bị kia.
Chưa bao giờ nghĩ tới, cả đời này còn có thể có được thứ gì thuộc quyền sở hữu của riêng mình nhưng chính nàng đã trao tặng cho hắn. Một khi đã nắm bắt được thì dù thế nào cũng sẽ không buông không bỏ.
Nghĩ đến điều này, hắn liền ức chế không nổi cảm hứng đang tuôn trào như thủy triều dâng, cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi non mềm. Nhưng lại sợ làm nàng tỉnh giấc nên không dám hôn sâu, chỉ ôn nhu hôn phớt, cảm thụ tư vị của đôi môi mềm mại.
Là của hắn.
Nàng tốt đẹp như vậy, là của hắn.
Thân thể mềm mại nằm trong lòng cựa quậy. Ngay lập tức hắn cũng không nghĩ nhiều, không biết tại sao lại phải che giấu, nhắm mắt lại.
Mục Hướng Vũ cựa quậy thắt lưng, chớp mắt tỉnh lại. Cơn đau đớn bủn rũn lập tức không chút lưu tình, đánh úp đến.
Nàng ngước mắt, nhìn nhìn gương mặt đang ở gần trong gang tấc, rất nhanh chóng nhớ lại trận càn quét tận tình đêm qua.
Đáng giận! Không biết thương hương tiếc ngọc chút nào.
Có đôi lần, hắn cuốn lấy quá đáng, nàng sẽ trả thù bằng cách xiết chặt lấy thắt lưng hắn, mềm yếu oán giận. “Quỷ sứ! nhẹ chút…”
Nhưng gã nam nhân kia đang lúc cao hứng, hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến kháng nghị của nàng, không ngờ còn tưởng là lời tán tỉnh, tập kích càng sâu, dùng hết sức mà đáp lại nàng…
Những lời nói của A thẩm và nhóm tẩu tử quả không sai. Nam nhân lên giường, quả nhiên người người đều là cầm thú!
Nàng càng nghĩ càng giận, há miệng cắn vào môi hắn một cái.
Môi nàng đã bị sưng tấy cả rồi, cắn hắn mấy cái cũng sẽ không quá chứ?
Ấp Trần cũng biết mình đêm qua đã có chút quá đáng, yên lặng để mặc nàng dùng chiêu tiểu nhân trả thù. Nếu nàng vui vẻ, thích cắn thế nào thì tùy nàng vậy.
Nàng không an phận, hết chui chui chỗ này lại chọt chọt chỗ kia. Cũng không biết muốn làm cái gì lại mò đến cuối giường, duỗi thẳng bàn tay khoa khoa múa múa trên chân hắn. Trong miệng thì thào mấy chữ: “Ước chừng nửa gang tay a…”
Hắn nghe đã biết là nàng muốn nói đến cái gì, cũng không chọc phá, tùy nàng thích nghịch sao thì nghịch.
Nàng lại bò lên đầu giường, dùng ngón trỏ điểm vào chóp mũi hắn: “Không phải thiếp muốn nói, có thể lấy được thiếp chính là phúc phần của chàng!”
Nào có ai lại đi dõng dạc khen ngợi bản thân như thế chứ? Hắn âm thầm buồn cười.
“Nói đi cũng phải nói lại, chàng cũng không tệ!” Nàng vươn tay sờ sờ gò má hắn, chơi đùa vành tai, lại sờ lưng nắn vai, xoa thắt lưng…
Hắn âm thầm ẩn nhẫn. Nhưng nếu nàng còn tiếp tục sờ như vậy nữa, hắn sẽ không thể cầm giữ nổi…
May mà nàng chỉ chơi một lát rồi lại cuộn mình nằm lại vào lòng hắn, ôm lấy thắt lưng hắn mà ngủ tiếp một lát.
——— —————— —————— —————–
Ghi chú:
*Nữ nhi hồng Thiệu Hưng là loại rượu có mùi thơm ngào ngạt, càng ủ lâu ngày, mùi thơm càng say đắm. Hơn nữa, nước rượu lại trong veo, thanh khiết như tâm hồn trắng trong của các cô thiếu nữ trước khi cất bước về nhà chồng. Có lẽ vì vậy mà người Thiệu Hưng đã có tục dùng Nữ nhi hồng chôn lâu năm làm của hồi môn, như lời chúc phúc của người thân dành cho tân nương.
Tiếng chân nhỏ nhẹ đi tới phòng ngủ, rồi sau đó là tiếng tấm ván cửa bị mở ra. Hắn nhanh chóng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nàng dừng chân bên giường. Sợ hắn bị lạnh, nàng vươn tay giúp hắn kéo chăn đắp lại cẩn thận. Tiếp theo, nhận thấy đôi tai hắn có vẻ đo đỏ nong nóng, lại vươn tay sờ lên trán hắn.
Hơi nóng rồi, không bị bệnh đấy chứ?
Dùng ba ngón tay bắt mạch nơi gáy cho hắn, tiếp theo lại muốn khám mạch cổ tay. Bỗng nhiên hắn lên tiếng nói: “Đêm hôm khuya khoắc mà sờ cái gì, còn không đi ngủ?!”
Nàng không phải là khuê nữ à? Dám trêu ghẹo nam nhân mà không hề phòng bị, sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện không may!
Tựa như muốn che giấu điều gì, hắn cả tiếng nói xong liền trở mình quay lưng lại phía nàng.
“Không sờ thì không sờ, làm gì mà hung dữ thế!”
Hắn… hung dữ?!
Đâu có, đó là bởi vì… bởi vì…
Hắn suy sụp thở dài. Cũng may, cuối cùng nàng cũng an phận leo lên giường nghỉ ngơi.
Mới vừa rồi nhất thời nóng vội, giọng điệu của hắn… thật sự hung dữ lắm sao?
Nghi vấn đó lưu lại trong đầu, quấy nhiễu hắn, nhiễu hắn cả một đêm không tài nào ngủ được.
Nên chịu tội với nàng như thế nào đây?
Vấn đề này luẩn quẩn xoay vòng trong đầu Ấp Trần hồi lâu, luôn luôn có những chủ ý bất định.
Nếu đột nhiên chạy đến trước mặt nàng mà nói: “Xin lỗi, hóa ra tất cả những gì ngươi làm đều vì muốn nghĩ cho ta. Ta không nên hiểu lầm rằng ngươi không chịu để tâm…”
Đừng nói là làm, chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy quá kỳ quái rồi.
Vậy nếu… mua cho nàng món điểm tâm ở Bảo Nguyệt Trai mà nàng thích ăn nhất để lấy lòng, rồi lặng lẽ đặt lên bàn, dùng quà thay lời xin lỗi, có được không?
Có thể thì có thể đó. Nhưng đã bao nhiêu ngày qua, khi hắn hờn dỗi nàng cũng là một mực giả vờ bận rộn mà không thèm để ý đến nàng. Chuẩn bị điểm tâm cho nàng cũng là một việc mà hắn thường làm, nàng có thể tiếp thu tâm ý cầu hòa của hắn hay không? Hay lại hiểu lầm là hắn muốn cùng nàng đấu đến cùng?
Ngẫm lại vẫn cứ cảm thấy không ổn.
———– ————
Cũng không cần biết là hắn vì quá bận, hay là hắn muốn đấu khí với nàng, nàng vẫn cứ dứt khoát trốn ra bên ngoài, bỏ lại hắn một mình cho thanh tĩnh… Tóm lại, nàng suốt ngày chạy mất không thấy bóng dáng, mãi đến nửa đêm mới chịu về. Hắn thực cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Hắn vừa suy nghĩ, vừa rửa bát rồi đem cất. Trong tay không ngừng sửa sang bát đũa, tạp vật trên sạp. Trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy bánh nướng vừng đặt ở bên cạnh, hắn mới dừng tay lại.
Vẫn còn nóng…
Gì đây! Hắn còn đang tính kế, không ngờ lại bị nàng nhanh tay lẹ chân, tiên hạ thủ vi cường.
Hắn ngước mắt, nhìn lên bốn phía. Dư quang đuôi mắt thoáng nhìn thấy một bóng người nhanh như chớp, trốn vào sạp đậu hũ ở đối diện. Nàng vừa lui thân mình vừa trốn, còn vừa len lén nhìn lại, trộm thăm dò xem phản ứng của hắn.
Xem ra, đại cô nương ngày thường cẩu thả, không chút để ý, nhưng lại rất biết suy nghĩ như vậy đây. Hắn không nhịn được liền bật cười.
Chỉ há miệng một cái đã ăn hết cái bánh nướng vừng, hắn phủi phủi vừng vương trên người, tâm tình cực tốt.
Có gì mà phức tạp quá vậy? Muốn làm gì thì cứ đi làm là được, kỵ đông kỵ tây, cuối cùng lại chẳng làm được cái gì hết?
Hắn nhẹ nhàng đi đến trước sạp đậu hũ đối diện tìm người, trực tiếp báo với Linh Nhi: “Linh Nhi cô nương, phiền cô nói dùm với cái người đang ở trong kia một tiếng. Cứ trốn như thế thật không giống nàng chút nào, mau về nhà đi!” Dừng một chút rồi nói tiếp: “Ta chờ nàng.”
Linh Nhi liếc mắt nhìn hắn một cái, không khỏi giơ tay lên ấp hai gò má đang nóng lên: “Được, biết rồi.”
Thật sự nàng muốn nói là … hơi quá đáng!
Làm sao có thể nói với đại cô nương chưa gả như vậy… Này, không phải là lời tỏ tình sao? Thâm ý uyển chuyển hàm xúc, làm người ta xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Chân hắn vừa mới bước đi, Mục Hướng Vũ liền lắc mình đi ra.
“Linh Nhi, ngươi nói xem, hắn làm vậy… có phải là không còn giận ta nữa không? Ây da, ngươi thấy hắn có ngốc lắm không? Giận ta thì cứ giận đi, tội gì phải cực thân đến mức tức giận cả một đêm không ngủ…”
Muốn ta nói? Muốn ta nói ta muốn đánh người sao? Vợ chồng son các ngươi muốn ngọt muốn ngấy, cần gì phải diễn trò trước mặt ta… Sao không tự mình đóng cửa mà dạy nhau đi?
“Ta nói hả? Ta nói ngươi tốt nhất là mau trở về đi. Trễ một chút làm hắn lại nổi giận thì không có ai cứu ngươi được nữa đâu.”
Linh Nhi từ tốn đe dọa, lại khiến cô nương kia nhanh như chớp, chạy vội về nhà. Mới chớp mắt mấy cái đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Nàng cúi đầu, nhìn con sói to lớn đang kề cọ bên chân mình. Nàng ngồi xuống vuốt ve nó, ánh mắt yêu thích vô tận cùng ngưỡng mộ hướng về phía bóng người đang chạy ở xa xa.
“Bọn họ, đẹp đôi quá, đúng không?”
Tình cảm thuần túy như vậy: chân thành tha thiết, không nhiễm thế tục, chỉ toàn tâm toàn ý làm bạn bên cạnh đối phương. Cuộc đời con người ta, có thể có được một cuộc tình như vậy, tìm được một người thật tình với mình như vậy, cũng không có gì là uổng phí nữa…
Một ngày, đang lúc thu dọn quán xá, hắn nhanh nhẹn xếp gọn bàn ghế, đuổi nàng vào trong thu bát.
Trong khi dọn bát đũa vào giỏ trúc, nàng tìm thấy một chén đậu hũ nước đường đã nguội.
Quay đầu nhìn lại, thấy hắn đang giả vờ bận rộn thu dọn đồ đạc, không hề để ý đến nàng, nhưng vẫn không tài nào giấu nổi tâm sự, hai tai đều đỏ bừng lên.
Nàng bật cười, nâng bát lên tinh tế nhấm nháp. Đậu hũ vừa vào đến miệng liền chui tọt vào cổ họng, ngọt đến tận tâm.
———–———–
Trước khi đi ngủ, Ấp Trần vào phòng, bên trong hoàn toàn im ắng.
Lại chạy đi đâu rồi?
Nhớ lại, mới vừa rồi khi hắn muốn vào phòng thay quần áo thì bắt gặp nàng đang chạy ra ngoài, hắn cũng vội vàng ném mình ra cạnh cửa.
Khi đó cũng không nghĩ nhiều, cứ tưởng nàng đang thay quần áo. Vô tình lại đụng phải lúc cô nương người ta đang làm chuyện riêng tư. Dù sao, cô nam quả nữ ở chung một phòng cũng có rất nhiều điều bất tiện… Mặc dù thật ra, cái gì hắn cũng chưa hề nhìn thấy.
Bây giờ nghĩ lại, càng cảm thấy bộ dạng của nàng lúc ấy rất khả nghi, thái độ lén lút.
Đại cô nương kia thần kinh có vấn đề, chỉ sợ rằng đang lúc tắm rửa mà có bị hắn bắt gặp vẫn có thể hào phóng, đùa yêu với hắn một câu: “Cùng tắm đi!” Làm gì có chuyện xoay xoay vặn vặn như vậy?
Nghĩ như thế, hắn liền hạ quyết tâm phải điều tra nguyên nhân.
Kỳ thật cũng không cần phải lo lắng tìm kiếm thần bí. Hắn vừa đi đến gần liền nhìn thấy một bộ quần áo mới được đặt ngay ngắn trên giường của mình.
Vải dệt này, nhìn có chút quen mắt nha.
Hắn híp mắt suy nghĩ một lát. Nhìn xuống bộ trang phục màu chàm mà nàng để lại, run run mở ra xem, là quần áo đàn ông.
Cho nên, cho nên là…
Hắn cho rằng nàng mua vải là muốn chuẩn bị cho chính nàng thêm vài bộ quần áo mới để trang điểm dung mạo. Về sau hắn có hỏi, nhờ thợ may đồ mất bao nhiêu tiền. Nàng nói không cần, nàng sẽ tự mình làm. Sau đó cũng không nói tiếp gì nữa.
Cũng đã nửa năm rồi đấy nhỉ? Chưa từng nhìn thấy lại bóng dáng tấm vải đó lần nào, cũng không thấy nàng cắt may. Còn tưởng rằng nàng không biết nên đã ném cho người nào rồi. Hóa ra là…
Hốc mắt hắn nóng lên. Nỗi lòng kích động không thôi. Cánh tay cầm quần áo khẽ run lên. Hắn khoác thử quần áo mới lên mình, không sai biệt chút nào, hoàn toàn vừa y với vóc người của hắn.
Cái này… còn có thể là ý gì nữa?
Đặt ở trên giường của hắn, mặc vào lại vô cùng vừa vặn. Cho dù, chỉ là tự mình hắn đa tình, hắn vẫn muốn giữ làm của riêng, tuyệt đối sẽ không trả!
“Thích không?” Mục Hướng Vũ im hơi lặng tiếng từ phía sau hắn xông ra, cằm dưới ghé dựa vào đầu vai hắn, mỉm cười hỏi.
Hắn nghiêng mặt liếc nhìn cái miệng đang cười vô cùng ngọt ngào trên vai mình. “Ngươi tự tay may sao?”
“Đúng vậy. Kiểu dáng đều là nhà đại tẩu Chúc gia giúp ta thiết kế. Ngày thường có biết khâu vá chút đỉnh, nhưng may quần áo thì quả thật là chưa làm bao giờ. Toàn bộ đều nhờ cả vào nàng ấy. Vừa học vừa làm cho nên động tác hơi chậm. Ngươi đừng ghét bỏ.” Vốn muốn may một bộ mặc xuân, nhưng lúc này đã gần hết mùa hè luôn rồi.
Ghét bỏ? Sao thế được!
“Thời gian trước ngươi cứ đi đâu không thấy bóng dáng, chính là vội đi làm cái này?” Hắn dè dặt cẩn trọng cởi bộ đồ mới ra, lại cẩn thận gấp lại, cất vào ngăn tủ.
“Đúng vậy! Mấy ngày nữa Đại Ngưu ca thành thân rồi, vừa vặn may xong cho ngươi có bộ quần áo mới mà mặc.”
“Ta cho rằng, ngươi đến chỗ Tôn tú tài.”
“Không phải mà!” Nàng la to kêu oan. “Ta đã nói sẽ nghe lời ngươi, ngươi muốn ta không đi, ta sẽ không đi nữa!” Giấu diếm tung tích chính là muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ. Xem kìa, không phải hắn đang rất vui vẻ đó sao?
Tuy rằng tính tình của hắn trầm ổn, không bộc lộ cảm xúc quá mãnh liệt, nhưng hai con mắt đen nhánh đều đang tỏa sáng. Nàng biết là hắn thật sự đang rất vui vẻ.
Lúc đầu khi mua vải, tính mua cho Linh Nhi nhưng rồi nghĩ đến mình cũng không cho hắn được thứ gì tốt, khiến hắn cứ phải chịu thiệt thòi hoài. Mặc tới mặc lui vẫn là mấy bộ đồ cũ do cha nàng để lại. Khâu khâu vá vá, sửa đi sửa lại cũng không có bộ nào mặc vừa người, cũng không có bộ nào chân chính thuộc về của riêng hắn. Trong đầu liền nảy ra ý định, muốn vì hắn làm mấy bộ đồ mới, sủng sủng hắn.
Về sau lại nảy sinh nhiều chuyện, tiến độ cứ bị trì hoãn.
Mãi đến sau này, xảy ra chuyện với Tôn tú tài, sau cái ngày mưa tầm tã ấy, trông thấy hắn quần áo ướt đẫm mà vẫn toàn tâm toàn ý chiếu cố nàng an ổn yên tĩnh, nàng bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu. Nàng đã quá bạc đãi hắn rồi.
Hắn một lòng vì nàng, còn nàng lại vì chuyện của người khác mà bỏ quên hắn.
Lập tức, nàng liền quyết định phải mau chóng đẩy nhanh tốc độ, may cho xong quần áo mới. Bất cứ chuyện gì, dù to lớn cỡ nào cũng không trọng yếu bằng hắn.
Nàng dựa hẳn người vào, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay hắn làm nũng. “Nhận quà bồi tội của ta nhé, đừng giận nữa?”
Hắn rút tay ra, cẩn thủ lễ giáo kéo dài khoảng cách một cánh tay. “Ta vốn không hề tức giận.”
Cái giọng gắt gỏng hung dữ với nàng hồi trước, chẳng lẽ là tạp âm sao?
Nàng tỏ vẻ ‘Hóa ra ngươi cũng biết nói dối không chớp mắt’ Vẻ mặt kinh ngạc, trừng mắt nhìn hắn.
Hắn tằng hắng vài tiếng, có hơi chột dạ, bèn nói lảng sang chuyện khác. “Làm sao ngươi biết vóc người của ta?”
Có thấy nàng đo đạc hồi nào đâu, sao có thể may vừa vặn như vậy nhỉ?
“Đo thì biết thôi!”
“Khi nào?”
“Ngươi quên rồi à? Ngày ấy ở trong phòng bếp, ta ôm, nên đo được…”
Hắn vội vàng nhanh tay che miệng nàng lại. “Đừng nói bậy.” Lời nói này quá ái muội đi. Nếu lơ đãng bị người ta nghe được, danh tiết của nàng, bộ không cần nữa sao?
Chậc, có vậy mà cũng đỏ mặt? Mục Hướng Vũ nhún nhún vai. “Tự mình thích hỏi, lại không cho người ta nói.” Khó hầu hạ quá đó.
Hắn bỗng nhiên đau đầu nhớ tới…
“Ngươi làm sao nói với người ta?” Đại tẩu Chúc gia thay nàng vẽ mẫu thiết kế, tất nhiên muốn biết to nhỏ bao nhiêu mới vẽ được. Tính tình nàng rất kỳ cục, cái gì nên nói, cái gì không nên nói cũng nói toạc cả ra.
“Thắt lưng sao? Ta ôm hết đại khái to chừng này, cứ vẽ theo thế này là được… Sau đó đến cánh tay, để cạnh bên thì không ngờ tay áo lại dài đến đầu ngón tay của ta. Bề ngang thì rộng hơn ta một ngang tay. Chiều cao, đại khái là…”
Hắn biết rồi!
Nàng cứ nói thẳng một lèo, hắn nghe được lại yêu thích đến mức hai gò má nóng rát như bị nung đỏ, hoàn toàn không dám tưởng tượng xem người ta nghe được sẽ nghĩ thế nào nữa.
Bây giờ mới đi ngăn cản nàng thì có ích gì đây? Mất bò mới lo làm chuồng… Rào thế nào thì bò cũng đã chạy mất hơn phân nửa từ lâu rồi…
Hắn thấy tổn thất thảm trọng, không nói gì, thôi thì đành không nói gì vậy.
———– ———–
Ngày đó, nhà Ngưu thẩm rước nàng dâu mới, bọn họ cùng nhau đến chúc mừng… Hắn mặc bộ đồ mới do chính tay nàng may cho.
“Ôi? Tiểu Mục Tử hôm nay đẹp trai quá đi, khác hẳn ngày thường nha.”
Nàng khen lung tung, mọi người cũng theo nàng khen loạn…Cũng thế, hắn sớm đã tuyệt vọng vì không sửa lại cho đúng.
“Ây da, quần áo mới đúng không? Mua ở đâu vậy?”
“Cũng đúng nha, đẹp mắt cực kỳ.”
Ngay cả Ngưu đại ca cũng chế nhạo hắn. “Rốt cuộc ngươi cưới vợ hay là ta cưới vợ đây? Ăn mặc còn nổi hơn cả ta nữa.”
Này… mọi người hẹn nhau tập trung hỏa lực bắn phá hắn sao?
Người kia ở bên cạnh có vẻ rất ưng ý, phủi phủi quần áo hắn. “Lần đầu may quần áo mà đã có được thành tích thế này, ta thật sự có tuệ căn. Lần khác sẽ may cho ngươi thêm mấy bộ nữa.”
Rồi sau đó là đại tẩu Chúc gia nhìn hắn đánh giá cao thấp một phen, ý tứ đầy hàm xúc, chế nhạo: “Không sai, rất vừa người, cũng không uổng công Tiểu Vũ Nhi ở chỗ ta học hành mấy tháng trời.”
Lỗ tai hắn lại được dịp nóng bừng. Mục Hướng Vũ nghe vậy nhăn mũi, trả lời: “Không cần cường điệu, mấy tháng đâu, ta biết ta đã ở chỗ ngươi rất lâu.”
Nha đầu ngốc, trọng điểm không phải là ở ‘Mấy tháng’, mà là ở ‘Vừa người’. Danh tiết đều đã bị bản thân hủy hết rồi!
Hắn thật sự không biết, có nên nhắc nhở nàng hay không.
Sau cuộc rượu mừng, bọn họ bị tách ra ngồi khác chỗ. Hắn ngồi chung bàn với nhà trai, còn Mục Hướng Vũ thì ngồi ở bàn nhà gái.
Có lẽ tâm tình rất tốt, hoặc có thể là mừng rỡ vì không có người trông giữ, nàng một ly lại một ly uống hết chỗ rượu được mời. Hắn ở bàn bên cạnh nhìn qua, liên tục nhíu mày. Hại hắn ăn tiệc mà cũng không an tâm.
Còn uống nữa! Tiểu sâu rượu, đợi đến khi say mềm người, xem ngươi làm sao mà về!
Hàng xóm ngồi cùng bàn thấy hắn đứng ngồi không yên, lúc nào cũng nhìn dáo dác qua bàn bên cạnh, cảm thấy thông cảm, cười nói: “Đừng lo lắng, nha đầu kia rất tinh ranh, nàng biết tự lo cho mình mà.”
Ấp Trần kéo tầm mắt trở về, nhìn đại thúc hàng xóm: “Ta biết nàng không phải là con nít, nhưng mà…” Nhưng vẫn không an tâm. Bản thân cũng không có cách nào khống chế được lòng mình. Cứ phải lo lắng chuẩn bị tất cả cho nàng mới có thể chân chính an tâm, cho dù biết rõ, một mình nàng cũng có thể làm được.
“Cha nàng đã qua đời hơn bốn năm nay rồi. Nếu trí tuệ của nàng không đủ linh hoạt thì một mình làm sao có thể sống đến giờ này? Nàng nha, không dễ gì mà hồ đồ đâu.”
Không dễ hồ đồ…
Bốn chữ ngắn ngủi, ý dụ sâu xa.
Thông minh đã khó, hồ đồ lại càng khó. Mà nàng, đó là đại trí giả ngu, thông minh giả hồ đồ.
“Nàng luôn luôn khát khao có được một người thân. Ngươi lại trong bất cứ việc gì cũng sủng nàng, nàng mừng rỡ đáp trả ngươi. Cho nên ta nói nha, các ngươi đúng là một đôi phối ngẫu tuyệt vời.” Một kẻ thì thích quan tâm người khác, một kẻ lại khát khao được hưởng tư vị được người khác quan tâm. Thật sự là nồi nào úp vung đó.
Lời đại thúc nhà bên nói, cũng không phảilà hắn không hiểu, chỉ là không nói ra mà thôi. Nàng thích giả ngu, hắn cũng vui vẻ để nàng làm một đứa ngốc.
Tiệc tàn, nhìn qua bàn nàng lại không thấy bóng dáng nàng đâu. Sợ nàng lại ôm bình rượu đi kiếm người uống tiếp, hắn vội vàng đi tìm.
Tìm đến hậu viện thì thấy người đó đang nửa đứng nửa tựa vào bên hàng rào, cùng Chúc đại tẩu trò chuyện riêng tư khuê phòng. Hắn đang muốn thức thời tránh đi, lời nói vừa vặn chui vào tai khiến hắn ngừng bước.
“Ta thấy Ấp Trần người quân tử biết lễ nghi hiểu phép tắc, kiềm chế bản thân rất nghiêm. Cho nên hắn cứ cố kỵ sợ hủy hoại danh tiết khuê dự của ngươi. Nếu ngươi không tỏ vẻ một chút, hắn sẽ không hành động đâu.”
“Ta mà không có ư? Từ ngấm ngầm đến trắng trợn đều đã tỏ rõ hết rồi, vậy mà hắn vẫn suốt ngày cứ giả câm giả điếc. Căn bản giống như cái đầu có điểm không thông. Ta còn có biện pháp gì nữa?”
Có… chuyện này sao?
Hắn ngây ngốc thất thần, không thể tin được nàng đã hiểu oan cho hắn, cho rằng hắn bạc hạnh vô tình đến vậy.
“Ám chỉ thế nào?” Chúc đại tẩu tò mò hỏi.
Đúng vậy, hắn cũng muốn biết, đã ám chỉ thế nào? Vì sao hắn là đương sự mà hoàn toàn không hề thấy?
“Ta đã mở miệng muốn hắn cưới ta, có tính là chỉ rõ chưa?”
Dùng cái giọng điệu như vui đùa đó sao? Ba phần tùy ý, bảy phần càng giống trêu đùa. Theo như hắn thấy, đa số đều là rảnh quá nên cố ý nói bừa mà thôi?
——— ———
Tuệ căn là cái gốc rễ của sự thông minh hiểu biết. Một đứa trẻ có tuệ căn, tức là có sự thông minh hiểu biết đặc biệt, không phải tự nhiên nó được như thế, mà do gốc rễ từ kiếp trước. Kiếp trước nó là một người học rộng, biết nhiều, sự hiểu biết ấy nhập vào chơn thần và được chuyển qua kiếp sau. Cho nên trong kiếp sau, nó không học mà biết (là vì đã học từ kiếp trước).